Thanh Âm Của Em

Chương 37: Chương 37




Kha Âm quay đầu ra nhìn cửa sổ, mặt trời vừa lên, tâm tình cô cũng gợn sóng khi nói chuyện với Dạ Dung Lâm. Đối với tương lai, đây là lần đầu tiên cô mong chờ như vậy.

Hôm nay Dạ Dung Lâm là người sắp xếp cuộc hẹn, đầu tiên là mang Kha Âm đi ăn cơm, sau đó đi xem phim, dạo phố cuối cùng là ăn bữa tối dưới ánh nến.

Những việc này thoạt nhìn thật bình thường, nhưng Dạ Dung Lâm chưa từng cùng bạn gái trải qua, nên từ lúc sắp xếp anh đã rất hưng phấn. Thời điểm lái xe, Dạ Dung Lâm hay quay sang nhìn Kha Âm, tuy cô không nói gì nhưng anh cũng cảm thấy vui. Giống như toàn bộ phiền não đều biến mất, biến anh thành tên ngốc. Đúng là đâu ai có bình thường khi yêu.

Nếu Bối Nguyệt Lượng mà ở đây, khẳng định cô ấy sẽ ghét bỏ cái hương vị tình yêu của hai người này.

Kha Âm biết anh chàng này đang nhìn mình, miệng khẽ mỉm cười cũng không ngăn cản. Dạ Dung Lâm mở nhạc trong xe, bài hát trùng hợp chính là bài rạng sáng nay anh đăng lên.

Kha Âm nghe nhạc, hơi nghiêng đầu, Dạ Dung Lâm quay sang hỏi: “Nghe hay không?”

“Hay.” Cô thích giai điệu, hơn nữa có thể mơ hồ phân biệt được đây là giọng của Dạ Dung Lâm. Không phải do thông qua đặc điểm mà do cảm giác của cô.

Dạ Dung Lâm cười xán lạn: “Em thích là tốt.”

Kha Âm lấy di động, vào Weibo của anh phát hiện rất nhiều bình luận cùng chia sẻ. Một đám fans bên dưới kêu la

Phong cách bình thường: Nghe hay nghe hay! Thật hâm mộ cô gái được Dung Lâm đại thần hát tặng! Chúc hai người hạnh phúc!”

“Kết hôn! Mau kết hôn.”

“520 hôm nay tâm tình tốt! Dung Lâm đại thần, xin hỏi lương tâm anh có đau không?”

“Sao tôi lại sa vào bát cơm tró nóng hổi này… liếc mắt nhìn Dung Lâm đại thần một cái.”

“Còn không công khai bạn gái nữa, cầm dao điên cuồng chạy theo.”

“Dung Lâm đại thần anh thay đổi rồi! Anh đã nói phải vì chúng em độc thân cả đời cơ mà! Rồi giờ mỗi ngày đều rải cơm tró! Còn có muốn để bọn em sống không!”

“Rốt cuộc là yêu nữ nào đã thông đồng vs anh! em không nghe, em không nghe.”

“Nữ chính cũng không thấy đâu, lăng xê đi? Nói anh thoát FA, tôi cũng không tin.”

“Thoát FA cũng được nha, mình đi thoát fans.”

“Tuy rằng có nhiều người chúc phúc, nhưng tôi cũng không chúc phúc cho hai người, tôi còn tưởng chỗ cô gái kia phải rất hot chứ nhỉ, cảm ơn.”

Mấy loại người kiểu này Kha Âm cũng không quan tâm, cô lựa chọn bỏ qua. Tuy nhiên cũng có một số người suy nghĩ không theo số đông.

“Ủa xong tiểu yêu tinh nhất định phải là con gái sao? Nhỡ đâu là con trai thì sao….”

“Hôm nay 520, bạn trai tôi tặng XXX, gửi cho cả nhà xem hình này…”

“Nhìn xem Dung Lâm đại đại rải cơm tró còn chưa tính. Mấy người đến xem náo nhiệt cái gì, lương tâm có nhột hay không?”. Tìm truyện hay tại [ TRUMtr uyen.N ET ]

Chủ thớt trả lời: “Không nhột hehe, không chỉ không nhột mà còn đắc ý nữa…. Vốn dĩ 520 – lễ tình nhân là để ngược cẩu độc thân mà….”

Hôm nay Dạ Dung Lâm cố ý mặc đẹp, lại còn hát thổ lộ một ca khúc như thế, nghĩ nghĩ, chắc Kha Âm sẽ khen mình một hai câu.

