Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 28: Chương 28: Người kia ra đi, người khác xuất hiện




28 Người kia ra đi, người khác xuất hiện

Sau buổi chia tay với cậu bạn tóc xoăn Tề Lãng, những ngày tháng cắp sách đến trường của Tống Dĩ Khang và Quách Mạch An lại bắt đầu.

Đã qua rồi cái thời trẻ con còn chán ngán đến trường vào mỗi buổi sớm, hoặc run sợ khi bị bác bảo vệ bắt gặp vào lúc đi trễ, hoặc những lần giận dỗi nhau lại chia vạch ranh giới trên bàn.

Cứ như thế, thời gian trôi đi, những kỷ niệm như những dấu chân của mỗi người trên nền cát rộng lớn, bao la. Họ đi rồi đi mãi, đến khi dừng chân nhìn lại mới phát hiện mình đã trưởng thành mất rồi.

Môi trường cấp hai đối với những đứa trẻ chuyển từ lớp năm sang lớp sáu thực sự có quá nhiều điều khác lạ. Không còn những tiếng khóc ỉ ôi khi phải rời khỏi nắm tay của mẹ, không còn sự hiện diện của một người giáo viên tận tâm tận tình chăm sóc mọi lúc mọi nơi nữa.

Thay vào đó là một nơi chất chứa biết bao điều kỳ diệu mà mỗi đứa trẻ phải tự mình khám phá cho bằng hết.

Khi lên cấp hai, Tống Dĩ Khang đã thay đổi rất nhiều. Không nói riêng về hình dáng, vì từ nhỏ đã hưởng gen di truyền từ ba ruột của mình cho nên vóc dáng của Tống Dĩ Khang theo thời gian cứ cao lên như vậy, phát triển nhanh đến mức khiến cho những tên bạn cùng trang lứa cũng phải bĩu môi ghen tị.

Không chỉ có vóc dáng cao lớn thu hút ánh mắt người nhìn mà còn thêm vào khuôn mặt rất tuấn tú, đôi mắt đen láy, sâu hút, lại thêm chiếc mũi thẳng tắp càng tôn lên cái vẻ soái ca kiêu ngạo của Tống Dĩ Khang.

Quãng thời gian ở trường cấp hai có thể được xem như là khoảnh khắc cho sự toả sáng huy hoàng của Tống Dĩ Khang, vì những ngày sau đó, sự hiện diện của hắn bỗng trở nên vô cùng quan trọng trong mắt mọi người xung quanh.

Một khi ánh hào quang đã chiếu rọi vào một cá thể, nó sẽ lập tức khiến cá thể đó trông như một minh tinh, mà Tống Dĩ Khang lại chính là một người như thế.

Một buổi sáng, trời quang mây tạnh.

Quách Mạch An một mình đứng đợi trước cổng nhà mình, trên vai là chiếc cặp được đặt ngay ngắn. Gương mặt vẫn toát lên vẻ ngây ngô thuần tuý mặc cho thời gian đã trôi qua không ít năm tháng.

Tuy thế, tính tình của cậu cũng có chút thay đổi.

Khi vừa vào cấp hai, Quách Mạch An cảm thấy môi trường ở đó thật sự phức tạp và thật đáng sợ khi những người bạn cùng lớp cứ luôn tỏ ra một thái độ khinh thường cậu. Bọn họ thường túm tụm lại một chỗ rồi bàn tán những điều rất không trong sạch về Quách Mạch An.

Chẳng biết từ đâu mà những tin đồn về thân phận của Quách Mạch An lại bị phát hiện, sau đó những lời đồn thổi ấy lại được tăng lên gấp hai, gấp ba. Với cái tính khí hướng nội của Quách Mạch An, cậu chưa bao giờ lên tiếng đôi co với bọn người đó.

Cậu chỉ nhận thức được một điều chính là mỗi ngày sẽ lại đi học cùng với Tống Dĩ Khang, học tập cùng Tống Dĩ Khang, rồi sẽ cùng vui đùa với Tống Dĩ Khang. Mọi thứ sẽ lại rơi vào một quy luật vốn có như từ trước đến giờ.

