Chờ Kha Âm khuất khỏi tầm mắt, Dạ Dung Lâm mới quay đầu xe rời đi. Đi ngang qua một siêu xe đang dừng bên ven đường, Dạ Dung Lâm theo bản năng nhìn thoáng qua. Nếu như anh nhớ không nhầm, thì xe này đã dừng rất lâu rồi, nhưng sau khi lái xe anh cũng bỏ việc này ra sau đầu.
Ngôn Dục Cẩn ngồi trong xe, điều hòa vẫn mở mà áp suất không khí còn lạnh hơn thế. Anh ta cũng chú ý đến Dạ Dung Lâm, đồng thời cũng thấy được Kha Âm xuống từ trên xe anh.
Kha Âm đi vào bệnh viện, khử trùng sau đó mặc quần áo, lại phát hiện không ít bác sĩ nữ hôm nay lại trang điểm lộng lẫy, rõ ràng hằng ngày các cô ấy chỉ makeup nhẹ nhàng, đi giày đế bằng. Bởi vì không thân thiết với mấy cô bác sĩ này nên Kha Âm chỉ dành nhịn xuống về phòng hỏi trợ lý của mình. “Sao hôm nay mọi người lại trang điểm xinh đẹp như vậy?”
Cảnh Thư Dung giật mình nhìn Kha Âm: “Chị Âm Âm, chị không biết gì à?”
“Chị nên biết cái gì? Hôm nay có lãnh đạo đến thị sát hay sao?”
“Là hôm nay viện trưởng của chúng ta trở về! Sáng nay em cũng mới hóng được, nghe đâu là còn họp sớm nữa, tài liệu đưa cho chị, chị nhanh đi đi không lại đến muộn. ”
Kha Âm trong lòng nói, viện trưởng trở về mà các người hưng phấn vậy sao.
Đối với Kha Âm – cô giá có thần kinh thô – không hề biết Ngôn Cẩn Dục có sức hấp dẫn như thế nào. Đường đường là công tử nhà họ Ngôn, lại nổi danh trong giới học thuật, la người đàn ông nổi bật, anh tuấn, quan trọng nhất là anh ta còn độc thân! Một người đàn ông đầy hứa hẹn như vậy ai mà không thích.
À, tất nhiên là trong đó không bao gồm Kha Âm. Hoặc là nói, Kha Âm quen biết Kha Âm nhiều năn rồi, cô cũng chưa từng nghĩ đến phương diện kia.
Mang theo tài liệu, Kha Âm đi vào phòng họp, Ngôn Dục Cẩn đã có mặt rồi, một thân tây trang, không đeo cà vạt, nhìn vào lại thấy cảm giác tùy ý không áp bức, đối ngược với Kha Âm đang mặc áo blouse.
Khuôn mặt anh tuấn kia không lộ chút cảm xúc nào, khiến người ta cảm giác thật khó gần. Kha Âm vẫn luôn không hiểu được Ngôn Dục Cẩn, đương nhiên cô cũng không ý định tìm hiểu. Dừng lại ở quan hệ, đàn anh- đàn em, cấp trên- cấp dưới là được rồi.
Trên phương diện làm việc, Ngôn Dục Cẩn yêu cầu gì, Kha Âm sẽ nhanh chóng thực hiện, đây cũng chính là cái Ngôn Dục Cẩn thích ở Kha Âm.
Nhìn thấy Kha Âm bước vào, qua lớp kính trên mắt, Ngôn Dục Cẩn liếc nhìn cô, ánh mắt có chút sắc bén, còn có chút chần chờ. Cô chú ý tới, bèn gật đầu với anh, gọi một tiếng viện trưởng.
“Mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta bắt đầu họp.”
Phong cách làm việc Ngôn Dục Cẩn luôn ngắn gọn, xúc tích, sau khi nói xong liền kết thúc cuộc họp. Nhưng vì lâu rồi anh chưa đến bệnh viện, tình hình nhiều nên kéo dài tới hai tiếng. Ngôn Dục Cẩn cùng các đồng nghiệp nói tới quá trình làm việc. Kha Âm hứng thú với cái này, liền lấy bút ra ghi chép lại. Chỗ nào không hiểu, cô đợi Ngôn Dục Cẩn rảnh sẽ tìm anh hỏi lại. Tan họp Kha Âm cùng mọi người đứng dậy ra cửa, ai ngờ Ngôn Dục Cẩn gọi cô ở lại: “Bác sĩ Kha Âm, cô ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói cùng cô.”
