Thanh Dương Khê Ca

Chương 30: Chương 30: Giấc mộng trở thành sự thật




Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt ăn cơm xong liền đi vào trong thành, lúc này đã là khoảng năm giờ chiều. Đàm Chương Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, Tiêu Dực giữ chặt kẻ đắc ý tới mức muốn vểnh đuôi lên trời: “Ngươi tính toán đến chỗ nào bán rồi?”

“Chỗ lúc trước ta bán đồ ăn, chỗ đó là chợ bán thức ăn, nhiều người.”

“Ngươi mỗi ngày ở đằng kia bán đồ ăn, ngươi có biết chỗ đó một ngày có thể bán mấy con gà hay không?”

“Có thể bán được một con là tốt lắm rồi, đa số thời điểm một con cũng đều không có bán được, gà quý như vậy, so với thịt heo còn quý hơn, cũng không phải là ai đều có thể mua được.” Đàm Chương Nguyệt nói xong vừa cười đứng lên: “Ai, Tiêu Dực, lần trước ngươi cho ta thịt gà kia ăn cũng rất ngon nha, ta lớn như vậy lần đầu tiên ăn đó!”

Tiêu Dực cười: “Về sau ngươi mỗi ngày đều có thể ăn. Dựa vào ngươi nói như vậy, chúng ta đi chợ bán thức ăn bán gà cũng không được, phỏng đoán không có người mua.”

Đàm Chương Nguyệt trong nháy mắt yên lặng xuống: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

“Những người bán gà này kiếm tiền thế nào? Không có khả năng mỗi tháng liền chỉ bán được một hai con chứ?”

“Các nàng cứ vài ngày đều sẽ đưa gà cho nhà đại phú, còn có một ít tiệm cơm nhà trọ, một tháng sẽ đưa lên vài thứ đấy, kẻ có tiền đều không bỏ được ăn.”

Chuyện này Tiêu Dực không lo lắng: “Làm tốt lắm, chúng ta cũng trực tiếp đem gà đưa lên cửa.”

Mắt Đàm Chương Nguyệt sáng lên: “Biện pháp tốt!” Sau đó lại lo lắng lên: “Nhưng mà, nhà bán gà kia đều là buôn bán rất nhiều năm, chúng ta là người mới, người ta sẽ chọn của chúng ta sao?”

“Sẽ.”

“Ngươi làm sao mà biết?”

“Bởi vì gà trong núi ăn ngon hơn nuôi trong nhà.”

Đàm Chương Nguyệt chọn hai cái sọt lớn, Tiêu Dực cõng một cái giỏ trên lưng, một tay nhấc gà - một tay nhấc con thỏ, thấy được nhà trọ tửu quán liền đi vào đẩy mạnh tiêu thụ. Trước hết chưởng quầy đều nói không cần, Tiêu Dực liền phát huy đẩy mạnh tiêu thụ mới có thể bán được như:

_Đối với nhà trọ nhỏ: “Vì sao nhà trọ nhỏ của ngươi ít người đến ăn cơm như vậy? Ngươi không muốn lấy lòng này nọ, người có mấy văn tiền liền không muốn tới chỗ này của ngươi ăn, ngươi phải thay đổi nha!”

“Ngươi lo lắng bán không được? Sai lầm rồi, đồ ăn đắt tiền như thế nào đều có thể bán ra ngoài, đầu tiên để ta nhìn xem ngươi bán thế nào. Bán suốt không được, ngươi có thể làm ra món mới, thịt gà xào cải trắng, khoai tây hầm xương gà, thả nhiều đồ ăn, thả chút ít thịt, giá cả ở trong phạm vi mọi người đều có thể trả, còn sợ không có người ăn sao?”

_Đối với tiệm cơm cỡ trung: “Muốn nhiều người tụ tập đến tiệm cơm lớn, phí tổn đầu tư là mấu chốt, một tiểu thư nhà giàu đến dùng cơm chỗ ngươi, ngươi lấy không ra món ăn có thể làm cho tiểu thư cảm thấy vừa lòng, lần sau nàng còn có thể tới sao?”

“Vì sao Chân Vị Lâu có thể kiêu ngạo? Bởi vì người chỉ cần đi Chân Vị Lâu, muốn ăn món gì cũng đều ăn được, lo trước khỏi họa nha!”

