Edit: Bàn
Bác sĩ trường nhớ rất rõ, có 3 người được đưa đến để xử lý vết thương.
Một người là Lý Tú chỉ có khoé miệng hơi xước da, một người là Phương Càn An có vết cắt nhẹ, người còn lại là một nam sinh cao lớn bị cắt toạc ra vết.
Thực ra về mặt lý thuyết, người đầu tiên cô phải xử lý là nam sinh cao lớn kia -- vết thương kia hẳn không nhẹ, cậu ta chảy máu cả đầu.
Nhưng mà, có ánh mắt ám chỉ của chủ nhiệm giáo dục trước khi đi, bác sĩ trường chắc chắn chỉ có thể ưu tiên xử lý vết thương của Phương Càn An.
May mà lúc bác sĩ trường đi lấy cồn sát trùng, vẫn thấy nam sinh kia đầy sức sống mà kề sát đằng sau nam sinh bị rách môi kia, giống như đang thì thầm với đối phương.
Vẫn có lòng dạ đi đùn đẩy đùa giỡn người ta như thế, chắc là không sao.
Lúc đó, bác sĩ trường còn nghĩ thế.
Thực ra, khi bác sĩ trường vén tay áo của Phương Càn An lên, cô vẫn có thể thoáng thấy cái bóng của nam sinh cao lớn kia từ khoé mắt.
Đối phương về khi nào? Sao mình không hề phát hiện ra?
Bác sĩ trường cảm thấy hơi khó hiểu.
Mà điều khiến cô càng thêm khó hiểu hơn là câu trả lời đột nhiên trở nên lạnh lùng của Phương Càn An.
“... Trong phòng photocopy là em và Lý Tú bị thương.”
“Chỉ có hai người, không có người thứ 3.”
Bác sĩ trường trợn tròn mắt.
“Nhưng, nhưng mà...”
“Chắc là cô nhìn nhầm rồi?”
Phương Càn An không hề kiên nhẫn trả lời cô.
Lời của bác sĩ trường không hiểu sao lại khiến hắn sinh ra chút cảm giác lo lắng quỷ dị.
Mặc lại đồng phục, Phương Càn An lập tức ra khỏi phòng y tế, để lại bác sĩ trường ngồi trong phòng, mặt lúc trắng lúc xanh, trong đầu đầy hoang mang.
“Chẳng lẽ... mình nhìn nhầm rồi?”
Một lúc lâu sau, bác sĩ trường mới buồn bực lẩm bẩm một câu, sắp xếp lại hòm đồ cứu thương trong tay.
Tiễn đi thái tử không được phạt không được chửi chỉ được dỗ dành Phương Càn An, bác sĩ trường cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dọn dẹp lại phòng y tế, cô đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra định hít thở không khí.
Vừa cúi đầu, đúng lúc đó, cô thấy Phương Càn An đi ra từ toà nhà.
Chiều cao 1m9, cộng thêm vóc dáng khiến người ta thán phục, dù chỉ là một bóng lưng, Phương Càn An cũng vô cùng gây sự chú ý, không thể nào nhìn nhầm.
“Chết tiệt, bọn trẻ bây giờ... Thời buổi này đùa giỡn nhạt nhẽo thế vui lắm à?”
Bác sĩ trường nhìn chằm chằm Phương Càn An dưới tầng từ từ đi xa, sau khi sửng sốt chốc lát, tức giận mắng một câu.
Nói gì mà mình nhìn nhầm rồi, nói gì mà chỉ có hai học sinh bị thương, đơn thuần chỉ là bịa đặt vớ vẩn cố tình doạ người ta cho vui.
Nhìn đi, nam sinh lúc trước bác sĩ trường nhìn thấy, bây giờ không phải vẫn đang theo sát đằng sau Phương Càn An à?
*
“Shhh... Lạnh quá.”
Trên đường từ phòng y tế về lớp, Lý Tú rùng mình một cái.
