CHƯƠNG 12 – CÁI GỌI LÀ GIÁO DỤC PHẢI TỪ BÁNH BAO BẮT ĐẦU [4] …
Dận Chân có chút phức tạp nhìn chằm chằm “sách “ trong tay,trên “ sách “ là nét chữ đoan chính hắn phi thường quen thuộc , ở một thế , hắn đã gặp qua, ở đời này, hắn hiện giờ thấy lại , trong lòng có tư vị khó có thể nói .
Thái tử , nhị ca hắn.
Còn nhớ rõ ở đời trước , Thái tử kiêu căng tùy hứng, phụ hoàng sủng ái vô cùng, ở trong trí nhớ của mình , sau mình, Thái tử không để ai vào mắt , mặc dù có khi cũng do nể mặt nên sẽ làm , cũng sẽ đưa mình đồ vật này nọ, nhưng giống như thế này , tự tay viết “sách”, tự tay làm đồ chơi , mình chưa từng được qua cái vinh hạnh này đâu .
Hơn nữa tựa hồ không chỉ có mình, hôm nay nghe nói còn có bên tiểu tam tiểu ngũ kia cũng có một quyển “ sách “ , hơn nữa tiểu ngũ còn có một cái ống nhỏ tên gọi là “ Kính vạn hoa “
Thái tử hiện tại thật sự là vị thái tử trong trí nhớ của mình sao ??
Dận Chân từng thực hoài nghi rằng Thái tử này cùng mình giống nhau , đều trọng sinh , ngày đó khi mới gặp Thái tử gia, Dận Chân nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Thái tử gia căn bản không giống một hài tử đang được sủng , thậm chí ngay cả ánh mắt hài đồng cũng đều không phải , chỉ là, nếu cùng mình giống nhau, sau khi sống lại, việc mà Thái tử gia nên làm bây giờ là tranh đoạt , không phải sao ? Nhưng hiện tại, xem việc Thái tử gia làm, viết “sách”, làm đồ chơi , ba ngày hai ngày lại bị hoàng a mã răn dạy , việc này thực sự như là đem mình bức lên con đường thất sủng nha .
Nhưng nếu không phải sống lại, Thái tử gia đích thực là một người khác , chính là, cho dù là nét chữ, nói chuyện , Dận Chân từng thực cẩn thận nghiên cứu qua một ít động tác nhỏ của Thái tử gia, đủ loại dấu hiệu cho thấy, kia đích xác là Thái tử gia thật!
Dận Chân trăm tư không thể giải.
Nhìn “ sách “ trong tay , Dận Chân không thể không nói Thái tử gia phi thường trí tuệ. Nhìn cố sự này , xem tranh này, ân, bức tranh con Hỉ dương dương này thực không tồi , mập mạp ………
“Mặc kệ ngươi là Thái tử gia cũng được , không phải Thái tử gia cũng được , gia cũng không phạm một sai lầm giống nhau !” ánh mắt Dận Chân trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua một tia quang mang , trong lòng mặc niệm một cái tên………. Tiểu bát, lần này tứ ca nhất định sẽ không tái buông tay ngươi ra.
—————————————————————————
Bên này, trong Càn Thanh cung, Khang Hi phê xong tấu chương, tùy tay ném tới một bên, tiếp nhận bát trà mà tiểu thái giám cung kính đưa tới.
Thản nhiên mở miệng hỏi “Thái tử đâu?”
Cố Hỉ đợi ở một bên vội vàng tiến lên đáp lời “Hồi hoàng thượng , Thái tử đang ở thiên điện đọc sách.”
Khang Hi khẽ gật đầu, vẫy lui thái giám cung nữ, mới đứng dậy bước đi thong thả , bước đến bên tháp, không chút để ý nào hỏi “ Bên Đông quý phi thế nào ?”
Cố Hỉ cúi đầu, thấp giọng nói “Đông nương nương đã phân phó tiểu Đào đi ngao dược .”
Khang Hi thấp giọng lẩm bẩm “Vậy qua không bao lâu nữa , trẫm có lẽ sẽ lại có một hoàng tử ?”
