Edit: Bàn
Đêm đó Lý Tú ngủ không ngon.
Cả tối đều mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, hình như cậu lại trở về biệt thự nhà họ Tiêu lúc hoàng hôn.
Quái vật dính nhớp, vặn vẹo vây quanh cậu, quấn chặt lấy cậu bằng chân kìm sờ [1] biến dạng, mùi tanh cũ kỹ từ bụi và nấm mốc lên men cùng nhau trong phòng như giòi trong xương, khiến Lý Tú gần như không thở nổi.
[1]: Là phần chân xúc giác ở chỗ miệng của mấy con nhện ấy các bác.
【Soạt soạt ——】
Là tiếng vải dán tường bong ra vọng lại sao?
Không, không đúng...
【Soạt soạt... soạt...】
Đó là âm thanh ướt át do chất nhầy trên bề mặt cơ thể cọ xát với mặt đất khi một vật khổng lồ nào đó đang ngọ nguậy.
Lý Tú mở to hai mắt, nhìn về phía cửa sổ gian phòng cũ kỹ.
Mặt trời lặn về tây, ánh nắng đỏ rực, kéo dài cái bóng cao gầy của nhân viên trường không biết tên bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Sau đó... nhân viên trường kia biến dạng từng chút một ngay trước mặt Lý Tú, biến thành thứ vặn vẹo và xấu xa đến mức kỳ lạ không thể diễn tả.
Nó trườn vào, Lý Tú thấy nó hơi há miệng ra, môi đỏ tươi toét ra đến tận mang tai, lộ ra hàm răng đặc biệt trắng bóng được chăm sóc cẩn thận từ nhỏ.
Quái vật bị nó ăn sạch.
【Xì... A Tú...】
Một giọng nói mơ hồ có chút quen thuộc vang lên sát bên tai Lý Tú.
Âm thanh cứng nhắc kỳ dị, đó là giọng điệu độc nhất của động vật khi nó bắt chước giọng nói của con người.
【A Tú... A Tú của anh ơi...】
【Khóc đẹp thật đấy.】
Cái chạm của quái vật lạnh ngắt, như da thuộc nhúng đầy chất nhờn.
Lý Tú không thể động đậy, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bị đối phương siết chặt từng chút một, sau đó ý thức trong ác mộng dần dần trở nên mơ hồ.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu là bức tường nhìn thoáng qua trước khi bị quái vật nuốt hết hoàn toàn.
Trong hiện thực, đằng sau vải dán tường là những lá bùa dán chằng chịt, mà trong giấc mơ này, Lý Tú lại thấy được vô số con mắt.
Không có tròng trắng, chỉ có con ngươi đen kịt.
Từng con người đều chuyển động linh hoạt, nhìn Lý Tú chằm chằm.
*
“Ôi, đau chết mất...”
Lúc rời khỏi giường ngày tiếp theo, Lý Tú vẫn cảm thấy trên người mình còn sót lại cảm giác nhớp nháp từ cơn ác mộng.
Cậu nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của sự khó chịu này -- đêm qua chảy quá nhiều mồ hôi lạnh, áo ngủ cũng ướt sũng.
Cũng may một nắm thuốc uống lung tung đêm qua có hiệu quả, sau khi tỉnh lại, cơn sốt nhẹ của Lý Tú đã giảm, cơn đau khiến người ta không dám thở mạnh cũng phai đi nhiều.
Mà ngay cả vết bầm tím ở khoé miệng và trán mà lúc đầu tưởng sau một đêm sẽ trông gây sốc, giờ trông cũng không nổi bật lắm.
Cơ thể Lý Tú ổn hơn nhiều so với dự đoán của mình hôm qua.
Nhưng, chỉ cần nghĩ tới hôm nay đến trường lại phải đối mặt với đám Phương Càn An, cảm xúc đục ngầu nặng nề như bùn lầy từ sâu trong cơ thể thiếu niên liền tràn ra như vỡ đê.
Biết rõ nếu không ra khỏi nhà nhanh một chút, thì sẽ không thể nào bảo đảm có thể vào phòng học trước khi bị những người kia ngăn cản, nhưng cơ thể lại không nghe lời mà ở lại trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế lúc rời giường, không thể động đậy.
