Mang đồ ăn ra bàn, hai con mèo liền đi vòng quanh bàn tò mò ngửa đầu nhìn hai chủ nhân. Chúng có tò mò thì Kha Âm cũng không thể để hai đứa ăn được, vì sợ ăn vào sẽ đau dạ dày.
Cô cúi xuống vuốt ve hai đứa: "Chốc nữa, quay về với Dạ Dung Lâm để anh ấy cho hai đứa ăn nha."
Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm ngồi trên bàn ăn không lớn lắm, có bốn món đặt gọn gàng trên đó. Dạ Dung Lâm chủ động đi lấy cơm, đưa bát cho Kha Âm còn nói: "Nếu ăn không đủ, anh lại lấy cho em."
Kha Âm cảm khái: "Lúc ở nhà, bố mẹ cũng không cho em lấy cơm." Sau này trưởng thành, đi làm mọi thứ đều phải tự mình làm thành quen.
Dạ Dung Lâm hứa hẹn: "Về sau có anh."
Kha Âm nhìn thức ăn, tâm trạng rất vui.
Dạ Dung Lâm thì lần đầu tiên được Kha Âm nấu cho, tâm tình cực kỳ vui sướng, cầm đũa gắp thức ăn cũng cẩn thận như đang ăn trân bảo vậy. Vừa cho vào miệng, cắn một miếng, đầu anh muốn nổ tung. Âm Âm nấu ăn ngon quá! Anh hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Thực ra, Kha Âm chưa nấu cho mấy người ăn, nên cũng đang nhìn Dạ Dung Lâm ăn với tâm tình thấp thỏm, thấy biểu tình trên mặt anh thay đổi. Lại thấy anh ăn chậm rãi, Kha Âm có chút buồn, dùng đũa chọc cơm: "Nếu không ăn được thì anh nhổ ra đi...."
Dạ Dung Lâm trừng mắt nhìn Kha Âm, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng. "Sao lại nhổ ra, đồ an ngon như vậy!"
Kha Âm sửng sốt: "Thật sao?"
Dạ Dung Lâm liên tục gật đầu, giơ ngón cái cho Kha Âm: "Thực sự ăn rất ngon!" Dạ Dung Lâm lệ nóng quanh tròng mắt, ngàn vạn lần cảm thán, có bạn gái thật tốt.
Cuối cùng Kha Âm cũng nở nụ cười thỏa mãn: "Anh thích là tốt rồi. Khi nào rảnh, em có thể nấu cho anh ăn."
Dạ Dung Lâm khẽ cười; "Nhưng anh không nỡ, thỉnh thoảng làm là được rồi, như lễ tết hoặc ngày kỉ niệm là được."
Kha Âm nghi hoặc: "Chính anh nói anh thích mà."
"Anh không muốn em vất vả."Dạ Dung Lâm gắp đồ ăn cho cô "Hôm nay anh rất hạnh phúc."
Kha Âm ăn đồ anh gắp cho trong lòng cũng đáp lại một câu, em hôm nay cũng thế.
Ăn xong Dạ Dung Lâm rửa bát, dọn dẹp trong bếp, mới chuẩn bị ra về, nhưng hai con mèo kia không muốn về cùng Dạ Dung Lâm.
Anh bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, cùng hai con mèo nói chuyện: "Hai đứa không đói à? Chỗ này cô ấy không có đồ ăn của hai đứa, ổ cũng không có nốt."
Hai con mèo không quan tâm Dạ Dung Lâm, như đứa bé cứng đầu, lật mình quay lưng với anh. Dạ Dung Lâm mạnh mẽ ôm hai đứa: "Cùng tao đi về."
Trong lòng Dạ Dung Lâm cực kỳ uất ức, anh là bạn trai của Kha Âm còn chưa dám ở lại, thế mà hai con mèo thối này dám ăn vạ ở đây.
Kha Âm ngồi trên sofa, cười haha nhìn 1 người với hai con mèo giằng co, thật đáng yêu mà. Hai tay anh kẹp hai con mèo hai bên, bình thường hai đứa rất thích anh, nhưng giờ chúng ghét bỏ anh, chạy về phía Kha Âm. Một trái, một phải lên sofa ngồi cạnh Kha Âm.
