Editor: Jen191202
Bảy ngày, Thanh Đàm bẻ ngón tay tính toán, có chút thất thần, bảy ngày không có tới! Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cổ tức giận.
Thật là! Nhị tỷ hôm qua đã xuất giá! Hôm nay thế nhưng hắn vẫn không có tới dạy! Nói cái gì mà một đoạn thời gian không tới, rõ ràng là vĩnh viễn không tới! Làm hại nàng trong lòng luôn có cảm giác ngày mai sẽ gặp hắn! Không được! Nàng muốn cùng cha nói chuyện! Nàng về sau đều không muốn đi học!
Sấm rền gió cuốn chạy nhanh đến thư phòng tìm cha, Thanh Đàm mang một cổ uất nghẹn đang muốn tiến lên kêu ' cha ' khóe mắt lại thấy một thân hình quen thuộc, người nọ một thân áo dài trắng, cả người mang theo khí chất nho nhã, là...... Ôn tiên sinh
Thanh Đàm có chút kinh ngạc, liếc liếc mắt, hắn hôm này đã tới?
“Đàm nhi, sao con lại tới đây? Có chuyện gì?” Bị cha dò hỏi,Thanh Đàm lấy lại tinh thần, có chút ấp úng, Ôn tiên sinh cũng ở chỗ này, đương nhiên không thể nói ngay trước mặt hắn.
Thanh Đàm suy tư nửa ngày, cuối cùng cười một tiếng “Con chính là nhìn xem cha người có ở thư phòng không, cũng không có việc gì... Như vậy... Con ra ngoài trước......” Thanh Đàm cúi đầu rời khỏi thư phòng, một khắc bước khỏi cửa kia liền liếc nhanh về Ôn Tử Nhiên phía sau, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.
Thanh Đàm đỏ mặt chạy như bay về phòng mình. Hắn hôm nay tự nhiên tới, là tới để dạy học sao? Bất quá... Bình thường đều không phải là trực tiếp đi tìm mình, hôm nay như thế nào lại đi tìm cha nàng trước, vốn là không nghĩ để hắn tiếp tục dạy, chính là bảy ngày không gặp, lần nữa nhìn thấy hắn trong lòng có chút rung động, vẫn là muốn hắn mau đến dạy.
Thanh Đàm đưa tay ôm mặt, bất quá nàng đã tới tuổi trưởng thành, mong muốn tìm nam nhân là hợp lý, hẳn là chỉ cần nam nhân mà không phải là Ôn Tiên Sinh? Thanh Đàm trong lòng cân nhắc, lần sau nhất định phải nói với cha nàng muốn xuất giá, hơn nữa còn phải gả cho người có dung mạo xuất chúng, tài giỏi mà công phu trên giường cũng tốt......
Từ từ...... Dung mạo xuất chúng? Tài giỏi? Công phu trên giường tốt!!!? Thanh Đàm trong lòng mặc định nghĩ đến một người, hắn một thân khí chất nho nhã, mặt mày như họa, ngũ quan thâm thúy, tài hoa rất tốt, ở trên giường cũng đem nàng làm mệt muốn chết...... Không được không được! Thanh Đàm nhanh chóng lắc lắc đầu, hắn chính là sư phụ của mình a! Một ngày là thầy cả đời là cha, nàng tuyệt đối không thể lại nhớ hắn, phải nhanh nhanh tìm một nam nhân thật tốt để gả mới được.
“ Tiểu Đàm nhi có chuyện gì phiền não sao?” Thanh âm trầm thấp truyền đến, Thanh Đàm giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa.
“Ôn... Ôn tiên sinh......” Thanh Đàm trong giọng nói không tự giác mang theo chút hưng phấn, ngay sau đó lại có chút khó hiểu “Sư phụ... Đây là phòng ngủ của ta, người như thế nào lại đến đây, chúng ta tới thư phòng đi” đang muốn bước ra ngoài liền bị Ôn Tử Nhiên đứng ở cửa chặn lại, cánh tay hữu lực đem nàng ôn nhu kéo vào trong ngực.
“Không cần, ở chỗ này dạy nàng càng tốt” Thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn, ngón tay vuốt ve phần eo nhỏ nhắn, thâm thúy nhìn nàng “Tiểu Đàm nhi, nhiều ngày không gặp, có nhớ ta không?”
“Ta...” Bị hắn ôm trong ngực Thanh Đàm có chút kinh ngạc, xúc cảm bên eo làm thân thể nàng có chút run rẩy, chính là cửa còn không có đóng, vạn nhất bị hạ nhân nhìn thấy thì làm sao bây giờ, cái đầu nhỏ từ trong ngực Ôn Tử Nhiên nhìn đến xung quanh, ngó trước ngó sau, thấy không có ai, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không có...” Thanh Đàm hơi hơi há miệng thở dốc, lời nói ra cùng lời trong lòng đều không giống nhau.
“Không có?” Ôn Tử Nhiên nhướng mày, bàn tay từ phần eo chậm rãi hướng về phía trước dao động, trực tiếp luồn vào cổ áo Thanh Đàm nắm lấy một bên mượt mà chậm rãi xoa bóp “Tiểu Đàm nhi thật là bạc tình, bảy ngày này mỗi ngày ta đều suy nghĩ đến nàng, đặc biệt là nhớ cảm giác ở trong thân thể nàng, cắn ta chặt như vậy, đều muốn đem ta cắn đứt”
“Không... Không cần như vậy......” Thanh Đàm khóc nức nở, hắn cư nhiên lớn mật, ở phòng ngủ của nàng, cửa không đóng cứ như vậy đùa bỡn thân thể nàng, nếu như bị hạ nhân nhìn thấy nàng cùng sư phụ của mình làm loại sự tình này lại nói cho cha biết, cha khẳng định muốn đánh chết nàng.
“Đừng khóc” Ôn Tử Nhiên môi mỏng dán ở trên mặt nàng hôn lên những giọt nước mắt, bàn tay lại vẫn tiếp tục ở bên trong quần áo nàng xoa bóp, hắn thậm chí còn nhéo lên đầu v* nàng dùng ngón tay chậm rãi ngắt nhéo, trêu đùa, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng vang lên “Đàm nhi ngoan, lại nói cho ta biết, có nhớ ta không?”
“Ta...” Thanh Đàm thở hổn hển, nước mắt không ngăn được rớt xuống, cuối cùng nhếch miệng nhỏ, không tình nguyện nói “Có nhớ...”