Thẳng đến khi bên ngoài phòng ngủ có động tĩnh nhẹ, cảm giác “bóng đè” như xảy ra lúc tỉnh giấc mới chợt tản đi.
Lý Tú giật mình, theo bản năng nghĩ là bà ngoại đã tỉnh.
Lúc Lý Tú còn nhỏ, bà ngoại luôn sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Nhưng những năm này, tuổi tác bà tăng lên, năng lượng không đủ, nên rất ít khi dậy sớm như thế nữa. Thỉnh thoảng có vài lần, lúc Lý Tú tỉnh lại thì thấy bà ngoại trong phòng bếp, quá nửa là bà lão bỗng nhiên lại bắt đầu lẫn lộn, nhầm lẫn thời gian.
Không muốn làm bà ngoại nhận thấy sự bất thường của mình.
Lý Tú hít một hơi thật sâu, ép mình lên tinh thần rời giường, sau đó ra khỏi phòng.
“Bà ngoại, bà đừng bận rộn nữa, đi ngủ --”
Cậu cúi đầu để tránh bà ngoại nhìn rõ nét khác thường trên mặt, đang định mở miệng khuyên bà về phòng ngủ.
Nhưng mà đi tới cửa phòng bếp, Lý Tú lại ngây người.
Nhà cũ cách âm không tốt lắm, trước đó Lý Tú ở trong phòng nghe rất rõ, trong phòng bếp thực sự có tiếng đụng bát đũa.
Mà bây giờ, nắng sớm chiếu xuống phòng bếp, phòng bếp lạnh lẽo hoàn toàn yên tĩnh.
“Hô... hô... hô...”
Bà ngoại vẫn đang ngủ.
Trong căn phòng cách âm kém, lúc này tiếng ngáy hồng hộc nặng nề của cụ già lại trở nên rõ ràng.
*
Lý Tú nhíu mày, ánh mắt đặt lên tấm thớt trong bếp.
Ở đây đặt một cái bát không.
Đó là cái bát mà Lý Tú không thể nhận nhầm.
Cái bát mà chỉ “anh trai” mới dùng.
Lý Tú nhớ rất rõ, hôm qua sau khi cho anh “ăn cơm” xong, cậu như trước đây, rửa bát của anh rồi đặt ở chỗ sâu bên trong tủ bát.
Những năm gần đây, bà ngoại ngày càng kiêng kị đồ của anh, bát bình thường của người trong nhà ăn cơm với bát của anh luôn được tách ra.
Mà bây giờ, cái bát hôm qua cậu tự tay rửa lại vẫn còn một lớp bẩn màu nâu khô khốc dưới đáy.
Như lời bác gái hàng xóm than phiền với khách trọ lúc trước, bà ngoại của Lý Tú đúng là một “bà đồng” mở tiệm trong nhà mình.
Về phần bác gái hàng xóm mắng bà ngoại là đồ lừa đảo, Lý Tú cũng không thể cãi lại, dù sao cậu thấy rõ hơn người khác, đúng là phần lớn thời gian bà ngoại đều giả danh lừa bịp.
Nhưng bao nhiêu năm qua, bà ngoại chính là dựa vào số tiền ít ỏi lấy được bằng cách giả thần giả quỷ để vất vả nuôi Lý Tú.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Tú không ít lần thấy bà ngoại bày đủ thứ kỳ quái ở nhà, cũng được chứng kiến rất nhiều mánh khoé bà ngoại dùng để lừa bịp người ta.
Nên trong buổi sáng này, sau khi Lý Tú sửng sốt chốc lát thì không hề nghĩ quá nhiều, trực tiếp đưa ra lời giải thích hợp lý nhất.
Tiếng động lúc trước cậu nghe thấy chắc là truyền sang từ nhà bên cạnh, còn về phần cái bát không có vết bẩn kia, hẳn là bà ngoại tối qua lại lẫn lộn, cầm nhầm bát của anh để trộn cái gì đó.
Mặc dù sau gáy vẫn còn ớn lạnh, nhưng bản năng của Lý Tú đã khiến cậu trực tiếp chọn ra suy đoán hợp lý nhất, bình thường nhất để giải thích tình tiết buổi sáng.
