Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 13: Chương 13: Ngày đầu tiên đến trường tiểu học




13 Ngày đầu tiên đến trường tiểu học

Bữa tiệc chìm trong một không gian ấm cúng và vui vẻ.

Dĩ Khang ngồi cạnh Mạch An, trông hai đứa trẻ vì lâu ngày mới được gặp lại mà tíu tít cười suốt.

Mạch An khoé môi giương cao, đôi mắt to tròn híp lại, đặc biệt rất chăm chú lắng nghe Dĩ Khang nói.

Dĩ Khang hắn gặp lại cậu liền đem tất cả những chuyện thú vị xảy ra ở viện mồ côi kể cho Mạch An. Từ chuyện Tiểu Mập Mạp ban đêm mộng du đi loanh quanh viện mồ côi, bận toàn thân áo trắng làm cho chú Chung một phen khiếp vía.

Hay là chuyện Tiểu Đào đã ngấm ngầm yêu thích Đại Mao, một thằng nhóc bề ngoài lưu manh nhưng kỳ thật, tính tình vô cùng tốt bụng.

Duy nhất một chuyện Dĩ Khang không nói cho Mạch An nghe, đó là chuyện mỗi đêm hắn đều lôi tấm ảnh chụp cả hai ra xem đi xem lại, sau đó cất dưới gối đầu, nằm ngủ.

Chỉ như thế giấc ngủ của hắn mới không bị gián đoạn bởi những cơn ác mộng khủng khiếp của quá khứ.

Mạch An ngồi cạnh cũng huyên thuyên đến kỳ lạ. Giọng nói lí nhí trong miệng, tiếng cười khẽ lâu lâu vang lên, rồi lại tíu tít kể chuyện.

Hình ảnh này từ khi nhận nuôi đến giờ, Quách Cẩn Siêu và Hứa Khê chưa bao giờ được thấy. Cả hai người ngồi đối diện đã bị một trận kinh ngạc làm cho không nói nên lời.

Riêng có một người đến giờ vẫn chăm chú quan sát Dĩ Khang cùng Mạch An, đôi đũa ngậm trên môi còn chưa bỏ xuống được.

“ Tiểu Thụ, con không ăn nữa sao? Có xôi chiên con thích này.”

Hoa Dĩnh Thiên vừa nhìn con trai vừa gắp một miếng xôi chiên vào chén của cậu. Nghe thấy giọng nói, Khúc Viễn Thụ bỗng dưng thở dài một hơi, miệng nhỏ chép chép.

Mọi người lớn ở trong buổi tiệc này đều biết rất rõ một điều:

Khúc Viễn Thụ, cháu trai duy nhất của Khúc gia, thật ra là già trước tuổi.

Khúc Viễn Thụ như một ông cụ non hẳn hoi, từ ánh mắt đến suy nghĩ, tất tần tật đều vô cùng “người lớn“.

Đôi khi Tống Phi Kiệt, chú của Khúc Viễn Thụ còn phải nói rằng:

“ Liệu có phải gen di truyền từ Khúc Vệ Manh hay không? Nhưng đây còn mang hơi hướng đột biến gen nữa.”

Lúc đó nghe xong, cả nhà ai cũng phì cười. Riêng Khúc Viễn Thụ chỉ nhìn mọi người, trong đầu tất nhiên chỉ nhớ đến bộ phim mà cậu vừa xem được.

Hôm nay may mắn được gặp thêm hai người bạn mới, Khúc Viễn Thụ đương nhiên hào hứng đến độ không muốn ăn. Thế mà nhìn tới nhìn lui, Dĩ Khang cũng chỉ biết mỗi Mạch An, mà Mạch An cũng chỉ có mỗi Dĩ Khang trong mắt.

Hai cái người kia, tựa như không chừa một khoảng trống cho kẻ ngoài có cơ hội chen vào giữa.

Tàn tiệc, ba đứa trẻ được dặn dò lên phòng chơi. Khúc Viễn Thụ đương nhiên chỉ có thể lẽo đẽo ở phía sau, vểnh tai lên nghe hai người kia tíu tít cười đùa.

Vào đến phòng, Dĩ Khang mới nhẹ xoay người nhìn Khúc Viễn Thụ đang mím môi giận dỗi, nhỏ giọng hỏi:

“ Nè, cậu tên gì thế?”

Nghe hỏi, Khúc Viễn Thụ lập tức ngước mắt, cười toe toét:

“ Khúc Viễn Thụ. Viễn trong vĩnh viễn, Thụ trong hưởng thụ.”

