Thánh Địa Vùi Thây

Chương 13: Chương 13: Thang máy




Do quá nhập tâm, tôi đã không phát hiện có người đứng bên cạnh mình.

“Nhân viên không được hút thuốc.” Một giọng nói già chát vang lên, tôi ngẩng đầu thấy người đến là một ông bác thấp bé mặc đồng phục giống tôi, sống mũi đeo cặp kính lão tròn tương tự kiểu dáng Nam dùng.

Thằng nhãi này dám gọi người già đến chịu tội thay nó! Luân lý để đâu!- Tôi thầm nghĩ, vội dụi tắt điếu thuốc.

“Vâng vâng. Tại cháu không thấy ai nên…” Tôi gãi đầu phân bua.

Ông bác quét mắt nhìn tôi một lượt, sau đó đưa mũi đến gần người tôi hít hà, hành vi kỳ quặc khiến tôi bối rối cứng đờ người.

“Anh nặng mùi quá.” Ông bác bịt mũi phẩy tay “Đi thay quần áo đi, để khách ngửi thấy có mà chết.”

Tôi nhìn vào phía trong cửa kính, nơi bữa tiệc hoành tráng đang diễn ra, mọi người đều ngồi ngay ngắn trên ghế thưởng thức văn nghệ. Tôi cá rằng giờ mà tôi bước vào, Sarah sẽ ném một ánh mắt có thể bắn xuyên qua ngực tôi.

“Anh vòng qua hoa viên, đi ra phía sau. Sẽ có lối tắt dành cho nhân viên. Tôi vừa vào đấy thay đồ về.” Ông bác gom hai đầu mẩu thuốc lá của tôi, đảo mắt tìm thùng rác. “Nhanh lên, lão không chờ được lâu đâu.”

Tôi vâng vâng dạ dạ, rời vị trí.

Hoa viên rất rộng, nhưng tôi không phải người dễ lạc đường, tôi ước lượng phương hướng, mười phút sau tìm được nơi ông bác chỉ.

Ở nơi đó có một cổng sắt xếp đã được kéo ra sẵn, cùng một cửa gỗ đang khép hờ. Tôi đẩy cửa, thấy trước mặt là một đoạn hành lang cụt. Không có căn phòng nào cả, chỉ có một buồng thang máy. Tôi thầm nghĩ có mỗi ba tầng lầu lắp thang máy làm cái gì, người giàu đúng là ngại đi bộ, bảo sao chả gout.

Tôi vào trong thang máy, không chút nghĩ ngợi bấm lên tầng ba.

Về sau tôi đã mang ác cảm với thang máy trong thời gian dài, chính vì phút bất cẩn ngày hôm nay.

Quay trở lại hiện tại, thang máy chở tôi không đi lên, nó đi xuống.

Mới đầu tôi còn tưởng thang máy rơi tự do, hoảng hốt định bấm cứu hộ nhưng không tìm thấy nút. Sau đó bình tĩnh lại tôi mới thấy tốc độ của thang máy rất ổn định, không giống như mất kiểm soát.

Tôi thầm than thế này không ổn rồi, tôi lại lầm sấm nơi riêng tư nào đây.

Thang máy đi xuống tầng ba, tôi không chờ nó mở cửa, bấm trở lại tầng một. Nhưng nó chẳng thèm nể mặt tôi, cứ há mồm đứng im, không tiếng động đuổi tôi ra.

Tôi ló đầu nhìn bên ngoài, thấy bài trí nơi này trông còn tao nhã lịch sự hơn phòng ăn tầng một, lại mang nét cổ kính phương đông rất không hợp chủ đề. Đứng mãi cùng không phải cách, tôi thử bước ra khỏi thang máy, cửa khép lại, tôi bấm nút lần nữa, cửa vẫn không mở ra.

Cái thang máy này thành tinh hay sao!- Tôi đá nó mấy cái, nốt giày liền in trên mặt gương sáng loáng. Mặc cảm tội lỗi, tôi lại khom lưng kéo tấm thảm đắt tiền bên cạnh chùi đi.

Lúc tôi đang loay hoay bỗng nghe có tiếng hô to gọi nhỏ vọng lại. Tôi quay đầu, thấy cánh cửa sơn son thiếp vàng sau lưng bật mở, một đoàn người da trắng mắt xanh ăn vận comple đang khệ nệ khênh trên vai một thứ gì đó như chiếc hòm vừa dài vừa cồng kềnh được bọc trong khăn nhung đen.

Có người nhìn thấy tôi trợn mắt ngồi xổm trước cửa thang máy, liền gọi:

“Hey bro! Give us a hand with this!”

Khung cảnh lúc bấy giờ rất sốt ruột, tôi dù không hiểu anh ta nói gì nhưng cũng bị tâm thế khẩn trương của những người này cảm nhiễm. Vội vàng xắn tay áo nhảy vào giúp sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.