Ai biết, cô mở Weibo cứ xem không ngừng, cũng không có khen anh gì cả, làm anh có chút buồn bực.

“Khụ” anh làm bộ không để ý hỏi cô: “Em đang xem gì đấy?”

“Hửm?” Kha Âm hoàn hồn, “Em xem bình luận dưới weibo của anh.”

Dạ Dung Lâm nhíu mày, gần đây anh có nhận được nhiểu tin nhắn, dò hỏi bạn gái anh là ai, có chúc mừng cũng có mắng anh. Bình luận như này anh cũng nhận được nhiều rồi, Dạ Dung Lâm đều lựa chọn bỏ qua. Thời gian quý giá, anh không muốn lãng phí thời gian với mấy người này.

Mấy người mắng Kha Âm, anh đều kéo luôn vào danh sách đen, họ là ai mà dám bình luận về cô gái của anh.

“Không cần quan tâm những người đó nói gì.” Anh lo lắng mấy người đó sẽ làm ảnh hưởng tâm tình của cô.

Kha Âm cất điện thoại, cười mỉm: “Có không ít người chúc phúc cho chúng ta.”

“Cũng có không ít.” Nhắc đến việc này, Dạ Dung Lâm liền giận sôi máu “Những cái phỏng đoán lung tung đó anh hoài nghi không phải là fan của anh.”

Fans của anh cũng như fans của Dạ Vạn Nham đều không khác nhau là mấy, thấy nam thần của mình còn đang độc thân nhiều năm, đều rất sốt ruột.

Đặc biệt là mấy người rất quá đáng, không biết Kha Âm là ai đã dám nói Kha Âm không xứng với anh. Xứng đôi hay không là do chính mình lựa chọn, đến phiên mấy người nói chắc?

Điều này anh rất rõ ràng, nhưng chỉ sợ Kha Âm chưa có nghĩ đến. Ai biết được Kha Âm rất mạnh mẽ: “Kệ bọn họ nói gì thôi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt của em. Hơn nữa, em thấy anh cũng không theo dõi em, thì bọn họ chắc chắn cũng không tìm được em.”

Dạ Dung Lâm mất tự nhiên nói:“Có theo dõi.”

“Hửm?”

“Anh ẩn theo dõi, em cũng không nhận được thông báo anh có theo dõi em, mà cũng không xuất hiện trên danh sách theo dõi của anh.”

Kha Âm trừng lớn mắt rồi cười tiếp nhận chuyện này, ngẫm lại đây mới đúng là phong cách của Dạ Dung Lâm.

“Bọn họ muốn mắng, muốn đoán gì thì cứ đoán trên weibo của anh đi, em là người ngoài ngành, không cần thừa nhận. Hơn nữa Âm Âm…” Dạ Dung Lâm lo lắng Kha Âm không vui, nghĩ nghĩ nửa ngày mới nói “Trên mạng cũng rất đáng sợ, có thể trong nháy mắt em không còn một chút riêng tư nào. Mà em là người không phân biệt được giọng nói, anh không muốn để người khác biết được.”

Kha Âm sao lại không biết, Dạ Dung Lâm rất bảo vệ cô mà. Vì thế cô ôn nhu, kiên định nhìn anh gật đầu: “Anh cứ luôn bảo vệ em.”

Dạ Dung Lâm thư thái cười, nếu mà làm gì khiến Kha Âm không vui thì chắc chắn anh sẽ không làm. Cũng như chuyện này vậy, vì yêu cô nên muốn bảo vệ cô.

Kha Âm co ngón tay vô thức chạm nhẹ vào màn hình di động: “Anh khoe khoang chuyện yêu đương không sợ fans tức giận sao?”

“Sợ cái gì.” Dạ Dung Lâm thẳng lưng “Cô gái của anh đâu có tức giận.”

Kha Âm cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xấu xa.”

Vốn dĩ hôm nay là buổi hẹn hò của hai người, nhưng còn chưa đến chỗ ăn cơm, Dạ Vạn Nham đã gọi điện thoại đến.

Dạ Dung Lâm ý bảo Kha Âm nghe máy giúp anh, sau đó mở loa ngoài: “Alo?” Thằng em này rất ít khi gọi điện cho anh.

Mà bên kia nghe máy lại là Dạ Tiểu Hàm: “Chú hai, chú đang ở đâu?”