_Đối với tiệm cơm lớn: “Hôm nay vừa săn được, nhà trọ nhỏ không đủ mười mét vuông đều có bán thịt rừng, nơi này của ngươi thực không cần?” Một câu thu phục.

_Đối với nhà trọ lớn: “Thương nhân từ nam chí bắc nhiều như vậy, ngươi cũng không muốn người ta không ở nơi này của ngươi mà lại chạy đến nơi khác ăn cơm chứ?”

Đương nhiên còn có một câu là quan trọng nhất, có thể giải trừ mọi người lo trước lo sau: “Nếu một ngày bán không hết, ngươi đem chiên hay dung xì dầu hấp, bảo đảm ngươi để vài ngày đều sẽ không thay đổi mùi vị, thời điểm lại lấy ra ăn hương vị càng đậm đà nữa đấy!”

Vì thế, dường như tiến vào một nhà liền mua một con cũng không đủ, đi không hết nửa thành đã bán hết toàn bộ. Đàm Chương Nguyệt nhìn xem mà trợn mắt há hốc miệng: “Tiêu Dực, chúng ta đều bán hết rồi. Tiêu Dực, ngươi mở miệng cho ta nhìn xem đầu lưỡi của ngươi được không?”

“Làm gì?”

“Ta muốn xem miệng lưỡi ba tấc không xương có bộ dáng gì.”

“Đi ra chỗ khác!” Tiêu Dực vươn tay muốn đánh người, Đàm Chương Nguyệt cười ha ha chạy đi, vui vẻ lớn tiếng nói: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ta muốn đi mua một cây trâm cho Tiểu Vụ, còn muốn mua bảy xấp vải bông đẹp mắt cho Tiểu Vụ làm quần áo.”

Tiêu Dực cũng lớn tiếng trả lời nàng: “Mua đi, mua đi, ngươi muốn mua cái gì đều có thể.”

* * *

Lúc hai người trở lại trong thôn mặt trời còn chưa có rơi xuống sau lưng núi, An đại thúc làm thịt thỏ hoang xong đã có thể ăn, chính là cơm còn chưa có nấu. An đại thúc nói: “Không biết các ngươi sẽ về đến sớm như vậy.”

Thừa dịp ba nam nhân ở trong phòng bếp bận làm cơm, Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực đem tiền ra chia, mỗi người một nửa. Đàm Chương Nguyệt cười đến thấy răng không thấy mắt: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ta một ngày liền kiếm không quá hai ba lượng. Tiêu Dực, Tiêu Dực, ta trước kia ba tháng cũng không nhất định có thể kiếm được nhiều như vậy. Tiêu Dực. Tiêu Dực......”

Tiêu Dực đau khổ xoa huyệt thái dương, nữ nhân này lại bắt đầu, trời ạ!

Ngày kế tiếp, mỗi ngày ăn qua bữa sáng Đàm Chương Nguyệt sẽ đến kêu Tiêu Dực cùng đi săn thú một hồi. Diệp Khê ở nhà một mình, đọc sách tranh minh hoạ, luyện luyện chữ. Sau đó một mũi kim khâu ra một đường làm quần áo, thấy được chỗ không hiểu phải qua nhà An Vụ hỏi An đại thúc, hoặc là trực tiếp lấy quần áo đi qua nhà An đại thúc khâu, còn có thể cùng bọn họ trò chuyện. Sau đó canh thời gian vừa đúng lúc trở về nhà nấu cơm chờ thê chủ trở về cùng nhau ăn. Diệp Khê luôn chờ Tiêu Dực trở về cùng ăn cơm, bất quá nếu hắn đói bụng sẽ ăn trước một ít thức ăn nhẹ. Bởi vì thê chủ nói, hắn muốn dưỡng thân thể thật tốt, không thể nhịn đói.