Cố Hỉ không trả lời, chỉ là cúi đầu càng thấp , thậm chí sau lưng còn đổ mồ hôi, hắn nghe đến đây cũng biết , tâm tình hiện tại của hoàng thượng thật không tốt, không, không, không, phải nói, từ lúc Thái tử gia trụ vào thiên điện , cả ngày đọc sách viết chữ , đối hoàng thượng càng thêm xa lánh sau , tâm tình hoàng thượng đến giờ cũng không hảo .
“Thái tử hôm nay có mở miệng nói chuyện không?” Khang Hi bỗng nhiên vòng vo đề tài, ngữ khí thực bình thản, nhưng Cố Hỉ đã nghe ra chờ mong trong lời nói.
Cố Hỉ run lên, trong lòng cười khổ, tuy rằng biết nếu nói khẳng định sẽ nhạ tâm tình hoàng thượng lại càng không tốt , chỉ là, hắn không thể không trả lời “Thái tử vẫn………..” Cố Hỉ ấp a ấp úng.
Ánh mắt Khang Hi trầm xuống, bính một tiếng, bát trà rơi xuống thật mạnh, độ ấm Càn Thanh cung nhất thời giảm xuống rất nhiều.
Cố Hỉ nơm nớp lo sợ , quỳ rạp trên đất.
Khang Hi đứng dậy, bước đi thong thả , bước vài vòng, vẻ mặt bình tĩnh khó lường, nhưng càng bình tĩnh thì Cố Hỉ càng sợ hãi, từ lúc trừ bỏ Ngao Bái sau, hoàng thượng đã lâu không có loại vẻ mặt này . Thái tử gia nha, ngài nói ngài tức giận hoàng thượng cái gì nha ?!
Rốt cục, Khang Hi dừng lại . Thản nhiên mở miệng “Cố Hỉ , lần trước thái hoàng thái hậu nói đến cẩu nô tài tên Tiểu Thuận Tử hầu hạ bên người thái tử , ngươi mang về cho trẫm , nói bọn họ làm việc không tốt , phái đến tân giả khố cho trẫm đi!”
Cố Hỉ cả kinh, đây là giết một người răn trăm người sao? Hoàng thượng! Ô ô, hoàng thượng yêu quý , ngài nếu thật làm như vậy, Thái tử gia sẽ lại càng sinh khí nha !
Vì thế, Cố Hỉ công công đã do dự càng tái do dự, vẫn cắn răng mở miệng .“Hoàng, hoàng thượng, ngài không tới thăm Thái tử gia sao?”
Đôi mắt Khang Hi nhíu lại, thản nhiên nhìn Cố Hỉ một cái. Cái liếc này khiến Cố Hỉ liền lập tức quỳ rạp trên đất, lớn tiếng hô “Nô tài đáng chết!”
Khang Hi hừ lạnh một tiếng, xoay người, mục tiêu phi thường chuẩn xác , tiêu sái vào thiên điện.
Tới cửa thiên điện , Khang Hi dừng lại cước bộ, phất tay ý bảo thái giám cung nữ ngừng vấn an , lẳng lặng nhìn Thái tử gia đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Lúc này, Thái tử gia ngẩn người tựa vào bên cửa sổ , đang nhớ đến khi mình làm Trương Anh cùng gia đình mình , vì thế, trên mặt ngày xưa lạnh nhạt bình tĩnh liền có một chút cô đơn. Mà cô đơn này xem ở trong mắt Khang Hi gia liền thêm phần đau lòng.
Vì thế, Khang Hi gia chậm rãi thấp giọng phân phó nói “Mấy kẻ hạ nhân kia liền lưu lại mấy ngày đi .”
Cố Hỉ vội vàng thấp giọng đáp lời, thân thủ lau mồ hôi lạnh trên trán. Vụng trộm liếc mắt Thái tử gia còn đang ngẩn người , xem ra phải tìm một cơ hội nhắc nhở Thái tử gia …………… Bằng không sợ là thái hoàng thái hậu cũng không bảo vệ được đám Tiểu Thuận Tử ……..
——————————————————————
Ngày ấy, khi Thái tử gia nhận được ý chỉ, liền mờ mịt . Hắn biết mình khẳng định sẽ bị phạt, bị cấm bế , ám phòng, quỳ, đánh, hắn không sợ, cũng không kêu ca , chỉ là, vì cái gì muốn cho mình đến thiên điện Càn Thanh cung để thực thi cấm bế ? Còn không cho người thăm hỏi ? Lại càng không hiểu được , càng lo lắng chính là, thế nhưng phải để Tiểu Thuận Tử , Tiểu Tốt Tử cùng Bích Châu rời khỏi mình ?!
