Thằng Trẻ Trâu

Chương 11: Chương 11




Về đến nhà lăn luôn vào ngủ, chiều dậy đói móp ruột đi lần ăn luôn. Tối lại ra coffe thì anh L chặn lại.

– Mày bị bọn nào đánh, sao không đập lại hay gọi anh. Mày có coi anh ra gì không…..

– Ax sao anh biết. Mà có chuyện gì to đâu mà làm quá.

– Không quan trọng sao tao biết. Nhưng nói lại xem có chuyện gì.

– Thì mấy thăng trẩu cậy tiền bố mẹ, cậy lớn quây em.

– Thế mà không cho bọn nó biết mùi à.

– Chưa đến lúc. Em muốn chơi một trò chơi, giờ là chuẩn bị. Khi nào chơi thì sẽ có nhiều điều vui lắm đấy.

Anh L dần hiểu ra vấn đề rồi cười vang nhà. – Mày cũng có thú vui tao nhã nhỉ, lúc nào bắt đầu thì ới anh.

– Không phải lo, sao quên anh được.

Hahahahahaha hai thằng cười như hai thằng bệnh.

– Thôi chú vào coi quán giúp anh, anh đi có chút việc.

– Èo, em vào đây làm nhân viên pha coffe chứ đâu ứng tuyển vào quản lí đâu.

– Thì nếu anh bảo mày làm quản lí luôn thì mày làm à. Anh lạ gì mày nữa.

– Anh gài hàng được đấy. Thôi lướt đi không chị chờ.

– Anh em mình hiểu nhau vler.

Anh L đi luôn tôi lại phải vào đứng quầy. Dạo này Nhi ít tới quán, chắc bận học. Còn Hà thì cũng nghỉ rồi vì chỉ làm thêm hè thôi. Tầm 9h30′ thì có một đám học sinh bước vào, trong đám đó có cả Duyên. Đàm này chắc là uống ở đâu rồi nhìn qua là biết.

Nhân viên ra ghi cho bọn nó thì cứ lè nhè trêu, thấy vậy tôi bước ra:

– Dạ anh chị dùng gì ạ. – Tôi bình tĩnh hết sức.

Duyên thấy tôi thì ngạc nhiên hết cỡ:

– P bạn làm ở đây hả.

– Vâng, nhà tôi nghèo lên phải tự thân vận động thôi.

– Mày ăn nói với khách kiểu ấy à. – Nói xong bồi thêm cho tôi ly nước vào đầu, có ít nước màu chảy xuống.

– Anh Vũ anh làm gì thế.

– Sao em lại bênh thằng nhà quê này.

– Vâng nhà quê nhưng sống bằng đồng tiền của chính mình anh ạ. Chứ không phải là ăn bám mà phải ngại.

– Điz mịa. – Nó chửi rồi túm lấy cổ áo tôi.

– Thằng Vũ mày làm gì đấy. Anh L nói to khi vừa xuất hiện.

– Anh để yên cho em xử vụ này.

– Đây là quán tao, nó là nhân viên của tao, mày có thích vào đây làm loạn không. – Anh cũng đã hiểu chò chơi của tôi nên không nhắc gì tới chuyên anh em kết nghĩa cả.

Nó thấy anh L thì nghệt xuống quay đi luôn. Lúc đi qua tôi nó ghé tai tôi nói nhỏ:

– Mày cứ chờ đấy. Chuyện chưa xong đâu.

Tôi cười khinh bỉ đủ để nó nhìn thấy rồi bắt tay vào thu dọn.

Duyên không nói gì nhìn tôi vẻ thương hại rồi đi cùng thằng đó luôn.

Anh L.

– Mày đầu tư vụ này hơi đã đó. Lần này chắc vui thật sự đây.

Tôi thì vẫn bình thản thu mảnh vỡ rồi lại cười nửa miệng.

Hehe kế hoạch bước đầu đã thế này thì vui phải biết.

Hà thì từ đâu đi ra, hai mắt rưng rưng kiểm tra và xử lí vết thương cho tôi, nhưng chỉ im lặng không nói gì. Tôi thấy thế thì cũng kệ, phải diễn trọn vai chứ.

