Bảo an vừa đi vùa cố gắng nhớ lại lịch sử của triều Mạch,cô vừa đi dạo vừa suy nghĩ nhưng vì thế nên cô ko thể nào tập trung đc,và 1 ý nghĩ ham chơi lóe lên trong đầu cô”chơi cho đã rồi tí về nghĩ sau”và cô cực kì hài lòng với suy nghĩ này.Đi khoảng nửa canh giờ cô bắt đầu chán,bỗng nhiên 1 người đàn ông cưỡi 1 con ngựa đen đi đến chỗ cô.Người này rất trẻ,khoảng 17-18 thôi,khuôn mặt khôi ngô,...nói chung gộp lại,tất cả chỉ nói về 1 điều là:“đây là 1 siêu cấp mỹ nam“.Nhưng khi nhìn xuốn con ngựa đen,cô cực kỳ sợ hãi,cổ con ngựa có đeo 1 cái vòng màu đỏ , trên có chữ “Khạo“.Cô bất giác nhìn lên “là triều phục”
-Khạo Văn Ngữ
Người ấy khẽ cười,1 nụ cười có thể làm rung động lòng của tất cả các cô gái trên toàn đất nc.
-Ta nghe nói muội hình như bị mất trí nhớ,may sao muội vẫn nhớ đc tên của ta
Nhưng ai bt hiện giờ Bảo An đang nghĩ theo 1 hướng khác”nhà ngươi là phản tặc nổi tiếng,cướp lấy ngôi vua,giết sạnh huynh đệ,may thay cuối cùng có người lật đổ ngươi“.Và điều kỳ lạ là ko bt sao Bảo An ko thể nhớ ra tên của vị hoàng tử ấy,1 giọng nói bất chợt vang lên trong đầu cô và cô là người duy nhất nghe đc dọng nói ấy “số mệnh thiên tử ,ngươi ko nên bt,chỉ cần ngươi sơ suất,lịch sử sẽ bị thay đổi“.
Đang chìm đắm mênh mang trong những suy nghĩ về lời nói lúc nãy,bất chợt giọng nói của Bát hoàng tử đã đưa cô về hiện thực
-Muội sao thế?
Cô liếc nhìn 2 người kia vẫn đang tỉnh bơ nhìn mk,và bây giờ cô chắc chắn rằng mk xuyên về đây là để thực hiện nhiệm vụ j đó.
-ko ạ
-ừ,à mà muội muốn vảo cung chơi ko,tí nữa huynh có công vc,huynh có thễ dẫn muội cùng đi.
Đôi mắt cô long lanh nhìn ăn Ngữ
-Thật sao?
Nghe vậy Văn ngữ cũng cười đáp lại
-ừ,thật
-Muội muốn,muội muốn
Cô hét lên trong sung sướng , rồi cô khen lấy lệ 1 câu
-Khạo huynh là tốt nhất
Nghe vậy bát hoàng tử cười cười,có chút vui mừng xen với xấu hổ nhưng lại ko biểu hiện ra
-Đương nhiên rồi