Bọn nó còn lâu mới về cùng Dạ Dung Lâm. Không cần cá khô nhỏ, chúng muốn ngủ với Kha Âm.
Dạ Dung Lâm nổi giận đứng dậy, nói với Kha Âm: "Em xem, hai đứa này không nghe lời, lại còn muốn đi cáo." Sao dạo này chúng nó thông minh vậy trước đây anh cũng đâu có thấy!
Kha Âm xua tay, nói với anh: "Em trông chúng giúp anh, coi như là báo đáp hôm nay anh giúp em vui vẻ."
Dạ Dung Lâm:.... Vì sao anh lại thấy giọng cô như tổng tài bá đạo?
Không đúng, giờ không phải lúc so đo cái này, anh chỉ vào hai con mèo: "Không thể để bọn nó quấy rầy em được."
Kim Giác và Ngân Giác nghe xong, meo một tiếng rồi nằm sấp xuống nhắm mắt, đến cái đuôi cũng không nhúc nhích, sao mà ngoan đến vậy.
Kha Âm càng cười đến thoải mái: "anh vẫn muốn mang chúng về à, sáng mai chúng lại đến gõ cửa sổ nhà em, thôi cứ để chúng ở đây đi."
Dạ Dung Lâm chỉ có thể chấp nhận, trước khi về còn dặn dò hai đứa: "Không được làm phiền Kha Âm, nếu không về cắt phần cá khô."
Kim Giác Ngân Giác vui sướng kêu meo, quay đầu đi tìm Kha Âm, không thèm quan tâm Dạ Dung Lâm. Nếu chúng có thể nói được, khẳng định sẽ là, anh tìm đúng bạn gái rồi. Chị ấy bọn em rất thích.
Dạ Dung Lâm về đến nhà, còn gọi điện báo cho Kha Âm. Thực ra, Kha Âm cũng không nghĩ xem Dạ Dung Lâm đã về đến nhà hay chưa... vì trước đây chưa từng yêu đương nên cô cũng không ý thức được.
Bắt điện thoại, Dạ Dung Lâm nói trước: "Âm Âm, anh là Dung Lâm."
Kha Âm: "....." Rốt cuộc thì anh cũng lo lắng mình không nhận ra giọng anh. Nhưng cô có ghi chú trong danh bạ mà.
Dạ Dung Lâm không thấy tiếng trả lời: "Âm Âm?"
"Ừm, em đây."
"Anh về đến nhà rồi. Hôm nay cảm ơn em đã nấu cơm cho anh, tối mai anh dẫn em ra ngoài ăn nha."
Kha Âm cũng không dị nghị gì: "Được."
"Tiện thể chọn giúp anh vài món đồ." Dạ Dung Lâm nói thêm
"Chọn cái gì?" anh muốn mua quần áo sao?
"Đồ chơi trẻ em, lần trước hứa với Tiểu Đào và Dạ Tiểu Hàm."
"Được ạ." Kha Âm rất thích hai bé, liền đồng ý luôn.
"Em cúp máy đây. Anh cũng ngủ sớm một chút." Kha Âm nói
"Ừm, Âm Âm bảo bối ngủ ngon."
Kha Âm nghe hai từ bảo bối này, đến ba mẹ cô cũng chưa bao giờ gọi cô như này.... có chút không quen.
Đây là xưng hô của mấy cặp đôi yêu nhau sao? Vậy cô gọi Dạ Dung Lâm như nào được?
Vừa vặn Dạ Dung Lâm ám chỉ: "Em không cần gọi tên đầy đủ của anh đâu, chúng ta có thể gọi thân mật hơn một chút."
Kha Âm có chút thẹn thùng, hít sâu nói: "Bảo bảo, ngủ ngon."
Nói xong, mặc kệ Dạ Dung Lâm có nghe được hay không, trả lời như nào, cô cúp luôn điện thoại. Lấy tay che hai má hồng, Kha Âm nghĩ, ôi cái biệt danh này cũng thật là, sao anh co thể nói ra được vậy.
