Sự tình phát triển hoàn toàn nằm trong dự liệu của ta .
Mấy người kia bị đưa đến tẩm cung hoàng đế chờ phẩm vấn sau , mà ta cũng
được Như Ý đưa trở về thay đổi quần áo , sau đó khi Như Ý bào cho phụ
hoàng , phụ hoàng thấy được trên đùi ta tụ huyết . Vì vậy sấm sét giận
dữ, hai quý nhân được sủng ái sau một khắc bị đá thẳng vào lãnh cung .
Từ đầu tới đuôi, ta ngay cả cơ hội thêm mắm thêm muối một chút cũng không
có, thậm chí ta cũng chưa từng mở miệng ra được tiếng nào .
Sau chuyện này tất cả hoàng cung đều biết ta là hoàng tử mà phụ hoàng yêu
thương nhất , không thể nhạ đến . Kế tiếp, phụ hoàng đặc biệt phái vài
người hầu hạ ta, ba đại nội thị vệ, một công công, cho bọn họ một đặc
quyền: bất luận kẻ nào muốn đối ta bất lợi, bọn họ đều có thể đứng ra
ngăn lại —— tất nhiên kể cả hoàng hậu .
Những ngày này , hoàn toàn dùng bốn từ gió êm sóng lặng để hình dung. Ăn ngon trụ hảo, không ai tìm ta gây phiền phức, phụ hoàng còn tìm một lão sư dạy ta
chi, hồ, giả, dã, ta mỗi ngày quay quanh tiên sinh đả hô , cầm lấy giấy
Tuyên Thành để luyện tập viết chữ bằng bút lông thì lại đi dùng để vẽ
vời , hay lơ đãng nghe tiên sinh giảng . Kỳ quái là tiên sinh của ta
không tức giận , mỗi ngày đi học là hắn giảng là chuyện của hắn , ngồi
ngoạn là chuyện của ta , vừa tan học cái cũng cắp cặp đi về …
Càng làm cho ta kỳ quái hơn là chuyện này phụ hoàng cũng biết, thế nhưng hắn cư nhiên cũng không tức giận, chỉ là ôm lấy ta nói “Tiếu nhi không
thích cũng không được nha. Phải theo học tiên sinh mới giỏi được .”
Phương thức giáo dục đây sao a! Nguyên lai phương pháp giáo dục của cổ nhân
tiên tiến như thế! Bất quá cái phương pháp giáo dục này dường như cũng
chỉ dừng ở trên ngươi ta , các người khác đều khác biệt nha … Ân, phải
nói đến mấy đệ đệ khả ái của ta , thái phó của họ lúc nào cũng bám riết
bắt họ chuyên tâm , còn thậm chí có người, bị chính mẫu thân xử phạt
bằng roi a.
Ta biết đó là các nàng mong hài tử của
mình thật xuất sắc , các nàng mong hài tử của mình được nổi bật . Thương cảm cho cái tâm của phụ mẫu thiên hạ a!
Bất quá…
Phụ hoàng vì sao một điểm cũng không thèm để ý xem ta có xuất sắc không a ?
Nghĩ hoài không hiểu nổi .
Đối với bát cổ văn gì đó thực sự không có hứng thú . Một lần ngẫu nhiên, ta nói thích đạn nhạc , phụ hoàng thẳng thắn hủy đi văn khóa của ta ,
thỉnh mấy nhạc sĩ chuyên môn dạy ta đàn
Một lần, ta
nhớ lại từ khúc của một bài nhạc từ kiếp trước , rèn luyện một đoạn thời gian mới cấp phụ hoàng nghe thử , cư nhiên làm phụ hoàng vui vẻ ở trước mặt mọi người thưởng cho ta một cái hôn thật sâu .
Ngô… Cảm giác không hảo lắm , nhưng cũng không đáng ghét .
Bất quá… Phụ thân cùng nhi tử phải như thế sao ? hay là do phong tục bất đồng ?
Mùa hè nóng bức cuối cùng cũng đến , ở nơi này không có quạt điện hay máy
lạnh khiến ta nóng chịu không thấu , thậm chí còn bị cảm nắng mấy lần .
Ngay tại lần thứ tư ta bị cảm nắng , phụ hoàng bắt ta cởi ngọc ngũ long
trên cổ chân ra . Ngày thứ hai sáng sớm tỉnh lại, lại nhớ tới ngọc ngũ
long , nhưng trên chân lại là một ngọc chuông trong suốt , lạnh băng
băng, cả người đều thêm vài thần mát mẻ .
