Thang Tiêu

Chương 33: Chương 33: Phản kích.




Thang Viên ra sức giãy giụa trong lòng anh, ngưng tụ hơi sức toàn thân ở nửa người trên, dùng sức giãy giụa, ý đồ thoát khỏi giam cầm của anh, thậm chí đưa chân đá anh, nhưng Viên Tiêu giống như hoàn toàn không cảm thấy đau, một tay ôm hông cô, một tay đè chặt ót cô, dùng sức cắn đôi môi cô. Thang Viên vừa đau vừa tức, nhưng làm sao cũng chạy không thoát, trong lòng sinh ra một cỗ cảm xúc tuyệt vọng.

Cô có thể cảm nhận được từng chút không khí đi ra từ trong phổi, cảm giác thiếu dưỡng khí ngày càng nghiêm trọng, dưỡng khí mỏng manh bị anh hút ra từng chút từ trong cổ họng, hút ra… Con ngươi Thang Viên dần dần phóng đại, trừ bỏ lông mi run rẩy của anh thì không nhìn thấy gì nữa, đỏ ửng trên mặt cũng dần dần đậm hơn, thân thể của cô từ từ mềm nhũn trong ngực Viên Tiêu, có lẽ chết đi thế này cũng tốt, như vậy sẽ không cần tỉnh táo để đối mặt với vô tận phản bội, không cần đối mặt với thế giới tràn đầy bẫy rập này nữa…

Ngay lúc cô từ bỏ ý định chống lại, Viên Tiêu chợt buông cô ra nhưng đôi tay anh vẫn ôm chặt lấy cô như cũ: "Em là của anh, bánh trôi nhỏ, anh cho em thời gian." Anh dịu dàng vén tóc cô, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn tại thái dương, thở hổn hển nói: "Chỉ là, đừng để anh đợi quá lâu, anh sẽ điên mất…" Đến cuối cùng, giọng nói của anh nhỏ đến mức gần như nỉ non, xa xa nhìn qua giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt. Nhưng bây giờ Thang Viên hoàn toàn không cảm giác được không khí kiều diễm đó, cô chỉ sợ hãi, hoảng hốt muốn thoát khỏi anh, cô nhạy bén cảm nhận được lớp mai rùa bảo vệ mình của cô đang bị anh gõ bể từng chút, vì vậy cô lo sợ, cô phải chống lại! Cho dù vứt bỏ tất cả cũng không tiếc!

"Tôi không tin, tôi không tin." Thang Viên rũ mí mắt xuống, mất tinh thần thì thầm nói.

"Em hãy nghe anh nói, bánh trôi nhỏ, em…"

"Chỉ là một thoáng kích động mà thôi, không có khả năng duy trì lâu dài từ đầu đến cuối. Tất cả đều gạt người, anh đi đi, đùa giỡn cũng tốt, nghiêm túc cũng được, tôi không bồi anh, không chơi với anh…" Cô lẩm bẩm nói, cúi đầu từ từ lui về phía sau: "Tạm… Tạm biệt."

Mà lần này, Viên Tiêu không ngăn cản cô, cũng không xông lên ôm lấy cô, chỉ đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng dáng hoảng hốt chạy thục mạng của cô, nắm chặt nắm tay, cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Viên Tiêu mới xoay người đi nhanh về phía xe, quấn áo ướt sũng dán vào người anh, nhưng cũng không lộ vẻ nhếch nhác, ngược lại phác họa thân hình tinh chuẩn đã sớm thành niên của anh, vô luận là lồng ngực rộng lớn hay bóng lưng thẳng tắp, đều không có chỗ nào không tuyên bố với thế giới rằng người thiếu niên này đã sớm bị thời gian tôi luyện thành một người đàn ông đội trời đạp đất.

Không thể hoảng, không thể loạn. Từ nhỏ đến lớn, khi mọi chuyện không được như ý, thậm chí khi mẹ tự sát trước mặt mình, Viên Tiêu đều nói thầm những lời này ở trong lòng, trừ bỏ như vậy, anh cũng không tìm được bất kỳ phương pháp nào để có thể trấn định lại mình, có thể làm cho mình không điên cuồng nữa. Với một gia đình và cuộc sống đặc biệt đã khiến anh có thói quen ngụy trang, thói quen lá mặt lá trái, vì thế khi anh muốn tháo lớp mặt nạ này xuống, ngay cả chính anh cũng không tìm được biện pháp nào.