Hôm nay trời nóng bức đã hầm cháo đậu xanh đường phèn, nhịn một buổi sáng, Diệp Khê dùng muỗng gỗ khuấy một chút rồi dùng đôi đũa gắp đậu, đậu xanh đã nấu mềm nhừ. Diệp Khê đem củi trong bếp ngoài trời rút ra dụi vào phía dưới trong bụi tro để mai dùng tiếp, chỉ chừa than lửa còn lại tiếp tục hầm, xoay người trở lại trong phòng cầm vạt quần áo khâu một đoạn cuối cùng, khâu xong vạt áo, cắt đứt chỉ dư, một bộ quần áo rốt cục đã hoàn thành!

Diệp Khê cầm quần áo nhấc lên nhìn nhìn, thời gian vài ngày đã làm ra được bộ quần áo đầu tiên như vậy vẫn là có vẻ vừa lòng, đều là hắn một mũi kim khâu ra một đường, đường may tuy rằng không tính là tốt, nhưng là rất nhỏ khít. An đại thúc nói hắn lần đầu tiên có thể làm được tốt như vậy đã thực giỏi lắm rồi, không biết thê chủ mặc vào có bộ dáng gì? Nghĩ đến thê chủ mặc lên bộ quần áo tự tay mình làm, Diệp Khê vui vẻ cười không ngừng, hắn cuối cùng cũng giống phu lang nhà người khác có thể làm quần áo cho thê chủ của mình, về sau còn có thể làm cả đời.

Cả đời đấy, thật tốt!

Diệp Khê ngẩng đầu nhìn trời, đại khái thêm một canh giờ nữa thê chủ sẽ trở lại, lửa dư trong bếp cũng đã tắt. Diệp Khê đem cháu đậu xanh đường phèn nấu nóng hừng hực này bưng xuống dưới, chờ thê chủ trở về vừa vặn đã lạnh, ăn hàng giải nhiệt.

Diệp Khê tự mình ăn một chén cháo đậu xanh nhỏ trước, sau đó đi qua lại một vòng ở trong phòng, lại di chuyển vòng vo ở trong sân, giống như hôm nay không có chuyện gì để làm. Diệp Khê lại đem bộ quần áo vừa làm tốt lấy ra xem, vẫn là thực vừa lòng, hay là lại làm thêm một bộ? Nhưng mà làm thành kiểu dáng gì nữa đây? Khoảng thời gian trước cùng đi với thê chủ trên đường, hắn nhìn thấy có tiểu thư mặc bộ quần áo rất đẹp mắt, hắn cũng muốn làm cho thê chủ một bộ thật đẹp mắt, nhưng mà không biết hắn có thể làm ra được hay không?

Diệp Khê rối rắm suy nghĩ, từ dưới chân bếp lấy ra một đoạn than đen, lại vào nhà cầm một mảnh giấy để lên trên bàn vẽ ra. Vẽ chưa được vài nét bút chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi của Tiêu tú tài. Diệp Khê chạy đi, xuyên thấu qua nửa tường cao ngoài sân thấy Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt đi về nhà bên này. Tiêu Dực cũng thấy Diệp Khê, cao giọng gọi: “Khê Nhi mau tới đây!”

“Thê chủ.” Diệp Khê chạy chậm đi qua, vừa vặn mở cửa lớn ra cho các nàng đi vào. Tiêu Dực vừa vào cửa vừa nói: “Khê Nhi xem xem, ta mang cái gì về cho ngươi đây?”

“Mang cái gì?”

Tiêu Dực đem áo khoát bao một cái đưa cho Diệp Khê: “Cầm cẩn thận lấy, sẽ hư.”

Bộ dáng Tiêu Dực khẩn trương hề hề làm cho Diệp Khê cũng khẩn trương theo, cẩn thận mà nhận, học nàng một tay giữ ở mặt trên - một tay nâng ở mặt dưới, bên trong gì đó tựa hồ trượt qua lại. Diệp Khê ‘nha’ một tiếng nho nhỏ, đem cái đó mang vào trong góc phòng nhẹ nhàng đặt ở trên đất mới mở ra xem.

Trong quần áo có đệm một lớp cỏ tranh, bên trong cỏ tranh có năm viên tròn tròn gì đó. Diệp Khê nhìn chằm chằm một hồi, ngẩng đầu xác nhận với Tiêu Dực: “Thê chủ, là trứng gà?” Giọng nói của Diệp Khê rất nhỏ, như là sợ nói lớn tiếng sẽ đem trứng dọa chạy.

