Đêm đórốt cuộc Hàn Tiềm phải vác bộ mặt đen thui trở về. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ có một câu nói, sắc mặt của anh, so với bóng đêm còn đẹp hơn.
Nhưng sắc mặt không tốt của Hàn Tiềm trước khi rời đi khiến cho tôi cuốn chăn càng chặt hơn. Mặc dù hơi thở của anh bất ổn, nhiệt độ cơ thể nóng rực, nhưng anh khống chế cảm xúc, chỉ lịch sự hôn lên chóp mũi tôi.
Sau đó, tôi liền trở mình chìm vào giấc ngủ, lại một đêm không mộng mị.
Không lâu sau thì tôi xuất viện, A Quang kêu tài xế chở tôi đến địa điểm quay phim. Vốn tưởng rằng nhân viên đến đông đủ thì việc quay phim sẽ nhanh chóng bắt đầu, không nghĩ tới lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ của ông đạo diễn râu ria rậm rạp, dưới chân rơi đầy tàn thuốc.
“Quay cái gì mà quay! Diễn viên không phối hợp. Hôm nay vốn là muốn quay cảnh sinh hoạt bên nhau của ba cô cậu. Haizz, đều tại tôi, tự nhiên lại ham cái khoản tài trợ này làm gì, Hàn Tiềm cấp cũng đủ nhiều rồi, haizz, trách tôi cảm thấy không đủ, trách tôi lòng quá tham.”
Tôi chớp mắt nhìn Lý Khải Duệ: “Bộ dạng này của đạo diễn là sao vậy? Không phải diễn viên đều ở đây sao, tâm trạng anh nhìn qua cũng không tệ, tôi cũng về rồi.”
Lý Khải duệ liếc mắt nhìn tôi, thần sắc cũng có phần khổ não: “Còn không phải do anh ta tự mình làm chủ, hứa hẹn đem vai Trần Dương Dương giao cho con trai Tô Khiêm. Cái tên tiểu tử chết tiệt đó, còn ít tuổi mà đã tỏ vẻ con em nhà giàu, căn bản không chịu phối hợp diễn xuất, ai dụ dỗ cũng không được.”
Ở trong《 Scandal 》, Lý Khải Duệ đảm nhận vain am chính Trần Tẫn, lúc quen biết tiểu minh tinh là tôi thì đã có một đứa con trai mười tuổi là Trần Dương Dương. Mặc dù phân cảnh của đứa con này không tính là nhiều, nhưng lại có tác dụng cực kỳ quan trọng thúc đẩy sự phát triển của mối quan hệ giữa tôi và Lý Khải Duệ. Ban đầu đã nói sẽ mời một ngôi sao nhí, không nghĩ lại tìm con trai Tô Khiêm.
Tô Nghiêm tôi đã từng nghe qua, là một thương gia vàng bạc đá quý, làm việc đĩnh đạc, khiêm tốn, ly hôn với vợ rồi nuôi con trai mười tuổi một mình. Nghe đồn, hai mươi bốn tuổi đã làm cha. Đối với đứa con trai độc nhất này vô cùng cưng chiều, muốn gì được đó, chắc là muốn thực hiện suy nghĩ muốn diễn trò của tên nhóc này, hết lần này đến lần khác đạo diễn than vãn về các khoản chi phí, vì vậy bây giờ mới có bộ dạng than nghèo kể khổ “tôi thực sự quá khờ” này của đạo diễn.
Tôi cũng cảm thấy có phần nhức đầu, trong kịch bản bởi vì tôi và Trần Dương có thể chung sống hòa thuận, mới có thể thu hút được sự chú ý của Trần Tẫn tiếp sau đó mới phát triển thành gian tình, có thể thấy được tên nhóc này chính là chất xúc tác. Muốn thu phục một người đàn ông, trước tiên phải thu phúc được con anh ta, đối với một thương nhân đã từng ly dị mà nói chính là một đường tắt. Mà mấy đứa trẻ thì không giống những diễn viên trưởng thành, coi như Lý Khải Duệ không có thiện cảm với tôi, nhưng trong quá trình diễn sẽ dung lý trí để tận lực phối hợp với tôi.
Nghĩ đến đây, đột nhiên thấy Liễu Sơ Lãng đỏ mắt, che mặt chạy vội từ phía trong ra.
“Này, Sơ Lãng, sao lại thành bộ dạng thế này?” Kéo tay đang che gò má của cô ta xuống, người đại diện của cô ta hô lớn: “Cái thằng nhóc diễn viên nhí này có bộ dạng thế nào, sao lại khiến một cô gái có tính tình tốt như Liễu Sơ Lãng cũng phải tức đến phát khóc. Haizz, làm sao còn có thể chụp được nữa đây. Trước là do tình trạng sức khỏe của Thẩm tiểu thư, khó khăn lắm mọi người mới đến đông đủ, thì tên nhóc đó không làm.”
