Trước kia hai người ít khi xuất hiện cùng nhau, giờ này đứng cùng nhau, có người còn nhỏ giọng thảo luận: “Cô xem hai bọn họ nhìn thế nào cũng thấy giống nhau nhỉ?”
Từ lúc vào nghề, Dạ Dung Lâm lấy nghệ danh “Dung Lâm”, không lấy họ nên nhiều người không biết anh là anh trai của Dạ Vạn Nham.
Người bị hỏi chuyện nói: “Thầy Dung Lâm nhìn giống chủ tịch hơn..... Có khi nào bởi vì đều là trai đẹp nên có chút giống nhau đi?”
Mọi người chỉ cần ngắm trai đẹp, còn ai quan tâm người ta là con nhà ai. Yến tiệc trở nên náo nhiệt hơn, chỗ Kha Âm cách Dạ Dung Lâm khá xa, nên cô nhìn thoáng qua, liền không quan tâm. Giờ này, khu ẩm thực không nhiều người lắm, cơm trưa Kha Âm còn chưa ăn nên muốn lấy đồ ăn tìm một góc ngồi thưởng thức. Dạ Tiểu Hàm còn nhỏ nên không thể mang theo xã giao, càng không thể đến chỗ khiêu vũ, Dạ Vạn Nham liền vứt Dạ Tiểu Hàm cho Dạ Dung Lâm. Dạ Dung Lâm vốn dĩ không thích trẻ con nhưng với cháu mình thì lại rất thân, ôm Tiểu Hàm cùng đi, “Nào, chúng ta cùng qua bên kia.”
Dạ Tiểu Hàm rất vui, hôm nay diện quần yếm, hai tay nhỏ mũm mĩm còn cầm kéo dây kéo kéo nghịch ngợm. Dạ Dung Lâm gặp người quen sẽ dừng lại nói chuyện, nhưng Dạ Tiểu Hàm lại lo lắng. Thằng bé nhớ thím nhỏ Vân Vãn nha, nếu cô ở đây sẽ chăm sóc nhóc trước.
Ba Kha đi sau Kha Âm hồi lâu, vẫn không thấy ai đến nói chuyện cùng cô, nên rất sốt ruột. Rốt cuộc, không nhịn được, liền nói: “Tiểu Âm à, con đã muốn đi ăn rồi hả?” Kha Âm không quay lại cũng biết là ba mình, vì chỉ có ba gọi cô là Tiểu Âm, cô chỉ nói: “Ba, con rất đói.”
Ba Kha nhất thời đau lòng: “Được, được, con ăn trước đi.” Kha Âm lớn lên trông rất gầy, ăn lại không ít, nhưng trong trường hợp này, chỉ lấy một chút đồ.
Có người gọi ba Kha, ông đi ngay chỉ nghĩ chắc Kha Âm sẽ quay lại nên cũng không nói gì với cô. Kha Âm còn cho rằng ông ở đằng sau mình, hỏi: “Ba muốn ăn gì?”
Dạ Dung Lâm cũng vừa phát hiện Kha Âm, hóa ra cô ở chỗ này! Không nhìn ra cô nàng này thực ham ăn. Anh hưng phấn đi tới, chưa kịp mở lời đã thấy Kha Âm hỏi. Haha, cô ấy đã coi mình là bạn rồi. Dạ Dung Lâm cũng không muốn từ chối, liền nói ra hai món. (Trong tiếng Trung, xưng 你 và 我 nên chỗ này anh Dạ nhà ta mới hiểu nhầm nha)
Kha Âm cầm đĩa, tay cầm kẹp lấy đồ cho anh, nhưng vẫn không quay đầu lại. “Chỉ ăn hai món này thôi sao? Buổi tối, trong nhà chắc không có cơm, về lại đói.”
Dạ Dung Lâm cười ôn nhu, trong lòng nói, có cô giúp việc rồi không lo, nhưng vẫn nói thêm hai món nữa. Kha Âm lại ngoan ngoãn lấy thêm.
Nhạc của bữa tiệc thay đổi, đã đến hồi khiêu vũ, Dạ Dung Lâm liền hỏi: “Cô không khiêu vũ sao?”
Kha Âm tưởng ba lại có ý muốn mình đi qua đó, bất đắc dĩ nói: “Ba, con đã bảo là không muốn khiêu vũ mà....” Vừa nói cô vừa quay đầu lại, kết quả ba mình không thấy đâu, lại thấy Dạ Dung Lâm đứng sau!!!
Đừng nói mỗi cô, khi Kha Âm nói ba, Dạ Dung Lâm cũng bị dọa không kém. Anh già như thế sao? Giọng giống giọng ba cô sao?
Kha Âm cầm đĩa, hóa đá tại chỗ, cả nửa ngày không biết giải thích như nào. Dạ Tiểu Hàm cũng chạy tới, nghe Kha Âm gọi ba. Vì thế thằng bé đứng giữa hai người, ngửa cổ nhìn Dạ Dung Lâm xong lại quay sang nhìn Kha Âm, một lúc sau nghiêm túc hỏi: “Chú hai, đây là chị cháu sao?” Chú thật lợi hại, có con gái lớn như này.
Dạ Dung Lâm vẫn chưa phản ứng lại, đã thấy mặt Kha Âm đỏ lựng lên, lại nghĩ cô nàng này cố ý gọi. Nhưng vì sao lại gọi như vậy? Nhận sai người sao? Không có khả năng...