Nam nhân kia rốt cuộc nghì gì ?!
Chính là , nghĩ lại so với tưởng tượng cũng tốt, dù sao cũng biết con bướm đã bắt đầu vỗ cánh , tương lai sẽ như thế nào? Tuy rằng mình rất tự tin có thể nắm chắc mạng sống của mình , nhưng Tiểu Thuận Tử , Tiểu Tốt Tử cùng Bích Châu bọn họ, hắn không có thập phần nắm chắc có thể bảo vệ bọn họ cả đời chu toàn, cùng với tương lai để cho bọn họ bồi mình đi qua huyết vũ tinh phong kia , chẳng bằng hiện tại cho họ rời đi .
Ngay khi Thái tử gia tính toán chuẩn bị một chút, để cho Tiểu Thuận Tử bọn họ có thể tiến vào nội vụ phủ tránh đi quý nhân cung đình , Tô Ma Lạp Cô bên người thái hoàng thái hậu đến đây, ý đồ mà Tô Ma Lạp Cô đến đây rất đơn giản , chính là nghe nói bọn Tiểu Thuận Tử không có chiếu cố hảo chủ tử, liên lụy chủ tử bị phạt, bởi vậy thái hoàng thái hậu muốn tự mình dạy dỗ bọn họ.
Thái tử gia vừa nghe lời này, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, địa phương an toàn nhất trong hoàng cung chính là nơi ở của thái hoàng thái hậu – Từ Hòa cung . Đó là nơi mà ngay cả Khang Hi gia cũng không dám tùy ý động thủ.
Nội tâm Thái tử gia đối thái hoàng thái hậu vô cùng cảm kích. Hắn biết thái hoàng thái hậu khẳng định hiểu được tầm quan trọng của bọn Tiểu Thuận Tử đối mình, đương lúc hoàng đế muốn trừ bỏ những người thân bên mình , thái hoàng thái hậu ra tay đúng lúc khiến hoàng đế khó dị nghị . Sau khi Khang Hi đế tự mình chấp chính , thái hoàng thái hậu sẽ không tái xử lý công việc , nên cử chỉ này là cỡ nào khó có được , cũng là cỡ nào đáng quý.
Quan trọng nhất là … người ở trong ngoài hoàng cung đã nhận định thái tử thất sủng , cử chỉ này của thái hoàng thái hậu cho thấy bà đứng bên người Thái tử .
Trong Từ hòa cung , thái hoàng thái hậu quỳ gối ở phật đường , trong tay chuyển lần tràng hạt, hơi hơi nhắm mắt lại, miệng thấp giọng tụng kinh phật.
Tô Ma Lạp Cô nhẹ nhàng tiêu sái tiến phật đường, cung kính đứng ở một bên, chờ thái hoàng thái hậu .
Đợi thái hoàng thái hậu niệm xong kinh phật, Tô Ma Lạp Cô nghe được thanh âm nho nhỏ của thái hoàng thái hậu :“Nguyện lấy công đức này, hướng đến tằng tôn Bảo Thành , nguyện phật tổ bảo hộ tằng tôn Bảo Thành thường thường thuận thuận, khỏe mạnh an khang.”
Xem ra, thái hoàng thái hậu thật sự rất đau Thái tử a. Tô Ma Lạp Cô trong lòng thầm nghĩ, trước kia, thái hoàng thái hậu chỉ biết cấp hoàng đế đại thanh cầu phúc, hiện giờ, hơn thêm một Thái tử …………..
Thấy thái hoàng thái hậu muốn đứng lên, Tô Ma Lạp Cô vội vàng tiến lên nâng thái hoàng thái hậu dậy .
Thái hoàng thái hậu đứng thẳng dậy, hai tay lại tạo thành chữ thập cung kính hướng phật tổ bái bái, mới xoay người nhìn về phía Tô Ma Lạp Cô “Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Tốt Tử thế nào ?”
