Thành Danh Sau Một Đêm

Chương 39: Chương 39: Tinh phong huyết vũ, dịu dàng nắm tay nhau tới già




Buổi chiều hôm đó, tôi đang thay nước cho hoa hướng dương trước giường bệnh, không ngờ lại nhận được điện thoại của Hàn Tiềm. Từ khi bức ảnh tôi và anh hôn nhau lộ ra ngoài tới nay, đây là lần đầu tiên chúng tôi liên lạc với nhau, giọng nói của anh xen lẫn hơi thở, chỉ cách có mấy ngày, lại phảng phất như trăm sông ngàn núi nay mới gặp lại. Chỉ một hơi thở nhè nhẹ của anh cũng khiến người ta rung động.

“Thẩm Miên, anh ở cửa cầu thang thoát hiểm tầng ba, em có thể tới gặp anh không?”

Tôi vâng một tiếng, mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân chạy đến tầng ba, bước chân vội vã, muốn nhanh chóng gặp anh. Khi gần đến chỗ rẽ cầu thang nhìn thấy bóng dáng anh, tình cảm bỗng trở nên cô đọng, thu lại tiếng bước chân, tốc độ chậm lại đi tới trước mặt anh.

Không gian nơi cầu thang khá rộng rãi, anh đứng bên cửa sổ, vạt áo buông lơi, không đeo cà vạt, tóc bị gió thổi hơi rối. Người đàn ông này có dáng người cao lớn, dung mạo không chê vào đâu được, dường như đang lơ đãng, tản mạn khiến anh càng thêm sinh động, thi vị.

Hàn Tiềm xoay người lại, dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi hoàn toàn biến mất, giống như có ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống, băng tuyết tan đi, mùa xuân trở về với đất mẹ. Anh vươn tay ra xoa đầu tôi, cảm giác đầu ngón tay anh lạnh như băng khiến cho tôi khẽ run lên.

“Còn đau phải không?” Hàn Tiềm thấy phản ứng đó của tôi, tay rời xuống vuốt ve mặt tôi. Bên má trái còn lưu lại một ít xanh tím, anh nhẹ nhàng chạm vào, lành lạnh mà dịu dàng. Sau đó kéo thắt lưng tôi, ôm tôi vào lòng anh.

Đầu tôi dựa vào ngực anh, anh nhẹ nhàng giữ gáy tôi, giống như đang vuốt ve một con vật nhỏ bé, ngoan ngoãn, vô hại, tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc của tôi. Tôi nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, còn có cả tiếng tim đập mạnh mẽ của anh dưới lớp quần áo, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa, thân phận của tôi là gì, thân phận của anh là gì. Ở trong tình yêu, người với người không có bản chất khác nhau. Có tiền hay không có tiền, cảm giác trong tình yêu đều là một loại. Nó có thể khiến cho một cô gái bình thường trở nên sinh động đặc biệt, đồng thời cũng để cho một cô gái đặc biết, độc lập trở nên bình thường, gần gũi. Đều bình đẳng mà mỹ lệ.

Ở trong mắt hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ, tôi có lẽ là người độc nhất vô nhị được công ty dày công vun đắp thành một minh tinh sáng chói. Ở trong mắt Hàn Tiềm, tôi chỉ là một cô gái bình thường, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ làm loạn, cũng có khuyết điểm giống như bao cô gái cùng tuổi khác – Thẩm Miên. Ở trong tin tức truyền thông, có lẽ tôi là một trong những nhân vật là đề tài có lượng tiêu thụ lớn, chỉ là một ngôi sao trên bầu trời tươi đẹp kia, dù có sáng thế nào cũng không ai quan tâm. Nhưng ở trong mắt anh, tôi chính là ngôi sao duy nhất sáng trên bầu trời đêm ấy.

