Sự kiện “vô lễ trong nhà tắm” đã khiến cho vị trí của Tần Thiên Lãng trong lòng Hạ Vân Sinh sụp đổ.
Mặc dù Tần Tang Ảnh dùng các cụm từ như “sự xốc nổi của tuổi dậy thì, uống rượu xong mất kiểm soát” để biện bạch cho con trai của mình, nhưng ông không thể nào tha thứ cho việc Thiên Lãng gây tổn thương cho con gái ông.
Trước đây hình ảnh Tần Thiên Lãng không huênh hoang, khiêm tốn, cẩn trọng, giờ đã biến thành nham hiểm, xảo quyệt, tham lam. Thái độ của Hạ Vân Sinh đối với anh rất lạnh lùng, ngược lại với con gái lại cảm thấy áy náy.
Dường như lần đầu tiên ông phát hiện ra rằng, mình đã nợ Vi Lam quá nhiều, cô bé này thiếu sự yêu thương và quan tâm. Cô yếu đuối biết bao, cần người khác bảo vệ biết bao.
Mùa hè năm đó, Hạ Vân Sinh xin nghỉ phép, đưa con gái đi biển. Bởi trong cái tên có chữ “Lam” nên từ nhỏ Vi Lam đã thích ra biển.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy biển, cô hưng phấn vừa hét vừa nhảy, tay ôm cổ ba, đòi thợ chụp ảnh chụp mãi mà không biến chán.
Hạ Vân Sinh còn nhớ lần trước chụp ảnh với con gái là khi cô mới lên sáu, cô mặc chiếc váy ngắn màu hồng phấn, để lộ hai cánh tay tròn trĩnh như ngó sen, rất đáng yêu.
Còn hiện tại, mặc dù Vi Lam cũng đang mặc váy, hai cánh tay lại khẳng khiu như chỉ cần sơ ý là sẽ gãy. Không chỉ mỗi cánh tay, người cô cũng gày gò. Trên gương mặt trắng xanh gầy guộc, đôi mắt sâu thăm thẳm như nước mùa thu, trông rất đáng thương.
Cô vẫn là một đứa trẻ, chưa phát triển toàn diện.
Thân hình gầy guộc này làm sao lại có thể gợi dục được Thiên Lãng?
Chắc chắn là ở ngoài chơi với bạn bè xấu, hoặc là xem trộm phim sex. Sự căm ghét của Hạ Vân Sinh đối với Thiên Lãng càng lúc càng tăng.
Tục ngữ nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Dù sao cũng không phải là con ruột của mình, hơn nữa, Tần Tang Ảnh đã từng tiết lộ rằng, cha đẻ của Thiên Lãng là người yêu đầu tiên của cô, dường như là một tay du đãng trong xã hội. Trong lúc đánh nhau với đám lưu manh, anh ta đã đâm trọng thương đối phương, bị ngồi nhà đá vì tội cố tình gây thương tích, cuối cùng chết ở trong tù.
Lúc đó, Tần Tang Ảnh mới có mười chín tuổi, cô và anh ta không kết hôn.
Nghe nói người đàn ông đó cao to đẹp trai, có đôi mắt rất quyến rũ người khác. Tần Thiên Lãng giống anh ta, ngay cả khí chất lạnh lùng, thô lỗ cũng rất giống.
Đây là gã đàn ông nguy hiểm, sự quyến rũ của hắn ta đối với phụ nữ là chết người. Hạ Vân Sinh không muốn con gái của mình bị hắn ta để ý.
Biện pháp duy nhất là để hai bọn chúng cách xa nhau ra.
Tần Thiên Lãng bị Hạ Vân Sinh đưa đi đày.
Mùa hè năm đó, đi nghỉ mát về, Vi Lam không nhìn thấy anh chàng nữa.
Thiên Lãng bị đưa lên Bắc Kinh học đại học, nghỉ hè nghỉ đông cũng không về. Ngoài việc thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với Tần Tang Ảnh, ngôi nhà này dường như không tìm thấy bóng dáng anh nữa.
Vi Lam thấy vui vì âm mưu đã đạt được mục đích. Tâm trạng này, hoàn toàn che kín nỗi phấp phỏng và áy náy trong cô.
Tại sao lại phải áy náy? Là do anh ta mắc mưu!
Nhớ lại chuyện đó, Vi Lam vẫn cảm thấy bực mình. Anh chàng đáng ghét này lại là người đầu tiên nhìn trộm mình lõa thể.
