Thanh Âm Của Em

Chương 54: Chương 54




Dạ Dung Lâm thình lình hỏi thêm một câu, “Em có muốn đi biển cùng anh không?”

Kha Âm “Hả” một tiếng, không hiểu ý anh như nào

Dạ Dung Lâm liền dùng môi dán vào tai cô nàng, vạch trần tâm tư nhỏ của cô: “Đến lúc đó, nửa người trên của anh không mặc áo, em nghĩ thế nào liền thấy thế đó.”

Huu, anh nói chuyện như vậy Kha Âm chịu không nổi, còn muốn đẩy anh ra, tay anh trực tiếp duỗi ra ôm eo cô, kéo cô vào lồng ngực.

Dạ Dung Lâm thỏa mãn nói: “Hóa ra cảm giác dẫn bạn gái đi chơi công viên chính là như này.”

Kha Âm lẩm bẩm một câu: “Ai muốn nhìn cơ ngực anh chứ?”

Dạ Dung Lâm cười haha: “Anh chỉ nói em có thể tùy tiện xem, mà cũng có chỉ rõ là cơ ngực sao? Cũng có thể là cơ bụng mà.”

Chung quanh quá nhiều người, không thì Dạ Dung Lâm cũng vén áo lên cho cô nhìn. Kha Âm bực mình đấm anh một cái, hừ.

Dạ Dung Lâm mỉm cười, thay đổi giọng nói: “Chị gái nhỏ đừng tức giận, em cho chị cái khác được không?”

Kha Âm cứng người, bởi vì Dạ Dung Lâm đổi giọng nói, hai giọng này cô có thể phân biệt được.

Trong lòng cảm khái, ra là đây chính là giọng thiếu niên….

Dạ Dung Lâm thấy Kha Âm không đáp lại lời mình, lại tiếp tục dùng giọng thiếu niên kia nói: “Chị gái nhỏ, sao không để ý đến em nha, chị làm như vậy em rất khổ sở.”

Kha Âm vốn dĩ rất hưng phấn muốn nói cho anh biết mình phân biệt được hai loại giọng này, nhưng mà khi cô nhìn anh, thấy mấy người đi đường đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn hai người, Kha Âm xấu hổ nói: “Anh mau câm miệng lại. Người ta nhìn chúng ta có khác gì bệnh tâm thần không!”

Dạ Dung Lâm có thói quen đổi giọng, hơn nữa khi ở bên cạnh Kha Âm anh sẽ không quan tâm ánh mắt của người khác. Nhưng anh cũng không thu liễm, anh phát hiện ra mỗi lần anh đổi giọng thì Kha Âm lập tức phản ứng kịch liệt. Âu cũng coi như thả thính cô thành công đi.

Chơi thêm hai trò nữa là đến chiều tối, hai người không ăn trong đây. Khi đi qua nhà ma, mắt Dạ Dung Lâm sáng lên, túm lấy Kha Âm: “Đi, chúng ta vào xem chỗ này.”

Kha Âm nhìn cũng chưa nhìn, đi theo bước chân anh đi vào bên trong, khi nhìn thấy nhà ma, sau lưng cô đều cứng lại, vội vàng lùi lại hai bước: “Đừng….. đừng đi vào nữa.”

“Làm sao vậy?” Dạ Dung Lâm lôi kéo tay Kha Âm, không cho Kha Âm trốn. Người chơi bên trong nhà ma cũng không nhiều lắm. Người kiểm tra vé còn nói: “Vào đi, đi bên trong rất thú vị.”

Kha Âm nhìn cái nơi quỷ quái này, có chỗ nào gọi là thú vị được chứ, nhìn thấy chữ quỷ đã dựng hết tóc gáy, lắc đầu như trống bỏi.

“Nhà ma khẳng định không có gì vui hết….” Ánh mắt mơ hồ, trong lòng hoảng hốt, nghiêng mặt nhìn đám đông đằng xa, sau đó lập tức chỉ vào: “A, bên đó có biểu diễn, chúng ta qua bên đó đi.”

Dạ Dung Lâm từ xa nhìn nói: “Cũng chỉ là nhảy múa bình thường thôi.” Ở mấy chỗ công viên thì đều có hoạt động này.