Hàn Tiềm vỗ vỗ đầu tôi, cọ chóp mũi vào chóp mũi tôi, nhẹ nhàng, tự nhiên hôn xuống, giữ chặt hai tay tôi không hề buông lỏng. Tôi được ôm chặt trong lòng, chỉ mơ mơ màng màng cảm nhận được rất nhiều nụ hôn dầy đặc rơi xuống. Hàn Tiềm dịu dàng như thế khiến tôi không thể không động tình. Tôi theo dõi anh hai năm, rõ ràng là mạnh mẽ như vậy thậm chí thủ đoạn còn được coi là rất tàn nhẫn, hiện tại lại coi tôi như châu báu, mà chỉ dịu dàng như vậy đối với một mình tôi, giống như ngọc quý, trông thì lạnh lùng, nhưng khi chở che thì lại vô cùng ấm áp. Mà khối ngọc được cất giấu này chính là tôi, người được mang hơi ấm sưởi ấm trái tim, cũng chỉ có người uống nước là tôi mới tự biết ấm lạnh thế nào.

Hàn Tiềm tinh tế hôn tôi, sau đó ánh mắt dừng trên mặt tôi: “Mấy ngày nay không thể liên lạc với em, có nhớ anh không?”

Lúc này tôi đang dựa vào ngực anh, mới vừa rồi động tình tôi đưa tay ôm anh, chính là tư thế quặp chặt đối phương, ở khoảng cách gần như vậy nghe trêu chọc quả thật khiến mặt tôi cũng đỏ lên, đành lắc lắc cổ hỏi: “Anh làm cách nào tới được đây?” Bởi vì chuyện bức ảnh, vì scandal của tôi mà ngay đến cả Tống nhị thiếu gia lái xe ra cửa liền bị theo dõi, huống chi là Hàn Tiềm, chắc chắn ký giả mai phục 24/24 trước cửa nhà anh.

Nhưng Hàn Tiềm lại cười cười: “Lái xe tới.” Cuối cùng lại bồi thêm một câu: “Đưa vú đi mua đồ và lái chiếc xe gia đình có dán hình trẻ em.” Ngón tay anh chỉ chỉ xuống sân, chỉ thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc xe vô cùng nổi bật, hai bên cửa xe dán hình hoạt hình Hello Kitty, hình vẽ kia chỉ là dùng sơn phun lên qua loa, hiển nhiên không phải tác phẩm của họa sĩ chuyên nghiệp. Thực sự là không thể phân biệt nổi chữ tiếng Anh Hello Kitty, nhìn thế nào cũng chỉ thấy mặt một con mèo to vặn vẹo, xấu xí, bên mép xiêu xiêu vẹo vẹo cắm ba sợi râu.

Nghĩ đến Hàn Tiềm tránh né đám ký giả xuất quỷ nhập thần, lại lái một chiếc xe như vậy tới bệnh viện, hiện tại tôi có chút dở khóc dở cười. Có lẽ biểu hiện của tôi quá lộ liễu, Hàn Tiềm hơi nhíu mày, có phần bất đắc dĩ: “Vú Trương ở trong xe nên anh không dám hút thuốc, lúc lái xe chỉ tìm thấy một hộp kẹo cao su, vị ô mai, lần đầu tiên trong đời ăn loại này, nhưng thực sự không tệ, quả nhiên là nên cùng nhau chia sẻ.” Nói xong, anh liền cúi đầu xuống hôn tôi, lần này là một nụ hôn triền miên, thật sâu nhàn nhạt, dường như rơi vào một trận mưa phùn gió bắc, mang theo hương vị ướt át và dấp dính.

Nụ hôn vị ô mai. Hàn Tiềm là một người rất rộng lượng, là một người biết sẻ chia, tận hết sức lực.

“Đúng là một đứa trẻ tham ăn, không ăn ô mai nữa, anh mang cho em canh gà.” Hàn Tiềm vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của tôi, giọng nói trầm thấp, cười mập mờ: “Là canh của vú Trương, trước đây em đến nhà đã uống một lần, không phải la hét nói nếu có cơ hội phải uống cho no hay sao? Lần này trước khi tới đặc biệt nhờ vú Trương làm.”

