Thanh Âm Của Em

Chương 17: Chương 17




Công tác ở sở thú hai ngày, tất cả mọi người đều biết bác sĩ Kha là người không thích giao tiếp, nhưng ấn tượng đối với cô vẫn tốt. Nhân cách tốt, tuy là không ăn nói giỏi, nhưng y thuật bác sĩ Kha cao siêu, lại không khoe khoang, hơn nữa nhìn khuôn mặt điềm đạm này ai cũng muốn cùng cô trò chuyện.

Cho nên biết trưa nay công việc kết thúc, Kha Âm sẽ trở về, những người cô có ấn tượng hoặc không ấn tượng đều đến chào tạm biệt cô.

Cảnh Thư Dung chủ động nói: "Chị Kha Âm, thời gian cũng còn sớm, em tự về là được."

"Được."

"Hôm nay, chị đi đâu không vậy?"

Kha Âm thành thực trả lời: "Đến chỗ bạn chị."

Cảnh Thư Dung nghe thấy kinh ngạc, ra là chị Kha Âm có bạn!

Tuy rằng cậu chưa nói thành lời, nhưng mặt thì đã hiện hết ra rồi. Kha Âm chớp chớp mắt, cũng không nói gì.

Thực ra Cảnh Thư Dung còn không tin lắm, nhưng kết quả là Dạ Dung Lâm đến đón Kha Âm, ừm người này cậu có ấn tượng mạnh nha.

Thấy Dạ Dung Lâm đến, Kha Âm rất ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn là anh ấy có thể tìm được đường?

Nghĩ vậy, cô hỏi nhỏ: "Từ sở thú đến đây, anh đi mất bao lâu?"

Mới đầu Dạ Dung Lâm còn chưa kịp phản ứng: "Một lúc là tới." Nói xong, anh mới nhận ra, vẻ mặt bi thống nhìn Kha Âm, rất muốn giải thích với cô, hôm qua là ngoài ý muốn! Chỉ cần đường đã đi qua, thì anh cũng không đi lạc được.

Nhưng anh nghĩ có giải thích cô cũng không tin.

Dạ Dung Lâm ngoại hình vừa cao, lại đẹp trai giọng nói thì quyến rũ, mấy người trong sở thú đều cười nham hiểm.

Có bác còn trực tiếp nói với Kha Âm: "Ra đây là bạn trai của Kha Âm, đi nhanh đi, chúng ta không giữ cháu lại."

Dạ Dung Lâm nghe chữ "bạn trai" thật là dễ nghe.

Ai biết được Kha Âm lại nghiêm túc sửa lại: "Chúng cháu không phải quan hệ bạn trai bạn gái."

Mấy cô bác kia đương nhiên không tin, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Được, được, con bé nói cái gì thì là cái ý."

Lúc này, Kha Âm cũng không giải thích nữa, mà theo Dạ Dung Lâm rời đi.

Dạ Dung Lâm thấy cô trầm mặc, còn tưởng mấy cô bác kia trêu chọc Kha Âm, làm cô giận dỗi, liền: "Kha Âm, thật xin lỗi."

"Hửm?"Kha Âm nhìn bốn phía, còn tưởng ai nói, Dạ Dung Lâm bất đắc dĩ thở dài: "Là anh nói."

"Sao anh phải xin lỗi tôi?"

"Anh khiến người khác hiểu nhầm, nên em không muốn nói chuyện cùng anh."

"Không phải..."Kha Âm trả lời, "tôi đang trầm tư, chúng ta cũng xem như là bạn bè đi."

Dạ Dung Lâm sửng sốt, sau đó gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên rồi."

Kha Âm cười rộ lên, như khuôn mặt búp bê: "Lần sau, khi giới thiệu với người khác, tôi có thể nói anh là bạn rồi."

Thật tốt, cô lại có thêm một người bạn rồi, có nên nói cho Bối Nguyệt Lượng không nhỉ? ừm, tạm thời thì chưa đi, cô ấy mà biết mình quen biết nam thần của cô nàng, chắc chắn kích động phát điên luôn.

Dạ Dung Lâm đi đằng trước, nghiêm túc nghĩ ở gần đây có quán nào ngon, ăn món gì, vì khoảng cách hai nơi cũng không xa nên hai người đều đi rất thong thả.

Anh hỏi Kha Âm: "Em muốn ăn gì?"

Kha Âm nghiêng đầu: "Tùy tiện đi, anh ăn gì tôi ăn đấy."