Giữa những hàng cây cao lớn xanh um, một chiếc xe đạp chợt lao vút về phía trước, gió từng trận thổi sượt qua gương mặt vốn rất kiêu ngạo của một tên nhóc nọ. Tay lái nhuần nhuyễn, đường chạy uốn lượn tuỳ theo ý thích của người đó.

Cuối cùng là một tiếng phanh gấp trượt dài trên mặt đường, dội một âm thanh khó chịu vào bên tai của Quách Mạch An.

Cậu ngẩng mặt ngây ngốc nhìn người nọ, rồi lại liếc mắt nhìn vết xe còn in lên mặt đất mà khẽ thở dài. Im lặng một chốc, Quách Mạch An mắng khẽ:

“ Có ngày cậu sẽ đo đường cho coi.”

Dứt lời, Quách Mạch An leo lên yên phía sau của Tống Dĩ Khang, ngồi ngay ngắn và đặt hai tay của mình lên mép áo của người kia. Cậu chỉ dám nắm lấy mép áo để có thể giữ an toàn tính mạng của mình thôi, còn về chuyện ôm lấy tấm lưng kia thì cậu chưa nghĩ tới.

Tống Dĩ Khang đang đặt một chân chốn dưới đất, nghe cậu nói liền nhếch nhếch khoé môi, cười lưu manh:

“ Miễn tôi còn đỡ được cho cậu là tốt rồi.”

Lúc nào cũng thế, một lời Tống Dĩ Khang nói ra vẫn luôn ưu tiên sự an toàn cho người nào đó trước.

Khi hai người họ lên cấp hai, Tống Phi Kiệt đã không còn phải có trách nhiệm đưa đón con trai của mình nữa. Thay vào đó, hắn mua cho Tống Dĩ Khang một chiếc xe đạp thật xịn, mặc con trai tuỳ ý sử dụng.

Quách Mạch An tuy không có xe đạp riêng nhưng mỗi ngày đều có cậu bạn thanh mai trúc mã đến đưa rước nên Quách Cẩn Siêu cũng không lo lắng lắm.

Cuộc sống của hai đứa trẻ có chung một số phận lại tiếp diễn theo một dòng chảy êm ả như thế cho đến một ngày giữa những cuộc vui đùa của hai người bỗng xuất hiện một bức tường ngăn cách.

Đó là một ngày hè nắng ấm, bầu trời xanh biếc.

Nhà trường có những nhóm năng khiếu riêng, Tống Dĩ Khang vốn dĩ rất yêu thích nghệ thuật, nhất là với âm nhạc. Từ nhỏ, Tống Dĩ Khang đã được gia đìng đầu tư vào việc học đàn piano, song trời lại phú cho hắn một giọng hát cũng thuộc dạng xuất sắc.

Một giọng hát truyền cảm có thể đốn đổ bất cứ trái tim nào.

Tống Dĩ Khang cùng Quách Mạch An sóng vai đi giữa một đám người đông đúc, ai nấy đều đang hô to về nhóm của mình. Bọn họ vừa cầm trên tay một xấp giấy quảng cáo, miệng mồm liến thoắng mà giới thiệu.

Nghe qua cũng thực sự bị thu hút.

Đi một lúc, Tống Dĩ Khang chợt dừng bước tại một nhóm mang tên là Miracle, hình như nói về ca hát. Nhìn thoáng qua một cô gái đang ngồi một mình tại cái bàn học, trên bàn còn có những tờ giấy đăng ký.

Quách Mạch An đứng bên cạnh chỉ khẽ quan sát, song cậu cũng không bày đạt ý kiến riêng.

Cô bạn kia lúc này ngước mắt nhìn Tống Dĩ Khang, ngay tức khắc cô bạn đã phải cúi mặt, các ngón tay bấu chặt vào nhau. Có thể là trùng hợp, nhưng người đang đứng trước mặt cô chính là người mà cô từng để ý từ rất lâu.

Có thể Tống Dĩ Khang chưa từng biết đến cô, nhưng trong ký ức còn học ở cấp một, Tống Dĩ Khang đối với cô như một thần tượng. Có rất nhiều lý do để một người trở thành thần tượng trong lòng mình, hoặc đôi khi lại chẳng vì lý do gì cả.