Lý Tú mím chặt môi, vội vàng rửa lại cái bát kia, lại cất kỹ, sau đó đeo cặp, rời khỏi nhà.
“Cách --”
Vào nháy mắt đóng cửa lại đó, trong hoảng hốt, hình như Lý Tú lại nghe thấy tiếng động kỳ quái, khiến người ta khó chịu trong phòng bếp.
Cậu nghĩ tới việc mở cửa ra kiểm tra, kết quả nhìn lướt qua thời gian, chút bứt rứt chiếm giữ trong lòng bị sự hoảng loạn thay thế hoàn toàn.
Hoá ra cậu sắp muộn rồi.
*
Cách cánh cửa mỏng, tiếng bước chân hỗn loạn của thiếu niên nhanh chóng biến mất.
Ở căn nhà rách nát cũ kỹ này, chỉ còn lại tiếng ngáy của cụ già.
Lý Tú vội vã bắt kịp buổi tự học sáng đương nhiên sẽ không biết, sau khi cậu rời khi không bao lâu, cửa phòng ngủ đóng chặt của bà ngoại đột nhiên kẽo kẹt một tiếng, tự mở ra một khe nhỏ mà không có người động vào.
Trong phòng ngủ tối đen như mực, tiếng ngáy đều đặn ban đầu của cụ già đột ngột bị thay thế bởi tiếng nói mớ thô đục như của loài dã thú nào đó.
“Cơm nức nức thơm, cục cưng nhỏ, đến ăn cơm, ăn cho no, lớn lên béo...”
“Ăn nhiều cơm... Cao cao lên...”
...
Tuy hoàn toàn không thành giai điệu, nhưng tiếp tục lắng nghe thì vẫn có thể thấy, đó là một bài đồng dao.
“Cách.”
Trong căn bếp không người, một chiếc bát sứ sạch sẽ phát ra tiếng vang trong vắt, rồi ngã đổ trên mặt bàn.
*
Trường trung học Khải Minh --
“Ê, người què.”
Một bàn tay đặt lên vai Lý Tú, suýt nữa kéo Lý Tú xiêu vẹo.
Lý Tú bỗng dừng bước, thở hồng hộc quay đầu, mặt khó chịu nhìn hai nam sinh bên cạnh.
Dù đã đoán trước, vì ra khỏi nhà quá muộn mà vừa hay bị một thằng như vậy chặn dưới toà nhà dạy học thật, Lý Tú vẫn bực mình.
“Ngạc nhiên nhỉ, hôm nay mày không làm rùa đen rút đầu nữa à?”
Xoay người một cái, người đến nhấc chân, chặn đằng trước Lý Tú, cản đường cậu.
Nam sinh kia cao hơn Lý Tú một cái đầu, tóc uốn như cỏ dại, lúc nói chuyện, mùi thuốc lá hôi trong miệng xộc lên làm Lý Tú cau chặt mày.
Lý Tú biết thằng này, có thể coi là đàn em trung thành của Vương Vinh Phát, tên là Tống Thành.
Còn đằng sau Lý Tú, là một “bạn bè” khác của Tống Thành, tên này cũng như Tống Thành, xem như xếp cuối trong nhóm kia, đặc trưng chính là khuôn mặt đầy sẹo rỗ, Lý Tú không biết tên thật của cậu ta, chỉ biết bọn Vương Vinh Phát hình như cũng gọi biệt danh của tên này, Mặt Rỗ.
Lý Tú vẫn rũ mi không nhìn cậu ta, sợ làm mình buồn nôn.
“Ê, nói chuyện cái, hôm qua gan vẫn to mà, anh Phương mà mày cũng dám hạ mồm.”
“Đúng rồi, nợ hôm qua bọn tao vẫn chưa tính với mày đâu...”
...
Trong ấn tượng, hai người này không đủ tư cách lại gần Phương Càn An vào ngày thường, Lý Tú cũng đoán được, hai thằng này hăng hái hết sức đến chặn mình vào sáng sớm thế này, chính là để lấy lòng Phương Càn An.
Lý Tú híp mắt.
Giữa vòng vây của hai kẻ không có ý tốt, Lý Tú bớt thời gian liếc nhìn xung quanh.
