Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 8: Chương 8: Cậu là người tôi muốn bảo vệ




8 Cậu là người tôi muốn bảo vệ

Trải qua mùa đông lạnh giá, những đứa trẻ ở viện mồ côi lại sắp bắt đầu bước vào một mùa xuân ấp ấm, một mùa muôn hoa nở rộ với những phong bì lì xì đỏ thắm.

Trước cổng viện mồ côi, các chú cao lớn đang miệt mài sơn phết lại tường vách, mấy cô bảo mẫu lại đang dọn dẹp khu vườn phía sau căn nhà. Bọn trẻ lại vô cùng thích thú với những hoạt động của bà bày ra. Ở nhà ăn, mọi người đều bắt tay nhau dọn dẹp, lau chùi và sắp xếp lại những bàn ghế.

Mạch An và Dĩ Khang cũng giúp một tay.

Dĩ Khang sau những ngày chơi cùng với Mạch An, hắn dường như đã hiểu được những suy nghĩ “ngốc nghếch” của cậu. Những suy tư cứ mải giấu trong lòng của Mạch An đôi lúc đã thật sự khiến hắn phát điên. Phát điên vì khó hiểu, phát điên cũng vì khó chịu.

Còn Mạch An sau những lần nghĩ ngợi linh tinh, cậu đã thôi bận tâm về những chuyện đó. Tuy rằng trong mắt cậu Dĩ Khang vẫn là đứa trẻ đặc biệt nhất, nhưng cậu đã có thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cậu không ghen tị nữa, không hờn dỗi nữa, cậu rất ngoan, cũng rất hoà đồng.

Bọn Tiểu Mập Mạp một lần đang chơi liền thấy Mạch An chạy đến đây bảo rằng muốn chơi cùng. Thoạt đầu bọn trẻ khá kinh ngạc, cứ chăm chú nhìn cậu, nghĩ rằng cậu vừa bị ốm mà mộng du. Không ngờ sau đó Mạch An mỉm cười với bọn chúng, còn chủ động nói chuyện.

Đây là một sự thay đổi đáng mong đợi. Đương nhiên lúc ấy Dĩ Khang cũng có bên cạnh Mạch An, còn là người lén lút nháy mắt với bọn Tiểu Mập Mạp.

Về sau bọn trẻ mới hiểu ra rằng, tất cả sự thay đổi đáng mong đợi kia đều do Dĩ Khang thiếu gia giúp một tay.

Nhà ăn đang rộn rộn ràng ràng với những bài nhạc mùa xuân vang lên, bọn trẻ lại hì hục dọn dẹp. Mạch An đứng ở góc phòng với cái xô nước sạch, thân hình nhỏ khó khăn cầm lấy cây lau nhà, nhúng vào đó vài cái rồi lại xoay xoay vài vòng. Khi xoay, cậu lỡ xoay quá mạnh làm nước bên trong hắt lên người gần hết.

Dĩ Khang đang khiêng dọn bàn ghế có cố tình liếc mắt qua phía người nọ, thấy người nọ mặt ngốc lăng đang ngồi xổm dùng tay vắt khăn mà buồn cười không chịu được.

Đúng là đồ ngốc. Dĩ Khang thầm mắng, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Mạch An vắt xong liền cầm cái cây lau nhà, trượt thẳng một đường từ phía bên này sang phía bên kia của Tiểu Mập Mạp. Vì sàn trơn nên Mạch An cũng bị trượt dần theo một đường thẳng, suýt nữa là đâm sầm vào tường vừa được sơn phết lại.

Nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, Mạch An vừa nãy còn nín thở đỏ mặt, bây giờ đã mỉm cười tươi rói. Dĩ Khang đón lấy cây lau nhà từ tay cậu, một tay đỡ lấy cái thân hình nhỏ nhắn kia, mắt lườm một cái:

“ Hậu đậu!!!”

Nghe hắn mắng, cậu tiu nghỉu đứng thẳng người, khẽ bĩu môi chứ không cãi lại. Cậu ngoan mà, còn hắn bây giờ giống như “bố” cậu vậy. Hở một tí là mắng ngốc, hở một tí là mắng hậu đậu, hở một tí là...Nói chung là rất nhiều, Dĩ Khang bắt đầu giống người lớn mất rồi.

