Thành Độ lười ầm ĩ với Tuân Lạc Bạch, một phần vì anh đang cảm nên trong người không thoải mái, lúc ân ái đã kêu gào kịch liệt, bây giờ chỉ ngâm nước một lát đầu óc đã mờ mịt hẳn, cả người mềm nhũn dựa vào Tuân Lạc Bạch, nửa sống nửa chết nói: “Hôm nay Thành gia không đi, cậu ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt.”
Tuân Lạc Bạch ôm anh ra khỏi bồn tắm, lấy khăn quấn kỹ rồi mới đem người đặt lên giường, hắn lấy thêm một cái khăn lau khô người cho anh, ngay cả ngón chân cũng được lau đến bóng loáng. Anh nhắm chặt hai mắt giả chết, nhẫn nhịn để bản thân không tấn công khóe môi mềm mại của Tuân Lạc Bạch.
Đắp kín mền cho anh rồi chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa Tuân Lạc Bạch mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Không biết hắn ra ngoài làm gì, anh mở mắt hừ một tiếng, không lâu sau nghe thấy tiếng cửa chính mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, trong nháy mắt sắc mặt anh hết sức khó coi.
Mẹ nó, cứ như vậy mà bỏ đi?
Thành Độ vén chăn lên, ngồi bên mép giường. Trong phòng này có quần lót cùng áo ngủ nhưng Tuân Lạc Bạch không mặc giúp anh, có lẽ hắn ngại phiền phức. Anh mới không thèm nhờ hắn mặc giùm, xoay người lục tủ đầu giường tìm điếu thuốc, tìm mãi chẳng thấy khiến lòng càng phiền hơn, hắt hơi một cái bỗng dưng anh thấy thật mất mát.
Thực ra từ lúc nghe thấy âm thanh Tuân Lạc Bạch rời đi, anh đã cảm thấy lạc lõng.
Căn phòng này là nơi chuyên dụng để bọn họ giải quyết nhu cầu, từ trước đến nay không ai ở lại, rất nhiều lúc làm xong là liền đi ngay, tình trạng như bây giờ rất hiếm khi xảy ra.
Nếu không phải vì đầu rất đau, mũi cũng hít thở không thông, cãi nhau làm tâm trạng buồn bực khiến anh chỉ muốn lập tức ngủ, không chừng anh cũng sẽ xách quần rời đi.
Nằm lên giường một lần nữa, Thành Độ vắt tay lên trán suy nghĩ, nhịn không được khẽ thở dài, cứ như vậy qua vài phút vẫn không thể ngủ được, anh vươn mình ngồi dậy, muốn ra phòng khách lụm quần áo lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
“......” Họ Tuân quay lại sao?
Thành Độ ngây người vài giây, nhanh chân leo lên giường trùm kín mền, anh nín thở tập trung nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách.
Tuân Lạc Bạch không lập tức vào phòng ngủ. Căn nhà này không lớn, có hai phòng ngủ cùng một phòng khách và một phòng khác không có giường, ngày trước bọn họ cũng chỉ tình cờ ngủ cùng nhau trên một giường. Thành Độ theo bản năng mấp máy môi, đoán chừng một lát nữa Tuân Lạc Bạch sẽ vào phòng.
Nghĩ như thế khiến trái tim vừa rơi xuống đáy vực lập tức được kéo lên, lơ lửng giữa trời không rõ là đang cao hứng hay không cao hứng.
Qua hơn 10 phút Tuân Lạc Bạch cũng đẩy cửa tiến vào. Dưới ánh đèn giường ấm áp Thành Độ vẫn đang vờ ngủ, mí mắt run run, đuôi chân mày không tự chủ nhếch nhếch lên. Tuân Lạc Bạch đặt ly nước ấm lên tủ đầu giường rồi bẻ lấy hai viên thuốc đặt trong tay, nhìn Thành Độ một lát là biết ngay anh đang vờ ngủ, chắc nãy giờ đã nhẫn nhịn rất lâu.