Tô Ma Lạp Cô cười tủm tỉm nói “Hồi hoàng thái hậu , hai tiểu tử kia thật đúng là chân tâm , cung nữ kêu Bích Châu cũng thực trung tâm…….” Bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tô Ma Lạp Cô có chút cười khổ nói “Chỉ là ba đứa nhỏ này không phải người thông minh , Thái tử nói cái gì bọn họ làm cái đó, cũng không hiểu khi chủ tử bốc đồng thì nên khuyên thế nào……….”
Thái hoàng thái hậu khẽ gật đầu, lập tức nhíu mày hỏi “Tiểu Thuận Tử là từ lúc Thái tử rời ám phòng liền theo hầu hạ ?”
Tô Ma Lạp Cô sắc mặt nhất chỉnh “Đúng vậy.” Thần tình có chút nghiêm túc hồi đáp, lão nhân đi theo bên người thái hoàng thái hậu vài thập niên, bà biết vấn đề kế tiếp mới là điều chủ nhân cơ trí trước mặt này muốn hỏi . .
“Vậy , Tiểu Thuận Tử có nói gì không ?” Thái hoàng thái hậu chậm rãi hỏi, suy nghĩ về cái gì đó .
Tô Ma Lạp Cô mặt nhăn mày nhíu, nhẹ giọng hồi đáp, bà biết, đáp án kế tiếp, y theo yêu thương cùng coi trọng của chủ tử đối Thái tử nhất định sẽ làm chủ tử lo lắng thậm chí sinh khí, cho nên, bà thả chậm ngữ khí, tận lực dùng ngữ khí thư hoãn, cẩn thận chọn lời mà nói “Thái tử từ khi rời khỏi ám phòng sau , sẽ không để cho người khác mặc quần áo cùng canh lúc ngủ , Thái tử khi đi ngủ đều đốt đèn , chính là trong cung có quy củ, trừ bỏ Càn Thanh cung cùng Từ Hòa cung, địa phương khác qua canh ba sẽ tắt đèn , cho nên, Thái tử qua canh ba sau, sẽ không ngủ tiếp được , thường thường nương theo ánh trăng đọc sách đến rạng động ……..”
Thái hoàng thái hậu chậm rãi nện bước tiến lên bỗng nhiên dừng lại, suy tư một hồi “Thái tử rời đi ám phòng sau sẽ không để cho người ta hầu hạ mặc quần áo sao ?”
“Đúng vậy.”
“Tô Ma Lạp Cô , ngươi cảm thấy Thái tử hiện tại đối hoàng thượng như thế nào?” Thái hoàng thái hậu bỗng nhiên thay đổi đề tài , hỏi.
Tô Ma Lạp Cô ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mới thận trọng đáp “Xa mà không thân.”
“Trước kia sao ?”
“Nhụ mộ thân mật” Tô Ma Lạp Cô tựa hồ hiểu được cái gì, nhẹ nhàng trả lời.
Thái hoàng thái hậu than nhẹ “Cái này hết thảy , ngươi cảm thấy được từ khi nào thì thay đổi ?”
“Là ám phòng!” Tô Ma Lạp Cô nhãn tình sáng lên “Nô tỳ đi thăm dò cái này.”
Thái hoàng thái hậu lại hơi hơi xua tay “Không, không cần.”
Tô Ma Lạp Cô khó hiểu “Thái hoàng thái hậu ?”
Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng thở dài “Hiện giờ cho dù biết nguyên nhân thì thế nào? Hiện tại tối trọng yếu là làm sao để vun đắp quan hệ của Thái tử cùng hoàng đế , Tô Ma Lạp Cô , mấy đứa nhỏ kia đi theo bên người Thái tử, ngươi phải tốn nhiều tâm tư rồi ……..”
Tô Ma Lạp Cô cung kính xoay người trả lời “Dạ.”
Thái hoàng thái hậu nhìn xa xa , không trung có chút âm trầm, lẩm bẩm nói “Thái tử như bây giờ có lẽ là một loại phúc khí nha………”
———————————————————————–
Hành trình mỗi ngày của Khang Hi đế là cực kỳ bận rộn , đương nhiên, làm vua của một nước, làm một vị vua có dã tâm cùng khát vọng thật lớn, làm một vị vua muốn lưu lại danh hào trên sách sử , vội, là nhất định .