Tối hôm đó, trời nóng bức ngột ngạt khác thường. Vi Lam nằm trên giường lăn đi lăn lại, mồ hôi ướt nhem nhép, cô liền trở dậy đi tắm một cái, đúng lúc ổ khoá trong nhà tắm lại hỏng.
Vi Lam không bận tâm lắm, đêm hôm khuya khoắt, chắc là không có ai vào.
Ai ngờ, cô vừa tắm xong, mặc quần lót vào, Tần Thiên Lãng liền đẩy cửa vào. Đến giờ cô vẫn không thể nào quên nỗi xấu hổ và sợ hãi khi gần như trần như nhộng trước mặt anh ta.
Chuyện xảy ra bất ngờ, đáng lẽ cũng nên bỏ qua. Nhưng Vi Lam không thể chịu được vẻ tham lam, háo sắc của đàn ông trong mắt anh ta, ý nghĩ “trả thù” lướt qua trong đầu, trong tích tắc đã túm chặt trái tim cô.
Mười lăm tuổi, cô chưa hề có kinh nghiệm yêu đương. Trong vấn đề tình dục lại càng là một trang giấy trắng. Thậm chí ngay cả hôn cô cũng còn không biết.
Vi Lam thấy rất lạ, sự quyến rũ chỉ đơn thuần là bắt chước trên ti vi và rất sống sượng, lại có thể dễ dàng khiến Thiên Lãng mắc câu như vậy! Thực ra trong cả quá trình đó, toàn thân cô đều run rẩy.
Khi cánh tay trần của Thiên Lãng ôm chặt cô, Vi Lam càng cảm thấy xấu hổ, giận dữ. Phải biết rằng, trước đó ngay cả tay con trai cô cũng chưa từng chạm vào.
Vì thế, mặc dù Thiên Lãng bị gánh tội danh “cưỡng bức không thành” một cách vô tội, cô vẫn có cảm giác rằng bị người khác lợi dụng.
Hiện giờ, anh ta đã biến mất khỏi ngôi nhà này, biến mất khỏi tầm nhìn của cô, thật đúng là trời chiều theo ý người.
Mùa hè sắp kết thúc, mặt trời đang phát huy nốt uy lực cuối cùng.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời vẫn bị nắng chiều đỏ rực che kín. Vi Lam mặc bộ đồng phục áo trắng váy xanh của trường, lưng đeo cặp xách bước vào con ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp.
Lớp 12, bài tập chồng chất khiến người ta không thể thở được, ngay cả chủ nhật cũng phải học thêm.
Vi Lam không phải lo lắng vì chuyện học hành, cô biết kể cả điểm thi đại học của cô không cao, dựa vào năng lực của ba, cũng có thể đưa được cô vào đại học.
Nhưng cô là cô gái bướng bỉnh, không cho phép mình thua kém người khác.
Hồi nhỏ đọc chuyện, cô ước mình là nàng công chúa sống trong thành luỹ, được ba mẹ chiều chuộng, cao quý sang trọng, hàng ngày mỗi buổi sáng đều có một hoàng tử khôi ngô tuấn tú đứng dưới ban công đợi cô.
Lớn lên cô mới biết, cái đang chờ đợi cô, không phải là hoàng tử, mà là định mệnh đáng sợ khiến cô mất đi niềm vui. Và thế là, từ nàng công chúa cô biến thành cô bé Lọ Lem, cũng có mẹ kế, mặc dù không có người chị độc ác, nhưng lại cũng có một người anh độc ác.
Không, cô không muốn làm cô bé Lọ Lem đáng thương, cuộn tròn trong góc bếp, đợi hoàng tử đến cứu được.
Nếu đã làm thì phải làm mụ phù thuỷ có phép thuật siêu cường, không những nắm được vận mệnh của mình, mà còn có thể thao túng cuộc sống của người khác.
Vi Lam sờ lên mặt mình, bề ngoài xanh xao yếu đuồi, đơn độc lẻ loi, đó chẳng qua chỉ là mác bề ngoài mà thôi, trái tim cô cứng rắn hơn bất kỳ người nào khác, thậm chí là lạnh lùng.
Đây là con ngõ rất bình thường của vùng Giang Nam, mặt đường lát đá xanh quanh co khúc khuỷu, hai bên là tường xây cao, bình thường ít khi có người đi bộ qua đây.
