Thanh Dương Khê Ca

Chương 41: Chương 41: Bệnh không tiện nói ra




Tiêu Dực mang Diệp Khê đến nhà Đàm Chương Nguyệt ăn cơm thật đúng là lựa chọn đúng nhất, đường còn chưa đi được một nửa chỉ thấy Đàm Chương Nguyệt lại đây ra nghênh đón: “Tiêu Dực Tiêu Dực, đi một chút đi, đến nhà ta ăn cơm!”

Tiêu Dực cười ha ha vài tiếng: “Đúng là muốn đi sang nhà ngươi ăn ké đây, xảy ra chuyện gì tốt mà cao hứng như vậy?”

“Là Tiểu Vụ.” Đàm Chương Nguyệt thật hưng phấn: “Tiểu Vụ có!”

Tiêu Dực không hiểu làm sao hỏi: “Có cái gì?”

“Chính là có! Ta sẽ làm mẫu thân!”

“A, An ca ca có cục cưng?” Mặt Diệp Khê lộ vẻ hâm mộ, thật tốt mà, không biết hắn khi nào thì mới có cục cưng.

Tối đó, Diệp Khê liền quấn quít lấy Tiêu Dực hỏi chuyện khi nào thì sẽ có cục cưng: “An ca ca thành thân trễ hơn ta, hắn đều có cục cưng, vì sao ta còn không có?”

Tiêu Dực nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thầm nghĩ được nên lấy cớ này: “Đại khái là vì thân mình Khê Nhi còn chưa đủ tốt rồi, Khê Nhi lại ăn nhiều một chút.”

Diệp Khê rầu rĩ, sau một lúc lâu nói: “Có phải bởi vì chúng ta không có đi thắp hương trong miếu Tử công công hay không, cho nên Tử công công mới không có đưa cục cưng tới nhà chúng ta?”

Lấy cớ này so với cô nghĩ đến thật tốt, Tiêu Dực chạy nhanh gật đầu: “Có lẽ là vậy, ngày khác ta mang ngươi đi thắp hương, sau đó sẽ có cục cưng.”

Bất quá còn không có đợi đến Tiêu Dực mang Diệp Khê đi thắp hương. Hôm sau Diệp Khê đi ra ruộng hái đồ ăn, trên đường nghe được vài mối công đang tán gẫu: “Đầu năm nay, chân nhân giấu tướng, đừng nhìn Diệp ca nhi kia dịu dàng mềm yếu, thế vậy chính là nhân vật lợi hại. Nhưng lại dám can đảm không cho thê chủ nạp phu thị, còn không biết sử dụng pháp thuật gì làm cho chính Tiêu Tú tài cũng nói không nạp.”

“Đúng là như vậy, ngày hôm trước ta ra ruộng tìm được Tiêu Tú tài nói chuyện, nàng cũng không đồng ý.”

“Diệp ca nhi so với trước kia là bộ dạng êm dịu như nước, thế vậy không đến mức có thể mê hoặc người khác tới đầu óc choáng váng chứ? Thật không biết Tiêu Tú tài bị cái gì nhập, nuông chiều hắn như vậy.”

“Sủng phu ta đã gặp qua, sủng Diệp ca cũng giống như không thua gì gà sủng trứng vậy, thật sự chưa từng gặp qua!”

“Ôi, ngươi đừng có nói lung tung, bị Tiêu Tú tài nghe được sẽ đánh người!”

“Đúng đúng, là không thể nói lung tung, bất quá ngươi nói, Diệp ca nhi này gả cho Tiêu Tú tài cũng lâu như vậy, lẽ ra như thế nào cũng nên có, hắn sẽ không phải là có bệnh gì nên không mang thai chứ?”

“Lời này chúng ta nói đến đây thôi, nhưng đừng để người khác nghe được.” Vài mối công nói xong di chuyển vào một ngõ nhỏ. Diệp Khê nấp phía sau bụi tre liền đi ra, trên mặt tái nhợt như tuyết, hắn… sẽ không thật là… sẽ không mang thai chứ?

Diệp Khê lắc đầu, hắn không thể miên man suy nghĩ, hắn bệnh gì cũng không có, đầu không hôn mê, ánh mắt không mờ, chân cũng không bị chuột rút nữa..... Đợi chút, thủ cung sa trên cánh tay hắn vẫn còn!

Trong nháy mắt toàn thân đều phát lạnh, Diệp Khê chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn độn. Hắn như thế nào lại quên, hắn còn thủ cung sa, hắn đã lập gia đình cũng cùng thê chủ ngủ chung, như thế nào vẫn còn thủ cung sa? Diệp Khê càng nghĩ càng cảm thấy khả năng mình thật sự có bệnh, muốn trở về hỏi thê chủ một chút, nhưng lúc này thê chủ còn chưa có trở về. Diệp Khê lúc này chuyển hướng về phía nhà Đàm Chương Nguyệt, hắn muốn đi hỏi An ca ca và An đại thúc một chút, đặc biệt là An đại thúc, y đã sinh qua đứa nhỏ, nhất định sẽ biết.