Nhưng là, Dận Nhưng nghĩ mãi không rõ , khi ở đệ nhất thế , hắn còn nhớ rõ tuy rằng trong số các a ca hắn là một a ca tiếp xúc thân cận nhất với Khang Hi , thời gian mỗi ngày hắn có thể nhìn thấy Khang Hi kỳ thật cũng chỉ là đôi chút …… Thậm chí, hơn mười ngày không thấy mặt cũng là một sự kiện phi thường bình thường.
Nhưng , loại tình huống hiện tại này tính là cái gì đây ?
Từ hôm bỗng nhiên xuất hiện ở thiên điện sau, Khang Hi đế coi như đã hạ quyết tâm, mỗi ngày lâm triều xong , liền ở lại thiên điện , cũng không làm gì cả , chính là Thái tử gia hắn viết chữ đọc sách, Khang Hi đế ngồi đối diện phê tấu chương, nói đến tấu chương, hắn đã muốn nhìn lên trời mà hét lên , nam nhân này lại động kinh , phải không?!
Tấu chương, thứ cần giữ bí mật như vậy, hắn lại cứ bày ở trên bàn mình học mà phê duyệt ?!
Đại Thanh sắp bị diệt vong sao ? Hoàng a mã bị người ngoài hành tinh bám vào người sao?
Tỷ như nói hiện tại –
Hắn vùi đầu múa bút thành văn, tiếp tục sáng tác “Một bổn tiểu tử tiến hóa thành đại hiệp cố sự kí ”.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân đối diện hơi hơi cau mày nhìn tấu chương.
Nói thật, đối nam nhân này, hoàng a mã hắn, từ sâu trong nội tâm của hắn là sự kính trọng , hiện tại, hoàng a mã cũng mới hai mươi ba, bốn tuổi đi, lại đã vững vàng nắm giữ giang sơn to lớn như vậy, luận năng lực, luận quyết đoán, mấy ngàn năm lịch sử cao thấp, có ai có thể so sánh được đây ?
Thân là con , hắn đích xác sẽ vì có một hoàng a mã như thế mà kiêu ngạo
Nhưng , đang ở hoàng gia, lại nghĩ tới tương lai không thể tránh khỏi tranh đoạt , hắn yên lặng đem nội tâm kiêu ngạo cùng kính trọng chôn dấu đi .
Tiếp tục cúi đầu múa bút thành văn.
Hắn không biết, ngay khoảnh khắc hắn cúi đầu, nam nhân ngồi đối diện ngẩng đầu, thật sâu nhìn hắn.
Khang Hi đế nhìn thiên hạ nho nhỏ ngồi đối diện, tiểu hài tử đáng yêu , khuôn mặt còn chưa tuấn tú trưởng thành , nhưng trong đôi mắt đã luôn có phần lạnh nhạt cùng trầm tĩnh, tiểu thân thể đơn bạc…………
Trong đầu bắt đầu quay lại ngày hôm kia ở Từ Hòa cung :
“Hoàng đế đã ở qua ám phòng chưa ?”
Giống như mọi lần , sau khi thỉnh an cùng ân cần hỏi han , Khang Hi đế vốn muốn quỳ an , tổ mẫu mà hắn tối kính trọng lại vẫy lui mọi người, độc lưu lại Tô Ma Lạp Cô cùng Cố Hỉ , sau đó hỏi một cái vấn đề không liên quan nhau như vậy.
“Hoàng đế tuy rằng từ bé đã ăn không ít đau khổ , chính là nhất định chưa từng ở qua ám phòng đi ?”
Thái hoàng thái hậu tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu , nhưng Khang Hi đế lại nghe ra ý tứ.
Thái tử cùng ám phòng.
“Ngày đó, ta hỏi Thái tử , vì cái gì phải giúp Đức phi?”
“Hoàng đế, ngươi có biết Thái tử trả lời ta thế nào không ?”
“Thái tử nói, hài tử có nương giống như trân bảo , hài tử không nương chỉ là cây cỏ …………. Thái tử còn nói, đối người nương mà nói, cũng giống nhau, có đứa con nương là trân bảo , không đứa con , nương chỉ là cây cỏ………….”
Hài tử có nương giống như trân bảo , hài tử không nương chỉ là cây cỏ ..?
Nhìn hài tử trước mắt , trong mắt Khang Hi đế phiếm áy náy cùng ôn nhu mà chính hắn cũng không biết .