Cậu muộn màng nhận ra, lẽ ra mình nên xin bác sĩ trường một ít thuốc hạ sốt ở phòng y tế.
Với tình trạng ớn lạnh và choáng đầu hoa mắt lúc này của bản thân, nếu không uống thuốc thì có lẽ không chống đỡ được tiết buổi chiều. Không phải không nghĩ đến việc trở về lấy thuốc, nhưng hôm nay Lý Tú vốn đã vì Phương Càn An mà bỏ lỡ một tiết, quay lại nữa thì có lẽ cũng sẽ muộn tiết tiếp theo.
Hơn nữa... tiết tiếp theo là của Âu Dương.
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt cười tủm tỉm của người đàn ông, mặt Lý Tú tối đi, lập tức bỏ đi suy nghĩ quay lại trong đầu.
Cậu cúi đầu bước nhanh về hướng toà nhà dạy học.
Trường trung học Khải Minh làm rất tốt việc xanh hoá, phòng y tế ở toà nhà tổng hợp, ngăn giữa toà nhà dạy học là một rừng cây nhỏ.
Cũng chính lúc đi qua rừng cây, Lý Tú vô tình nhìn thấy hai bóng người quen thuộc trong bụi cây rậm rạp.
Là Tống Thành và Mặt Rỗ.
Tim Lý Tú thắt lại, theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước, cúi thấp người.
May là lúc này hai người kia đang đưa lưng về phía cậu, không hề để ý đến sự tồn tại của Lý Tú. Sau khi phát hiện ra điều này, Lý Tú thở phào một hơi, không tốn nhiều thời gian quan sát nữa, bước nhanh đi ra.
Cậu không muốn thu hút sự chú ý của hai người này. Dù sao thì so với đại thiếu gia như Phương Càn An, loại hỗn tạp như Tống Thành và Mặt Rỗ thấp kém và khó chơi hơn nhiều. Cả buổi sáng này cậu chẳng làm được gì đã rất lãng phí thời gian rồi, không muốn gặp phiền phức nữa.
Nhưng, lúc xoay người rời đi, Lý Tú vẫn cảm thấy có chút kỳ quái theo bản năng.
Chỗ Tống Thành và Mặt Rỗ là trong bụi cỏ. Nơi này rất ít người đi qua, mặt đất hẳn toàn là lá rụng xếp đống thành bùn. Lưng cả hai đều thẳng đứng, tay... tay hình như cứ buông thõng bên người.
Liếc mắt một cái, Lý Tú chỉ có thể thấy quai hàm của hai người kia phình ra, như đang nhai gì đó.
Cứ cảm thấy đó không phải là tư thế hút thuốc.
Suy nghĩ này thoáng qua trong lòng Lý Tú, cậu không hề nghĩ nhiều, vì những chuyện khác lại nhanh chóng chiếm hết tâm trí cậu.
Thở hồng hộc đến phòng học, còn 5 phút nữa là vào tiết.
“Sao cậu lại đến? Tớ nghe giáo viên bảo cậu không khoẻ nên xin nghỉ rồi mà?”
Khi thấy Lý Tú xuất hiện trong phòng học, nữ sinh ngồi cùng bàn còn hơi bất ngờ.
Lý Tú nghĩ một chút, đoán hẳn là do Phương Càn An đánh tiếng, nhẹ nhàng xoá bỏ việc cậu vắng mặt trong lớp.
Thời điểm này mà vị đại thiếu gia kia lại vẫn nghĩ tới mình?
Đầu cậu ta hỏng rồi hay lại đang ôm ý xấu gì?
Lý Tú nhớ lại hành động hơi kỳ lạ ngày hôm nay của đại thiếu gia, cảm thấy mờ mịt.
“Thấy ổn hơn rồi, nên vẫn lên lớp.”
Mà ở hiện thực, lông mi Lý Tú chỉ khẽ run, nhỏ giọng trả lời một câu, không giải thích thêm gì nữa.
Cậu ngồi lên ghế, đang chuẩn bị lấy sách giáo khoa, động tác lại ngừng lại.