Ở lại quán đến 10h20′ thì về. Hà thì từ lúc chăm sóc tôi xong thì ngồi đó với một ly trà sữa, thỉnh thoảng tôi có thấy liếc nhìn tôi rồi lại ngoảnh đi khi tôi nhìn.

Trước lúc tôi về thì Nhi tới.

Nhi vào thẳng quầy nhìn tôi mãi chẳng nói gì.

– Bạn muốn lấy gì?

– À, một nước cam. – Vẫn nhìn

– Lấy mình một nước cam.

– Nước cam thôi hả.

– Ùm.

– Vậy cứ ra trước lát tôi mang qua.

– Sao lại bị như vậy. – Nói rồi chỉ chỉ vết băng của tôi.

– Tôi không sao.

– Thì… Thì

– Thì có sao không? – Tôi lạnh lùng

– Mình chỉ muốn quan tâm thôi mà. – Nói rồi sụ mặt xuống.

Hà mãi im lặng, tôi thấy vậy cũng im lặng thả hồn vào làn khói trắng. Gần tới nhà thì Hà nói:

– Đừng bao giờ đánh nhau nha anh.

– Sao phải như thế?

– Nhìn anh bị đánh em cũng đau anh biết không?

– Đừng suy nghĩ như thế, không đáng đâu.

– Nhưng em…

– Đừng….. – Tôi chỉ gắng được câu đó.

Lại bầu không khí yên lặng, tôi thấy ngột ngạt khó thở quá, giờ chỉ muốn được quên hết quá khứ nhưng sao được, quá khứ là một phần của mình mà.

– Thôi về đi.

Hà từ từ đi về phòng, nhìn phía sau trông em tội quá, người con gái bé nhỏ yếu đuối ấy. Tôi muốn đến bên chở che bảo vệ lắm chứ nhưng nghĩ lại mình không xứng, đừng làm ai khổ vì mày nữa P ạ. Nhìn em đang khóc, đôi vai khẽ rung tôi cũng đau, còn đau hơn em ý chứ.

Về đến nhà mà cứ khó chịu về lời nói của Hà, tôi hiểu chứ nhưng xin em đừng thế nữa, bỏ tôi đi, tôi không đáng, những ai yêu tôi đều đau khổ hết. Em là một người con gái tốt sẽ có hạnh phúc đến với em. Nhưng đó chắc chắn không phải là anh.

Đizz nẹ nó thằng chó Vũ, làm ngay một vết trên trán mới cay chứ, hỏng hết cả gương mặt. Nhưng sẽ sớm thôi…

Cuộc sống không giống như cuộc đời. Nếu đã chán đời thì phải tìm niềm vui trong cuộc sống và tôi cũng đang đầu tư để tìm chút niềm vui bù đắp đây. Tự nhủ là sẽ vui lắm đây và cũng chắc sẽ sớm thôi.

Hôm sau ngủ dậy chuẩn bị như bình thường. Sáng ra đi đón xe bus rối tới trường

Phải tiếp tục trò chơi chứ.

Tới lớp thì 6 thằng ôn dịch kia kéo em vào tra khảo.

– Chuyện hôm qua là thế nào, sao mày không cho anh em tụi tao biết.

– Chả sao cả, đám 12 quây tao thôi.

– Vậy mà không sao. Lần sau có vì phải gọi bọn tao. Không ăn được thì anh em cùng chịu. Có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu mà.

– Không phải bây giờ. Tới lúc tao sẽ nói. Mà mình là anh em tốt chứ không phải đàn em tốt mà lo đi ăn đòn ké nhá.

– Đm. Chơi nó. Thế là bọn nó quây vào hành hạ em. Hành chán bọn nó rủ xuống căng tin nhưng em xin khất vì lí do mệt.

Đang ngồi trên bàn cạnh cửa sổ hóng gió thì Duyên tới ngồi vào bàn.

– Hôm qua không phải như những gì bạn thấy đâu.

– Sao lại không?

– Không thật mà.

– Thì sao. Liên quan không.