Sau khi dọn dẹp xong, bọn trẻ được bà đưa ra ngoài sân vườn để có thể phụ mấy cô bảo mẫu một tay. Mạch An hôm nay có đôi giày mới rất êm chân, cho nên cậu đi rất cẩn thận để không bị vấy bẩn. Nhìn từng bước chân nhẹ nhàng nhấc lên, Dĩ Khang lại chỉ biết cười thầm lắc đầu. Mỗi khi hắn cười đều bị cậu nhìn chăm chú, một lúc lâu cậu hiểu ra hắn cười nhạo liền nhíu mày:

“ Tớ vẽ rùa lên tay cậu bây giờ!”

Đó là lời đe doạ gần đây của Mạch An. Mạch An vẽ không thuộc loại đẹp, cũng có thể nhìn ra được con rùa nhưng rất là trẻ con. Còn Dĩ Khang thì đau đầu lắm, vì cánh tay của hắn đều đã được chiêm ngưỡng toàn bộ những hình ảnh con nít kia. Hôm thì rùa, hôm thì đồng hồ, hôm lại bầy cá, hôm thì...một con khỉ.

Con khỉ này phải nhìn kỹ lắm mới hình dung ra được là con khỉ. Mỗi lần vẽ khỉ cho Dĩ Khang xong, cậu lại tự vẽ một quả đào lên tay mình.

Dĩ Khang từng hỏi thế này:

“ Cậu vẽ quả gì thế? Nhìn quen quen.”

Mạch An cười láu lỉnh:

“ Quả đào tiên.”

“ Đào tiên trong Tây Du Ký đó hở?” Dĩ Khang nheo mắt suy đoán.

Không nghĩ là hắn đoán trúng, Mạch An vui vẻ chỉ vào tay hắn:

“ Cậu là con khỉ, còn tớ là quả đào tiên. Trong phim Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không rất thích ăn đào tiên á. Với đào tiên cũng rất đẹp, rất ngon, à tớ cũng thích ăn đào lắm.”

Dĩ Khang nghe cậu huyên thuyên một mạch mà ngẩn người. Chẳng phải vì nội dung của câu nói, mà chính là độ dài của câu nói. Mạch An lần đầu nói chuyện nhiều như thế, lại còn rất hào hứng như vừa khám phá điều gì mới ấy.

Hắn nhìn cậu rồi nhìn xuống quả đào tiên, sau đó nhìn xuống con khỉ trên tay mình, cuối cùng là cười khổ.

Thời gian chậm rãi trôi qua cùng với từng trang kỷ niệm giữa hai đứa trẻ chung một số phận đáng thương. Chẳng biết từ khi nào bọn họ lại gần gũi với nhau, chẳng biết khi nào cả hai lại yêu thương nhau tựa như người trong gia đình, khoảng thời đó thật là khó đếm được. Nhưng hiện tại cả hai đều nhận ra rằng, cả hai thật sự muốn một điều, chính là ở cạnh nhau mãi, mãi mãi.

Các chú cao lớn sau khi sơn phết xong đều để các thùng sơn ở một góc vườn, không nghĩ đến bọn Tiểu Mập Mạp phá phách liền đem đống sơn đó thổi vào bong bóng. Từng quả bóng màu sặc sỡ bắt đầu xuất hiện hàng loạt. Dĩ Khang cũng thích những trò như thế này, cho nên không thể thiếu tay hắn rồi.

Sau khi cùng nhau tạo ra mấy quả bong bóng đủ màu sơn bên trong, bọn trẻ chia nhau làm hai phe. Hai phe sẽ có số quả bong bóng bằng nhau, chia làm nơi lãnh địa, có một bìa bảo vệ mà bọn trẻ tự làm nốt.

Người lớn đều đã ở trong nhà, lúc này chỉ còn bọn trẻ ở ngoài sân. Cuộc chiến bong bóng màu bắt đầu.

Phe bên Dĩ Khang bắt đầu trước, hắn cầm trong tay một quả bong bóng màu, ngoi lên thụp xuống mấy lần rồi ném chính xác một quả vào bên phía Tiểu Mập Mạp. Bên đó có một đứa bé không nhanh nhẹn liền bị ăn bóng, loại.

Dĩ Khang ngồi nấp sau tấm bảo vệ, quay mặt nhìn Mạch An đang rất tập trung vào trò chơi. Môi mím nhẹ, cậu cúi đầu nhìn quả bong bóng màu xanh trong tay mình, chẳng biết lại nghĩ ngợi gì nữa.

“ Nè, đang nghĩ gì thế?”

“ Nghĩ cách ném.” Mạch An liếm liếm môi nói.