Hàng ngày đi học hay tan học về cô đều phải đi qua con ngõ này, không những vì đây là đường tắt, mà còn vì nó sâu thẳm, tĩnh mịch, cô có thể nghĩ về một số chuyện của mình, không bị người khác làm phiền.
Sắc trời dần dần từ đỏ chuyển sang tím, rồi lại từ tím chuyển sang đen.
Đèn đường bắt đầu bật sáng, nhuộm vàng bức tường đá xanh quanh co hai bên ngõ.
Vi Lam giẫm bóng mình dưới chân, nghe tiếng bước chân của mình vang lên trong ngõ, cảm thấy trống vắng, lẻ loi.
Đi đến cuối ngõ, đột nhiên tim cô thắt lại.
Dưới đất, một bóng đen trải dài dưới ánh đèn.
Giật mình ngẩng đầu lên, Vi Lam mới phát hiện ra, có anh chàng đang đứng dưới đèn đường, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
Dáng người anh cao ráo, lưng thẳng, mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là chiếc quần bò màu xanh thẫm. Gương mặt giấu trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ được mặt anh.
Theo bản năng, Vi Lam đã ý thức được mối nguy hiểm.
Trên thực tế, bất ngờ phát hiện ra có người đứng trước mặt mình, đã khiến cô giật nảy mình. Đặc biệt là cái nhìn chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì của anh, và cả bầu không khí rợn người xung quanh anh, khiến cô càng thấy bất an.
Nhìn thấy đối phương đang tiến gần về phía mình, đột nhiên Vi Lam cảnh giác, cô vội quay đầu, tìm cách chạy trốn.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Trong bóng tối, một bàn tay nắm chặt vai cô, cô hét lớn, đồng thời, cô nghe thấy một giọng trầm trầm vang lên: “Tôi đã đứng ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng đã đợi được cô!”
Vi Lam bủn rủn, nhưng lại cố làm ra vẻ trấn tĩnh.
“Tần Thiên Lãng, anh về rồi à?”
“Đúng, tôi về rồi, đây chắc là điều cô không muốn nhìn thấy nhất”.
“Đã biết như vậy thì tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Cô lạnh lùng nói với vẻ khiêu khích.
“Tại sao? Chắc là cô phải biết rõ hơn ai hết chứ!”
Anh nén giọng trả lời, cổ tay kéo mạnh, xoay người cô lại.
Trong sự tĩnh lặng bốn xung quanh không có một bóng người, dưới ánh đèn hoàng hôn đó, trong chiếc bóng của mái nhà, cô nhìn thấy một đôi mắt đẹp màu hạt dẻ nhưng lại có phần hoang dại, giận dữ.
Dường như anh cao lớn hơn cả ngày trước, và sức cũng mạnh hơn rất nhiều.
Vi Lam không dám chọc giận anh nữa, cô lựa chọn cách thoả hiệp.
“Chuyện đêm hôm đó rất đáng tiếc… Em… Em chỉ muốn đùa một chút thôi”.
“Đùa một chút thôi?” Thiên Lãng nhìn cô chằm chằm, đột nhiên khoé mép nhếch lên cười cười với vẻ ranh mãnh, “Vậy thì chúng ta đùa tiếp được không?”
Trong lúc chưa kịp đề phòng, anh đã thô bạo ghì cô dựa vào tường, đôi môi ập xuống.
Đầu óc cô trống rỗng, sau đó, sửng sốt ra sức giãy giụa, nhưng cánh tay anh cứng rắn như thép, nụ hôn của anh mãnh liệt và khô rát. Cơ thể anh toát lên một vẻ đàn ông, cô không thể nhúc nhích, cũng không thể suy nghĩ, mà chỉ trợn tròn mắt nhìn gương mặt khôi ngô, lạnh lùng đó.
Vi Lam không biết rằng, lúc này đây, trong bóng tối, nét mặt cô thật yếu đuối và duyên dáng.
Thiên Lãng chỉ muốn trừng phạt cô, chỉ muốn đánh tan vẻ lạnh lùng mãi mãi ngự trên mặt cô, nhưng lại không biết càng hôn càng sâu.