Lại là cái màn giới thiệu tên tuy độc đáo nhưng cũng nhàm chán. Vì hễ khi gặp người lạ, Khúc Viễn Thụ đều sẽ giới thiệu một câu như thế.

Dĩ Khang cùng Mạch An nghe xong liền mỉm cười, gật gật đầu. Sau đó cả hai bắt đầu giới thiệu nhau:

“ Tớ là Quách Mạch An. Nghe ba ba Hứa bảo, Mạch An nghĩa là nhiều điềm phúc lành.” Quách Mạch An cũng bắt đầu cởi mở hơn.

Trong mắt cậu, Khúc Viễn Thụ kia tuy có nhiều lời, tính tình hoà đồng có hơi thái quá nhưng dù sao người đó cũng rất đáng yêu.

“ Còn tôi là Tống Dĩ Khang, Khang cũng là yên ổn và giàu có.”

Khúc Viễn Thụ nghe xong liền cười hắc một tiếng, cảm thấy tên hai người kia sao mà hợp nhau đến thế. Sự ngưỡng mộ dành cho bọn họ cũng vì thế mà cao thêm một bậc.

“ Tên hai người đẹp ghê á, còn hợp nhau nữa chứ. Cứ như trời sinh một đôi.”

Đã bảo Khúc Viễn Thụ ăn nói rất “người lớn“.

Dĩ Khang hắn nghe xong trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, còn lý do thì vẫn chưa rõ lắm. Chỉ cần biết rằng, cứ ai bảo hắn với Mạch An giống một đôi thì hắn liền vui vẻ như thế.

Còn Mạch An cứ nghe đến đó thì y như rằng đỏ mặt, bối rối, ngượng ngùng.

Một đôi? Không phải rất kỳ lạ sao?

Mạch An thầm nghĩ như thế.

“ Sau này chúng ta sẽ thân thiết với nhau hơn nhé! Trước đây chỉ toàn chơi một mình mà thôi, tớ chán chết đi được.” Khúc Viễn Thụ nhớ lại liền bĩu môi.

“ Đương nhiên rồi.” Cả hai người còn lại đều đồng thanh đáp vui vẻ.

Sau một hồi làm quen nhau, cả ba đứa trẻ tựa hồ không còn khoảng cách nào nữa. Cứ như thế mà chơi cùng nhau cho đến khi lên lớp một.

**

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mới đó mà cả ba đứa trẻ đã nối đuôi nhau đi vào môi trường của trường tiểu học.

Trẻ con thường thường nghịch ngợm, ở nhà chơi suốt đã thành thói quen. Vì thế khi nghe phụ huynh bảo rằng ngày mai các con phải đến trường thì cứ y như rằng không chịu.

Mạch An vốn quen được nuông chiều, ở nhà luôn có vú nuôi chăm sóc, chớp chớp mắt liền có đồ ăn ngon, đồ chơi mới. Ở nhà vui như thế đó, cho nên khi nghe sắp đi học, cậu có chút hụt hẫng.

Quách Cẩn Siêu vẫn là người nghiêm nghị nhất trong nhà. Tuy đúng là cưng Mạch An nhất, nhưng thấy cậu vẫn mè nheo không chịu đi học thì đã trở thành một người ba nghiêm khác.

Mạch An lúc đó nấp sau Hứa Khê, đôi mắt ứa nước uỷ khuất. Hứa Khê nhìn thế không nỡ lòng nào mắng con trai, liền ngồi xuống ôm lấy Mạch An vào lòng.

“ Tiểu Mạch còn nhỏ mà, có gì cứ khuyên dạy từ từ.” Hứa Khê lườm Quách Cẩn Siêu một cái.

Còn ông chủ Quách chỉ nhìn Mạch An một cái nữa rồi thở hắt ra bất mãn. Công nhận Quách Cẩn Siêu là người nghiêm nghị nhất trong nhà, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là kẻ có quyền uy nhất trong nhà!!

Ở bên Tống gia, có một đứa trẻ cao lớn đang ngồi trước cây đàn piano, an tĩnh mà đánh một bản nhạc thật khó.

Ngón tay lướt trên phím đàn, thoáng chốc đã dừng lại.

Trước cửa có một bóng người cao ngất đứng đó, lẳng lặng quan sát rồi sải bước đến gần chỗ đứa trẻ kia.

Đặt một tay lên vai của Tống Dĩ Khang, Tống Phi Kiệt khẽ cười:

“ Con trai, ngủ sớm để mai còn đến trường.”