Tin xấu là, chỗ này là một góc chết, rất ít khi có học sinh đi qua, gân giọng kêu cũng rất khó gây sự chú ý của giáo viên tuần tra.
Còn tin tốt là...
Ngoài Tống Thành và Mặt Rỗ thì không còn ai khác.
Phương Càn An chưa đến, Vương Vinh Phát cũng vậy.
Điều này ngược lại khiến Lý Tú thoáng thở phào một hơi.
“Nhìn gì đấy, nhóc què, lại muốn tìm giáo viên tố cáo à?”
Tống Thành để ý thấy động tác nhỏ của Lý Tú, cười lạnh một tiếng, cười nhạo nói.
Lý Tú không nói tiếng nào.
Khuôn mặt không biểu cảm của thiếu niên rơi vào mắt Tống Thành, khiến người ta càng thêm cáu kỉnh.
Thứ cậu ta ghét nhất chính là bộ dạng chết tiệt như thể không coi gì vào mắt của Lý Tú.
Chẳng qua là tên què, có cái gì mà thanh cao.
“Ê, nói chuyện với mày đấy.”
Tống Thành đi về phía trước một bước.
Sau đó liền thấy Lý Tú giương mắt, tầm mắt lướt qua cậu ta, ánh mắt hơi sáng lên.
“Thầy Trần --”
Lý Tú gọi.
Nghe thấy Lý Tú gọi giáo viên, Tống Thành cứng người theo bản năng, kết quả một giây sau bụng cậu ta đau nhói, là Lý Tú dùng hết sức cho cậu ta một cái cùi chỏ. Bảo sao nói tên què này âm hiểm, biết mình không đủ sức, nên ngay cả nắm đấm cũng không dùng mà dùng sức của cùi chỏ.
Sau đó, thừa dịp Tống Thành bị đau khom lưng, Lý Tú trực tiếp vung cặp sách hơn 5kg đập lên đầu Mặt Rỗ, thấy Mặt Rỗ cũng bị đập đến ngu người, cậu lê chân bắt đầu chạy.
“Đ*t mẹ mày mày muốn chết thật --”
Mặt Rỗ bụm mũi, lau đi luồng nhiệt chảy ra từ lỗ mũi, điên tiết hét lên một tiếng, giơ tay túm lấy Lý Tú.
Lưng Lý Tú căng cứng, cậu cảm thấy cặp của mình đã bị bắt lấy.
Và rồi, khi quai cặp bị nới lỏng, hình như có thứ văng ra ngoài.
“A a a a a --”
Cậu nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết.
Lý Tú dùng khoé mắt liếc qua, thấy Mặt Rỗ và Tống Thành như bị kinh hãi mà phủi cánh tay mình, đứng giậm chân tại chỗ.
Đó là gì... Chờ đã...
Lý Tú nhanh chóng phản ứng lại, thứ vừa văng ra hình như là túi gạo được mình để trong cặp, định hôm nay vứt ở trường.
Trời biết Mặt Rỗ và Tống Thành nhìn gạo thành cái gì, nhưng rất rõ ràng, bọn họ đều bị sợ hết hồn.
Có cần phải kêu thảm thiết như vậy không?
Suy nghĩ này thoáng xuất hiện trong lòng Lý Tú.
Cậu thậm chí không quay đầu lại nhìn thêm, mượn khoảng thời gian ngắn hai tên kia bị sợ, Lý Tú liều mạng chạy ra ngoài.
Lý Tú được coi như người què chạy rất chậm, lại còn lảo đà lảo đảo.
May mắn, sau khi chui ra khỏi góc chết, cậu liền thấy ngay chủ nhiệm khối đang đi tuần buổi sáng.
... Chắc chính vì nguyên nhân này mà Tống Thành và Mặt Rỗ rúc trong góc, cuối cùng cũng không đuổi theo.
*
Lý Tú thuận lợi chạy tới cửa phòng học trước khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu.
Không khéo chính là, trước khi vào phòng học, cậu bị gọi lại.