Liễu Sơ Lãng nhìn tôi một cái, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm lại. Tôi bị người đại diện của cô ta lườm cho một cái cháy mặt, không còn cách nào khác đành xung phong nhận việc: “Đứa bé đó tên gì? Vẫn ở bên trong à? Tôi vào trong xem thế nào, khơi thông tư tưởng một chút, trong khoản đối phó với bọn trẻ con tôi cũng không tệ.”
Lý Khải Duệ liếc tôi một cái: “Tôi nghĩ cô nên tiết kiệm hơi sức đi thì hơn, chúng tôi đã khuyên bảo như vậy, tên nhóc này cũng không thèm hé răng, cứ ngồi lì trên ghế không chịu diễn để quay phim. Người kiên nhẫn như Liễu Sơ Lãng còn không làm được gì, cô ra tay với đàn ông là được rồi, còn đứa trẻ đó thì thôi đi.”
“Không phải là bé trai sao? Nếu anh cũng khẳng định tôi có chút thủ đoạn đối phó với đàn ông, chỉ cần là giống đực, không phải đều giống nhau sao, tuổi tác không là vấn đề.” Tôi ném cho Lý Khải Duệ một câu rồi chạy thẳng vào bên trong.
Quả nhiên thấy ngay một đứa bé trai sắc mặt âm trầm, vặn vẹo ngồi trên băng ghế nhỏ, tay che đũng quần, sắc mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt lại âm tình bất định (chỉ sự không ổn định, biến hóa vô thường). nghe thấy tôi đi vào cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.
Sau đó tôi nghe thấy phía sau lưng Lý Khải Duệ cũng đi vào: “Tô Dương Dương, em không muốn phối hợp với bọn anh sao? Đừng tưởng, bố em là Tô Khiêm mà em bày ra bộ dạng này, em còn bé, tính cách thế này không ngoan đâu.”
Lời này nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dương Dương xanh mét hơn. Tôi thấy nó hình như cũng sắp khóc rồi, đành bước lại, hạ tầm mắt: “Bạn nhỏ Tô Dương Dương đúng không? Em có muốn vào WC để thay đổi tâm tình không?”
Ai ngờ câu này nói ra, Tô Dương Dương thế mà lại ngẩng đầu lên: “Nơi này có nhà WC nam sao ạ? Em muốn đi nhà WC nam.”
Lúc này tôi mới nhớ tới, địa điểm chụp ảnh lần này của chúng tôi là một khu rừng trúc, nghiêm túc mà nói cũng không có trang thiết bị hoàn chỉnh, hiện đại.
Lý Khải Duệ nhìn vào mắt tôi, xoa tay, nói: “Đều là giải quyết tại chỗ.”
Lúc này tôi mới phát hiện ra vấn đề mấu chốt, nhưng phám là con em nhà giàu, đều có phần kiểu cách,hơn nữa cũng mắc căn bệnh chung của người tri thức. Ví dụ như Tống Minh Thành, chính là uống rượu uống đến uống đến bang quang nghẹn chết cũng tuyệt đối không làm ra hành vi phóng uế, đi bậy đi bạ bên ngoài, nhất định phải tìm được nơi đèn đuốc sáng trưng, phòng ốc đàng hoàng, bồn cầu sạch bóng mới có thể giảm bớt sức ép cho bang quang. Anh ta tự nhận mình có tong nghiêm và kiêu ngạo của người quý tộc, không thể làm mất hình tượng vì sự cản trở của công năng ‘đàn ông’ được.
Cái này tám phần cho thấy thiếu gia Tô Dương Dương rất sĩ diện, một đứa trẻ e nhà được bao bọc quá tốt có khi lại không dễ để sinh tồn. Ví dụ như Tống Minh Thành và Lý Khảo Duệ, hai người này nếu sinh sống ở đảo hoang, tôi dám chắc Lý Khải Duệ sẽ thắng.
“Em biết vì sao Napoléon lại thua trận Waterloo không? Là bởi vì lúc ông ta đi đánh giặc mặc quần bó sát người, không tiện cởi ra, cộng thêm ông ta không muốn đại tiểu tiện tùy tiện, đành phải nhịn đưa ra quyết định chiến lược, kết quả là đây! Đại bại! Sau đó bản thân còn bị lưu lạc đến một hoang đảo sống cô quạnh suốt đời. Tại sao lại vậy? Thật ra thì cũng là bởi vì ông ta không buông ra! Người có ba cấp, ông ta không thể thuận theo tiếng gọi của tự nhiên, vì vậy liền thua.”