Anh không còn là chàng ngốc năm xưa bị cô dụ dỗ nữa, trong trường đại học, bên cạnh anh lúc nào cũng có yến oanh vây quanh, trong sáng, rực lửa, lạnh lùng, duyên dáng… Thiên Lãng và họ hẹn hò, trêu ghẹo, hôn nhau, chỉ thiếu chuyện lên giường. Đáng lý ra anh phải gạt cô nàng Vi Lam ra khỏi suy nghĩ từ lâu rồi.
Cô vừa không xinh đẹp, cũng không đáng yêu, nhan sắc bình thường tính tình lập dị, tại sao anh lại không thể quên được cô?
Là vì hận ư? Hận vẻ lạnh lùng xa cách của cô đối với anh, hận sự giễu cợt miệt thị của cô đối với anh, càng hận sự rắp tâm hãm hại của cô đối với anh.
Anh ghì chặt cô vào tường, hôn cô một cách điên cuồng, đôi môi bỏng cháy như lửa. Cô cảm thấy mình thở rất mạnh, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Đây là nụ hôn đầu đời của cô. Hóa ra hôn chính là cảm giác này!
Vi Lam như người ở trong ảo mộng, cô mơ hồ đáp lại cái hôn của anh, lòng nhiệt tình dần dần được đốt cháy.
Nửa thế kỷ sau, Thiên Lãng từ từ buông cô ra.
“Không ngờ”, anh nhìn cô cười, nụ cười lạnh lùng, “hóa ra cô lại nhiệt tình như vậy!”
Vi Lam sững sờ.
Cô như người vừa tỉnh giấc mơ, nhưng lại vô cùng giận dữ. Một cái bạt tai vung ra, bị Thiên Lãng tránh được.
Anh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt có tia sáng u ám.
“Đây là cái cô nợ tôi, tôi chỉ đòi lại nụ hôn của hai năm về trước thôi!”
Sau đó, anh quay đầu đi, bước dài về phía đầu ngõ.
Ngõ nhỏ tĩnh mịch sâu hun hút.
Gió đêm thổi lướt qua gò má nóng bỏng của cô.
Ánh trăng bàng bạc trên đỉnh đầu hắt xuống.
Cô nhìn theo bóng anh mất dần trong bóng tối, thật lạ, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo.
Đầu óc mông lung về đến nhà, không nhìn thấy Tần Thiên Lãng.
Lúc đứng riêng với Tần Tang Ảnh, Vi Lam giả vờ vô tình hỏi: “Cháu nghe nói Thiên Lãng về rồi à?”
“Ừ, nó về làm thủ tục đi nước ngoài”. Tần Tang Ảnh bình thản đáp, “nó chuẩn bị đi du học Otstraylia”.
Tư duy của Vi Lam bỗng dưng đình trệ lại, sau đó, hỏi với giọng châm biếm: “có phải ba giúp anh ấy liên hệ hay không?”
“Không, Thiên Lãng đi theo hiệp định trao đổi học sinh, giấy gọi của trường đại học đã gửi đến rồi, chỉ còn phải đợi visa thôi”.
Vi Lam biết đất nước đó, ở châu Đại Dương thuộc Nam bán cầu, một đất nước có chuột túi. Dường như cô đã nhìn thấy được cuộc sống sau này của anh, trời xanh mây trắng thảm cỏ xanh, trăng sao đầy trời, cô bạn gái lười biếng mắt xanh tóc vàng trêu ghẹo, thong thả ung dung tự đắc.
Anh chàng đáng ghét này, tại sao lại may mắn suốt như vậy?
Mùa thu năm đó, Tần Thiên Lãng đáp máy bay đi rồi.
Cả nhà đều ra sân bay tiễn anh, cả cậu em Hạ Thụy Dương mới vừa tròn hai tuổi. Chỉ có Vi Lam là không đi.
Cô ngồi trong thư viện đọc tiểu thuyết, nhét tai nghe vào lỗ tai.
Bàn trong thư viện rất rộng, ánh sáng cũng đủ, xung quanh yên tĩnh, là nơi rất thích hợp để đọc sách.
Cô thích đọc sách, không thích đọc tiểu thuyết tình cảm mà các cô gái khác vẫn thích đọc, bởi mọi thứ trong sách quá là phi thực tế.
Cuốn sách mà cô thích đọc nhất là Ông già và biển cả của Hemingway.
Ánh nắng rọi qua cửa kính chiếu vào, cô gái Vi Lam mười bảy tuổi, túm tóc sau gáy, mặc áo sơ mi trắng, váy màu xanh lam dài đến đầu gối.