Lý Tú vừa quay đầu liền thấy một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú -- một người đàn ông tốt nghiệp từ ngôi trường danh tiếng nước ngoài, vừa được hiệu trưởng dùng bao công sức, vất vả lắm mới đào được từ một trường quý tộc nổi tiếng về, bây giờ chính là chủ nhiệm lớp Lý Tú.
So với những giáo viên khác, hắn đẹp trai đến mức có hơi lạc lõng với cả trường.
Nhưng trong đám học sinh, giáo viên đẹp trai, dạy nhẹ nhàng, nói chuyện hài hước lại khá được hoan nghênh, thậm chí trên mạng, vì ngoại hình, người đàn ông cũng có thể coi là người nổi tiếng.
Hắn chưa bao giờ giả vờ uy nghiêm dạy dỗ người ta giống những giáo viên khác, nhưng lúc thấy hắn, động tác của Lý Tú lại bất giác căng thẳng.
“Thầy Âu Dương, chào buổi sáng.”
Lý Tú vội vàng chào hỏi một tiếng nhỏ như muỗi kêu, nói xong cũng định xoay người lủi vào phòng học.
Nhưng tay thầy Âu Dương lại đè thẳng lên vai cậu.
Người đàn ông rất ân cần nhìn Lý Tú.
“Thầy nghe nói gần đây trong trường có vài bạn tranh cãi với em?”
Trước sau như một, thầy giáo trẻ vô cùng săn sóc mà để ý tới lòng tự trọng nhạy cảm mong manh của học sinh tuổi dậy thì, nên ngay cả tin đồn bắt nạt vào miệng hắn cũng thành không quá chói tai.
“... Không ạ.”
Lý Tú né tránh ánh mắt của Âu Dương, cúi đầu nói.
Sự chống cự của cậu khiến một chút bất đắc dĩ hiện lên trên mặt người đàn ông.
“Ừm, vậy thì tốt, nếu em gặp vấn đề gì trong việc học hoặc sinh hoạt, thì đều có thể tới tìm thầy.”
“Vâng, cảm ơn thầy.” Lý Tú nói thật nhanh, “Em rất ổn.”
Sau đó cậu nắm chặt quai cặp, hất tay người đàn ông mà không thể hiện dấu vết gì, cúi đầu đi nhanh vào phòng học.
Khiếm khuyết trên cơ thể khiến cậu cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt người khác từ nhỏ, vì vậy cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng, sau khi cậu quay người, ánh mắt thầy Âu Dương vẫn dán chặt trên người cậu, rất lâu, rất lâu.
Giống như một giáo viên tốt đang quan tâm học sinh.
*
“Cậu sao vậy?”
Lúc ngồi xuống chỗ ngồi, bạn học nữ bên cạnh liếc thấy cặp sách đã bị giật mở ra của Lý Tú, sau đó, cô lại thấy vết thương trên mặt Lý Tú.
Nữ sinh cau mày, hỏi một câu.
“Có phải bọn trẻ trâu kia lại tìm cậu không?”
Cảm nhận được sự quan tâm của nữ sinh, đầu ngón tay Lý Tú hơi dùng sức một chút, nhưng cậu vẫn lắc đầu.
“Không.”
Tiếng nói phát ra, mấy nam sinh đằng sau nghe thấy bọn họ nói chuyện bỗng cười một tiếng.
... Việc bắt nạt của bọn Vương Vinh Phát với Lý Tú ở trường gần như là bí mật công khai. Khi bọn họ nghe thấy, câu trả lời lúc này của Lý Tú hoàn toàn là cậy mạnh một cách nực cười.
Lý Tú còn chưa kịp nói gì, sắc mặt nữ sinh cùng bàn đã trở nên khó coi.
“Lý Tú, hay tìm giáo viên đi, tớ có thể làm chứng giúp cậu --”
Lý Tú rào một cái mở cặp ra, đầu tiên là gói lại túi gạo đã lỏng ra, gạo trộn tàn hương đã rơi vãi khắp nơi trong cặp.
Cậu rũ mắt gom gạo, buộc lại túi, rồi lấy bài tập ra.
“Muốn chép không?”
Cậu hỏi.