Thành Độ khó chịu muốn chết, cứ nằm thẳng người không dám cử động, ngay cả nuốt nước bọt cũng không dám, nhãn cầu cũng chịu đựng không chuyển động, anh đoán không ra Tuân Lạc Bạch đang làm gì nên càng khó chịu muốn động đậy, có điều anh không biết biểu cảm khuôn mặt của mình lúc này rất đặc sắc.
Nụ cười trên mặt Tuân Lạc Bạch càng lúc càng rõ, chăm chú nhìn anh vài phút rồi mới quyết định buông tha anh một lần, dùng ngón trỏ xoa xoa lên vùng giữa chân mày anh, “Dậy uống thuốc.”
Anh như được tha tội lập tức mở mắt ra, vài giây sau lại cảm thấy mình nên bày ra bộ dạng bị đánh thức, làm bộ dụi dụi mắt, khàn giọng nói: “Sao đó?”
“Dậy uống thuốc.” Tuân Lạc Bạch lót thêm cái gối phía sau rồi đỡ anh ngồi dậy, đưa thuốc lại gần miệng anh: “Nào mở miệng.”
Anh cau mày giả vờ giận dữ nhưng đôi môi lại rất nghe lời mở ra, để mặc Tuân Lạc Bạch tùy ý mớm thuốc cho mình.
Uống thuốc xong, Tuân Lạc Bạch sờ trán anh, “Không phát sốt. Ngoan ngoãn uống hết ly nước rồi ngủ tiếp.”
Anh cầm ly nước uống một hơi, nhìn Tuân Lạc Bạch đang cởi áo khoác, tò mò hỏi: “Hôm nay cậu ở lại à?”
“Ừm.” Tuân Lạc Bạch không giống anh, hắn không có thói quen trần truồng khi ngủ, nhanh chóng thay một thân đồ ngủ gọn gàng che đi thân thể khiến người khác thèm thuồng.
Anh nhếch nhếch miệng, “Ồ.”
Sau khi tắt đèn hai người vẫn không nói chuyện, mỗi người tự giác chiếm đóng nửa bên giường, tuy cùng đắp một cái mền nhưng cơ thể không hề chạm tới nhau.
Tựa như ân ái kịch kiệt khi nãy không hề tồn tại, cùng với sự kiện cãi nhau lúc đó chưa từng xảy ra.
Thành Độ nhìn chằm chằm trần nhà, lia mắt liếc trộm Tuân Lạc Bạch mấy lần nhưng không may trong phòng tối thui cái gì cũng nhìn không rõ.
Tuân Lạc Bạch bỏ đi rồi quay lại, lúc trở về còn mua thuốc cảm cho anh, có trời mới biết lúc đó anh vui vẻ cỡ nào, mà cái loại vui vẻ này vừa làm anh buồn bực lại vừa khiến anh mong đợi nhiều hơn. Ví như Tuân Lạc Bạch không quay lại, anh sẽ không nghĩ nhiều coi đó là 419, nhưng hiện tại Tuân Lạc Bạch đang nằm sát bên, anh thật sự muốn biết cảm giác khi ôm Tuân Lạc Bạch ngủ là thế nào?
Trước nay anh chưa từng ôm chầm lấy Tuân Lạc Bạch mà hắn dường như cũng không hề ôm anh. Tư thế kia quá thân mật không phù hợp với mối quan hệ này.
Thành Độ thở dài một hơi, buồn phiền muốn hút thuốc, thật may thuốc cảm đã có tác dụng khiến đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi anh tỉnh lại trời đã sáng choang, rèm cửa khá dày nên trong phòng chỉ lộ một vệt nắng vàng mỏng manh. Thành Độ xoay người nhìn sang bên cạnh, không có ai.
Phòng khách và nhà bếp cũng không có, nhưng trên bàn ăn lại đặt một nồi cháo còn ấm cùng một quả trứng luộc, thêm một đĩa salad tươi mát. Bên cạnh là một ly nước ấm cùng hộp thuốc cảm, bên dưới ly nước là một tờ giấy có ghi: Ăn sáng xong nửa tiếng sau mới được uống thuốc, mỗi loại hai viên.