Ba Kha kỳ thật cũng chưa đi xa, vẫn nhìn Kha Âm, thấy có người bên cạnh con gái, mắt liền sáng lên, vội vàng chào bạn mình chạy đến: “Tiểu Âm, đây là ai? Trông thật tuấn tú.”
Dạ Dung Lâm nhíu mày, giọng mình cùng giọng cha cô không giống nhau. Kha Âm không ngừng thở dài, đã loạn rồi ba còn đến góp vui.
Nhưng cô vẫn trả lời: “Đây chính là người đưa con đến.” xong nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, rõ ràng như bảo với Dạ Dung Lâm đây chính là cha cô.
Dạ Dung Lâm liền chào hỏi cha cô: “Cháu chào bác.”
“Chào cháu” ba Kha cùng Dạ Dung Lâm bắt tay, càng nhìn càng ưng Dạ Dung Lâm. Chỉ cần con gái chịu nói chuyện cùng người khác thôi, ông đã thấy rất vui rồi. Dặn dò hai câu rồi đi để không gian lại cho hai bạn trẻ, lại còn khen Dạ Tiểu Hàm đáng yêu.
Dạ Tiểu Hàm cười tươi nói cảm ơn, còn cùng ba Kha vẫy tay. Tiểu Thái tử của Dạ thị, ba Kha nhìn cái liền nhận ra, Dạ Dung và Dạ Vạn Nham đều yên tâm giao đứa bé cho Dung Lâm, chứng tỏ Dung Lâm là người đáng tin nên ông rất yên tâm. Dạ Dung Lâm hỏi Dạ Tiểu Hàm muốn ăn gì, anh lấy cho. Còn Kha Âm hai tay hai đĩa, đứng yên một chỗ.
Cuối cùng, Dạ Dung Lâm không nhịn được, hỏi: “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Kha Âm ngẩng đầu, vẻ mặt rất chân thành nói: “Nếu tôi nói tôi thật sự nhận sai người, anh tin sao?”
Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm: “Giọng tôi cùng bác không có gì giống nhau, cô nghe thế mà vẫn nhận sai?”
Kha Âm gật đầu, tội nghiệp, Dạ Dung Lâm không đành lòng nói: “Lần sau đừng nhận nhầm nữa nhé.”
Kha Âm lại gật đầu thật mạnh: “Lần sau tôi nhất định quay lại nhìn.”
Dạ Dung Lâm cười cười, nghĩ thầm cần gì phải vậy giọng anh quyến rũ như thế, cô em không xúc động sao?
Dạ Tiểu Hàm tin Kha Âm, mà cu cậu thích nhất chị xinh đẹp, cho nên dù Dạ Dung Lâm lấy đồ ăn cho nhưng vẫn quấn lấy Kha Âm. Kha Âm lại thích động vật nhỏ, Dạ Tiểu Hàm lại như con chó nhỏ nên hỏi: “Cháu muốn ăn gì, cô lấy cho.”
Dạ Hàm ưỡn ngực dõng dạc nói: “Không cần! thím nhỏ nói, việc của mình phải tự mình làm.”
Kha Âm cúi đầu nhìn cậu bé cười, nhỏ vậy đã nói được như thế rồi. Cuối cùng, ba người ba đĩa cùng ngồi xuống ăn. Trầm mặc ăn một hồi, Dạ Dung Lâm chọc vai Dạ Tiểu Hàm nói: “Chú nhớ con học dương cầm mà? Có muốn biểu diễn một khúc không?”
Dạ Tiểu Hàm đáng yêu trả lời: “Con sẽ hát, thím nhỏ ở trường dạy con.”
Kha Âm tò mò: “Thím con là cô giáo sao?”
“Vâng, chị xinh đẹp chị làm gì vậy?”
“Chị là bác sĩ thú y.”
“Là khám bệnh cho động vật nhỏ sao?”
“Đúng rồi, Tiểu Hàm thật thông minh” Kha Âm xoa đầu bé, đã nhiều năm xoa đầu thú cưng nên càng thuần thục, Dạ Tiểu Hàm còn cố ý cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
“Vậy con hát bài gì?”Dạ Dung Lâm hỏi. Dạ Tiểu Hàm không ngại ngùng đứng lên: “Hai người hát cùng con sao? Ở nhà trẻ, chúng con đều hát cùng nhau.”
Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, chú cùng Kha Âm lại không phải bạn học của nhóc, liền đề nghị: “Con hát, bọn chú khiêu vũ, thế nào?”
Dạ Tiểu Hàm vỗ tay, “Được ạ!”
Kha Âm liếc Dạ Dung Lâm một cái, trong lòng Dạ Dung Lâm rơi lộp bộp, anh cười cười: “Tôi biết cô không biết khiêu vũ, có muốn học cùng tôi không?”
Dạ Tiểu Hàm nói: “Chị đáp ứng rồi, không thể nuốt lời.”
Nhìn Dạ Tiểu Hàm nhìn mình như thú cưng làm nũng, Kha Âm không đành lòng. Dạ Dung Lâm trong lòng thầm khen ngợi thằng nhóc, không phụ công chú thương con.
Âm nhạc nổi lên, mọi người vào nhảy, Dạ Dung Lâm vươn tay mời Kha Âm: “Chúng ta đi thôi.”
Kha Âm nhìn tay anh giả bộ không hiểu, yên lặng cầm lấy tay Dạ Tiểu Hàm, Dạ Tiểu Hàm rất vui, xong Dạ Dung Lâm lại cầm tay còn lại của nhóc, nên nhóc thốt ra câu: “Chú thím nhỏ cũng thường cầm tay con như này nha.”