Cặp của cậu đã bị đụng vào.
Sau nhiều lần bị chọc phá, bây giờ Lý Tú rất nhạy cảm với mọi đồ vật mình để trong phòng học, phát hiện vị trí mở của cặp sách không đúng, trong nháy mắt cả người đều căng thẳng.
Cậu ngừng thở, cẩn thận rút cặp ra.
Ban đầu tưởng bên trong sẽ có đinh bấm hoặc rác rưởi bị thả vào một cách ác ý, hoặc là sách giáo khoa bị xé nát gì đó, nhưng sau khi cậu kiểm tra lại nhiều lần, kinh ngạc phát hiện ra đồ quan trọng đều không sao, chỉ có gạo sống của anh trai ăn còn thừa là không thấy.
Đầu ngón tay đang kéo cặp sách của Lý Tú chợt trắng bệch.
“Lý Tú, không sao chứ?”
Nữ sinh ngồi cùng bàn thực ra vẫn luôn tế nhị quan sát Lý Tú, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, vội vã lại gần hỏi thăm.
Lý Tú hít sâu một hơi, miễn cưỡng bản thân nở nụ cười.
“Không sao.” Cậu nói.
Chỉ là một túi gạo sống vốn định vứt đi mà thôi...
Cho dù không thấy nữa, thì hẳn cũng không có chuyện gì nhỉ?
Nhưng, ai lại chạy vào trộm một túi gạo lẫn tàn hương chứ?
*
Trong rừng cây --
“Này, hai người các em, đang làm gì đó?!”
Lúc thấy Tống Thành và Mặt Rỗ, chủ nhiệm khối đang đi tuần trong trường cũng nghĩ như Lý Tú, nghĩ hai tên nam sinh này chắc chắn đang trốn trong rừng cây hút thuốc.
Điều này khiến ông nổi trận lôi đình.
“Đây là chỗ nào? Nếu các em hút thuốc, hút ở đây mà được à? Không sợ cháy --”
Ông vội vọt đến, tách vai của hai nam sinh ra.
Nhưng, khi đối phương quay người lại, chủ nhiệm khối lại không hề tìm thấy tàn thuốc.
“Khụ khụ...”
“Khụ...”
Ngược lại là hai tên nam sinh bị ông tóm lấy lại bắt đầu ho dữ dội.
Trong khi ho, rất nhiều hạt nhỏ màu trắng lẫn với nước bọt phun ra khỏi miệng.
Qua hồi lâu, hai nam sinh mới như tỉnh lại từ trong mơ, vừa che miệng, vừa hốt hoảng nhìn về phía chủ nhiệm khối.
“Các em đang làm gì đấy?!”
Chủ nhiệm khối hỏi lại lần nữa.
“Bọn, bọn em, không... em không biết...”
“Em đang... đang...”
Sự ngơ ngác và luống cuống trên mặt hai nam sinh giống như là thật, miệng vẫn líu nhíu, lúc nói chuyện vẫn thấy được một ít thứ màu trắng trong miệng.
Chủ nhiệm khối vừa nghĩ đến những hạt nhỏ này, chủ nhiệm khối tràn đầy nghi ngờ, đang định bảo hai người nhổ thứ trong miệng ra, liền thấy hai người bỗng nhăn mặt, đột nhiên che miệng, cong người xuống.
“Đau quá...”
“Oẹ...”
Kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn, hai người nôn phun ra đầy đất.
Chủ nhiệm khối không thể may mắn tránh khỏi, trên giầy và quần đều thấm đẫm thứ nước hôi chua ấm nóng. Chủ nhiệm khối hét lên một tiếng, lảo đảo loạng choạng lùi về sau hai bước, suýt nữa thì vấp phải bụi cây đằng sau.
Vì thế, chủ nhiệm khối phải qua hồi lâu mới muộn màng nhận ra điều không ổn.
Tại sao trong đống nôn trên chân ông lại có nhiều chấm trắng chi chít đang động đậy thế này?