Tôi cảm thấy tâm tình Hàn Tiềm rất tốt, lúc này thẳng thắn chắc sẽ được coi như giao nộp vũ khí đầu hàng không giết cũng không xử lý, kéo kéo Hàn Tiềm: “Em có chuyện quan trọng muốn thành thật. Em không phải như bọn họ nói dựa vào quy tắc ngầm như vậy đâu.”

Hàn Tiềm cũng không kích động, đưa canh gà cho tôi, lại xoa đầu tôi: “Ăn canh xong rồi nói. Ngoan.” Sau đó anh cau mày, tiếp tục nói: “Hôm nay anh tới cũng có chuyện này muốn nói với em, mặc dù rất khó mở lời, nhưng anh nghĩ, em có quyền được biết.”

Tôi nhả ra một đoạn xương gà, trong lòng thầm nghĩ có phải Hàn Tiềm định nói chuyện liên quan đến những tin tức bị công khai hay không. Như vậy cũng tốt, anh nói rõ, tôi cũng sẽ nói rõ, như vậy tôi cũng không rơi vào tình cảnh bị động. Dù sao, căn nguyên mọi chuyện giữa tôi và Hàn Tiềm cũng rất sâu xa, ngay từ đầu khi tôi trở về, cũng là bởi vì Hàn Tiềm, không phải có thể dễ dàng giải thích được.

Ăn xong canh, Hàn Tiềm lại thu dọn bình giữ nhiệt, sau đó lấy khăn ướt lau lớp mỡ bóng nhoáng trên môi tôi, thuận thế còn cầm ngón tay tôi lên, cẩn thận lau từng ngón tay cho tôi.

Anh lại dùng lực ôm tôi: “Tin tức là do anh đưa ra. Thời gian khẩn cấp, anh chưa kịp thương lượng.”

“Anh không muốn lại phải đứng trong bóng tôi nhìn em, anh muốn cùng em tản bộ dưới ánh mặt trời, cùng nắm tay nhau, mà không phải đi thăm bệnh cũng phải lén lén lút lút như thế này. Anh muốn quang minh chính đại bảo vệ em, mà không phải như bây giờ, để cho em một nhìn phải đối mặt với dư luận như vậy. Công khai có thể gây áp lực rất lớn cho cả hai chúng ta, nhưng anh hy vọng em có thể cùng anh bước tới, chúng ta không chỉ có bây giờ, còn phải cùng nắm tay nhau nhiều năm nữa, em hiểu không? Phải ngoan ngoãn.”

Tôi gật đầu, bầu không khí lúc này vừa đúng lúc, tôi đang định mở miệng tiến hành phê bình và tự phê bình đối với hành vi giấu diếm của mình, điện thoại của Hàn Tiềm lại vang lên không ngừng. Anh liếc nhìn tên hiển thị trên điện thoại, nói với tôi một tiếng, rồi bước sang một bên nhận điện thoại.

Đây là một cuộc điện thoại rất dài, mà theo như cách nói chuyện thì chỉ thấy sắc mặt Hàn Tiềm càng ngày càng như bị phủ một màn sương lạnh. Cuối cùng anh cũng ngắt điện thoại bước lại chỗ tôi, sắc mặt xám xịt.

“Lam Lam không may mang thai.”

Tôi ngẩn ngơ: “Con ai?”

Sắc mặt Hàn Tiềm lúc này càng thêm nặng nề: “Ngay cả chính nó cũng không biết. Trường học mở party, nó uống hơi nhiều.”

Tôi không biết phải an ủi thế nào cho tốt nữa, Hàn Tiềm thấy tôi ngập ngừng, xoa đầu tôi: “Đừng lo, Thẩm Miên, không sao đâu. Anh sẽ xử lý, còn em, vừa rồi định nói gì với anh?”