Thành Độ kéo ghế ngồi xuống, chăm chú nhìn tờ giấy nhắn một lúc lâu, mặt đầy ghét bỏ đặt sang một bên, anh múc một chén cháo, gắp thêm hai đũa salad rồi liếm liếm môi vùi đầu chiến đấu, cái bụng trống rỗng như được khuấy động anh lại múc thêm một chén, mãi đến khi trong nồi không còn gì mới ngưng.
Cháo nấu vừa ăn lại rất mềm, vừa vào miệng đã tan ra, salad cũng rất ngon khiến Thành Độ ăn không ngừng, tuy nồi nhỏ nhưng vừa vặn đủ để anh ăn no.
Lúc này đã là 10 giờ sáng, Thành Độ chậm rãi xoay người đi tắm, sau khi thay đồ lại nhìn thoáng qua tờ giấy nhắn cùng hộp thuốc, có hơi do dự nhưng vẫn không lập tức bỏ đi.
Tuân Lạc Bạch dặn dò ăn xong nửa tiếng phải uống thuốc nhưng anh không nghĩ mình sẽ nghe lời, chỉ là nét chữ trên đó như có ma lực khiến anh phải nhìn thêm vài lần, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhanh chóng nhét tờ giấy nhắn vào bóp tiền. Uống thuốc xong, anh lại nổi hứng “muốn làm người tốt” thế là quyết định rửa sạch chén đũa rồi mới đi.
Lúc xuống lầu, trong thang máy xuất hiện khuôn mặt quen thuộc của một bác gái, bác vui vẻ chào hỏi anh, “Sao giờ này mới ra khỏi nhà? Cháu sẽ đi làm muộn đấy.” Anh qua loa cười cười, nhớ lại trước đây khi cùng Tuân Lạc Bạch trở về đã từng cầm giúp đồ cho bác gái này.
Ra khỏi tiểu khu, tâm trạng anh không rõ vì sao lại tốt hẳn lên. Câu nói của bác gái kia khiến anh có ảo giác như mình đang sống ở nơi này.
Nhưng tâm tình vui vẻ không kéo dài được lâu, nhớ đến bữa sáng Tuân Lạc Bạch đã chuẩn bị trong lòng anh lại xuất hiện một loại lo lắng kỳ lạ.
Tuân Lạc Bạch đúng là bạn tình chất lượng, đã đẹp trai lại còn tài giỏi, lúc nghiêm túc sẽ rất cường thế nhưng khi cần ôn nhu sẽ dịu dàng chu đáo hết mức.... Chỉ là qua lại đã lâu, Thành Độ mong muốn nhiều hơn, dần dần đã vượt ra khỏi phạm vi bạn tình.
Ba năm trước, bọn họ đã thỏa thuận làm bạn giường không nói chuyện tình cảm, nhưng bây giờ anh đang có nguy cơ vi phạm thỏa thuận kia.
Một tuần trôi qua, Tuân Lạc Bạch không tìm anh mà anh cũng không chủ động liên lạc với hắn.
Anh biết Tuân Lạc Bạch đang có một dự án quan trọng, cùng với câu nói “Giải tán” anh đã nói lần trước khiến cả hai thẳng thắn cắt đứt liên lạc.
Nhưng cuộc sống ăn chay không kéo dài được lâu, hầu như đêm nào anh cũng mộng xuân, cứ mơ thấy bản thân bị Tuân Lạc Bạch lật qua lật lại làm đủ mọi tư thế, hết đùa giỡn lại vuốt ve dịu dàng. Đến khi tỉnh lại mới thấy đũng quần đã ướt một mảng lớn.
–
Chưa thi xong nhưng ráng lết lết bò bò cho có chương mới T~T. Tuân mỹ nhơn ôn nhu quá huhu