“Ở bên ngoài, sao vậy?”

Dạ Tiểu Hàm cười hì hì: “Hôm nay là lễ tình nhân, con cùng Tiểu Đào đang thương lượng, muốn đến chỗ chú thăm mèo.”

“Mèo? Bọn nó đang ở nhà Kha Âm, chính là chị gái bác sĩ thú y…. Hai đứa không có chìa khóa nhà cô ấy….”Dạ Dung Lâm rất kinh ngạc, vì sao địa điểm hẹn hò lại ở nhà anh.

Dạ Vạn Nham cùng Cung Thần Uyển sao lại không mang hai đứa theo? Bởi vì valetine hồi tháng 02 hai đứa nhỏ phải ở nhà, sau đó mấy người lớn rủ nhau đi hẹn hò. Nếu là bình thường thì sẽ mang chúng theo, nhưng bọn chúng đòi tự đón lễ tình nhân với nhau. Dạ Tiểu Hàm còn nói mấy người lớn là mấy cái bóng đèn sáng chói.

Cho nên hai nhà kia quyết định không nói thẳng, để chúng tự quyết định. Dạ Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào thảo luận, lần trước đi sở thú rồi, công viên hải Dương cũng đã đi qua.

Công viên trò chơi? Hôm nay chắc chắn có rất nhiều người, lại còn nóng như vậy, nhỡ bị ốm thì làm sao. Vì thế Dạ Tiểu Hàm nghĩ ngay đến mèo nhà Dạ Dung Lâm, cậu bé còn muốn mang tiểu thạch đầu đi cùng. Nghe thấy mèo Dạ Dung Lâm không ở nhà, Dạ Tiểu Hàm mất mát, nhìn điện thoại của Dạ Vạn Nham, khổ sở nói: “Phải làm sao bây giờ?”

Vân Vãn ngồi bên cạnh nhìn biểu tình của thằng bé liền mềm lòng, cô muốn mang Dạ Tiểu Hàm đi cùng. Nhưng không chờ cô nói, Dạ Vạn Nham đã ngăn cản Vân Vãn: “Chờ một chút.”

Anh cũng không thể nói là không muốn mang Dạ Tiểu Hàm đi cùng, nếu có thể không đi cùng thì càng tốt. Quả nhiên, Vân Vãn chưa kịp nói, thì bên kia vang lên giọng nói.

Kha Âm quay sang hỏi Dạ Dung Lâm: “Hôm nay chúng ta dẫn hai đứa nhỏ đi cùng đi.”

“A?”Dạ Dung Lâm chợt nhỏ giọng, Dạ Tiểu Hàm cũng không nghe rõ anh nói gì.

Trên thực tế, anh đang hỏi Kha Âm: “Âm Âm bảo bối, đây chính là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta, em thật muốn cho hai đứa đi cùng sao?”

Kha Âm rất thích hai đứa này, liền gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa quà anh mua còn chưa tặng cho chúng, như này vừa đúng dịp.”

Giữa hai người, người thỏa hiệp lúc nào cũng là Dạ Dung Lâm, anh đành gật đầu: “Được, để anh nói chuyện.”

Dạ Tiểu Hàm nghe thấy Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm hẹn hò, muốn mang hai đứa đi cùng, còn có chút không hài lòng nói: “Vậy hai người không được quấy rầy bọn con.”

Dạ Dung Lâm thật muốn cúp máy, nhóc thối, chúng ta còn chưa ghét bỏ con thì thôi.

Vân Vãn cùng Dạ Vạn Nham cười vang, Dạ Tiểu Hàm chỉ có cha mẹ con không chê thôi, nhưng hiện họ không có ở trong nước.

“Nếu không muốn đi thì ở nhà cùng Tiểu Đào đi.”

“Được rồi, được rồi. Chú hai, khi nào chú đến đón con?”

Dạ Dung Lâm đã sớm chỉnh lại tuyến đường, rẽ phải: “Hiện tại đến liền.”

Đến chỗ Dạ Vạn Nham, hai người kia đã đi rồi, chỉ còn Dạ Tiểu Hàm ngoan ngoãn ngồi đợi. Kha Âm chuyển từ ghế phụ sang ghế sau. Đến Cung gia đón Tiểu Đào, hai nhóc con gặp nhau buôn dưa ngất trời. Dạ Dung Lâm sâu sắc cảm thấy mình bị Dạ Vạn Nham đào hố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.