* * *

“Không có khả năng sẽ có bệnh đâu, ngươi đừng đoán lung tung.” An đại thúc cười an ủi hắn: “Mang thai là chuyện thuận theo tự nhiên, ngươi cũng không cần vội vàng.”

“Nhưng mà, ta đã gả cho thê chủ lâu như vậy.”

An Vụ cũng cười cười, sắc mặt ửng đỏ đưa ra ý kiến cho hắn: “Ngươi nếu thật vội vàng, liền làm chuyện…. phòng the với thê chủ ngươi nhiều hơn đi.”

“Chuyện phòng the?” Diệp Khê mê mang: “Chuyện phòng the là cái gì?”

Chuyện này phụ tử An gia đều đỏ mặt: “Còn có thể là cái gì? Không phải là chuyện đó à!

Diệp Khê vẫn là mê mang: “Chuyện đó là chuyện gì?”

An Vụ giận dữ với hắn: “Về nhà hỏi thê chủ ngươi đi!”

Nhưng thật ra An đại thúc cảm thấy có chút kỳ quái: “Diệp ca nhi, ngươi và thê chủ ngươi bao lâu mới ngủ một lần?”

“Chúng ta mỗi ngày đều ngủ chung mà.”

“Ta nói không phải cái kia, ngủ… là… là… một kiểu ngủ khác loại này.”

“Kiểu ngủ khác?” Diệp Khê càng ngày càng không biết chuyện gì, ngủ còn chia nhiều kiểu sao?

“Chính là… chính là... Ai! Ngươi nói cho ta biết, các ngươi ngủ ở trên giường có làm chút chuyện gì hay không?”

“Ưm... Ta sẽ ôm thê chủ, thê chủ cũng sẽ ôm ta, hôn ta.”

Lấy chuyện thân mật như vậy ra nói, Diệp Khê xấu hổ đến hơi đỏ mặt. An đại thúc nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Không thành vấn đề, ngươi nha, làm nhiều như vậy với thê chủ ngươi, sớm muộn gì sẽ mang thai.”

Diệp Khê vẫn là lo lắng: “Ta còn muốn hỏi, ta vẫn chưa có mang đứa nhỏ, có thể là vì nguyên nhân thủ cung sa còn hay không?”

Lời Diệp Khê nói mặc dù không tính là thiên lôi, nhưng vẫn là quả bom nhỏ. An Vụ tính tình nóng nảy, trực tiếp bằng tốc độ nhanh nhất lột quần áo Diệp Khê ra, khi nhìn đến thủ cung sa đỏ au trên cánh tay hắn, hai phụ tử cùng lúc thở dài.

Diệp Khê vội vàng sắp rơi nước mắt: “Có phải hay không... có phải hay không thật là do thủ cung sa còn chưa có mất... cho nên ta mới vẫn không có cục cưng?”

“Ngươi này… ngươi này… thủ cung sa vẫn còn, ngươi với thê chủ ngươi ở trên giường đều làm cái gì thế? Ngươi còn nói nàng ôm ngươi hôn ngươi.”

“Là nàng ôm ta, cũng hôn ta.” Diệp Khê thật vô tội, thê chủ thật sự ôm hắn, cũng hôn hắn.

“Phụ thân, ngài nói, Tiêu tiểu thư nàng, như thế nào làm như vậy?” An Vụ nhíu mày: “Muốn nói nàng sẽ không làm, ta cũng không tin tưởng, nào có nữ nhân sẽ không làm loại chuyện này? Trời sinh các nàng đều thích!”

An đại thúc cũng không biết là vì nguyên nhân gì: “Sẽ không phải… Tiêu tiểu thư nàng có cái gì… có cái gì… không có tiện?” An đại thúc ấp a ấp úng, không có cách nào khác dám nói ra từ “bệnh” kia.

“Ai!” Hai phụ tử cùng lúc thở dài, lúc An đại thúc lại nhìn Diệp Khê vẻ mặt liền đồng tình: “Thật sự là Diệp ca nhi đáng thương.”

Diệp Khê nhìn An Vụ, lại nhìn An đại thúc, hắn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn cảm giác được chuyện này thật nghiêm trọng.

Diệp Khê gấp đến độ bắt đầu khóc: “Ta là không phải sẽ không sinh được cục cưng chứ?”

Diệp Khê vừa khóc, lại làm phụ tử An gia phát hoảng: “Diệp ca nhi, ngươi đừng vội, ngươi đừng vội, đây… không phải là vấn đề của ngươi, ngươi đừng khóc.”