Chỗ sâu nhất dưới đáy lòng tràn ngập khủng hoảng cùng sợ hãi như bài thiên đảo hải, mang theo sức lực ngập trời, tựa như cơn sóng giữa bờ biển đánh thẳng vào trái tim anh, Viên Tiêu cảm thấy trái tim mình không thể chống lại, liên tiếp bị cắt đứt, cắn nát, biến thành một bãi máu thịt đầm đìa.

Chiếc xe màu đen dừng lại trước một tòa nhà đồ sộ khí phái, Viên Tiêu nhìn ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động, bỗng nhiên nhếch môi cười, tươi cười mang theo lúm đồng tiền nhỏ vốn phải ấm áp như ánh mặt trời kia, giờ phút này xem ra lại vô cùng âm trầm, tựa như đám mây đen đang ùn ùn kéo đến.

Kéo caravat trên cổ xuống, cởi từng cái nút áo trên bộ tây trang ướt đẫm ra, để lộ chiếc áo sơ mi thẳng thớm trắng như tuyết bên trong, từng sợi tóc ẩm ướt dán vào trên mặt, phối hợp với khuôn mặt cương quyết bướng bỉnh vào giờ phút này của chủ nhân lại cực kỳ hấp dẫn. Đôi mắt Viên Tiêu nhìn thẳng vào thang máy, cho nên không nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của những người phụ nữ giữa khúc quanh.

"Gọi Dương Viêm và Trần Thịnh tới đây gặp tôi." Còn chưa đi vào phòng làm việc, Viên Tiêu liền trầm giọng phân phó trợ lý đang chào đón, trợ lý nữ vừa định bày tỏ một chút quan tâm đối với Tổng giám đốc mới, nhất thời liền sững sờ, lập tức che giấu, đẩy đẩy mắt kính đáp lại.

Viên Tiêu trầm mặt ngồi trên ghế làm việc, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, ánh mắt lóe ra vẻ âm ngoan, một tháng, anh chỉ có thời gian một tháng! Nhưng đã đủ rồi! Anh không muốn ngụy trang nữa, dứt khoát thừa cơ hội này làm rõ tất cả mọi chuyện đi. Công ty thành lập trên danh nghĩa nhà họ Văn đã có một địa vị trung gian hoàn mỹ, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng. Anh em bọn họ ở ngoài sáng hùn vốn mở công ty, hiện tại cũng từng bước dẫn đầu ngành công nghiệp. Mà quan trọng nhất, Viên Địch đã di chuyển nguồn vốn của công ty, trong mấy năm gần đây, bọn họ đã thu mua khoảng 30% cổ phần của tổng công ty Viên thị, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ một chiêu giết địch, nhưng cũng đủ rồi. Đúng rồi, còn có công ty nhà họ Bạch, anh và Viên Địch cũng đã thông qua người thứ ba nắm giữ một chút cổ phần, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có thể làm một thanh dao găm để phản kích, tuy rằng không thể giống như lợi kiếm cắm thẳng vào trái tim, nhưng nếu sử dụng tốt cũng có thể khiến kẻ địch mất đi nửa cái mạng!

Nghĩ tới đây, Viên Tiêu không kiềm hãm được buông lỏng thân thể căng thẳng, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt, dường như trả lại toàn bộ những gì anh bị tước đoạt trước đây, tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo ý nghĩ của anh.

Ngoại trừ cô ra!

Bất cứ điều gì cũng không thể cản trở anh! Cô là của anh! Cô chạy không thoát! Anh sẽ không để cô trốn thoát!

"Viên Tiêu? Có việc gì thế?" Tay Dương Viêm không rời sổ sách, trên mặt rõ ràng không tình nguyện. Viên Tiêu đứng lên từ trên ghế, dưới ánh mắt giết người của Dương Viêm, đoạt đi sổ sách trong tay anh, tùy tiện lật vài tờ, nụ cười trên mặt có khuynh hướng mở rộng: "Thành tích không tệ!"

