“Hàn Khải, ngày mai mời ba mẹ tới đây!” Chủ nhiệm lớp chỉ vào tôi tức giận quát ầm lên, nước bọt văng tung tóe. Tôi nuốt nước bọt, cố nén suy nghĩ nói cho cô biết, lần trước thừa dịp cô không để ý vẩy nước lên ghế của cô, khiến cô ngồi vào ướt nguyên một mảng cũng chính là tôi.
“Đứa bé này, có phải quá ngỗ nghịch khiến ba mẹ cũng không chịu nổi, nhiều lần họp lớp như vậy, lần nào cũng là ông bà nội con tới, có lúc lại là cậu nhưng chưa lần nào thấy ba mẹ con tới cả. Con phải trưởng thành lên một chút đi.”
Tôi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi không ngừng mấp máy của cô, rất muốn nói, không phải ba mẹ con không muốn tới, mà là mẹ con thường bị đám paparazzi chú ý. Mà ba con cũng không thua kém, à, còn có cậu nhỏ của con, trên báo gọi cậu ấy là “Nhị thiếu gia”. Tôi cảm thấy tên này nghe thật khí phách. Tôi quấn hỏi ba, tôi có thể có nickname hay biệt hiệu gì đó ngoài tên chính hay không? Ví dụ như Hàn nhị thiếu gia?
Ba xoa đầu tôi, quả quyết nói cho tôi biết, không được, con chỉ có thể làm Hàn đại thiếu gia thôi. Sau đó, trong lúc ăn cơm, tôi thấy ba ở phía đối diện nói với mẹ: “Anh cảm thấy cần phải giảm bớt thời gian tiếp xúc của của con với Tống Minh Thành.”
Tôi chẳng thèm để ý đến hành động tố cáo này. Vì vậy tôi đã đem những lời ba nói nói cho cậu nhỏ nghe không sót một chữ nào. Cậu quả nhiên rất tức giận, nhảy dựng ngay tại chỗ, giống như con cá chép lớn lật qua lật lại khi chiên vậy, đáng tiếc không nhảy qua được long môn. Điểm này, cậu và ba còn có cậu lớn có sự chênh lệch tương đối lớn.
“Hàn Tiềm, cái tên vô liêm sỉ này!” Cậu mắng, không băn khoăn chút nào đến lập trường của tôi hiện tại có phần lúng túng. Bởi vì, dựa theo suy luận của cậu, tôi là con trai của tên vô liêm sỉ. Ba đã từng dạy tôi cách trấn an quần chúng rồi vì vậy tôi biết, con đường mà cậu nhỏ phải đi còn rất dài, muốn làm yên dân trước tiên phải chỉnh đốn lại bản thân thì như vậy mới nhận được mật báo từ quần chúng, nằm vùng trong quần chúng.
Nhưng ngày đó, cậu quá tức giận, ngoại trừ nói những câu không nên nói cho tôi nghe, thậm chí cũng không mua đồ ăn cho tôi. Vì vậy, khi về nhà tôi dứt khoát đem những lời cậu nói ba vô sỉ rồi thêm mắm dặm muối nói cho ba nghe. Ba nghe xong cười có phần trầm tư.
Suốt một tháng sau đó, tôi đều không gặp cậu nhỏ. Nên nhớ rằng, cậu chính là một nhân vật vô cùng “hot”. Mẹ tỏ ra rất lo lằng trước sự biến mất đột ngột của cậu. Có hôm tôi nghe thấy mẹ lẩm bẩm: “Nếu như anh ấy là phụ nữ thì mình cũng nghi rằng anh ấy bí mật đi dưỡng thai chờ sinh…”
Một tháng sau, cậu nhỏ mang theo tâm trạng bình thản xuất hiện lần nữa, thành công loại trừ nghi ngờ của mẹ. Chỉ tiếc, lúc này nhìn cậu nhỏ rất sa sút, hoàn toàn không còn phong thái ngày đó nhảy loạn mắng ba là kẻ vô liêm sỉ.
“Đại Miên! Anh và em là anh em ruột thịt! Sao em có thể dễ dàng chấp nhận cho cách cư xử với anh của Hàn Tiềm nhà em được chứ! Tại sao anh ta lại cố ý đi tranh thầu với anh cả làm gì chứ, làm hại anh cả không thể phân thân, mệt không còn chút sức lực nào không thể không lôi anh đi giải quyết công việc… Một tháng vừa rồi trôi qua không phải là thời gian của con người nữa! Nhất định là anh ta cố ý chỉnh anh rồi, anh đã làm sai chuyện gì chứ? Ông trời ơi!”
Tôi núp sau rèm cửa sổ sau lưng len lén nói thầm, ai kêu cậu mắng ba là vô liêm sỉ, còn không lôi kéo tiểu vô tiểm sỉ cho tốt. Ba con con vừa xuất trận, kẻ nào dám tranh đoạt!
Haizz, nói nhiều như vậy chắc mọi người cũng nhận ra được ý đồ tôi muốn nói là gì đúng không?