Diệp Khê sửng sốt: “Không phải ta? Vậy là thê chủ? Thê chủ có vấn đề gì?”

Hở… đây… nói nữ nhân có vấn đề vẫn không tốt, hơn nữa vấn đề này có phải là “vấn đề” hay không còn chưa biết đâu. Phụ tử An gia nhìn liếc mắt nhau một cái. An Vụ nói: “Ngươi đừng vội mà… chuyện đó… ngươi đừng suy nghĩ miên man… cũng đừng hỏi thê chủ ngươi… ưm… ta làm cho thê chủ ta xem xem thả gió với nàng rồi nói sau.”

Mặc dù phụ tử An gia đều nói, không có mang thai không phải là vấn đề của Diệp Khê, nhưng Diệp Khê vẫn là thật khẩn trương sợ hãi, khẩn trương nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia ở trong thôn xảy ra một sự kiện: Một nam tử bởi vì vẫn không thể sinh đứa nhỏ, cuối cùng bị thê chủ của hắn hưu.

Khi đó Diệp Khê còn nhỏ, không biết “hưu” là ý gì, mà lúc này hắn sớm đã biết, hưu, chính là không cần.

Nếu hắn vẫn sẽ không sinh đứa nhỏ, vậy thê chủ có phải cũng sẽ hưu hắn hay không?

Diệp Khê càng nghĩ càng thấy đau lòng, chính là còn không có chờ đến khi đau lòng của hắn lan tràn đến toàn thân thì Tiêu Dực đã trở lại.

“Khê Nhi, ta đã về, mở cửa.”

Khê Nhi bay nhanh chạy tới mở cửa ra, lại không giống như bình thường vui vẻ đón nàng vào cửa, mà là nửa thân mình lui ở phía sau cửa, có chút lo sợ nhìn nàng.

Tiêu Dực thấy thân hình nhỏ của hắn gắt gao khẩn trương liền cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được hiếu kỳ nói: “Khê Nhi đang làm cái gì thế?”

“Không làm cái gì.”

“À, cho ngươi.”

Tiêu Dực đưa qua hai động vật nhỏ, Diệp Khê lập tức liền vui mừng: “Con thỏ nhỏ!” Cẩn thận đến nhận ôm vào trong ngực. Diệp Khê càng nhìn càng thích: “Thê chủ, ngài không cần bán chúng nó được không? Ta muốn nuôi chúng nó.”

Tiêu Dực cười: “Chính là lấy mang về cho ngươi nuôi.” Thỏ đực bị một mũi tên bắn chết, các nàng mới phát hiện nó còn dẫn theo một đám thỏ nhỏ. Vì thế mọi người chia ra nuôi, cô được chia hai con. Diệp Khê ôm hai con thỏ nhỏ yêu thích không buông tay, lại vội vàng làm cho chúng nó một cái ổ ấm áp mềm mại, lại vội vàng cắt hái cỏ cho chúng nó ăn, sớm đem đau lòng lúc trước quên lên chín tầng mây.

Diệp Khê đã quên, Đàm Chương Nguyệt bị phu lang nhà mình dặn dò mãi cũng không quên. Vì thế, lúc buổi chiều cùng đi vào thành, Đàm Chương Nguyệt cố ý kéo Tiêu Dực đi sau mọi người một khoảng cách, nói bóng nói gió hỏi nàng: “Tiêu Dực, cảm tình của ngươi và tiểu muội phu có tốt không?”

Nhắc tới Diệp Khê, Tiêu Dực liền cười đến ấm áp: “Cưới được Tiểu Khê Nhi, là may mắn đời trước thêm đời này của ta.”

“Vậy ngươi.... dự tính khi nào thì cũng sinh tiểu hài tử vậy?” Nàng vốn muốn hỏi nàng ta: ‘vậy ngươi như thế nào lại không đụng vào hắn’, nhưng loại chuyện này thật không tiện hỏi, lời nói đến bên miệng lại làm cho nàng sửa lại. Đàm Chương Nguyệt ấp a ấp úng, Tiêu Dực lại không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nàng sắp được làm mẫu thân nên còn đang hưng phấn, liền cười nói: “Ha ha, còn sớm mà, Khê Nhi còn nhỏ như vậy, gấp cái gì.”

Đàm Chương Nguyệt cong cong đầu: “Nếu không, đợi lát nữa bán xong đi cùng ta đến thanh lâu đi, ta cũng đi nhìn xem thanh lâu có bộ dáng gì?”

“Đi đâu Đàm Chương Nguyệt, tỷ phu mới mang thai vài ngày ngươi liền không nhịn được sao? Nữ nhân các ngươi thật sự là không biết giữ lễ nghĩa! Muốn đi thì tự ngươi đi đi, cẩn thận trở về bị đánh cho sưng mũi!”

