CHƯƠNG 10
―Không, ta không cho phép! Tuyết Tố Tây! Đồ tiện… Ô ô…
Miệng Tuyết Tố Hân bị một bàn tay bưng lại, không cho nàng phát ra thêm tiếng nào nữa. Nàng phẫn hận vung tay đá chân bừa bãi. Nàng không cam tâm, người phu quân chọn lại không phải là nàng! Vì sao chỉ cần gặp kẻ đó, tất cả những thứ thuộc về nàng đều sẽ về tay hắn?
―Ngươi đưa Công chúa trở về Thuỵ Tuyết cung, thỉnh nàng không được tuỳ tiện đến Giản
Mai hiên.
Hiên Viên Hạo Húc phân phó thị vệ đuổi Công chúa hồi cung, còn thấy xa xa nữ nhân kia không ngừng kêu gào, quả là đầu óc bất thường. Nàng bây giờ đã không còn màng đến hình tượng của mình nữa rồi.
Khi Hiên Viên Hạo Húc đi vào Vong Ưu cư, Tuyết Tố Tây đang ở trong phòng đọc sách, thân khoác y phục tố sắc. Vừa sáng ra đã bị Tiểu Lâu cùng Vị Tuyết bắt uống thuốc, hiện tại thân thể Tuyết Tố Tây đã khá hơn, bất quá vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ở nơi không thể cho ai biết vẫn đau đến hổ thẹn.
Thấy thân ảnh Hiên Viên Hạo Húc vào cửa, Tuyết Tố Tây thoáng run lên rồi sau đó rất nhanh trấn định thần sắc. Thật gượng gạo khi phải đối mặt với nam nhân đã xích loã vô số lần trước mặt mình, ngày hôm qua y quả thật đã bị kinh hách. Nam nhân kia dám ở nơi đó…
―Tướng quân…
Tiểu Lâu và Vị Tuyết nhìn thấy Hiên Viên Hạo Húc không thể không cất lời. Trong tay Tướng quân có bình rượu, xem ra hôm nay hắn sẽ không đáng sợ như ngày hôm qua, sẽ không lại làm tổn thương chủ tử.
―Ân, truyền lệnh, ta mang Bồ Đào tửu đến.
Hiên Viên Hạo Húc lắc lắc bình rượu, sau đó sai bọn họ đi thông báo, hắn và Tuyết Tố Tây sẽ cùng nhau dùng cơm.
―Việc này…
Tiểu Lâu liếc nhìn chủ tử, không biết chủ tử giờ gặp Tướng quân sẽ cảm thấy như thế nào đây?
―Truyền, ta cũng muốn ăn chút gì đó.
Tuyết Tố Tây phá vỡ sự im lặng, cả ngày nay chỉ ăn chút cháo, giờ quả thật muốn ăn thêm.
―Có vừa miệng không?
Hiên Viên Hạo Húc lên tiếng trước, trong phút chốc không biết nên nói chuyện gì với Tuyết Tố Tây. Mỗi khi đối mặt với người này, hắn như một đứa trẻ to xác, đối với thứ mình thích thì hung hăng giành giật.
―Ân…
Tuyết Tố Tây thản nhiên trả lời, giao tình bọn họ đâu có tốt đến nỗi có thể cùng nhau nói chuyện phiếm. Ân oán giữa hai người đến khi nào mới có thể hoá giải?
―Đây là Bồ Đào tửu của Tây vực, rất ngon, uống nhiều cũng không say.
Hiên Viên Hạo Húc rót cho Tuyết Tố Tây, nhìn thấy cổ người kia chuyển động khi uống cũng là một sự hưởng thụ. Cả đời này không gì hạnh phúc bằng được bình yên ở bên cạnh người mình yêu thương.
Ách… người mình yêu thương sao…
Hiên Viên Hạo Húc mở to mắt nhìn khuôn mặt đỏ lên vì rượu của Tuyết Tố Tây, gương mặt hốc hác, người gầy đi rất nhiều so với khi xưa, thoạt nhìn sẽ nghĩ chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
―Ngươi…
Tuyết Tố Tây vừa uống cạn rượu trong chén, quay đầu đã thấy người kia nhìn chằm chằm mình, cả người bất giác run lên. Ánh mắt đó làm Tuyết Tố Tây liên tưởng đến sự khổ sở hằng đêm nếm trải, khiến y không khỏi hoảng hốt.
―Không… không có việc gì đâu!