Nguyên nhân của việc phải mời phụ huynh tới, tôi cũng có phần khó mở miệng.
Hôm nay, một nhóc mập béo ngồi kế bên vừa sờ đầu tôi vừa gọi tôi “Chíp Bông ngoan của ta”. Đây quả thật là hành động nhổ lông trên đầu cọp. Không biết có phải vẻ ngoài điển trai của tôi, hay bởi vì không chỉ lớp bên cạnh mà thậm chí tất cả nữ sinh năm cấp đều thích tôi cho nên rất nhiều bạn nam có tướng mạo không bằng tôi tỏ ra rất thù địch với tôi. Tiêu biểu nhất chính là tên mập này.
Cậu ta không giây phút nào không dõi đôi mắt ti hí như hạt đậu theo dõi tung tích của tôi. Ví dụ như tôi đi ăn cơm, tôi đi tiểu, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng xuất quỷ nhập thần của cậu ta. Trong khối còn lưu truyền câu nói: “Hàn Khải là con ngoài giá thú, mẹ của Hàn Khải là tiểu tam (chỉ kẻ thứ ba, tình nhân, bồ,…)”. Lời đồn đại này chính là do tên mạp ngày truyền ra. Mấy ngày trước, cậu ta nghe được mẹ gọi tôi trong điện thoại là “Chíp Bông ngoan của mẹ”, cậu ta vô cùng đắc ý định mượn việc này phá hỏng hình tượng anh tuấn của tôi.
Hôm nay, quả thật cậu ta đã khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi. Buổi trưa tôi mới nghe thấy cậu ta thần thần bí bí nói với Tiểu Hoa bên cạnh: “Nói cho bạn biết, Hoa Hoa, mặc dù Hàn Khải đẹp trai nhưng không trông cậy được gì. Nó nhất định là con riêng, sau này sẽ không được nhận tài sản gì cả, không nhà cũng không xe! Chỉ có cái mặt thôi! Bạn xem còn không bằng người tốt như tớ đây. Ba tớ chỉ có mỗi tớ là con trai! Bạn nói gì? Không tin? Ặc, bạn xem ba mẹ của tên nhóc kia đã bao giờ đến trường họp phụ huynh chưa?”
Sau đó là cảnh tượng cậu ta sờ đầu tôi kêu Chíp Bông của ta, tôi không thể nhịn được nữa liền cho tên mập đó một trận. Dĩ nhiên tôi cũng có bị thương, khóe mắt sưng húp cả lên.
Kéo lê tấm thân thương tích về nhà, mẹ quả nhiên lòng như lửa đốt chạy tới.
“Chíp Bông, sao con lại thành ra thế này? Chíp Bông?” Mẹ sờ sờ khóe mắt tôi: “Đánh nhau với ai? Con đánh người ta thành cái dạng gì rồi?”
Tôi học bộ dáng giật giật khóe miệng của ba, quả nhiên mẹ là người hiểu tôi nhất… Mặc dù tôi đối với cách xưng hô “Hàn Chíp Bông” này vẫn giữ nguyên thái độ bài xích như trước.
Khi đó, ông bà nội quyết định đặt cho tôi một cái nhũ danh may mắn, khi trưng cầu ý kiến của mẹ, mẹ một mực muốn gọi là “Hàn Chíp Bông”. Bởi vì bộ dạng khi đó của tôi khi đó có thể nói là lông, tóc rất dài (毛毛 nghĩa là Mao Mao, lông tóc nhưng cũng có nghĩa khác là Chíp Bông vì nhũ danh nên Crystal lấy là Chíp Bông cho dễ thương) . Mấy ngày trước mẹ xem tin tức, trong TV có một bé trai cũng xấp xỉ tuổi tôi, bởi vì môi trường hiện nay quá ô nhiễm cùng áp lực học tập lớn trong khi tuổi còn quá nhỏ nên đầu bị trọc! Bị các bạn học kỳ thị trong một thời gian dài, cho nên mấy sợi tóc vừa mới nhú ra cũng đều rụng sạch. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới mẹ. Một buổi tối nào đó nghe mẹ than thở: “Trẻ con bây giờ thật không dễ dàng!” sau khi ba dỗ dành hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, mẹ giải thích với ông bà nội thế này: “Ba mẹ, hai người nghĩ mà xem, con và Hàn Tiềm dù gì cũng là người của công chúng, con của chúng con không thể trọc đầu được, sinh ra nó đã phải chịu áp lực lớn như vậy, Chíp Bông, vừa nghe đã thấy xanh tươi, có thể có rất nhiều rất nhiều lông, tóc dài đó nha!”
