Thanh Âm Của Em

Chương 45: Chương 45




Sau một trận láo loạn thì chuyện kết thúc bằng việc Jerry bị phạt không được ăn cơm tối.

Thịnh Mặc Hàn đuổi bốn con pet ra ngoài để dọn đồ trong phòng, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm dẫn Tiểu Đào và Dạ Tiểu Hàm đi về phòng ngủ trưa.

Dạ Tiểu Hàm nói chúc ngủ ngon với Kha Âm liền đi ngủ luôn mà không cần cô dỗ. Tiểu Đào thì nằm trên giường rất lâu rồi nghịch ngón tay mình chứ không muốn đi ngủ.

Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm cũng không sốt ruột, hai người ngồi đợi ở bên không lên tiếng. nhưng tay Dạ Dung Lâm cứ táy máy, khi thì kéo vạt áo Kha Âm, hoặc là ôm eo cô, Kha Âm đánh vào tay anh, còn dùng ánh mắt bảo anh dừng tay.

Mỗi lần như thế, anh đều tỏ ra vô tội, làm Kha Âm chỉ muốn lấy gối chụp lên mặt anh mấy cái.

Thấy Tiểu Đào không ngủ, Kha Âm ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải em ngủ không quen chỗ không?”

Tiểu Đào nhẹ nhàng lắc đầu

“Thế thì làm sao?” Kha Âm duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cô bé.

Tiểu Đào do dự nói:“Em muốn ngủ cùng Kim Giác Ngân Giác.”

Kha Âm có điểm khó xử, sợ rằng có nói cho con bé về chuyện vệ sinh sạch sẽ thì con bé cũng không hiểu rõ được.

Đúng lúc Kim Giác Ngân Giác từ cửa đi vào. Vốn dĩ cửa đang được đóng lại, mà hai đứa vẫn vào được chứng tỏ vừa học được ở chỗ Jerry rồi. Bọn nó rất thích Kha Âm và Tiểu Đào, nhưng rất ngoan ngoãn nằm xuống dưới thảm trên sàn nhà.

“Hai đứa vào ngủ cùng chị sao?” Tiểu Đào kích động nói, muốn gọi Dạ Hàm chia sẻ để cho cậu bé nhìn thấy cảnh này. Đáng tiếc là Dạ Tiểu Hàm đã ngủ mất tiêu rồi.

Kim Giác Ngân Giác ngoan ngoãn kêu một tiếng moew

Dạ Dung Lâm duỗi tay xoa đầu Tiểu Đào: “Bọn chúng muốn cháu ngoan ngoãn đi ngủ, bọn chúng ở chỗ này ngủ cùng cháu.”

“Thật ạ?” Tiểu Đào dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Dạ Dung Lâm, chú thật đẹp trai, thật lợi hại, còn có thể hiểu được tiếng mèo.

Kha Âm bất đắc dĩ nhìn anh, thầm nghĩ, lại bắt đầu lừa bọn trẻ con. Tiểu Đào cười hì hì, sau đó nhắm mắt đi ngủ. Không bao lâu cô bé đã chìm vào giấc ngủ.

Dạ Dung Lâm nắm tay Kha Âm, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Hai con mèo nằm lại trong phòng nhưng chỉ có Kim Giác đi ngủ. Hai con mèo thấy Tiểu Đào nằm như nào thì cũng bắt chước làm theo như thế. Đem chân trước duỗi ra chặn ánh mặt trời chiếu vào bên ngoài cửa sổ, trông cảnh tượng rất là hưởng thụ.

Nhưng Kha Âm phát hiện ra là Ngân Giác vẫn còn đang mở mắt, bình thường lúc này là nó sẽ ngủ mà. Kha Âm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Ngân Giác, mà Ngân Giác cũng nhìn Kha Âm.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Sao mày lại không ngủ?” Rõ là bắt chước dáng ngủ của người ta.

Ngân Giác meo một tiếng, có điểm vui sướng. Nhưng Dạ Dung Lâm lai lôi Kha Âm đi, vì La Hạo đang ở phòng khách đợi bọn họ. Nhìn thấy Dạ Dung Lâm, La Hạo đang định nói thì bị Dạ Dung Lâm ngắt lời: “Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta không nói chuyện công việc.”

La Hạo khinh thường nhìn Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm đang đan ngón tay vào nhau, thầm nghĩ, lúc trước ai là người 24 tiếng đồng hồ chỉ có công việc.

Aaaaaa, Dạ Dung Lâm cuồng công việc của tôi chạy đi đâu mất rồi????

Nếu Dạ Dung Lâm nghe thấy, chắc chắn anh sẽ nói, bị Kha Âm phong ấn rồi.

Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm hẹn hò, không tìm quán ăn cũng là đi ra ngoài hóng gió, còn ở nhà Thịnh Mặc Hàn, Dạ Dung Lâm muốn làm cái gì? Xem tivi, đọc tiểu thuyết?

Ai biết được Dạ Dung Lâm lôi kéo Kha Âm ngồi trên sofa, cười tủm tỉm nói: “Đi, bọn mình đi ngắm phong cảnh.”

“Hả?” Kha Âm còn tưởng anh muốn đi xem phong cảnh xung quanh nhà Thịnh Mặc Hàn. Ai biết được anh lại lôi điện thoại ra down app trò chơi: “Chúng ta lên liên quân ngắm phong cảnh.”

Kha Âm: …..