Tuyết Tố Tây uống rượu xong càng thêm phần tuyệt sắc, đẹp đến chói mắt, Hiên Viên Hạo Húc khó hình dung được một nam nhân sao có thể quyến rũ đến mức này. Liệu có đáng để Hiên Viên Hạo Húc vứt bỏ hơn một trăm mạng người không? Vì người này hắn nên làm gì đây?
―Chủ tử, vãn thiện(26) đã được chuẩn bị…
Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói có phần lo lắng của Tiểu Lâu. Tiểu Lâu không dám gặp vị Tướng quân sát tinh kia. Chính vì cùng Hoàng thượng lớn lên nên hắn cũng Vị Tuyết mới tận tâm bảo hộ Hoàng thượng.
―Ân, vào đi.
Trời hôm nay trở lạnh, mùa đông ở Tuyết Phong đến sớm hơn thường lệ, không biết Tố Mai khi nào sẽ khai nở? Tuyết Tố Tây quay đầu nhìn Hiên Viên Hạo Húc. Kẻ kia làm sao vậy? Hôm qua đối xử với y như vậy, tựa như muốn đem y nuốt chửng, hiện giờ lại chẳng nói tiếng nào không khỏi làm cho người ta thấy chột dạ.
―A, chủ tử, hôm nay tiết trời se lạnh, Vị Tuyết đã cố tình nấu ôn vị thang(27) cho chủ tử, Người mau lúc còn nóng mà uống đi.
Tiểu Lâu bưng đến, dặn dò chủ tử, từ đầu đến cuối đều cúi đầu không dám nhìn Hiên Viên
Hạo Húc.
―Để ở đây. Tiểu Lâu ngươi cứ đi ăn, nơi này không cần hầu hạ.
Hiên Viên Hạo Húc nói với Tiểu Lâu, biết người này và Vị Tuyết tiểu cô nương đều không thích mình. Chẳng qua bọn họ đều một lòng phò tá chủ nên hắn cũng không trách cứ, dù sao hắn cũng là kẻ đã đoạt lấy người kia.
―Ăn đi…
Hiên Viên Hạo Húc nhìn Tiểu Lâu đóng cửa. Tuyết Tố Tây không dám tới gần cái bàn. Bộ dáng uỷ khuất mỗi khi gặp hắn hệt như gặp ma vậy. Vẻ mong manh của Tuyết Tố Tây luôn khiến hắn nhớ đến bao điều xấu xa mà bản thân đã làm, kỳ thật chính Tuyết Tố Tây đã bức hắn phải làm vậy.
Dùng bữa xong, Hiên Viên Hạo Húc vẫn chưa có vẻ sẽ rời khỏi, Tuyết Tố Tây lại không thể lên tiếng đuổi đi. Bản thân hiện tại không có cách nào phản kháng nam nhân cố chấp này, chỉ còn cách không đáp lại hắn. Vì sao trong thiên hạ lại có người trầm mê trong dục vọng đến vậy? Vì sao người này lại đối xử với mình như vậy?
Hiên Viên Hạo Húc vốn không có ý đi, hắn cách Tuyết Tố Tây một cái bàn, ngồi trên ghế đọc binh thư, vẻ mặt tập trung. Tuyết Tố Tây thật sự cũng không hiểu kẻ kia đang nghĩ gì.
(26)Vãn thiện: bữa tối
(27)Ôn vị thang (温胃汤): canh giúp làm ấm bụng
―Tướng quân, thuộc hạ có việc bẩm báo.
Thanh âm từ ngoài cửa vang lên đánh vỡ bầu không khí gượng gạo bên trong. Tuyết Tố
Tây khẽ thở phào, y không muốn ở cùng một phòng với tỷ phu.
―Biết rồi, ngươi đến ngự thư phòng trước đi.
Nhận ra giọng nói của Hồi Diệc Vân, Hiên Viên Hạo Húc cũng không trì hoãn.
―Đêm xuống trời sẽ lạnh, ngươi nên đi ngủ sớm.
Tuy biết rằng người kia sẽ không trả lời, nhưng thấy thân áo đơn bạc của Tuyết Tố Tây, hắn vẫn không nhịn được mà tỏ ý quan tâm đến y – giấc mộng từ năm hắn mười hai tuổi. Nếu năm đó phụ thân không bị sát hại, hắn sẽ giống phụ thân, trung quân ái quốc, và như vậy, chẳng phải Tuyết Tố Tây vẫn là giấc mơ xa vời của hắn sao? Vậy mà giờ đây vận mệnh bọn họ đã giao nhau ở ngã tư đường…
―Ừm…
Tuyết Tố Tây không ngẩng đầu, y vẫn chưa quen với ánh mắt của nam nhân kia. Ở trong cung, Tuyết Tố Tây chưa bao giờ thấy ánh mắt tha thiết đến thế, kể cả Phụ hoàng là người vẫn luôn mong mỏi ở hắn cũng chưa từng dành cho hắn ánh mắt như vậy.