"Cẩn thận A Viêm trở mặt với cậu nha, Viên Tiêu." Trần Thịnh tùy tùy tiện tiện đặt mông ngồi trên ghế làm việc của Viên Tiêu, tay phải nâng cằm, cười híp mắt nhìn hai người nói. Quả nhiên, "Viên Tiêu, cậu buông tay cho tôi! Buông tay!" Ánh mắt Dương Viêm gần như dính vào sổ sách trong tay Viên Tiêu, nhanh chóng nhảy lên, cặp mắt đỏ hồng, bổ nhào qua, lấy được sổ sách liền không buông tay. Viên Tiêu cũng không so đo với anh, ngược lại rộng lượng buông tay, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Cho cậu thời gian một tháng, có thể dọn sạch toàn bộ nơi này không? Nhớ kĩ, tôi không chỉ muốn dọn sạch, còn không để cho người khác phát hiện!"

"Nửa tháng là được!" Bất luận kẻ nào cũng không thể nghi ngờ năng lực của anh, dọn sạch tài chính một công ty, há có thể dùng tới một tháng? Nửa tháng tuyệt đối có thể làm xong! Dương Viêm ôm sổ sách bảo bối của mình vỗ ngực cam đoan.

"Điều tôi muốn chính là không thể để lộ dù chỉ một chút!" Ánh mắt Viên Tiêu không nháy nhìn chằm chằm Dương Viêm, tất cả ánh sáng trong con ngươi đen như mực đều ngưng tụ trên người Dương Viêm, chèn ép Dương Viêm thở gấp không thôi, anh nuốt nuốt nước miếng, đón nhận ánh mắt Viên Tiêu, dùng sức gật đầu: "Có thể làm được!"

"Rất tốt!" Viên Tiêu lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngay sau đó chuyển sang Trần Thịnh: "Ngày mai cậu liền từ chức đi tìm anh tôi, để cho anh ấy sắp xếp một chức vụ cho cậu, nhưng là…" Nói tới chỗ này, Viên Tiêu hơi dừng một chút, ánh mắt bén nhọn quét qua Trần Thịnh, tiến lên một bước kéo gần khoảng cách đến không thể gần hơn: "Không thể cứ đi như vậy…"

"Có ý tứ gì?" Trần Thịnh cũng thu lại vẻ mặt tươi cười không đứng đắn, có chút nghi hoặc hỏi. "Rất đơn giản, trước khi đi tìm anh tôi, cậu phải đến gặp tên ngu xuẩn Viên Sanh kia một chuyến." Viên Tiêu khẽ nheo mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng tà ác: "Tặng một lễ vật cho Viên Sanh, mấy ngày nay hắn đang buồn bực!"

Tiếp xúc với ánh mắt Viên Tiêu, thân thể Trần Thịnh không khỏi run rẩy một hồi, ánh mắt kia quá đáng sợ, giống như rắn độc nằm trong sào huyệt âm u thừa cơ hành động, một khi theo dõi con mồi sẽ dùng răng nọc sắc bén hung hăng cắm sâu vào thịt con mồi, sử dụng dịch độc từ từ ăn mòn con mồi…

"Ý cậu là nói…" Trần Thịnh dường như lĩnh ngộ được điều gì đó từ trong ánh mắt của anh.

"Đúng." Viên Tiêu nói năng khí phách, giọng nói mang theo vẻ tàn nhẫn: "Bắt đầu phản kích!"

Ngày hôm sau, tin tức cơ mật của tổng công ty Viên thị bị tiết lộ ra ngoài, bởi vì Viên Tiêu – đứa con thứ hai của Viên Chiến mới vừa tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, cho nên bên ngoài vẫn duy trì lực chú ý cao độ đối với chuyện này, mặc kệ là xem náo nhiệt cũng tốt, chê cười cũng được, tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú vào từng hành động của Viên Tiêu, cũng biểu hiện hứng thú thật lớn đối với người tiết lộ cơ mật.

Mà trốn ở đại trạch nhà họ Viên, cuối cùng Viên Sanh cũng cảm thấy hung hăng xả được cơn giận, cùng lúc đó cũng âm thầm may mắn, hoàn hảo chính mình bỏ qua vị trí tổng giám đốc mấy ngày trước, bằng không trách nhiệm này đã có thể rơi vào trên người mình!