Tôi thấy anh có vẻ nóng vội muốn rời đi, Hàn Lam Lam không may mang thai, nhất định là tứ cố vô thân, người đầu tiên cô ấy nghĩ tới là anh trai mình. Tôi có thể hiểu. Tôi cảm thấy tôi không có lý nào bá chiếm Hàn Tiềm, vẫn nên để anh sớm trở về bên Hàn Lam Lam để xử lý mọi chuyện mới phải. Huống chi, trong tình huống khẩn cấp như vậy, căn bản chuyện giữa tôi và Hàn Tiềm không thể nói rõ được. Không khí tuyệt diệu vừa rồi lại đột ngột biến thành tuyết rơi ngàn dặm, hiện tại không phải thời cơ tốt để thẳng thắn.

“Anh đi trước đi, khi nào anh trở lại em sẽ nói với anh, khi nào rảnh rỗi phải liên lạc với em đó.”

Cuối cùng, Hàn Tiềm hôn lên trán tôi: “Muốn giải thích em không phải dùng quy tắc ngầm để nổi tiếng? Anh biết. Anh thích chính là con người em, cho dù em có gia cảnh thế nào, đã từng xảy ra chuyện gì, anh chỉ cần kế hoạch trong tương lai của em có anh là được rồi.”

Sau đó, anh xoay người rời đi, mạnh mẽ vang dội. Chuyện của Hàn Lam Lam nhất định khiến tâm trí anh rồi bời. Mà tôi nhìn bóng lưng lo âu của anh, chỉ cảm thấy, hiện tại không nên gây thêm phiền phức cho anh là hoàn toàn chính xác.

Đối với rất nhiều chuyện quan trọng, chúng ta luôn muốn tìm một trường hợp chính thức nhất, quang minh chính đại nhất, phù hợp nhất. Mỗi người đều muốn trong thời khắc đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh gặp phải sự kiện quan trọng này,với tình yêu cũng thế, với sự nghiệp cũng vậy. Đem bộ quần áo đẹp nhất để lại đến buổi lễ nhận thưởng mới mặc, đem bữa tiệc mừng công để lại đến khi mọi chuyện thành công mới mở, đem bức thư tỏ tình để lại đến khi tâm tình anh ấy tốt mới đưa ra. Nhưng là đến buổi lễ nhận thưởng, bộ quần áo đã không còn vừa với người nữa, có cố mặc cũng không vừa; đến khi thành công, người bạn đã từng kề vai sát cánh đã đi xa; khi tâm tình anh ấy tốt, bên cạnh đã có một cô gái khác.

Hải Tử (là tác giả của Đồng nhân – Đồng nhân võng vương, ai biết thêm thông tin của tác giả này thì giúp Crystal bổ sung nhé!) nói, trước công nguyên chúng ta còn quá nhỏ, sau công nguyên chúng ta lại quá già, chưa từng gặp qua người nào, thực sự một lần nở nụ cười xinh đẹp như vậy. Thời gian và sự gặp gỡ là chuyện rất kỳ diệu, không phải ai cũng có thể ở trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất của người con gái, những năm tháng thơ mộng nhất gặp được người đàn ông yêu mình, cũng không phải tất cả những điều đẹp đẽ nhất sẽ đều đến cùng một lúc.

Tôi muốn trong trường hợp thích hợp nhất sẽ thẳng thắn tất cả với Hàn Tiềm, nhưng bởi sự lý tưởng hóa của bản thân và những sự cố xảy ra, đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

Tôi và Hàn Tiềm trải qua những lời đồn đại này thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, lúc đó tôi nghĩ rằng, huyết vũ tinh phong, cho dù thế nào cũng có anh dịu dàng nắm tay nhau tới già. Lại không nghĩ rằng còn một trường hợp nữa có thể xảy ra, huyết vũ tinh phong, cảnh còn người mất, người đã không còn ở đây nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.