Lý Khải Duệ nhìn tôi mặt mày hớn hở, nước miếng tung bay nói những lời này, khẽ nhíu mày: “Thẩm Miên, cô ở đây làm gì? Tô Dương Dương, nếu em không giải quyết được coi như xong, chờ đến khi đổi địa điểm, cũng còn lâu và xa lắm.”
Khong ngờ lúc này Tô Dương Dương thấp giọng thì thầm, kéo kéo vạt áo tôi, chớp chớp hàng lông mi dài của đôi mắt đẹp: “Cái đó, cái đó là thật sao?”
Tôi dung sức gật mạnh đầu: “Là thật, một số người có tiền, vì thể diện mà quậy phá, nhưng cũng vì thế mà phải trả giá đắt. Ví dụ như Aleksandr Sergeyevich Pushkin ( là một nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Nga), vì người vợ xinh đẹp của mình mà quyết đấu với người khác, kết quả bị người ta đánh chết, em biết tại sao không? Cũng là bởi vì Pushkin quá câu nệ hình thức, quyết một đấu ba, còn muốn chơi trội, đầu tiên là đấu tay không sau đó còn blabala nói một đống cái gì mà tat hay mặt trăng sáng trừng phạt các ngươi, kết quả là bỏ lỡ cơ hội bị người ta đánh cho!”
Tô Dương Sương ngơ ngác nghe xong, rốt cuộc quyết định nhảy xuống khỏi băng ghế: “Uhm…. Được rồi, chị dẫn em vào trong rừng trúc đi… đi tiểu một chút đi!”
Lý Khải Duệ ngây ngẩn cả người: “Em không muốn quay phim là bởi vì buồn tiểu sao? Cũng bởi vì không có WC đàng hoàng không muốn tùy tiện đi tểu?”
Bạn xem, chân tướng có đôi khi rất tàn nhẫn.
Tô Dương Dương tin tưởng tôi, nhưng giới tính của tôi là nữ, cuối cùng vẫn là tìm Lý Khải Duệ giúp nhóc giải quyết.
Ở chung một thời gian, tôi cảm thấy đứa trẻ Tô Dương Dương này thật ra rất ngoan, không khỏi true chọc nhóc vài câu: “Em còn sợ không để cho chị một mình dẫn em đi, thế không sợ chị sẽ chạy tới nhìn lén em sao? Em vẫn là một tên nhóc con, độ dài của vật nhỏ cũng chỉ có vậy, chị cũng chẳng là gì.”
Chờ tới khi bạn nhỏ Tô Dương Dương đỏ mặt chạy sâu vào trong rừng trúc, Lý Khải Duệ đột nhiên nhìn tôi nói một câu không nóng không lạnh: “Đã từng xem qua vô số người nên không lạ gì?”
Tôi cười cười: “Đó là vì giống kích thước nhỏ bé của người phương Đông, tôi xem thật sự là thấy không hề kinh ngạc, bản cô nương thích nhìn kích thước vừa dài vừa lớn của người phương Tây hơn.” (Crystal: @@ chị Thẩm thật bạo mồm)
Quả niên nét mặt Lý Khải Duệ biến hóa kỳ ảo: “Cô làm loại chuyện này từ thời niên thiếu? Khi cô bước chân vào giới? Hay… nguyên nhân bởi vì điều kiện gia đình nên không thể không làm cái loại chuyện này? Còn vừa mới bắt đầu đã là khách hàng phương Tây?”
Trên mặt anh ta hiện rõ sự khiếp sợ và không tin, mỗi câu nói đều cân nhắc cẩn thận lựa chọn từ ngữ, sợ rằng sẽ khiến tôi nhớ lại nỗi niềm bi thương nào đó.
Đoạn chuyện cũ này cũng được coi là một trong những cơn ác mộng khi còn bé của tôi. Năm đó, bố tôi một lòng một ý hy vọng tôi trở thành nghệ thuật gia, điêu khác gia hoặc cũng phải là một kiến trúc sư. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, tôi cũng chưa từng có một món đồ chơi thú bong nào làm bạn cả, mà thay vào đó là một đống tượng Venus cụt tay (là bức tượng thần Vệ Nữ thành Milo, một bức tượng Hy Lạp cổ đại và là một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc hoạ Aphrodite, vị nữ thần tình yêu và sắc đẹp của người Hy Lạp) và không cần cảm thấy thẹn thùng khi nhìn thẳng vào bức tượng khỏa thân của David! ( là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo)
Lúc đó, tôi làm thế nào cũng không ngờ tới, sự tình ngày hôm nay đơn giản như vậy nhưng lại khiến tương lai của tôi gập ghềnh và chua xót đến vậy.