Mấy ngày kế đó, tất cả người xem náo nhiệt đều lắp bắp kinh hãi, không ngờ đứa con thứ hai nhìn như đơn thuần của Viên Chiến lại tài giỏi như vậy, nhanh chóng tóm được người tiết lộ cơ mật, hơn nữa còn lấy được tang vật! Người tiết lộ cơ mật chính là Trần Thịnh đã công tác nhiều năm tại Viên thị!

Nhắc tới Trần Thịnh cũng thuộc loại truyền kỳ trong ngành, năm đó không biết có bao nhiêu công ty dùng hết sức lôi kéo anh, cuối cùng vẫn bị Viên thị đoạt trước, Viên Chiến cũng đắc ý không thôi, nhưng ai biết mới ba năm liền truyền ra tin tức như vậy. Viên Chiến tức giận đến mức cả người phát run, gọi một cú điện thoại bảo Viên Tiêu về nhà, ra lệnh cưỡng chế Viên Tiêu ngoan độc xử lý sự kiện này, xem dáng vẻ của ông ta, nhất định phải bắt Trần Thịnh ngồi tù hai ba mươi năm mới chịu bỏ qua!

Viên Tiêu cúi đầu, rất cung kính nghe lời dạy bảo của Viên Chiến, thỉnh thoảng gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn như bảo bảo, Viên Chiến vốn một thân lửa giận nhìn thấy bộ dáng này của anh cũng không nhẫn tâm trách mắng, huống chi Viên Tiêu mới đến công ty có vài ngày, hơn nữa đây là vấn đề mà Viên Sanh lưu lại! Không thể làm gì khác hơn là lại dặn dò mấy câu rồi để Viên Tiêu trở về công ty.

Hai mẹ con Bạch Nhiễm Nhiễm và Viên Sanh hết sức bất mãn đối với hành động thiên vị Viên Tiêu của Viên Chiến, Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không phải không nghĩ đến thổi gió bên gối ông ta, nhưng thứ nhất con trai mới phạm sai lầm trước mặt Viên Chiến, thứ hai gần đây Viên Chiến luôn hoài nghi nhà họ Bạch làm điều gì đó mờ ám sau lưng ông, bà ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mở miệng, chỉ có thể oán hận, cắn răng nghiến lợi ở sau lưng.

Vài ngày sau, Viên Tiêu ủ rũ cúi đầu gọi điện thoại cho Viên Chiến, nói không thể động đến Trần Thịnh, bối cảnh của anh ta tuyệt đối không đơn giản. Lửa giận mới đè xuống mấy ngày nay của Viên Chiến liền bùng phát lên, cách điện thoại gầm thét với Viên Tiêu: "Bối cảnh! Bối cảnh! Còn chưa động đến mà mày đã sợ rồi? Tại sao tao lại nuôi ra một đứa yếu đuối hèn nhát như mày!"

Đầu dây bên kia, khóe môi Viên Tiêu nhếch lên nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo khiến người sợ hãi, chậm rãi phun ra mấy chữ. Trong nháy mắt dội thẳng một chậu nước lạnh từ đầu đến chân Viên Chiến. Viên Chiến tức giận đỏ mặt tía tai, cố tình có hỏa nhưng không thể phát, kìm nén đến mức lồng ngực đều muốn nổ tung, hơn nửa ngày mới bực tức nói: "Vậy lần này coi như xong, về sau chớ bị tao bắt được nhược điểm gì, Hừ!" Nói xong, không đợi Viên Tiêu đáp lời liền cúp điện thoại.

Viên Tiêu nghe thanh âm trong điện thoại, con ngươi tối sầm, uống một ngụm cà phê, trên mặt giương lên nụ cười nhàn nhạt: "Yếu đuối? Quả thật rất yếu đuối."

Viên Chiến như vậy giúp anh giảm bớt rất nhiều phiền toái, Viên Tiêu không nghĩ tới Viên Chiến lại tin tưởng đến thế, cũng tốt, không cần làm công việc tiếp theo nữa, anh lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nghĩ tới đây, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Thịnh, nói rõ tình huống với anh ta, sau đó lại phân phó anh ta tiến hành theo kế hoạch rồi cúp điện thoại.

Tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm xong, anh không còn lý do gì khiến mình bận rộn nữa, đầu óc trống rỗng không tự chủ lắp đầy bóng dáng cô. Anh nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng cơ thể nhưng vẫn cảm thấy khó thở như cũ, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói trước khi cô rời đi: về sau anh đừng tới tìm tôi nữa.