Thấy cậu có vẻ thích trò này lắm nên Dĩ Khang liền để cho cậu là người ném thứ hai. Mạch An không nhanh nhẹn bằng Dĩ Khang, nhưng lại khá cẩn trọng. Chỉ để lộ hai con mắt ở tấm bảo vệ, Mạch An quan sát thật kỹ, cho đến khi Tiểu Mập Mạp tự dưng lộ diện, cậu đã ném về phía đó quả bong bóng màu.

Bịch. Bong bóng bể. Màu phun ra. Tiểu Mập Mạp bị loại.

Mạch An ném xong liền ngồi thụp xuống, khoé môi cong lên đầy hào hứng, còn nói nhỏ với Dĩ Khang:

“ Tiểu Mập Mạp xui xẻo quá!”

Dĩ Khang liếc nhìn cậu rồi vò vò mái tóc kia đến rối tung, hắn chỉ cười chứ không nói. Những lúc thế này trông hắn có phần người lớn, làm cho Mạch An vẩu môi ghen tị. Cậu cũng muốn trở thành người lớn, một người có suy nghĩ chín chắn, nhưng biết sao được? Cậu còn nhỏ xíu hà, còn hay bị người kia mắng là ngốc nghếch nữa. Đáng ghét!

Cả đám chơi một lúc liền trở thành cái đám hỗn loạn. Hai tấm bảo vệ đều bị xô ngã, bọn trẻ mỗi người cầm trên tay một quả bong bóng màu, nhắm lung tung mà ném. Cuối cùng, khu vườn phía sau thành khu cấm địa sặc sỡ sắc màu.

Mạch An lúc này chỉ đứng phía sau lưng Dĩ Khang, cậu có cơ hội nhìn thấy người kia thật ra đã cao lớn hơn trước rất nhiều rồi. Ngước mắt nhìn chăm chú, Mạch An tự dưng cảm thấy an toàn quá. Bất ngờ, ở phía sau có một quả bóng bay đến trúng vào vai của Mạch An, vỡ ra thành màu xanh dương.

Cậu ngẩn ngơ xoay người, thấy chiếc áo mới đã bị dính màu, đôi mắt tự dưng ngấn nước. Áo này bà mua, áo này rất đẹp, cậu không muốn nó bị dính màu. Bà sẽ giận cậu mất.

Dĩ Khang cũng xoay người nhìn thì phát hiện người kia sắp khóc nhè mất rồi liền đi đến vỗ vỗ vào vai, nhỏ giọng nói:

“ Bà không mắng đâu, đừng lo.”

Mạch An cúi mặt uỷ khuất, quả bóng trên tay cũng không được ném đi mà chỉ rơi xuống đất. Bọn trẻ giỡn xong thì người ngợm đứa nào cũng lấm lét màu sơn. Bà từ trong bất ngờ đi ra, phát hiện đám trẻ hỗn loạn này dính toàn màu sơn, chỉ khẽ lắc đầu.

“ Mấy đứa quậy quá!!!”

Bà nói xong lại liếc sang phía Mạch An, trông thấy mắt cậu đỏ hoe, cái áo cũng bị dính sơn liền mỉm cười hiền hậu. Bà biết có ai đó đang sợ đến mức khóc nhè rồi.

“ Tiểu Mạch dơ áo rồi, vào phòng thay đồ thôi.” Bà vừa nói vừa kéo Mạch An trở vào nhà trước.

Dĩ Khang nhìn bà có vẻ thương Mạch An hơn, hắn hơi nhìn về phía bọn trẻ kia, thấy chúng không tỏ ra khó chịu hay hờn dỗi, trong lòng có chút khó hiểu.

“ Nè Tiểu Mập Mạp, nhìn bà thương Tiểu Mạch như vậy, mọi người có ghen tị không?”

Tiểu Mập Mạp đưa tay quệt mũi mình, nào ngờ tạo ra một dải màu sắc dính trên đó, môi hé ra cười lộ hàm răng:

“ Có gì mà ghen tị!! Ai ở đây cũng biết quá khứ của Tiểu Mạch hết, Tiểu Mạch đáng thương lắm.”

Dừng lại, bỗng Tiểu Mập Mạp vỗ vai Dĩ Khang:

“ Tiểu Mạch hiện tại đã mở lòng lắm rồi, cũng nhờ cậu đó Tiểu Khang. Sau này nhớ đối tốt với Tiểu Mạch nhé.”

“...Đương nhiên rồi.” Dĩ Khang khẽ nhíu mày nghĩ, sau đó quả quyết nói, “ Tôi không để ai ăn hiếp Tiểu Mạch đâu.”