“A a a a muốn muốn muốn, Lý Tú cậu chính là thần của tớ, mãi mãi là thần của tớ, sao cậu biết tớ chưa làm --”
Quả nhiên, sự chú ý của nữ sinh đã chuyển hướng, sau đó không hỏi tới việc Lý Tú bị bắt nạt nữa.
Đối với một cô gái có chiếc kẹp tóc nhựa trên đầu bằng tiền sinh hoạt phí mấy tháng của Lý Tú, những chuyện xảy ra với Lý Tú thực sự hơi quá xa xôi.
Lý Tú không tiếng động thở phào một hơi.
*
Chỗ ngồi của Tống Thành và “Mặt Rỗ” đến tận khi giờ tự học buổi sáng kết thúc vẫn không có ai.
Lý Tú cũng không quan tâm.
Phương Càn An cũng được, Vương Vinh Phát cũng thế, những người trong cái nhóm nhỏ vây quanh bọn họ về cơ bản đều giống nhau.
Hoặc là nhà có tiền, thi đại học thế nào cũng không sao, dù sao sau này cũng sẽ ra nước ngoài, hoặc gia đình đã hoàn toàn mục nát, không hề có ý định dạy dỗ. Về phần giáo viên ở Khải Minh, bây giờ đã mặc kệ những người này từ lâu.
Bọn họ trốn học mới là bình thường, không trốn học mới ngạc nhiên.
Cho dù nói thế nào, lớp học bớt đi mấy người đầy ác ý với mình, tâm trạng Lý Tú vẫn thả lỏng hơn chút.
Tới trường, tác dụng của thuốc giảm đi một chút, hết tiết 2, Lý Tú liền nhận ra mình lại bắt đầu sốt nhẹ, dưới tình huống cơ thể không thoải mái thế này, cậu thực sự không muốn đặt tinh lực vào những kẻ chán ngắt kia.
Cậu không như những người đó.
Cậu không cha không mẹ, cũng không có tiền.
Cần cố gắng hơn người bình thường, mới có thể gắng gượng duy trì cuộc sống mong manh ngày hôm nay.
*
Debuff mà cơn sốt nhẹ mang tới mạnh mẽ hơn Lý Tú nghĩ.
Nghỉ giữa tiết Lý Tú vốn muốn làm nửa tờ đề, nhưng lại không cẩn thận ngủ mất.
Vẫn là ác mộng.
Trong mơ, cậu mơ thấy Tống Thành và “Mặt Rỗ,“ vẫn đứng trong bóng tối ở góc cầu thang, trong miệng các nam sinh cao lớn vang lên tiếng hu hu, như đang hét lên, lại như đang khóc, nhưng bị vật gì đó bịt miệng, thứ cuối cùng vọng ra chỉ có tiếng nức nở không rõ ràng.
Như đã nhận ra sự tồn tại của Lý Tú, hai người bỗng nhiên từ từ quay mặt lại.
【Hu hu...】
Khuôn mặt của nam sinh sưng phù và méo mó, bọn họ đúng là đang khóc.
Nhưng, thứ liên tục rỉ ra khỏi khoé mắt lại không phải nước mắt, mà là những con giòi nhỏ bé không ngừng ngọ nguậy trong từng bọc máu sền sệt rơi lã chã.
Hết mụt nhỏ này đến mụt nhỏ khác phập phồng dưới da nam sinh.
Bọn họ há miệng.
Càng nhiều con giòi cứ vậy phun ra.
Lý Tú lùi mạnh về sau, giây tiếp theo liền đụng phải một cái ôm lạnh như băng.
Đó là một người cao hơn cậu rất nhiều.
Cơ thể đối phương rất lạnh, lạnh đến nỗi Lý Tú run không ngừng.
Hai tay lạnh như băng của người đến nhẹ nhàng khoác lên vai Lý Tú.
【Xì xì... A... A Tú...】
Không thể diễn tả được đó là loại âm thanh gì.
Trầm thấp, tối tăm, tà ác.
Nhưng lại lộ ra sự quen thuộc không thể nói hết.
Cả người Lý Tú hoàn toàn cứng ngắc, nỗi sợ hãi to lớn bao trùm cậu trong nháy mắt.
【... Tội nghiệp thật... Bị bắt nạt tội nghiệp quá nhỉ, A Tú.】
【A Tú của anh.】