– Sợ bạn hiểu nhầm.

– Hiểu gì tôi không giám và cũng không muốn hiểu về đám nhà giàu khinh người.

– Bạn đừng nói như thế.

– Không thì muốn nói thế nào?

– Mình sợ bạn nghĩ sai.

– Tôi có khi còn không hiểu tôi nghĩ gì, vậy mà cô còn biết tôi nghĩ gì, cô giỏi thật đó.

– Bạn đừng như thế mà.

– Tôi cần phải quan tâm không.

– Mình chỉ đi cùng vì là sinh nhật Vũ thôi.

– Việc gì phải nói với tôi. Cô làm gì là quyền của cô mà.

– Bạn nghe mình giải thích.

– Tôi có là gì để cô giải phải giải thích.

– Mong bạn hiểu cho mình.

– Tôi không muốn hiểu ai hết.

– Mình sợ bạn suy nghĩ.

– Sao lại phải nghĩ.

– Mình xin lỗi thay Vũ.

– Tôi không có lỗi để cho xin.

– Sao?

– Vì là….

– Hả?

– Mình lo cho P.

– Thì sao. Tôi nghèo nhưng tôi không nhục. Không cần ai thương hại hết.

– Nhưng… Hức…. Hức. – Nó gục luôn xuống bàn và khóc ngon lành.

Giờ tôi không quan tâm. Tôi ghét nhất cái kiểu khinh miệt phân biệt giai cấp đó. Kể từ lúc thấy ánh mắt đó thì tôi căm ghét hẳn con người đó.

Cô chủ nhiệm vào xin ít thời gian của giờ toán rồi lấy một tờ giấy ra tuyên bố.

– Cô đọc tên ba đứa. Tên ai người đó đứng lên, chuẩn bị đồ rồi chuyển lớp.

– Không có tao, tao cũng không he he

– Các bạn Hương, Lan, Thuỳ sẽ chuyển lớp khác.

– Dạ, ba con vịt Hương, Lan, Thuỳ đứng dậy.

– Chuẩn bị xong chưa, ta đi thôi.

– Vâng bọn em xong rồi.

– Thôi đi thôi các cô nương.

– Vâng ạ. Vừa đi theo cô chủ nhiệm vừa quay lại nhìn lớp khóc.

Mới có mấy hôm mà như thế, chắc sau này cuối cấp buồn quá tự sát hết à.

Vừa ổn định lớp lại một lúc.

Cô chủ nhiệm lại vào xin ít thời gian.

– Lại đi mất nữa hả cô. Sao đi nhiều vậy cô…..

Cô ra hiệu im lặng rồi vẫy từ ngoài vào, là một thằng con trai. Tôi chỉ nhận xét một câu “công tử bột”.

Bọn con gái bắt đầu nhao nhao lên:

– Uầy trai đẹp. Đẹp trai mà thân thiện quá, không như ai kia. Chắc tao yêu mất rồi…. Bla… Bla

– Tự giới thiệu đi em.

– Chào cả lớp. Mình tên Trần Quốc Huy, mình mới chuyển về lớp mong các bạn tạo điều kện giúp đỡ mình. Lại một thằng mồm miệng đỡ chân tay rồi. Em nghĩ

– Em tự chọn chỗ ngồi đi.

– Dạ em ngồi kia, bàn 3 ý ạ. Nói rồi chỉ vào bàn phía sau Nhi.

– Ừ, cả lớp giúp đỡ bạn nhớ.

Nó ngồi xuống phía sau Nhi, rồi có gọi hỏi Nhi gì đó.

Nhi thì vẫn vẻ mặt lạnh băng thường có khi ở lớp không thèm đoái hoài tới cu cậu.

Không biết là sẽ có thêm một thằng bạn hay một phần cho trò chơi lớn của tôi đây. Mà sao cũng được. Bạn cũng tốt mà kẻ thù cũng vui.

Kế hoạch của tôi mới thực hiện mà đã xảy ra chuyện ngoài dự kiến khiến tôi phải bắt đầu trò chơi.