***

Trên bảng tin hôm nay có đăng một mẩu tin kỳ lạ, cũng rất nguy hiểm. Bà ngồi ở phòng ngủ vừa xem được liền nhíu chặt mày, lập tức tắt tivi rời khỏi phòng.

Bây giờ đã tám rưỡi tối, bà đi khắp hành lang khu vực phòng ngủ của bọn trẻ để kiểm tra một lượt. Nhẹ nhàng mở cửa phòng từng đứa, bà nhìn vào thấy bọn trẻ vẫn đang ngủ mê mới an tâm rời đi.

Cầm cây đèn pin trong tay, bà rọi xuống đất thành một đường thẳng, chẳng ngờ ngay sau đó có một tiếng động vang lên. Mọi ánh sáng trong viện mồ côi đều bị tắt ngấm, còn có tiếng nổ ở phía ngoài khu vực cầu dao. Bà vì tiếng động mà giật thót mình, vội vàng quay lại chỉ cảm thấy có người vừa mới đánh vào đầu, ngất xỉu mê man.

Viện mồ côi chẳng mấy chốc đã rơi vào hỗn loạn. Bọn trẻ cũng vì tiếng ồn nhức tai mà thức dậy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Mấy cô bảo mẫu cùng mấy chú cao lớn cũng vội vàng rời khỏi phòng mình để xem tình hình.

Mạch An đang ngủ trong phòng liền bừng tỉnh, nghe âm thanh hỗn loạn bên ngoài, cậu bắt đầu hoảng sợ. Ánh trăng hôm nay bị mây che phủ, căn phòng chìm trong bóng tối. Mạch An ra sức lùi về phía sau, khi đụng phải thành giường cậu mới dừng lại. Tấm chăn bông phủ lên kín người, cậu bịt kín miệng mình.

Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên mở ra một tiếng, Mạch An trừng lớn mắt, cố gắng nhẫn nhịn những âm thanh sắp vỡ ra. Cơ thể cuộn tròn trong chăn, âm thanh của bước chân ngày càng gần hơn khiến cho cơn hoảng sợ càng dâng lên đỉnh điểm. Khi tấm chăn bông bị một lực xốc ra, Mạch An cắn chặt môi mình để không phải hét lên. Còn chưa kịp định thần, một bàn tay đã nhanh chóng phủ lên mắt cậu, giọng nói dịu dàng bỗng cất lên:

“ Là tôi, Dĩ Khang. Tiểu Mạch, cậu đừng sợ.”

Tiếng khóc cuối cùng cũng vỡ ra, Mạch An hoảng loạn mò mẫm trong bóng tối, chỉ cần bắt được thân người Dĩ Khang liền ôm chầm lấy, ôm thật chặt, đầu nhỏ vùi sâu vào lòng người kia, khóc nức.

Lúc nãy không ai biết được cậu đã sợ đến mức nào đâu, tim cứ đập thình thịch, lại thêm tiếng hỗn loạn bên ngoài càng làm tinh thần tụt dốc. Bây giờ có Dĩ Khang bên cạnh, Mạch An đã đỡ sợ nhưng vẫn rất lo lắng. Lỡ khi cả hai bị gì thì sao? Sẽ thế nào? Người lớn sao còn chưa xuất hiện? Vì sao còn chưa xuất hiện?

Dĩ Khang hắn bình tĩnh hơn cậu rất nhiều, cánh tay vòng qua ôm lấy Mạch An, rất biết cách trấn tĩnh tinh thần người kia. Qua một lúc, mọi thứ chợt im lặng. Tiếng súng không còn, tiếng khóc cũng không còn. Mọi thứ đều rơi vào khoảng không tĩnh lặng khiến cho hai đứa trẻ còn nấp trong chăn cảm thấy căng thẳng.

Suy nghĩ rất kỹ càng, Dĩ Khang đã quyết định sẽ đi xem tình hình bên ngoài. Mạch An ngồi trong đống chăn nệm đã khẩn thiết xin hắn đừng đi khỏi phòng, nhưng hắn bảo còn mọi người bên ngoài. Vì để an toàn, Dĩ Khang đã bảo Mạch An trốn kín trong tủ áo, tuyệt đối không được lên tiếng.