“Là trứng gà, trứng gà rừng.” Tiêu Dực ngồi xổm xuống ở bên cạnh hắn, trong tay mang theo một con gà rừng còn sống, gà rừng kia nhìn thấy trứng liền kêu cục cục lên. Tiêu Dực cười hỏi: “Khê Nhi còn muốn nuôi gà không? Gà rừng này cho ngươi nuôi được không? Nó là gà đang ấp trứng, chờ gà rừng con ấp nở, Khê Nhi còn có thêm nhiều gà.”

Diệp Khê còn chưa có kịp trả lời, Đàm Chương Nguyệt đã chạy tới: “Ngươi nếu không muốn nuôi, có thể lấy đem qua nhà ta nuôi.”

“Đi qua một bên!” Tiêu Dực trừng mắt nhìn, hai tay Diệp Khê che chở trứng: “Ta muốn nuôi!”

Đàm Chương Nguyệt sờ sờ cái mũi thật sự sợ liền đi qua một bên, nói nhỏ: “Hừ, ngày mai ta cũng sẽ gặp được một con gà đang ấp trứng.” Hai tay chắp lại thở dài: “Cầu trời phù hộ, cầu trời phù hộ, làm cho ta cũng gặp được một con.”

Tiêu Dực và Diệp Khê cùng nhìn nhìn nàng, lại cùng vừa quay đầu lại. Diệp Khê cười híp mắt: “Thê chủ, nó là gà đang ấp năm quả trứng này sao? Chờ nó ấp ra gà con, ta sẽ có một con gà lớn và năm con gà con.” Diệp Khê vừa nói vừa đưa tay muốn đi ôm gà, Tiêu Dực mở thân mình ra che lại: “Nó sẽ mổ người.”

“À.” Diệp Khê có vẻ sợ rụt tay về.

“Nó phải ấp năm quả trứng này, vậy Khê Nhi nghĩ bắt nó an bài ở chỗ nào thì tốt?”

Diệp Khê nghĩ nghĩ: “Có phải nên làm cho nó một cái lồng hay không?” Nhà bán gà ở chợ bán thức ăn kia trong thành đều là đặt ở trong lồng.

Tiêu Dực gật đầu: “Ta cũng nghĩ là phải thả ở trong lồng, thôn đông đầu bên kia có Lí đại thúc không phải là đan cái sọt bán sao? Ngươi đi mời hắn giúp đan cái lồng trúc, về sau gà lớn và gà con của ngươi sẽ ở trong lồng trúc.”

“Được, ta đi ngay bây giờ.”

Diệp Khê đứng lên chạy thật nhanh đi ra ngoài, Tiêu Dực kêu lên: “Mang tiền đồng không?”

“Không cần.” Diệp Khê lại chạy vào trong phòng, qua một hồi lại chạy đi ra ngoài. Tiêu Dực lại bảo: “Đi chậm một chút!”

“Được.” Diệp Khê trả lời, tốc độ dưới chân không giảm, chuyển qua một cái góc tường rồi không còn thấy bóng dáng. Tiêu Dực bất đắc dĩ lắc đầu, lại vui mừng cười rộ lên. Tiểu Khê Nhi thân mình càng ngày càng tốt, đều có khí lực ngược xuôi.

Đàm Chương Nguyệt nhìn bóng lưng của Diệp Khê, lại hâm mộ nhìn gà và trứng. Tiêu Dực bật cười: “Về sau còn có thể bắt được nữa, lần sau thấy được liền bắt đem về nhà ngươi nuôi. Nếu không gặp được, gà con trưởng thành liền chia hai con cho nhà ngươi.”

“Thực sự?” Ánh mắt Đàm Chương Nguyệt đều sáng lên: “Đâu có, không cho ngươi đổi ý.” Thấy Tiêu Dực trừng mắt, Đàm Chương Nguyệt lại vội vàng xua tay: “Đừng trừng, đừng trừng, ta biết ngươi sẽ không đổi ý, hắc hắc, hắc hắc. Tiêu Dực, ta đi về trước, tiểu phu lang nhà ngươi chỉ sợ là không rảnh làm cơm trưa, các ngươi đợi lát nữa tới nhà ta cùng nhau ăn cơm trưa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.