Ông bà nội và ba cố gắng thuyết phục, tôi cũng gửi hy vọng vào lần gặp gỡ này, dù sao cách xưng hô Hàn Chíp Bông này… nhưng so với Hàn đại thiếu gia càng không lo lắng bằng…
Đáng tiếc, ba từ sau khi kết hôn với mẹ, nghe nói gu thẩm mỹ cũng bắt đầu có xu hướng dị thường. Ba chống đầu suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Cái tên này rất hay, xanh um tươi tốt, hân hân hướng vinh (郁郁葱葱,欣欣向荣 đều chỉ cây cối sinh trưởng thịnh vượng, tươi tốt. Crystal tra trên Baidu nhưng không có giải thích cả cụm mà chỉ giải thích tách biệt từng vế nhưng cùng mang một nghĩa.)”
Khi tôi nghe tin dữ này, thực sự suýt nữa bất tỉnh. Tôi đường đường là một Hàn đại thiếu gia, lắc mình một cái, liền hạ giá thành Hàn Chíp Bông…
Vào giờ cơm tối, tôi dè dặt nói với ba mẹ chuyện ngày mai chủ nhiệm lớp mời gặp mặt. Mắt ngấn lệ tường thuật lại chuyện bị tên mập ngồi kế bên hãm hại cùng tung tin đồn. Đương nhiên, tôi cũng có thêm thắt đôi chút.
Quả nhiên, mẹ cùng chung mối thù với tôi: “Hàn Tiềm, như thế này không thể được! Loại tin đồn này ảnh hưởng rất lớn tới trẻ nhỏ, để lại bóng ma tâm lý trong lòng là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này sẽ theo Chíp Bông suốt đời, ngộ nhỡ con bởi vì chuyện này mà không tìm được đối tượng, như vậy thật sự rất nghiêm trọng.”
Ba ăn một miếng cơm, giống như thường ngày gật đầu một cái biểu thị tán thành. Haizz, ba tôi và tôi không cùng chung một lý tưởng. Tôi theo đuổi hoa khôi lớp bên cạnh, bạn ấy không nô đùa với tôi, cũng không đáp lại tôi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên lý tưởng đó, theo đuổi bạn, ngày nào đó bạn gả cho tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ bạn một trận nên thân. Lúc đầu, ba theo đuổi mẹ cũng rất tốn công, đáng tiếc hình như ba không ghi thù một chút nào, xem ra ngày trước không có chung ý định như tôi bây giờ. Ba và mẹ luôn cùng chung một chiến tuyến, có đôi khi còn nam nữ kết hợp song kiếm hợp bích đánh trả lại tôi.
“Uhm, được. Ngày mai anh sẽ hoãn lại cuộc họp với ban giám đốc, vừa lúc đưa em và Chíp Bông tới trường, cũng nên làm sáng tỏ một chút. Trẻ con bây giờ trí tưởng tượng thật phong phú, lý luận về người thứ ba cũng có thể nghĩ ra được.”
Đêm đó, sau khi ba mẹ nhận lời, tôi cả người bừng bừng khí thế đi ngủ. Tôi có dự cảm, ngày mai tôi sẽ lên trang nhất, nếu không cũng là cả trang báo. Trong mơ tôi gặp hoa khôi cao ngạo lớp bên cạnh, nước mắt đầy mặt ôm bắp đùi tôi nói cho tôi biết, lúc trước cự tuyệt tôi là sai lầm lớn nhất, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn. Sau đó, tôi rung chân, lạnh lùng cự tuyệt suy nghĩ muốn quay đầu lại của cô bạn. Thậm chí, cái cảm giác đó rất chân thực, khiến tôi khắc sâu trong trí nhớ.
Sự thật chứng minh, tôi đúng là rất sáng suốt. Sau này, giáo viên trong trường của chúng tôi, nhất là thầy giáo, thường sẽ len lén cho tôi ít kẹo, hỏi tôi xin chữ ký của mẹ. Thái độ của chủ nhiệm lớp với tôi cũng tốt hơn trước, thường hỏi tôi, ba tôi có anh em không. Khoa trương nhất chính là đám bạn học lớp bên cạnh, tên mập kia hoàn toàn ngậm miệng, còn có một số nam sinh còn len lén lấy lòng tôi, hỏi có thể đến nhà tôi chơi không, mỗi ngày tôi còn nhận được rất nhiều thư tình của Nhị Hoa, Tam Hoa, Tứ Hoa… Haizz, áp lực của tôi rất lớn!
Điều duy nhất khiến tôi muộn phiền chính là cái tên Hàn Chíp Bông này truyền khắp toàn bộ thành phố, mọi người đều biết con trai của Thẩm Miên và Hàn Tiềm tên là Hàn Chíp Bông, mà bỏ quên cái tên chính của tôi. Cũng may cậu mập hiện tại cũng ưỡn ngực nghiêm mặt nói cho tôi biết: “Hàn Chíp Bông là cái tên đầy ý thơ và cao quý, mẹ bạn rất xinh! Thật sự rất đẹp! Chíp Bông ạ!”
“Sinh ra mà không biết đến Hàn Chíp Bông thì chính là uổng phí một đời người!”
Haizz, bạn xem, giống như lời mẹ tôi nói, dư luận chính là một điều rất vi diệu.