Sau đó hắn rời khỏi phòng. Hành lang vắng vẻ, đen thẳm. Tầm nhìn của Dĩ Khang cũng chỉ có hạn, hắn chạm tay lên vách tường, lần theo từng bước một để đi đến những phòng khác. Bên trong im ắng, Dĩ Khang len vào phòng của Tiểu Mập Mạp, dưới ánh sáng nhập nhoè, hắn thấy cậu bị chảy máu ở tay, cả thân còn đang run rẫy ở một góc.

“ Tiểu Mập Mạp, là tôi, Dĩ Khang. Cậu ổn chứ?”

Tiểu Mập Mạp tinh thần rơi vào hoảng loạn, cậu run rẫy, lời nói không thành câu, chỉ biết cắn chặt môi nén lại tiếng khóc trong cổ họng. Dĩ Khang biết cậu đang sợ hãi nên không nói nữa, chỉ lục tung phòng tìm một mảnh vải quấn chặt vết thương ở cánh tay.

Cũng lúc này phát ra tiếng động. Có tiếng người nói, là cô Gia Linh. Dĩ Khang mừng rỡ chạy ra khỏi phòng, đụng phải cô đang chạy đến. Cả hai nheo mắt nhìn nhau, một lúc mới có thể lên tiếng. Hành lang bỗng vụt sáng, đèn đóm đã trở lại bình thường.

“ Mọi người có sao không? Vẫn ổn cả chứ?” Chú Chung từ xa hớt hãi chạy đến, xoay Dĩ Khang như chong chóng để đảm bảo hắn không sao.

Sau đó mọi người dần tụ họp lại một chỗ, có một số đứa trẻ bị thương vì súng bắn sượt qua da. Dĩ Khang sau khi thấy mọi người đều ổn liền vội vàng chạy về phòng mình, cả bà sau khi tỉnh lại còn chưa khoẻ hẳn cũng vội vã chạy theo hắn. Trở về phòng, Dĩ Khang đi đến tủ quần áo, mở toang ra. Cánh tay buông thõng, hắn mở to mắt nhìn vào khoảng trống bên trong, chưa bao giờ hắn thấy muốn giết chết chính mình như vậy.

Một cảm xúc lo lắng dâng lên đến đỉnh điểm, đã đạt đến độ có thể nổi điên với bất cứ ai. Dĩ Khang không nghe lời bà nói, mặc kệ tất cả mọi người bên cạnh cũng đang lo lắng. Hắn chỉ biết chạy về phía trước, chạy khắp nơi trong viện mồ côi. Cuối cùng vì hết sức lực mà dừng trước căn phòng âm nhạc. Hắn khom người thở hồng hộc, sau đó liếc mắt vào bên trong tìm kiếm một tia hy vọng.

Đẩy cửa bước vào, mùi thuốc súng còn nồng, Dĩ Khang nheo mày tìm đến công tắc bật đèn lên. Đưa mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng ánh nhìn rơi vào một góc phòng. Nơi đó đang có một cậu nhóc nhỏ người đang co ro lại một chỗ, đầu vục giữa hai gối, im lặng.

Không nghĩ ngợi thêm, Dĩ Khang chạy đến chỗ đó, khuỵ gối trên sàn, dang cả hai tay kéo hẳn người kia vào lòng. Đứa trẻ kia đến giờ vẫn im lặng, mãi cho đến khi vòng tay kia ngày càng chặt hơn, tiếng khóc lại một lần nữa vỡ ra.

Trong lòng bây giờ là một người đối với hắn còn quan trọng hơn tất cả, một người đã trải qua biết bao đau đớn, một người có quá khứ đáng thương, một người đã bao năm khép mình trong vỏ bọc, một người...đã khiến hắn bao lần suýt phát điên. Ôm cậu trong lòng, hắn gục đầu trên mái tóc kia, chẳng hiểu sao lại rơi nước mắt.

Có lẽ vì vui mừng? Có lẽ vì hạnh phúc? Có lẽ vì an lòng? Có lẽ...là vì cậu.

“ Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cậu. Xin lỗi vì đã khiến cậu hoảng sợ, xin lỗi...Tiểu Mạch, tôi xin lỗi.”

-------

Má Vi: Chương này, mọi người có thể tuỳ ý cảm nhận. Riêng tôi chỉ muốn nói, cuộc sống của hai đứa trẻ này thật sự quá nhiều thăng trầm. Tình cảm của hai đứa không phải một sớm một chiều liền hình thành mà đã phải trải qua biết bao đau thương mới có thể gắn kết không rời như thế.

Má Vi: Tuy chương này không ngược, nhưng Vi vẫn muốn khóc. Có thể Vi quá nhạy cảm chăng? “.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.