Như Ý nói cho ta biết, cái chuông này dùng một loại ngọc cực trân quý để làm ra , Đông ấm , hạ lạnh .
Từ nay về sau, ta đi đâu cũng kèm theo tiếng chuống , cảm giác thật giống … chuông cẩu nha . ( chết cười ta )
Bất quá phụ hoàng dường như rất thích, hắn ôm ta nói như vậy mới khả ái , sau đó hôn lấy ta .
Không ai kinh ngạc, không ai kỳ quái.
Ta nghĩ, đây chắc là phong tục nha . Mà ta đã tập mãi thành thói quen.
Thời gian qua rất nhanh, cho dù không có máy vi tính , không có TV, ta lại
rất là bận bịu nha , bọn đệ đệ ta vội vàng theo thái phó học trị quốc
chi điều , học cưỡi ngựa bắn cung, võ thuật, ta lại vội vàng xem tiểu
thuyết, bởi vì ta phát hiện trong hoàng cung có rất nhiều thư, trên thư
ghi lại nhiều chuyện giống như tiểu thuyết , đã hấp dẫn ta mê mẩn .
Bất quá thời gian ta xem tiểu thuyết đều ở trong ngự thư phòng của phụ
hoàng , thời gian này , phụ hoàng đều phê tấu chương, không rảnh cùng ta nói chuyện . Đương nhiên, đối với vấn đề làm sao ta biết chữ , ta giải
thích “Nương sinh thời có cho ta đi học ở trường tư phục “, dù sao người cũng đã chết , vô đối chứng .
Phụ hoàng vào triều, cùng đại thần thảo luận cơ mật, ta vội vàng học nhạc khí, sau đó nhớ lại mấy bài nhạc kiếp trước , phổ thành nhạc , tái sau đó diễn tấu để phụ hoàng thưởng
thức.
Sau lại ta còn dạy phụ hoàng chơi mạt trượt, chơi
túi lơ khơ , hoàn toàn hơn hẳn chơi tử kì ( nghĩa là cờ vây đó ạ ) . Phụ hoàng đối “Dân gian ngoạn ý” của ta phi thường cảm thấy hứng thú, nhất
có lúc cùng ta ngoạn, ngày cứ thế bận rộn qua đi .
Một lần ngẫu
nhiên, ta thấy phụ hoàng phê hoàn tấu chương , vẻ mặt mệt nhọc, nhịn
không được giúp hắn xoa bóp vài cái , cái này khen ngược, từ đó về sau
mỗi ngày hắn đều nằm úp sấp trên giường bắt ta đấp bóp cho hắn .
Không bao lâu, mùa đông tới, được bảo khố ngọc chuông bảo hộ , ngày qua cũng
coi như qua loa . Bất quá phụ hoàng bắt đầu biến là lạ, lúc tối ngủ
không hề an tĩnh ôm ta , tay hắn luôn luôn ở trên người ta sờ loạn ,
khiến ta bị ngứa ngáy , cười không ngừng , sau đó con mắt hắn sẽ biến
thành thật thâm sâu .
Tái sau đó…
Tái sau đó hắn lại di giá XX cung
[ Khứ : Cái hậu cung mà em nói thành XX cung. Bó tay rm rầy =.=” ]
Sau đó sáng sớm ngày thứ hai đã nằm bên người ta , đứng lên vào triều . Lúc nào trở về ? Trời lạnh , nửa đêm từ nơi tới nơi đó hắn không lạnh sao ?
Phụ hoàng đối ta còn hết sức sủng ái, nếu ta không phải trong tâm lí là mỗi người hơn 20 tuổi , có thể tự tự chủ , chỉ sợ ta đã bị sủng ái đến vô
pháp vô thiên .
Ta bình thường nghĩ mãi , phụ hoàng sủng ái ta như thế , vì sao ta cuối cùng nghĩ không ra là sai ở chỗ nào a ?
Thế nhưng kiếp trước ta cũng có một phụ thân, ta không biết một người phụ
thân phải như thế nào để sung ái hài tử , hiện tại phụ hoàng đối ta sủng ái , ta hoàn toàn không giải thích được .
Thời gian qua vội vã,
mùa xuân thứ tư đến , hoàng cung người đến người đi , có người dâng cho
phụ hoàng một mĩ nhân , nghe nói siêu đẹp . Sau đó phụ hoàng ở chỗ nàng
lưu luyến vong phản ( lưu luyến quên về nha ) , mỗi ngày đều ở đó qua
đêm , không hề quay về tẩm cung. Ban ngày phê tấu chương cũng không ở
cùng ta nữa , dần dần, hai người hầu như cả ngày cũng không chạm mặt .