Editor: Jen191202
Sau lại Thanh Đàm mới biết được, Ôn Tử Nhiên là đi theo lời nói của người quen cũ, gọi là Tiêu Ngọc, nàng cảm thấy tên thật quen tai, trong đầu như thế nào cũng không nhớ nổi.
Thời điểm nàng bị Lý Thanh Dật bắt đi, Ôn Tử Nhiên nói Tiêu Ngọc và hắn đều vô cùng lo lắng, tốn không ít công sức mới tìm được nàng, trong lòng Thanh Đàm cảm thấy thật biết ơn Tiêu Ngọc.
Nói lời từ biệt cuối cùng với hắn, nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn như đang hồi tưởng điều gì, hắn nhìn nàng giống như đang nhìn người quen nơi phương xa nào đó.
Thời gian sau, Ôn Tử Nhiên mang nàng đến một cái sơn trang bí mật, hắn nói nơi này có các sư phó* của hắn, thật sự rất an toàn.
*sư phó: thầy
Nhóm các sư phó thoạt nhìn tuổi đều rất lớn, tóc đã sớm thành màu hoa râm, nghe nói nàng là vị hôn thê của Ôn Tử Nhiên, tất cả đều tranh đoạt tiến lên phía trước đánh giá nàng một phen, cuối cùng mọi người đều vừa lòng gật đầu.
Sơn trang này thật sự vô cùng rộng lớn, phòng rất nhiều, cũng cực kì bí ẩn, ở đây chưa bao giờ bị người ngoài quấy rầy, mỗi buổi sáng sớm, đứng bên cửa sổ có thể thấy được núi non lẫn vẫn sương khói.
"Đàm Nhi, nàng tính khi nào sẽ gả cho ta?"
Ôn Tử Nhiên từ phía sau vòng lấy eo nàng, cằm chống lên bả vai nàng, mới vừa tỉnh ngủ nên thanh âm hắn thập phần lười biếng.
"Chuyện này sao... Ta còn muốn suy nghĩ một chút." Nàng vui vẻ trêu ghẹo nói.
"Nàng dám!" Ôn Tử Nhiên đem Thanh Đàm bế ngang lên, nhẹ nhàng ném lên trên giường, giọng nói ôn nhu như gió xuân hướng nàng nói "Lại muốn ta trừng phạt nàng, tiểu phôi đản*..."
*tiểu phôi đản: trứng thối nhỏ ( kiểu mắng yêu á mn)
Trong phòng kiều diễm xuân sắc...
Mấy ngày sau.
Hôm nay là này nàng cùng Ôn Tử Nhiên tổ chức đại hôn, sơn trang bí mật nơi đây đều được trang trí một màu đỏ thẫm từ cảnh vật, đồ vật đến trang sức, vì có nhóm sư phó vậy nên hôn lễ cũng không quá quạnh quẽ*.
*quạnh quẽ: vắng vẻ, cô đơn
Áo cưới màu đỏ thêu chỉ vàng xinh đẹp mặc ở trên người Thanh Đàm, khăn voan chặn tầm mắt nàng, tuy rằng mỗi ngày đều cùng Ôn Tử Nhiên ở bên nhau, nhưng hiện tại trong lòng vẫn là có chút kích động khẩn trương, nàng cuối cùng cũng đã trở thành vợ của Ôn Tử Nhiên.
Hiện tại nàng đã cảm nhận rõ cái gì là mới là niềm vui sướng thật sự.
Niềm vui thật sự không phải là mừng như điên hoặc là thống khổ*, mà là tế thủy trường lưu*, biển xanh không gợn sóng, ở nơi nhân gian rộng lớn làm một người bình thường, hưởng thụ niềm vui của sinh mệnh, của cuộc sống.
*thống khổ: nguyên trong convert là như vậy mình cũng không biết dịch sao cho hợp lí nữa
* TẾ THỦY TRƯỜNG LƯU: thành ngữ Trung Quốc, bính âm xì shuǐ cháng liú. Nó là một ẩn dụ của việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm, để không thiếu khi sử dụng. Nó cũng là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài. Cũng đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài, tích cóp từng chú một thành dòng sông hay biển cả.
Hiện tại, Thanh Đàm nàng đã tìm được người mà có thể cùng nàng hưởng thụ hết mọi niềm vui đau khổ suốt cả cuộc đời.
(11:00,t2- 17/01/22)
- - - - - - - -
Ta daaa cuối cùng truyện cũng đã full r nè mn. Cảm ơn đã đồng hành cùng tui đến hết truyện nha. Iu mn nhiều lắm