―Tướng quân…
Thấy khuôn mặt lãnh ngưng của Hiên Viên Hạo Húc, Hồi Diệc Vân phỏng đoán tâm tình Tướng quân hiện chắc không tốt lắm, nhưng tình huống khẩn cấp, hắn cũng đâu dám lấy sinh mệnh người đang trong phòng ra để nói giỡn.
―Chuyện gì?
―Thị nữ bên người phu nhân vừa nãy đã lặng lẽ xuất cung.
Hắn đã phái người gắt gao theo sát, liều mạng bảo về người bên cạnh Tướng quân.
―Ân…
Hiên Viên Hạo Húc cũng đoán được nữ nhân kia sẽ manh động, tuy cũng không mong nàng sẽ ngu ngốc đến mức này, nhưng tương lai thường không phải điều dễ đoán trước. Xem ra nàng không muốn sống yên ổn nữa rồi.
―Hình như là đi thuê người…
―Thế nào là ―hình như!
Hiên Viên Hạo Húc quay đầu nhìn thủ hạ của mình, hắn không muốn nghe tin tức chưa được kiểm chứng, bởi vì hắn không cho phép những chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh.
―Ách… thuộc hạ đã phái người đi theo rồi.
Cung nữ tên Hạnh Nhi kia vừa xuất cung, hắn đã phái người theo dõi, còn chưa nhận được hồi báo. Tướng quân có vẻ không còn tỉnh táo, hắn đâu có lá gan nói bậy, bằng không Hồi Diệc Vân hắn đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy vợ.
―Theo dõi nàng, nếu lời ngươi nói là thật, ta tuyệt đối không tha cho nàng!
Nữ nhân kia làm năm đó khiến hắn đâm lao phải theo lao, thành thân với nàng. Nàng thật dạn dĩ, tưởng hắn muốn thú nàng sao? Bao năm qua, nếu không phải vì Trần Nhi, hắn căn bản sẽ không để tâm đến nàng.
―Thuộc hạ tuân lệnh.
―Diệc Vân.
―Dạ?
Hiên Nhiên Hạo Húc đột ngột lên tiếng làm Hồi Diệc Vân sửng sốt. Ban nãy Tướng quân còn có vẻ không hài lòng về mình, nhưng lúc này lại dùng thanh âm nhỏ nhẹ, tựa như một hài tử bất lực.
―Ngươi còn muốn báo thù không?
Trong lòng hắn còn không rõ đến bao giờ mới có thể buông tay, hay chẳng qua là đối với người kia hắn căn bản không hề hận?
―Thuộc hạ… không rõ nữa…
Chuyện tình năm ấy hắn không biết tường tận, cho dù phụ mẫu là thân tuỳ của lão chủ nhân cũng bị hại, nhưng hắn khi đó còn nhỏ, đâu hiểu thế nào là hận. Kỳ thật, trên thế gian có rất nhiều thứ vốn không luẩn quẩn trong lòng mà là chính mình để bản thân bị ràng buộc bởi nó, không thể tự thoát ra được.
―Đúng… ngươi sao hiểu được…
Diệc Vân trong lòng không có hận, nếu không có Hiên Viên Hạo Húc, hắn không chừng sẽ giống như một nam nhân bình thường, lấy một người vợ, bình yên sống những ngày của mình, chỉ vì Tướng quân, vì Tướng quân mang đến thứ gọi là cừu hận.
Hiện tại, cả chính Hiên Viên Hạo Húc cũng không thể xác định được mục đích trả thù nên mới hỏi người thân tín về chuyện này. Tất cả đều do hắn tự mình rước lấy, kẻ sát hại Hiên Viên gia đã không còn, Hiên Viên gia cũng chẳng thể sống lại, một mình hắn ở trên đời này vì điều gì mà vẫn kiên trì như thế? Bình đạm có gì là không tốt? Ở trên đỉnh cao của quyền lực, lại cảm thấy cô độc đến tận cùng, hắn bây giờ có gì là tốt? Chính hắn cũng không thể trả lời được…
―Tướng quân, dạo này không rõ nguyên nhân gì mà chính sự Vũ Trạch hoàn toàn giao cho
quốc quân, Lãnh Thừa tướng nghe nói đã đóng cửa không tiếp mấy ngày nay.