Thích thì cứ thích, thần tượng thì cứ thần tượng thôi.

“ Cậu...cậu có muốn tham gia nhóm chúng tôi?” Cô bé ngần ngại siết cây bút trong tay, ấp úng hỏi.

Tống Dĩ Khang vốn dĩ đã bị cái nhóm này thu hút, lại nghe đến lời mời gọi kia, hắn càng muốn thử sức. Nhìn qua phía Quách Mạch An, Tống Dĩ Khang ghé sát tai cậu hỏi:

“ Cậu thấy thế nào?”

Quách Mạch An lúc này mới buộc bản thân phải suy nghĩ, cậu nhìn hắn rồi quan sát cô bạn kia, một lúc sau thì nói, “ Nếu cậu thích thì cứ làm.”

“ Ồ.” Tống Dĩ Khang híp mắt lại, “ Nhóm này là về ca hát? Có phải tạo thành một nhóm không?”

Nghe hỏi, cô bạn kia liền gật đầu mỉm cười, “ Đúng vậy. Tớ là quản lý nhóm Miracle, còn có ba người khác nữa là những người trong nhóm, họ sử dụng nhạc cụ.”

“ Thế còn người hát chính?” Tống Dĩ Khang cảm thấy trong người vô cùng hào hứng.

Vị trí hát chính xem ra cũng rất thú vị, mình phải thử mới được.

Cô bạn chớp chớp mắt, “ Chúng tớ vẫn đang tuyển người hát chính đây. Vì người cũ đã đi rồi, cho nên bọn tớ mới cần thêm một số người gia nhập. Nếu cậu cảm thấy...”

“ Được, tôi tham gia.” Tống Dĩ Khang trả lời dứt khoát, chẳng ngần ngại cầm lấy tờ giấy đăng ký, ghi tên của mình vào rồi đưa cho cô bạn.

Cầm tờ giấy trên tay, cô bạn cứ nghĩ tim mình đập suýt nữa thì nhảy ra ngoài mất rồi.

Đăng ký xong, Tống Dĩ Khang liền nhìn Quách Mạch An, hỏi:

“ Cậu muốn tham gia không?”

Quách Mạch An từ nãy đến giờ vẫn duy trì sự im lặng, có lẽ cậu đang nghĩ ngợi gì đó, nhưng rồi lại mỉm cười, “ Tớ cũng muốn thử.”

Thật ra Quách Mạch An không muốn bản thân phải gia nhập những nhóm thế này vì cậu cảm thấy rất khó chịu trong người, vì tiếng ồn, vì môi trường còn quá mới mẻ, vì những thứ khác mà cậu chưa thể hoà nhập được.

Nhưng nếu nơi đó có Tống Dĩ Khang thì Quách Mạch An sẽ không ngần ngại bước chân vào, mặc cho tẻ nhạt hay phiền phức, cậu cũng chấp nhận.

Nói rồi, Tống Dĩ Khang vui vẻ cầm lấy một tờ giấy, đưa cho Quách Mạch An để cậu ghi danh. Xong xuôi, cả hai rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt đó.

Khi hai bóng lưng đi khỏi, đằng sau cô bạn bất ngờ xuất hiện một người. Người đó nhoài người lên phía trước, chụp lấy hai tờ giấy ghi danh, lướt mắt qua một lượt rồi lạnh lùng hỏi:

“ Có hai người rồi à?”

Bỗng dưng có tiếng nói sau lưng, lại thêm hành động tự tung tự tác kia làm cho cô bạn giật bắn mình. Quay người lại, cô chỉ muốn đạp thẳng một cú vào mặt người kia.

“ Đúng thế. Em thấy cả hai người này đều có tố chất lắm, anh thử xem xét đi.”

Người nọ nhếch môi cười khinh khỉnh, không nhìn cô bạn kia mà nói, “ Ai có tố chất, về sau mới biết được.”

Dừng một chút, người nọ nhìn cô bạn, chậc lưỡi, “ Mà này, Chu Vũ, em có thể thôi đỏ mặt khi nhìn thằng nhóc con đó không?”