Tống Dĩ Khang nghe thế liền ngoan ngoãn gật đầu. Từ khi nhận nuôi đến giờ đã là ba năm. Ba năm trời, khoảng thời gian không phải ngắn nhưng Tống Dĩ Khang vẫn chưa lần nào khiến cho hai người kia phải thất vọng.

Tống Dĩ Khang không quậy phá, nghịch ngợm như Khúc Viễn Thụ. Tống Dĩ Khang cũng không khép nép, sống hướng nội như Quách Mạch An.

Tính cách của đứa trẻ cao lớn ấy theo thời gian đã dần thay đổi. Tuy vẻ ngoài rất lạnh lùng, hệt như gương mặt của Tống Phi Kiệt, thế nhưng trái tim lại ấm áp tựa như Lữ Nhi.

Đối với những lời đề nghị từ ba mình, Tống Dĩ Khang nhất định sẽ không cãi một lời nào. Có thể nói, đứa trẻ cao lớn ấy hoàn toàn phụng mệnh.

“ Ngày mai chúng ta đến đón Tiểu Mạch được không, ba?” Tống Dĩ Khang hơi nghiêng mặt nhìn người kia.

Tống Phi Kiệt khẽ nhướng mày, sau vài giây suy nghĩ liền gật đầu chấp thuận. Dù sao Tống Phi Kiệt cũng rất thích Quách Mạch An, kể ra đứa trẻ đó rất đáng thương cơ mà.

Nhắc đến đưa đón mới nhớ đến cháu trai Khúc Viễn Thụ. Tống Phi Kiệt rời khỏi phòng Tống Dĩ Khang, trong đầu tính toán sáng mai sẽ sang đón luôn đứa cháu nghịch ngợm kia.

**

Trên chiếc xe sang trọng màu đen huyền nhuyễn, có ba đứa trẻ đang ngồi cùng một hàng ghế, chuyện trò tíu tít.

Khúc Viễn Thụ vì ngày đầu tiên đi học liền cao hứng, miệng mồm huyên thuyên không ngừng. Báo hại cho Tống Phi Kiệt phải tắt luôn bài hát ở trong xe, coi như chấp nhận nghe mấy lời con trẻ nói.

Tống Dĩ Khang tuy không nhiều lời nhưng cũng pha vào một số chuyện cười. Chỉ riêng Quách Mạch An là im lặng từ đầu đến cuối, lâu lâu mới bật cười thành tiếng vì cách suy nghĩ của Khúc Viễn Thụ.

Đến trường, Tống Dĩ Khang đi cùng Quách Mạch An. Khúc Viễn Thụ một mình tự do tự tại nơi sân trường đông đúc.

Có vẻ như ba đứa trẻ này không khóc nhè giống như mấy đứa con nít khác. Bọn họ điềm nhiên đi đến xem danh sách lớp của mình.

Thật hay, Tống Dĩ Khang và Quách Mạch An cùng một lớp. Khúc Viễn Thụ lại ở lớp bên cạnh.

“ Tiểu Thụ, cậu không chung lớp với tụi này.” Tống Dĩ Khang chỉ tay vào danh sách màu trắng.

Khúc Viễn Thụ biết chứ, cậu gật gật đầu, miệng chu lên:

“ Tớ thấy rồi. Haiz, chán lắm nha. Không biết vào đó có ai hợp tính chơi cùng không ta?”

Vừa nghiêng đầu vừa suy nghĩ, Khúc Viễn Thụ còn nhanh chóng lôi cây kẹo mút ra ngậm vào miệng.

Quách Mạch An nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Khúc Viễn Thụ mà không nói thành lời. Một thân một mình ở cái lớp mới toanh như thế, bạn bè đều xa lạ mà người kia chẳng lo lắng gì cả.

Tống Dĩ Khang hình như cũng suy nghĩ giống hệt như vậy.

Trò chuyện một lúc, trống trường đã vang lên từng hồi ngắn ngủi. Tiếng trống thình thình dội vào lòng, Quách Mạch An ôm ngực, cảm nhận trái tim đang đập kịch liệt.

Đám học sinh tiểu học bận đồ tự do, nhìn qua như đàn bướm đủ màu đang bay lượn vậy.

Nghe tiếng trống, ai nấy về hàng lớp đó.

Khi cô hiệu trưởng chào hỏi cùng dặn dò xong thì thời gian đã trôi qua nửa tiếng. Tống Dĩ Khang đứng phía sau Quách Mạch An, ánh mắt luôn chăm chú nhìn người kia.