Dạ Dung Lâm cầm điện thoại hóa đá luôn rồi. Kha Âm vừa gọi anh là gì? Bảo bảo? Anh bảo không cần gọi cả họ tên, thì gọi anh là Dung Lâm, không phải là được sao? Một tên đàn ông bị gọi là bảo bảo?
Mấu chốt là, anh đớp mọe thính của chị rồi, Kha Âm lại phạm quy rồi. Thính anh thả cô còn chưa đớp đâu =)))))))))
Dạ Dung Lâm quay cuồng trên giường, rồi ngủ quên lúc nào cũng không biết. Trong mơ cũng mơ thấy có cao nhân dạy mình đủ các cách theo đuổi Kha Âm, thế mà cô vẫn thờ ơ. Thiếu chút nữa là anh khóc tỉnh cmn luôn.
Hôm sau, Dạ Dung Lâm vẫn đến đón đưa Kha Âm đi làm. Đến tối, hai người cùng nhau đi ăn. Kha Âm ăn vui vẻ, sau đó cô để ý, mỗi lần cô muốn lấy khăn hay gì đó đều được Dạ Dung Lâm làm cho. Cô đang nghĩ, sao anh không an phận ăn cơm đi? Đương nhiên cô sẽ không nói vì sợ Dạ Dung Lâm không vui.
Dạ Dung Lâm thì lại đang vui mừng khi thấy Kha Âm phối hợp với mình, cảm thấy anh đã thay đổi được suy nghĩ của cô, làm cô ý thức được mình là người đã có bạn trai.
Dạ Dung Lâm hỏi: "Ăn no chưa? Chưa no thì ăn thêm chút nữa nào."
Kha Âm xua tay: "Rất no rồi."
Dạ Dung Lâm gọi phục vụ đến, lấy thẻ chuẩn bị tính tiền. Kha Âm nhìn thoáng qua, theo bản năng nói: "Dùng thẻ của em đi..." vừa mới nói được bốn chữ, lại nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của anh, cô liền chỉ: "Anh trả."
Dạ Dung Lâm câu môi cười: "Âm Âm bảo bối, như này mới ngoan."
Kha Âm quả thực trợn mắt há mồm, phục vụ còn đứng ở đây mà anh gọi cô như thế! Anh nó mà không thấy ngại sao?
Do dự nửa ngày, cuối cùng cô đáp lại: "Dung Lâm bảo bảo, anh trả tiền xong chưa?"
Dạ Dung Lâm đang kí tên, nghe thấy hai chữ bảo bảo, tay run bắn lên. Tiểu tổ tông ơi, em có thể đừng gọi anh như vậy không?
Dẫn Kha Âm ra ngoài, nhân viên phục vụ lúc nãy còn cười nói với đồng nghiệp: "Vừa nãy có một đôi rất ngộ nghĩnh, nam kêu nữ bảo bối, nữ gọi nam bảo bảo."
Đông nghiệp nghi hoặc: "Chuyện này không phải quá bình thường sao?"
"Haha, mấu chốt là cô bạn kia thờ ơ, mặt lạnh, còn anh trai kia thì mặt đỏ tai hồng! Mà nhan sắc hai người đúng là đẹp quá đáng mà!"
Đồng nghiệp hâm mộ: "Giá mà tớ phụ trách bàn ý."
Dạ Dung Lâm nửa ngày mới khôi phục nguyên trạng, hai người đến trung tâm thương mại mua đồ chơi. Đứng trong thang máy chờ xuống lầu, anh nhìn Kha Âm vài lần, lấy hết can đảm nói: "Thực ra em không cần gọi anh là Dung Lâm...."
"Tinh" một tiếng, thang máy mở cửa, có người đi vào, làm hai chữ "bảo bảo" nằm im trong miệng anh không thoát ra được.
Kha Âm chỉ nghe được một nửa, liền: "Vâng, bảo bảo." (cho tôi cười vào mặt anh Dạ chục phút =)))))))))))