Mỗi khi nhớ lại, lòng anh lại đau đớn thêm một tầng. Chằng chịt đau đớn mọc rể nẩy mầm trong lòng anh, sinh sôi nẩy nở, đào khoét toàn thân anh, làm cho anh chỉ còn lại đau đớn khắc cốt ghi tâm.

Lông mi Viên Tiêu run rẩy, người đàn ông sắc bén mạnh mẽ chém giết đối thủ trên thương trường vài phút trước kia, giờ đây lại yếu ớt dễ vỡ khiến người ta đau lòng.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, lấy áo khoác bước nhanh ra ngoài, còn chưa tới giờ tan tầm, dọc theo đường đi, nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc cư nhiên tan việc trước đều kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa rớt luôn cằm, mặc dù tổng giám đốc mới của bọn họ vừa tiếp nhận chức vụ, nhưng thủ đoạn ngoan độc, tác phong bén nhọn khiến mọi người trong công ty không khỏi kinh sợ, mà hôm nay, vị tổng giám đốc này lại ra về sớm hơn bọn họ! Nhất thời, trên dưới công ty bao phủ trong bầu không khí thảo luận nhiệt liệt.

Mấy ngày nay Thang Viên vẫn đi làm tan tầm như cũ, ngày nào cũng như ngày nấy, đồng nghiệp trong công ty cũng không cảm thấy cô thay đổi gì, nhưng mẹ Thang lại cảm thấy cảm xúc mấy ngày nay của con gái có chút không ổn, thậm chí là xuống thấp tới cực điểm. Nhưng mỗi lần bà hỏi, Thang Viên chỉ lắc đầu không nói gì, khiến mẹ Thang cảm thấy có phần không đúng, vỗ mạnh đầu suy nghĩ, thì ra đã vài ngày không thấy Viên Tiêu rồi! Mẹ Thang lập tức nghĩ thông suốt, thì ra bọn trẻ đang giận dỗi! Mẹ Thang chuẩn bị tối nay trở về khuyên bảo Thang Viên, không ngờ lại nhìn thấy Viên Tiêu đang lưỡng lự dưới lầu.

Mẹ Thang nhìn chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng của Viên Tiêu, vội vàng kéo tay áo anh vào trong hành lang, trong miệng trách cứ: "Tại sao không lên nhà? Chịu lạnh đến thế này, mau mau vào nhà đi, bác nấu canh gừng cho cháu uống... Nếu bị cảm thì phiền toái."

Từ trước đến nay chưa từng có ai vì anh bị đông lạnh mà lo lắng như vậy, mặc kệ là bệnh nặng hay bệnh nhẹ, anh đều tự mình chống chọi, tự mình đến bệnh viện, quan tâm ấm áp như thế khiến Viên Tiêu không nhịn được mắt nóng lên, hít hít mũi nói: "Bác gái, cháu không lạnh, cháu…"

"Còn nói không lạnh!" Mẹ Thang trợn mắt nhìn Viên Tiêu, không nói gì, đẩy anh vào cửa đè xuống ghế sofa: "Ngồi chờ, năm phút đồng hồ là tốt rồi." Viên Tiêu khụt khịt mũi, mắt to ửng hồng trong suốt nhìn mẹ Thang, dùng sức gật đầu. Cái nhìn này khiến mẹ Thang nhất thời tràn đầy tình thương của mẹ, sờ soạng đầu Viên Tiêu vài cái mới xoay người đi vào phòng bếp.

Sau khi Thang Viên tan việc trở về, đứng một hồi trước cửa, cố gắng nặn ra một nụ cười, chà xát khuôn mặt cứng ngắc, đè xuống cảm xúc không tốt mới mở cửa, không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy người nọ ngồi trên ghế sofa trò chuyện vui vẻ với mẹ mình. Ý cười phấn khởi trong mắt kia gần như bao phủ toàn thân cô, trái tim kịch liệt run rẩy, chìa khóa lạch cạch rơi xuống đất.

Run rẩy nhặt chìa khóa lên, Thang Viên gần như muốn tông cửa xông ra ngoài ngay lập tức, lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy người nọ xoay người sang, mắt to cong cong, miệng phun ra vài từ vui sướng, giòn giã, cực kỳ dễ nghe: "Bánh trôi nhỏ, em đã về rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.