Dạ Dung Lâm đang muốn mượn câu này để hỏi sở thích của Kha Âm, kết quả nửa chữ cũng không nói thêm được, thật mất mát.

"Anh mời em ăn cơm, sao anh có thể chọn nhà hàng được, nếu không em thích ăn món gì, chọn thử vài món?"

Vừa đi qua một nhà hàng Đông Bắc, mà Dạ Dung Lâm cũng vừa gợi ý, nên Kha Âm liền chỉ: "Chúng ta vào quán kia đi."

"Được."

Đang giờ dùng cơm, hai người phải đợi một lúc mới có chỗ, Dạ Dung Lâm đưa menu cho Kha Âm chọn, bảo cô chọn hai món, sau đó rót trà cho Kha Âm.

Kha Âm xem menu, nghe Dạ Dung Lâm hỏi: "Em đã từng ăn món ăn vùng Đông Bắc chưa?"

"Ăn rồi, nhưng có vẻ không phải chính gốc, mà chỗ này nhiều người ăn, chắc hẳn sẽ ngon."

Dạ Dung Lâm muốn nói, bàn ăn món Đông Bắc rất nhiều món, thành ra lại nói: "Chọn thêm vài món nữa nếm thử."

"Chúng ta ăn hai món là đủ rồi...." Kha Âm cũng không ăn được nhiều.

"Vậy gọi bốn món, một canh đi, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh chính thức mời em ăn cơm, cảm ơn trong thời gian qua em đã chăm sóc Kim Giác."

Dạ Dung Lâm nói vậy, Kha Âm cuối cùng chọn thêm một món, còn lại để anh chọn. Phục vụ ghi món, thấy chỉ có hai người, muốn nói lại thôi, nhìn Dạ Dung Lâm bộ dáng như vậy, hắn chỉ yên lặng ghi.

Chờ đồ ăn lần lượt mang lên, Kha Âm há to miệng ngốc lăng! Một bàn đồ ăn nhiều như vậy!

"Nhiều quá..... ăn làm sao mà hết...." Kha Âm cầm đũa, cũng biết gắp món nào.

Dạ Dung Lâm câu môi cười: "Đây, ăn thử miếng thịt gà."

Kha Âm nói cảm ơn, rồi nhận cắn một miếng, quả nhiên là mỹ vị! Ăn xong cô còn khen một phen.

Dạ Dung Lâm cũng cao hứng, không ngừng gắp đồ an cho Kha Âm: "Thích thì ăn nhiều một chút, cơm không đủ thì gọi thêm."

Bình thường Kha Âm cũng sẽ tự mình nấu cơm, chỉ là công việc có chút bận nên không làm nhiều, nhưng giờ có thời gian, cô lại thoải mái thưởng thức đồ ngon.

Cô đang ăn khí thế ngất trời, lại phát hiện ra Dạ Dung Lâm ăn cũng không nhiều. Anh quan tâm cô như vậy, cô cũng nhận ra được, liền muốn báo đáp anh: "Anh sao lại không ăn? Không thích sao?"

"Không, anh cảm thấy quán này rất được, chỉ là buổi chiều phải thu âm, không thể ăn quá nhiều."

Ở cùng Dạ Dung Lâm, Kha Âm cũng nói nhiều hơn, cô tự cảm khái: "Các anh thật vất vả, bọn tôi có thể ăn liền ăn, nhiều ăn nhiều, ít ăn ít. Nếu có phẫu thuật, ăn không no, cũng phải chịu đựng đến khi hoàn thành."

Dạ Dung Lâm tuy không hiểu công việc bác sĩ thú y, nhưng anh tin, trên đời này không có công việc gì là dễ dàng, liền nói: "Bọn em cũng vất vả."

Kha Âm càng nghe được anh thật lòng nói, càng ấn tượng tốt với Dạ Dung Lâm.

Thật ra, dựa theo tác phong ngày trước của Kha Âm, Kha Âm sẽ không đồng ý nhận lời đến thăm quan nơi làm việc của bạn bè, nhưng hôm qua Dạ Dung Lâm đã đổi giọng giả làm hai con mèo nói chuyện, làm cô lần đầu tiên có thể phân biệt được giọng nói, loại cảm giác rất khó có được, cô không thể bỏ qua hi vọng mong manh này được.

Chỉ là Dạ Dung Lâm thực tình đối tốt với cô, cô cũng không dám nói thật cho anh biết, ừm có chút không biết phải nói sao?