Hắn chỉ đơn giản là lo lắng cậu sẽ chưa quen môi trường mới mà lấy làm sợ hãi.

Nhìn một lúc cũng nhàm chán, Tống Dĩ Khang dời tầm mắt sang phía bên cạnh thì phát hiện bóng dáng loi nhoi của Khúc Viễn Thụ. Chẳng hiểu người kia đang làm gì mà cứ cúi mặt xuống đất, sau đó lượm cái gì lên rồi khều người phía trước.

Người phía trước quay xuống với bộ mặt khó chịu, vậy mà Khúc Viễn Thụ vẫn tỉnh bơ nói chuyện. Nói xong, người kia quay lên, cậu ta lại tiếp tục khều vai làm trò.

Khúc Viễn Thụ, cái tên nhóc này đúng thật không đơn giản.

“ Tiểu Khang, mau đi thôi.” Quách Mạch An đứng trước quay người lại, nắm lấy tay Tống Dĩ Khang kéo đi.

Hàng ngũ bắt đầu ngay ngắn di chuyển thành một đường uốn lượn đẹp mắt.

Vào lớp mới, Quách Mạch An nhắm ngay cái bàn thứ ba từ trên đếm xuống, vui vẻ nắm lấy tay Tống Dĩ Khang đi đến đó.

Không may, cùng lúc với hai người thì còn có một đứa trẻ khác xuất hiện, vươn tay ra ngăn lại.

“ Chỗ này tao thấy trước!” Người kia thô lỗ lên tiếng.

Quách Mạch An nghiêng đầu nhớ lại, lúc nãy rõ ràng còn chưa có ai đứng ở đây, vậy mà bây giờ lại xuất hiện người này?

Tống Dĩ Khang đứng bên cạnh chỉ lườm tên kia một cái, hắn thừa biết trong lớp này có một tên lưu manh tiểu học rồi. Chính vì bản tính lầm lì ít nói, Tống Dĩ Khang không nhiều lời, chỉ kéo Quách Mạch An ngồi ở bàn dưới.

Tên kia chiếm được bàn đẹp liền ngồi vào, ném cặp lên bàn một tiếng rầm. Quách Mạch An ngồi dưới khẽ rùng mình, đưa mắt lén lút nhìn kẻ kia đang tung hoành.

“ Nhích xuống coi!” Tên kia tung hoành đã đời rồi quay xuống phía Quách Mạch An, hung hăng đẩy bàn cậu một cái.

Cạnh bàn đập vào ngực cậu khiến cậu nhíu mày, tay ôm lấy ngực, đau muốn khóc đi được.

“ Khóc à? Trời ơi, con trai mà khóc nhè sao? Haha” Tên kia lại phá lên cười, tay chỉ thẳng vào mặt Quách Mạch An.

Lúc này, tiếng cười bỗng dưng tắt ngấm, thay vào đó là tiếng kêu la oai oái như con lợn bị thọc tiết, vẻ mặt đau đớn của đứa trẻ lưu manh kia hiện ra.

Ngón tay vốn đang chỉ vào Quách Mạch An, hiện tại đang bị co quắp lại, suýt nữa thì gãy.

Tống Dĩ Khang đương nhiên không thèm đôi co với loại người đó, hắn chỉ dùng sức bẻ suýt gãy ngón tay của tên kia, sau đó hất mạnh ra.

Quách Mạch An ngước đôi mắt trong veo của mình nhìn tên kia đau đớn, cậu không bày tỏ một cảm xúc gì khác, chỉ lẳng lặng quệt đi dòng nước mắt bên khoé.

Tống Dĩ Khang nghiêng người nhìn cậu, đôi mày nhướng lên:

“ Hết khóc nhanh thật nha!”

Hắn nói, còn cố ý cười giễu.

Quách Mạch An hồi nãy còn rơm rớm nước mắt, tưởng như bị ăn hiếp tới nơi. Không ngờ lúc này nhìn cậu khác hẳn. Ánh mắt có phần lạnh lùng, lại nhìn sang phía Tống Dĩ Khang, nói:

“ Đáng lý cậu phải làm sớm hơn.”

Nghe thế, Tống Dĩ Khang có đôi phần kinh ngạc, song khoé môi hắn vẫn giương cao lên đến xán lạn:

“ Thật tiếc. Lần sau chắc chắn sẽ không như thế nữa, Tiểu Mạch gấu tuyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.