Kha Âm đứng lại, xoay người nhìn Ngôn Dục Cẩn: “Được.”
Những người khác đã đều ra hết ngoài, mấy nữ đồng nghiệp còn không nỡ rời đi, xoay lại nhìn hắn mấy lần, đã đi xa rồi ánh mắt vẫn còn hướng về đây. Trong phòng họp chỉ còn hai người, anh đẩy mắt kính: “Em đi đóng cửa lại.”
Kha Âm ngoan ngoãn đi đóng cửa, sau đó về chỗ ngồi bộ dáng như học sinh tiểu học.
Ngôn Dục Cẩn cười cười, kì thật anh cười rộ lên cũng rất đẹp trai, Kha Âm không hiểu sao bình thường cứ để mặt lạnh như vậy.
“Không cần lo lắng, anh cũng không phải dạy dỗ em cái gì, chỉ là lâu rồi không gặp, muốn nói chuyện với em một chút.”
Kha Âm gật gật, “Là muốn tìm hiểu tình hình của bệnh viện sao?”
Ngôn Dục Cẩn lắc đầu, cái đó hai trợ lý đã báo cáo cho anh rồi, hiện anh là đàn anh quan tâm đến đàn em thôi.
Kha Âm có chút ngượng ngùng, cười khan. Không có cách nào, cô vẫn luôn cùng với Ngôn Dục Cẩn không nói chuyện mấy.
Anh chủ động hỏi trước: “Nghe nói là em đang yêu đương.”
Kha Âm nghĩ thầm, việc này mà hai trợ lý kia cũng báo cáo sao. Nhưng cái này cũng không có gì không tốt, Kha Âm thừa nhận gật đầu.
“Chính là người sáng nay đưa em đi làm?”
“Anh nhìn thấy?” Kha Âm nghĩ nửa ngày, sao mình không chú ý thấy xe của Ngôn Dục Cẩn.
Ngôn Dục Cẩn chậm rãi đi đến cạnh bạn, ngồi xuống đối diện Kha Âm. Bàn phòng họp cũng hẹp nên khoảng cách của hai người giờ rất gần.
“Nhìn thấy.” Ngôn Dục Cẩn tuy cười, nhưng Kha Âm cảm thấy hắn không vui “Bông hoa của bệnh viện chúng ta lại bị hái đi, không biết là tên nhóc nào có phúc khí như vậy?”
Kha Âm rất chân thành nói: “Em cảm thấy chính là em may mắn....” Tuy quen biết được mấy ngày, cô chưa học được như thế nào là yêu một người. Nhưng thật ra Dạ Dung Lâm đã sớm ngồi trọn vị trí bạn trai của Kha Âm rồi.
Hiện tại Kha Âm thật nghi ngờ, Ngôn Dục Cẩn giữ mình lại là chỉ muốn thảo luận về vấn đề yêu đương của mình?
Anh ta còn hỏi: “Sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương? Là vì được theo đuổi sao?”
Kha Âm không nghe ý khác trong câu hỏi của anh ta thành thật lắc đầu: “Là vì muốn ở bên anh ấy.” Đoạn tình cảm này khiến cô thật thoải mái.
Biểu tình của Ngôn Dục Cẩn cứng đờ, rũ mắt đẩy đẩy kính: “Được, không còn việc gì nữa. Em trở về làm việc đi.”
Kha Âm đứng dậy cầm tài liệu đi, tu rằng đóng cửa lại nhưng cô vẫn không hiểu được. Bệnh viện không cấm yêu đương, chẳng lẽ mỗi một người viện trưởng đều hỏi thăm? Nhìn anh ta cũng không phải người nhàn rỗi như vậy.
Hôm nay pet đến viện khám tương đối nhiều, Kha Âm rất bận rộn nên ném luôn việc này qua đầu. Đến khi sắp tan tầm, cô mới mang theo vở đến hỏi Ngôn Dục Cẩn. Anh ta còn chưa tan ca, thời điểm Kha Âm gõ cửa, Ngôn Dục Cẩn đang xử lý công vụ, nghe được giọng cô, liền nói mời vào.
Kha Âm tiện tay đóng cửa Ngôn Dục Cẩn xua tay, không cần đóng, để vậy cho thoáng.
Cô nói rõ ý đồ đến đây, Ngôn Dục Cẩn cười: “Được, em ngồi ở đây, anh giảng cho em.”
Bởi vì phòng không đóng, nên mọi người đều thấy Kha Âm ngồi bên trong. Các cô gái bàn luận: “Các cô có thấy không, Kha Âm cùng viện trưởng có quan hệ không thích hợp nha.”