Kha Âm vẫn không nhúc nhích lôi kéo Dạ Dung Lâm: “Dù sao em cũng không đi chơi nhà ma.”

Phản ứng như này thì Dạ Dung Lâm có ngốc cũng biết cô nàng sợ hãi. Chuyện khác chưa tính, khi biết Kha Âm sợ ma, Dạ Dung Lâm đặc biệt cao hứng.

Haha, không nghĩ đến thích chơi các hoạt động mạnh, thích đi leo núi, thích lướt ván, vậy mà cũng có thứ khiến cô sợ hãi. Lại còn là ma! Quá là tương phản.

Trong công viên này có khu nhảy bungee có rất nhiều người không dám nhảy, Kha Âm thì sao, cô nàng này nhanh chóng đi xếp hàng chờ đến lượt mình, nếu không phải còn chơi trò khác thì khẳng định là phải kéo anh chơi năm lần bảy lượt mới thỏa mãn.

Một cô nương bưu hãn như thế lại sợ ma không dám vào.

Dạ Dung Lâm nói với cô: “Em không cần sợ, có anh ở đây rồi.”

Kha Âm phồng má, tức giận nhìn Dạ Dung Lâm nói: “Em khi nào nói em sợ sao?”

Dạ Dung Lâm nhướn mày: “Nếu không sợ thì chúng mình dạo một vòng nha.”

Bởi vì Kha Âm vừa mới to mồm nói không sợ, xong lại thêm nhân viên bên cạnh xúi giục. Kha Âm vẫn là chết không thừa nhận mình sợ, lại nhìn Dạ Dung Lâm ánh mắt sáng ngời, đầy mong chờ, cô chợt cảm thấy mình lọt hố to quá rồi.

Nếu cô nói không đi, khẳng định sẽ bị cười, Kha Âm cắn chặt răng, bộ dáng hi sinh: “Được, vậy đi thôi.”

Dạ Dung Lâm cảm nhận cực kì rõ ràng, mới vừa nãy Dạ Dung Lâm còn nắm tay cô, giờ thì tay cô nắm chặt lấy tay anh.

Đi vào bên trong phải qua một chiếc rèm cửa mới chính thức bước vào nhà ma. Kha Âm vốn bước vào rất dũng mãnh nhưng khi vừa bước vào cửa cô đã hét lên một tiếng, bỏ luôn tay Dạ Dung Lâm ra chạy ra ngoài.

Không riêng gì bên trong nhà ma, mà bên ngoài cũng đều cười vang. Dạ Dung Lâm vội vàng đuổi theo cô, mà Kha Âm chạy nhanh như thỏ. Dạ Dung Lâm vất vả mãi mới túm được cô, sau đó dụ dỗ cô như mấy tên lừa gạt trong phim: “Bên trong không đáng sợ đâu.”

Kha Âm vặn lại: “Anh cũng chưa vào trong sao biết không đáng sợ.”

Dạ Dung Lâm nghẹn họng, tìm lý do: “Nhà ma cũng đều là giả hết, hơn nữa anh cũng không sợ ma cho nên không dọa được anh.”

Kha Âm ủy khuất nói nhỏ: “Nhưng mà em sợ!”

Dạ Dung Lâm cười haha hai tiếng, Âm Âm bảo bối của anh đáng yêu làm sao, “Có anh ở đây, em không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em. Còn nếu có quỷ, thì có bắt nó cũng bắt anh đi trước.”

Dạ Dung Lâm khuyên giải một hồi, Kha Âm càng sợ hãi, khẩn trương mà đáng thương nói: “Không được, không để bọn nó bắt anh, như thế thì em làm gì còn bạn trai nữa.”

Anh gật đầu thật mạnh: “Vậy thì đánh bại chúng nó, đến đây, đi bên cạnh anh nào.”

Dạ Dung Lâm lắc lắc tay Kha Âm, anh dùng ánh mắt kiên định nhìn mình khiến Kha Âm không còn luống cuống nữa. Nếu như anh nói như vậy, nhà ma cũng không khủng bố như thế vậy thì Kha Âm gật đầu nghe theo.