“ Em nào có!” Chu Vũ chu miệng cãi lại, “ Anh thôi suy bụng ta ra bụng người đi.”

Người kia nghe thế chỉ lạnh lùng liếc mắt, không trả lời nửa chữ, rồi ngoảnh mặt đi mất. Chu Vũ đứng tại chỗ ấm ức không nói nổi, lúc nào cũng có thể tuỳ tiện chọc điên mình như vậy.

Mình có phải là thích Tống Dĩ Khang đâu chứ, đã bảo bao nhiêu lần là chỉ thần tượng thôi mà. Người mình thích thật ra là...mà, dù sao người đó cũng gần mình lắm rồi còn gì nữa.

Nghĩ ngợi linh tinh một hồi, Chu Vũ kéo ghế ngồi như cũ, mặt mày hớn hở tiếp tục công việc của mình.

Những ngày sau đó trôi đi như tên bắn.

Tống Dĩ Khang và Quách Mạch An hôm nay đến phòng tập của Miracle để diện kiến những thành viên trong nhóm. Hôm nay cũng được xem như một buổi phô diễn tài năng để có thể được duyệt làm thành viên chính thức.

Khi đẩy cửa bước vào, Tống Dĩ Khang tinh thần rất thoải mái và đầy tự tin, còn Quách Mạch An vẫn như mọi ngày, gương mặt bằng lặng với những cảm xúc được giấu kín trong lòng.

Trước mặt hai người lúc này là nhóm nhạc Miracle, có hai người con trai đang nghịch nghịch nhạc cụ của mình, bên cạnh là Chu Vũ, cô bạn hôm nọ.

Chu Vũ nhìn thấy Tống Dĩ Khang với Quách Mạch An liền vui vẻ tiến lại gần, nở một nụ cười thân thiện, “ Hai cậu đến thật đúng giờ.”

“ Đương nhiên rồi.” Tống Dĩ Khang cười đáp.

Chu Vũ cùng hai người bọn họ đi vào giữa phòng, Chu Vũ nghiêng người giới thiệu từng người một.

Đầu tiên, Chu Vũ chỉ tay vào một tên nhóc với quả đầu đinh mát mẻ, đơn giản, mặt mũi trông cũng được nhưng hơi lưu manh. Cậu ta đang ngồi trên một cái ghế, xung quanh là dàn trống cực kỳ hoành tráng.

Chu Vũ cười nói, “ Đây là Phó Tĩnh, một tay trống của nhóm.”

Tiếp đến, Chu Vũ chỉ cái người đang nhe răng cười toe toét làm lộ ra cái răng khểnh như con mèo kia, “ Còn kia là Phó Mộc Vĩ, em trai của Phó Tĩnh, đảm nhiệm guitar điện.”

Nói xong, Chu Vũ nhìn qua nhìn lại, cảm thấy thiếu thiếu lại nhìn sang Phó Tĩnh đang cúi đầu gõ vài nhịp lên trống mà hỏi, “ Phó Tĩnh ca, tên kia lại chạy đâu mất rồi?”

Phó Tĩnh uể oải ngước mắt, nhún vai, “ Có trời mới biết!”

Bầu không khí trong phòng âm nhạc thật sự căng thẳng, nó khiến cho tinh thần vui vẻ và hào hứng lúc này của Tống Dĩ Khang bỗng dưng biến mất. Quách Mạch An ở bên cạnh cũng không thấy thoải mái nữa.

Cậu im lặng quan sát từng thành viên một, đến khi dời tầm mắt sang cánh cửa thì nó bất ngờ mở ra, làm một ít ánh sáng hắt vào trong.

Cả đám người bỗng dưng lặng như tờ, đến cả hơi thở của từng người còn có thể nghe thấy rõ ràng. Người đứng trước cánh cửa lúc này hơi nhếch môi cười mỉm, tay đẩy cánh cửa khép lại.

Thản nhiên dựa người vào tường, người nọ hất cao mặt nhìn Tống Dĩ Khang cùng Quách Mạch An, “ Xin chào, tôi là Chu Tử Trạch, trưởng nhóm Miracle.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.