“Ai, ngươi......!” Đàm Chương Nguyệt bị tức nói, rõ ràng là muốn làm cho nàng ta đi khai trai*, lại bị nói thành là chính mình không giữ lễ nghĩa, nào có oan uổng người khác như vậy! Đàm Chương Nguyệt quýnh lên, cũng cố không hơn nhiều như vậy, trực tiếp nắm một cánh tay của nàng: “Tiêu Dực, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi là không phải có bệnh gì không tiện nói ra phải không?”

(*khai trai: ăn mặn, thử nếm trái cấm.)

“Cái gì?” Tiêu Dực không hiểu chuyện gì: “Ngươi như thế nào đột nhiên hỏi ta loại vấn đề này?”

“Không phải vấn đề đột nhiên, ngươi nói thật đi, ngươi không phải là có tật xấu gì phải không?”

Tiêu Dực bỏ tay nàng ra: “Ngươi mới có tật xấu đấy!”

Đàm Chương Nguyệt chớp mắt mấy cái, Tiêu Dực tức giận như vậy, hay là thật sự bị nàng nói trúng rồi? Đàm Chương Nguyệt tiến lên vài bước kéo lấy tay nàng: “Tiêu Dực, ngươi đừng sợ, ta và ngươi đi gặp đại phu.”

“Gặp đại phu làm gì? Đàm Chương Nguyệt, ngươi uống nhầm thuốc hả?”

“Ngươi hung dữ cái gì? Có bệnh thì gặp đại phu, đừng cảm thấy không tiện mở miệng!”

“Ta khinh! Ngươi mới có bệnh!” Tiêu Dực rống nàng, phiền chán hai tay chống nạnh hận không thể đánh nàng một cái, đang tốt lại phát điên cái gì?

“Ngươi đừng chết không thừa nhận!” Đàm Chương Nguyệt cũng rống lại: “Ngươi nếu như không bệnh, làm sao có thể không đụng vào tiểu muội phu?”

Tiêu Dực sửng sốt một chút: “Ngươi làm sao biết?”

“Tiểu Vụ nói.” Dừng một chút, Đàm Chương Nguyệt lại thêm một câu nữa: “Là Diệp ca nhi nhà người tự mình nói.”

Tiêu Dực cúi đầu, trời ạ, Tiểu Khê Nhi đi Đàm gia chơi đùa, đều là nói chút chuyện này sao?

Đàm Chương Nguyệt thấy nàng mềm xuống, cũng đi theo thả lời mềm mỏng: “Tiêu Dực, có bệnh thì phải sớm đi đại phu, đừng ngượng ngùng, càng kéo dài càng khó trị.”

Ta khinh, ai có bệnh? Tiêu Dực một mặt biểu cảm ăn phải phân, Đàm Chương Nguyệt lại nghĩ lầm nàng cam chịu, lo lắng, sợ hãi. Đàm Chương Nguyệt săn sóc trấn an nàng: “Tiêu Dực, ngươi đừng sợ, ta đi cùng ngươi, mọi chuyện không phải đều có ta ở đây sao?”

“Có ngươi ở cái rắm! Ta thật sự bình thường!” Tiêu Dực trừng mắt: “Đầu của ngươi rãnh rỗi không có việc gì lại tưởng tượng cái khác, đừng nghĩ đến chuyện nhàm chán này!”

“Ngươi......!!!” Đàm Chương Nguyệt có thêm một ngụm tức giận, lại cố gắng áp chế xuống. Đừng tức giận, đừng tức giận, Đàm Chương Nguyệt an ủi chính mình, có loại bệnh khó có thể mở miệng. Tiêu Dực táo bạo một chút là chuyện bình thường. Đàm Chương Nguyệt nhẹ nhàng: “Ngươi nghe ta, đi đại phu......”

“Được rồi, được rồi, được rồi!” Tiêu Dực thật sự là bại trên tay nàng: “Ta thật sự không có bệnh, hơn nữa tương đối bình thường. Chính là bởi vì tuổi Khê Nhi còn quá nhỏ, cho nên ta nghĩ chờ hắn lớn lên chút nữa, chính là nguyên nhân này, hiểu chưa? Hiểu được, cũng đừng suy nghĩ miên man!”

“Tuổi còn nhỏ?” Đàm Chương Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu một mặt hiểu rõ: “Tiêu Dực, nếu không, ngươi mua bản xuân cung đồ về xem đi?”

Tiêu Dực cắn răng: “Thu hồi ngay cái ý tưởng xấu xa này của ngươi, ngươi cũng biết được thân thể Diệp Khê vốn là yếu đuối, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cho nên ta nghĩ chờ hắn lớn lên một chút.”

Thình lình bất ngờ, Đàm Chương Nguyệt thật hiểu biết gật đầu: “Ta hiểu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.