Khi bước qua bức rèm cửa, Dạ Dung Lâm nắm tay cô, thấy cô hơi giãy giũa anh lại dùng thêm chút lực.

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Dạ Dung Lâm an ủi Kha Âm, sau đó để cánh tay còn lại ở đằng sau lưng cô, đẩy cô bước lên. Dạ Dung Lâm rất muốn cười, chơi mấy trò mạo hiểm kia thì cô hò hét ầm ĩ, mà giờ bị bầu không khí ở đây hù dọa.

Anh sợ mình cười ra sẽ bị Kha Âm xử lý cho nên chỉ có thể nghẹn trong lòng, hít vào thở ra mấy cái: “Em xem, bên trong đâu có đáng sợ đâu. Chúng mình đi vào sâu thôi.”

Nhà ma cũng không phải nhà ma thật, họ cố gắng làm cho đáng sợ nhiều chút, sau đó lồng âm thanh vào giả chân quỷ, thỉnh thoảng đột nhiên xuất hiện để hù dọa quan khách.

Nhưng ở đây cũng không có người giả quỷ, hầu hết là đạo cụ, bên trong tối đen như mực, gió rít từng cơn, từ lúc vào Kha Âm liếc qua cái đầu lâu sau đó nhắm chặt mắt không dám mở.

Tuy dáng người Dạ Dung Lâm cao nhưng khi nãy cô còn bá vai bá cổ anh chơi trò chơi. Mà lúc này, cô bị dọa thành chim nhỏ nép vào ngực anh, chỉ sợ đang đi đường xong có cái gì đó xông ra thôi.

Lúc đầu hai tay cô chỉ cầm cổ tay của Dạ Dung Lâm, mà giờ đã chuyển lên ôm lấy cánh tay anh, Dạ Dung Lâm đi trước cô nửa bước, Kha Âm đi đằng sau mà chỉ sợ có gì đó từ đằng sau dọa, cho nên cô nàng lại nhanh chân đi lên trước, bám chặt lấy Dạ Dung Lâm.

Dạ Dung Lâm cũng không chủ động ôm cô, anh đi trước nửa bước là vì không muốn bị cô nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dào dạt của anh. Kha Âm đâu có tâm tư nhìn anh, cả người cô như đang khủng hoảng đây, có tiếng gió rít thôi cũng làm cô hét ra tiếng rồi. Bên trong nhà ma còn có các loại âm thanh quỷ gào rống, rên rỉ, khiến chân Kha Âm mềm nhũn ra.

Cứ như vậy bình an đi qua được nửa chặng đường, Kha Âm híp mắt, trước hay sau đều không dám mở mắt.

Không có chuyện gì phát sinh, cô thả lỏng cảnh giác, kết quả đi qua chỗ ngoặt, có vật bật lên, cộng thêm âm thanh dọa người, thiếu chút nữa là dán vào mặt Kha Âm.

Lần này cô nàng thực sự bị dọa sợ rồi, hét ầm một tiếng, Dạ Dung Lâm vội vàng ôm cô vào trong lòng: “Không sợ, không sợ, chúng mình đi nhanh lên, sắp ra ngoài rồi.”

Kha Âm thành thật cuộn trong người Dạ Dung Lâm, cô nàng bị dọa sợ đến mức sắp khóc rồi. Dạ Dung Lâm trên mặt bình tình nhưng trong lòng thì vui như nở hoa.

Haha, lần sau dẫn Kha Âm đi xem phim kình dị gì đó, một bên nhẹ nhàng xoa bên đầu vai cô, còn một bên chờ mong nghĩ.

Nửa quãng đường còn lại Kha Âm đều là do Dạ Dung Lâm kéo đi, cô không mở mắt một chút nào. Ra khỏi nhà ma, trời đã tối rồi, không khí cũng thoáng đãng hơn hẳn.

Dạ Dung Lâm còn an ủi Kha Âm: “Vẫn còn sợ sao?”

Kha Âm nhìn anh một cái, khẽ cắn môi, sau đó đánh một cái vào cánh tay anh, vừa nãy ở bên trong kia cô thiếu chút nữa bị dọa khóc mà.

“Gì mà không dọa người, rõ ràng đáng sợ như vậy! Anh thế mà dám lừa gạt em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.