Ngày hôm sau lâm triều vẫn tẻ nhạt như cũ, Hiên Viên Hạo Húc an toạ phía trên nghe thần tử ở dưới bẩm báo sự vụ. Vốn không phải hắn muốn xen vào chấp chính mà không gánh vác không được.
―Ân. Phái người gửi cho Vũ Trạch quân chủ thư chúc mừng của ta, nói bản Tướng quân
chúc mừng Vũ Trạch quốc chủ cuối cùng cũng nắm trong tay đại quyền.
Hắn hiểu tiểu sư đệ là người như thế nào, tuy không thân bằng hắn cùng Tứ sư đệ nhưng cũng là đồng môn mấy năm. Vũ Quân Kỳ là nhân tài nhưng đồng thời cũng là mối nguy hại. Mỗi ngày không gây chuyện không yên, căn bản chẳng màng đến quốc sự, có lẽ sẽ khốn đốn một chút. Thì ra cũng có kẻ gặp tình cảnh như mình, kể cũng có phần khoái hoạt. Nghĩ đến cảnh tiểu sư đệ ngày thường nhàn hạ phải làm bộ dáng nghiêm chỉnh ngồi sau án thư phê duyệt tấu chương, trông sẽ thê thảm lắm a. Hắn hẳn kiên trì không được vài ngày rồi sẽ bại trận trốn đến đây. Năm đó hắn nghe lén Vũ Quân Kỳ cùng Tứ sư đệ Huyền Trọng Thiên nói chuyện. Vũ Quân Kỳ thầm yêu Thừa tướng của mình, nhưng người kia lại là nam nhân nên tiểu sư đệ không biết giải quyết như thế nào bèn tìm Tứ sư đệ Huyền Trọng Thiên mà giãi bày. Lúc ấy hắn cũng đã nghĩ đến chuyện nói cho mấy sư đệ mình biết Hiên Viên Hạo Húc hắn năm mười hai tuổi cũng si mê một nam nhân.
―Tướng quân, tuy hiện nay chúng ta đã nắm cục diện trong tay, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn an tâm được.
Vốn dĩ có thể lấy thân phận Phò mã mà chấp chính nhưng rõ ràng nước vẫn có vua, vậy mà để Phò mã cầm quyền xem ra không ổn. Trong triều, những lão thần ủng hộ Tuyết gia chắc chắn sẽ không chấp nhận duy trì tình trạng hiện nay. Nếu bọn họ cùng Công chúa liên thủ, e sẽ thật sự làm loạn mất.
―Ân, ta từ trước đến nay cũng không có hứng thú với giang sơn của Tuyết gia.
Mục đích của hắn không phải là ngai vàng tượng trưng cho quyền lực tối cao mà ngay từ đầu đã minh bạch – là vì báo thù.
―Nhưng…
―Không cần nói thêm nữa.
―Thuộc hạ đã rõ.
Tướng quân nhà hắn và bọn hắn đều hiểu Tướng quân không cần cái cơ nghiệp trăm năm của Tuyết Phong, nhưng người khác không hiểu. Thiên hạ có mấy người vì mỹ nhân mà không cần giang sơn, dù mỹ nhân ấy là nam nhân? Cho nên hiện tại trong triều mấy lão thần phản đối Tướng quân đang rục rịch chờ thời cơ đem Tướng quân từ trên ngựa mà lôi xuống. Hiên Viên Hạo Húc đương nhiên cũng thừa biết thái độ của các đại thần trong triều. Bình định giang sơn, bọn họ đều tôn kính hắn, tuy nhiên, nếu nắm đại quyền trong tay, có một số kẻ sẽ không chấp nhận. Nhưng ngay cả hắn cũng đều mụ mị mất rồi, làm sao để tâm quản chuyện người khác sống chết ra sao nữa. Khi chưa có được Tuyết Tố Tây, trong lòng hắn người kia chẳng khác nào một vị thần, nhưng có được rồi lại như trúng dược mà mê muội. Hắn cứ nghĩ mình không bao giờ sa vào dục vọng, tự tin mình có thể tiết chế, nhưng cứ mỗi khi ở bên cạnh người đó, hắn lại không kìm nổi.
Không gặp nhau đúng lúc kết quả sẽ ra sao? Hắn phải đối mặt với dục vọng và hận thù như thế nào đây? Đem người kia là đối tượng phát tiết của mình ư?
Thanh dục tuyết chủ
Tác giả: Đoạn Tàn Tình