Vào đầu giờ học có một đám kéo vào lớp em. Cầm đầu là thằng Luân, bọn nó vào trêu Nhi. Nhi càng bơ bọn nó càng làm tới. Rồi thằng Luân gằn giọng:

– Mày tưởng mày xinh mà làm chảnh à. Được tao để ý là may cho mày lắm rồi đấy.

– Tôi không thích anh. Biến đi

– Không thích là được à. Biết tao là ai không. – Lại thằng le ve hôm trước ra đọc bài về tiểu sử và thân phận.

– Tôi không quan tâm và cũng không cần biết.

– Nhưng giờ em biết rồi đó. – Nó đưa tay vuốt má Nhi.

Bốp mặt nó tối sầm lại vì ăn nguyên một cái tát thật lực của Nhi.

– Mày dám. Con chó

Nó định vung tay tát lại nhưng em đã đứng ra túm lại.

– À thằng này chưa biết sợ là gì à. Hôm trước chưa đủ sao.

– Thì cũng tạm, nhưng chưa bằng đi matxa. Haha

– Vào thịt bọn nó cho tao. – Thằng Luân khoát tay, mấy thằng kia định lao vào ăn mấy thằng bạn em.

– Thằng nào động đến tao thì tao có thể bỏ qua. Nhưng bạn bè tao mà mất một sợi tóc thì coi chừng. – Em gằn giọng.

Bọn kia thấy vậy thì dừng lại.

Định mệnh đã yếu còn ra gió, bíu cả hai tay vào gỡ tay em mà không được.

– Mày ngon bỏ tay tao ra.

Em buông luôn nhìn khiêu khích.

– Thì làm gì tao.

– Thằng chó.

Nó định vào ăn thua đủ với em.

– Giáo viên tới chuồn thôi tụi mày. – Tiếng của một đứa nào đó.

Nó ngưng lại, nó nhìn em cay cú.

– Rồi mày cứ chờ đi.

– Tao đang mong.

– Mày sẽ phải khóc quỳ xin tao tha thôi.

– Tao cũng sợ mày lắm ý. Haha

– Mày, tao sẽ chăm sóc đàng hoàng. Để cho mày với tất cả đám bạn của mày biết tao là ai.

– Bất cứ khi nào, ở đâu, bằng hình thức nào. Tuỳ mày hết

– Mày ngon lắm. Lát xem mày qua nổi cái cổng trường không.

– Được thôi, nhưng đừng bao giờ hối hận vì quyết định của mình. – Tôi cười khẩy thách thức.

Vậy là không câu thêm được nữa rồi.

Gọi anh L kêu anh cho vài thằng đệ qua để tham gia.

– Anh L à. Cho mấy thằng đệ anh qua góp vui nhá. Cổng trường em 11h30′

– Sao lại đệ. Cho anh qua với.

– Lặt vặt anh qua làm gì.

– Em chỉ cần mấy người bảo vệ bạn em thôi.

– Ừ. Nhưng lần nào làm to gọi anh nhớ.

– Còn tuỳ vào thái độ. Hahahahaha

– Thằng này láo. Thôi lát anh cho người qua.

– Ok.

Bọn bạn nghe tới anh L thì lắp bắp.

– Anh L báo đen hả.

– À chắc thế. Anh có hình xăm con báo đen bên bắp tay trái thì phải.

Cả lũ mặt tái mét. Thằng C bình tĩnh nhất hỏi:

– Sao giờ mày mới kêu anh ý. Kêu sớm thì chả thằng nào dám động vào mày rồi.

– Tao đã nói là tao có một trò chơi lớn mà. Tiếc là phải chơi hơi sớm.

Cả bọn tái mặt với câu nói của mình, Cả lớp im lặng tới lúc về. Chỉ riêng Nhi vẫn ngồi thút thít:

– Đừng đánh nhau mà P. Nhi sợ lắm.

– Không phải lo, P đã hứa là bạn thì P sẽ bảo vệ bạn và người thân của mình bằng bất cứ giá nào.

– Nhưng.

– P sẽ không sao đâu. Cười lên xem nào.

Nhi cố gượng cười nhưng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.

Trò chơi chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.