Dù sao hai đứa bé vẫn còn phải ngủ một lát nữa, Husky thì mang corgi đi đâu chơi rồi, Dạ Dung Lâm càng không muốn thảo luận chuyện công việc với La Hạo, đây là nhà người khác, anh cũng không thể ôm Kha Âm về phòng nghỉ ngơi được, chỉ có thể ngồi chơi trò chơi.

Còn vì sao lựa chọn trò này? La Hạo chơi đấu địa chủ rất giỏi, anh không muốn chơi cùng La Hạo.

Một lúc sau, trò chơi đã tải về thành công, Dạ Dung Lâm cười nói: “Chơi như nào đây? Anh không biết chơi.”

Dù sao cũng rảnh, Kha Âm cầm điện thoại của anh: “Em giúp anh làm nhiệm vụ của tân thủ.”

Sau một thời gian ngắn, Kha Âm chọn 1 đấu 10, kết thúc bằng màn siêu MVP. Sau đó là có thể tự mình chơi, cô đưa di động cho Dạ Dung Lâm, cô lấy di động của mình đăng nhập vào sau đó nói với anh: “Đi, em mang anh đi chơi.”

“Được!” Dạ Dung Lâm hưng phấn, nhìn chằm chằm vào màn hình của Kha Âm.

La Hạo ngồi ở bên này nhìn thấy tất thảy, anh ta như hóa đá. Dạ Dung Lâm không phải là bình thường cậu vs Kha Âm đều ở chung như thế chứ? Không phải cái bộ dáng tổng tài bá đạo như nói với chúng tôi sao?

Nhìn cậu xem, cái bộ dáng dính người, chỉ muốn ôm đùi đại gia kia. Một người đàn ông mà lại muốn cô gái của mình mỗi ngày chở che, phi!

Dạ Dung Lâm là người mới cho nên không có gì hết, bạn bè không, thứ hạng không, đẳng cấp cũng không nốt.

Kha Âm một thân kim cương mang anh đi cùng, mà đồng đội cũng toàn là cấp vàng, cấp bạc.

Lúc Thịnh Mặc Hàn xuống dưới phòng khách thì nghe thấy tiếng trò chơi vang lên, Dạ Dung Lâm nhìn động tác của Kha Âm rồi bắt chước theo, anh học rất nhanh. Anh chọn nhân vật nhưng không nhớ cho lắm, nhìn lên màn hình hỗn độn một mảnh không phân biệt được.

Đồng đội đều khinh thường Dạ Dung Lâm một thân cấp đồng. Ai mà biết cấp đồng mà cũng trâu bò phết này. Thịnh Mặc Hàn nhìn hai người, Dạ Dung Lâm có thể đánh tốt còn không phải là do Kha Âm chỉ dẫn.

Cô cũng không nói gì nhiều, Dạ Dung Lâm dùng pháp sư, cô sẽ kêu anh đi đánh thú xanh, Dạ Dung Lâm dùng xạ thủ, thì cô bảo anh đi đánh thú đỏ.

Lần này Kha Âm đi rừng, đi đến nơi nào, đánh chiếm nơi đó. Kha Âm không yên tâm về Dạ Dung Lâm: “Không cần đi lên phía trước, đi tuyến đầu vậy sẽ nhanh chết.”

“Anh đi theo sau em, em đánh anh yểm trợ, địch cũng không đánh tới chỗ anh.”

“Anh đi trước, em đi ngay sau anh.”

“Đánh cho bọn nó ngỏm luôn đi, chính là chỗ đó. Tốt, anh dùng kĩ năng này tốt lắm.”

Kha Âm nhìn Dạ Dung Lâm khen ngợi, tay anh rất nhanh, so với hồi cô mới chơi còn giỏi hơn nhiều.

Ngày trước anh có lên weibo lướt đọc được một câu như này, trên Liên minh là nơi dễ dàng nảy sinh tình yêu, bởi vì có người luôn bảo hộ bạn lúc bạn khó khan, mang bạn giành chiến thắng cảm giác rất tốt.

Ừm tuy rằng đây là lời của một cô gái nhỏ nói, nhưng anh cảm thấy cũng đúng.

Kha Âm rất lợi hại, triple kill rồi pentakill trực tiếp đem địch chết hết. Bên quân địch còn gửi chat:

“Cầu xin đối phương hạ thủ lưu tình.”

Dạ Dung Lâm nhìn những hàng chữ đỏ kia, đắc ý cười haha khoe khoang: “Nhân vật này vợ tôi còn chưa chơi bao giờ.”

Đối phương vừa thấy câu trả lời nuar ngày sau cũng chưa phản ứng lại. Cho đến khi có một người nói: “Anh một người đàn ông, để cho vợ mình mang theo.”

Dạ Dung Lâm không thèm để ý nói: “Đúng vậy, bạn gái tôi có thể mang tôi theo, cậu có không?”

Bên địch toàn đội đều mắng ở trong lòng một câu: “Sao đến chơi game mà cũng bị nhét cơm tró, đúng là trời không thương tui mà.”

Kha Âm nhìn thấy Dạ Dung Lâm làm vậy cũng chỉ cười cười, Thịnh Mặc Hàn đang chăm chú nhìn cô chơi game, thấy cô cười thì sửng sốt. Cô ấy cười rộ lên, thực sự xinh đẹp.

Sau khi khoe khoang, Dạ Dung Lâm trở thành đối tượng bị truy sát nhiều nhất, họ đều có ý niệm, “thua một trận thì không sao, nhưng Dạ Dung Lâm thì phải chết”, mỗi lần đều phải giết chết Dạ Dung Lâm.

Từ hai đội chiến nhau, giờ trở thành phải tiêu diệt Dạ Dung Lâm – mục tiêu duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.