“Nghe nói hai người quen nhau lâu rồi, hơn nữa trước kia Kha Âm còn độc thân, bọn ho sao không đến với nhau nhỉ?”
“Haha, tất nhiên là tin đồn, các cô đừng kể lung tung đấy. Rõ ràng viện trưởng đi công tác phải cuối tháng mới về, nhưng sao chưa đến 20 ngày đã vội về rồi.”
“Còn không phải nghe tin Kha Âm yêu đương, sốt ruột muốn về nước phá hư?”
“Kha Âm đã có bạn trai rồi. Xin cô ấy bỏ qua viện trưởng của chúng ta đi. Viện trưởng là của tôi.”
“Biến, là của tôi.”
Giờ đây Dạ Dung Lâm đã biến thành tên cuồng về sớm, hôm nay đi đón Kha Âm sớm một chút, anh không ở dưới lầu chờ mà trực tiếp lên phòng làm việc của cô. Ai biết được cô không ở trong phòng, sau khi hỏi thăm mới biết cô đang nói chuyện với viện trưởng. Vì thế anh đi tìm phòng làm việc của viện trưởng.
Vốn tưởng rằng viện trưởng là một ông chú tóc hoa râm, kết quả lại là người đàn ông măc tây trang đi giày da? Còn nói chuyện với Kha Âm mà ngồi gần như vậy, cô nàng thì nghe rõ chăm chú.
Bình dấm chua Dạ Dung Lâm lập tức gõ cửa, Kha Âm đang chuyên chú quay đầu lại, liếc một cái, rồi cười rộ lên.
Dạ Dung Lâm trong lòng phỉ nhổ chính mình,vừa mới còn tức giận ngập đầu, nhìn thấy cô cười, liền biến mất hư không.
Anh không vào trong văn phòng, mà lịch sự tự giới thiệu với Ngôn Dục Cẩn: “Tôi là bạn trai của Âm Âm.”
Ngôn Dục Cẩn hiển nhiên nhận ra anh, giờ phút này anh ta đã khôi phục bộ dáng người lạ chớ tới gần, “Xin chào, tôi là viện trưởng bệnh viện thú cứng Hoài Hải.”
A, còn trẻ như vậy đã là đại cổ đông của Hoài Hải, người này không đơn giản. Hơn nữa Dạ Dung Lâm cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu đó mà nhất thời không nhớ ra.
Ngôn Dục Cẩn cũng nhìn Dạ Dung Lâm quen mắt, chỉ là không nhớ gặp ở đâu.
Dạ Dung Lâm không quên mục đích tới đây, anh ôn nhu nhìn về phía Kha Âm: “Âm Âm còn chưa tan ca sao?”
Kha Âm theo bản năng trả lời: “Chưa đến giờ mà...” Kết quả nhìn đến đồng hồ trên tường, phát hiện đã quá giờ. Cô lập tức đứng lên, còn khách khí nói: “Viện trưởng, làm trễ thời gian của anh.”
“Không sao, còn một ít nói 10 phút nữa là xong.” Nhìn về phía Dạ Dung Lâm, “Anh có thể ngồi bên kia chờ một chút.”
Nếu như bình thường, Dạ Dung Lâm sẽ bước ra ngoài đợi, nhưng hôm nay trực giác mách bảo anh, Ngôn Dục Cẩn con người này có ý đồ với Kha Âm.
Vì thế anh cười nói, “Được”, sau đó trực tiếp ngồi cạnh Kha Âm, dính trên người cô nàng, như tuyên bố chủ quyền.
Mà Kha Âm thì sao? Cô đã quen với việc Dạ Dung Lâm ngồi thân cận mình, sau đó còn dặn dò: “Anh làm việc của anh đi.”
Dạ Dung Lâm yên lặng lấy điện thoại ra, Ngôn Dục Cẩn nhìn thấy hình nền của anh là ảnh của Kha Âm.
Thu hồi ánh mắt, anh ta tiếp tục giảng về ca bệnh cho Kha Âm. Dạ Dung Lâm làm bộ nghiêm túc dùng điện thoại, nhưng thực tế là đang âm thầm quan sát Kha Âm. Tuy cô cùng Ngôn Dục Cẩn nói chuyện, nhưng anh nghe 1 chữ cũng không hiểu.
Mười phút trôi qua nhanh chóng, Ngôn Dục Cẩn cuối cùng cũng giảng xong, Dạ Dung Lâm đứng dậy kéo Kha Âm, cùng anh ta nói: “Tôi đưa Kha Âm đi trước.”