Kha Âm nghĩ, khi nào có cơ hội, sẽ nói việc này ra.

Một bàn đồ ăn cho bốn người còn hơn nửa Kha Âm cảm khái: "Món Đông Bắc thực sự..." Ăn một lần liền thích sao?

Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm bộ dạng luyến tiếc, liền hỏi: "Nếu không gói về? Anh một nửa, em một nửa."

"Được nha." Kha Âm vui vẻ gật đầu, cô biết gia thế của Dạ Dung Lâm cực kì không phải bình thường, cũng không dám đề nghị mang đồ thừa về, hiện tại cô càng có cảm tình với Dạ Dung Lâm. Không lãng phí thực phẩm là phẩm chất tốt nha.

Tìm mấy cái hộp đóng gói, Kha Âm vừa gắp đồ vừa nói: "Kỳ thật, hồi tôi học đại học vẫn lãng phí đồ ăn, mua gì cũng ăn vài miếng liền thôi. Sau đó đi làm, mới biết kiếm tiền rất cực khổ, liền không thể lãng phí đồ."

Dạ Dung Lâm từ nhỏ đến lớn, còn chưa ăn qua đồ thừa, nhưng từ giờ phút này, anh thực sự rất thích cách sống của Kha Âm. Hơn nữa, đây là đồ Kha Âm ăn còn dư lại! Anh về nhà ăn, ngẫm thấy cũng vui.

Gói được 4 hộp đồ ăn, Dạ Dung Lâm cầm thẳng đến phòng thu âm. Sau khi vào cửa, ai cũng tò mò nhìn Kha Âm.

Ai quen Dạ Dung Lâm, đều biết anh thường chỉ đi cùng La Hạo, mà mấy trợ lý cũng đều là nam. Thế mà lần này lại là một cô gái, bất ngờ không?

Nhưng mọi người chỉ tò mò, cũng không dám hỏi thẳng Dạ Dung Lâm, Kha Âm cũng không để ý ánh mắt mọi người, cùng anh đi đến phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ đã có ba người, La Hạo, Thịnh Mặc Hàn trước đó đã gặp ở bệnh viện và người đại diện của anh ta.

La Hạo biết Kha Âm, còn liếc Dạ Dung Lâm một cái, nghĩ thầm tên này còn có thể mời được em gái đến đây.

Còn chưa kịp mở lời, thì bị Thịnh Mặc Hàn giành trước: "Bác sĩ Kha."

"Xin chào." Kha Âm nhớ rõ Mặc Hàn, cười hỏi: "Lần trước mang Jerry về, anh có dạy dỗ nó không?"

"Tôi cho nó đi học, dạo gần đây đều cho ở trong nhà." Mặc Hàn bình thường cũng không thích nói chuyện với người khác, người đại diện thấy hắn chủ động chào hỏi cũng giật mình.

La Hạo chú ý hộp đồ ăn trong tay Dạ Dung Lâm, ánh mắt sáng lên: "Cậu biết tôi chưa ăn cơm, còn cố ý mang đến đến cho tôi? Thơm quá!"

Nói xong đi đến muốn lấy, Dạ Dung Lâm né tránh: "Đây là đồ bọn tôi ăn thừa đem về, cậu còn muốn ăn không?"

Hai người? La Hạo thầm nghĩ, trưa còn đi ăn cơm cùng với em gái? Có năng lực!

"Đương nhiên là muốn, tôi cũng không phải cùng cậu dùng bữa, mà bác sĩ Kha, tôi cũng không chê." La Hạo đã đói đến bụng dán vào lưng rồi, đừng nói đồ ăn thừa, Dạ Dung Lâm có đang ăn cái bánh rán, hắn cũng muốn cướp đoạt ý chứ.

Hắn ta không chê, nhưng Dạ Dung Lâm ghét bỏ, đồ này anh muốn mang về tối ăn.

Vì thế, lấy ví đưa tiền cho La Hạo: "Buổi sáng cậu vất vả rồi, đi ăn cho ngon đi, cho cậu đi đấy."

La Hạo cầm tiền, cảm thấy hôm nay mặt trời mọc đằng tây. Tên cuồng công việc Dạ Dung Lâm đại từ đại bi cho anh nghỉ ngơi.

Có tiền ai không cần, lại còn được nghỉ ngơi, La Hạo cầm chủ tịch Mao cuốn gói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.