Thanh Dương Khê Ca

Chương 20: Chương 20: Lại từ chối




Đối với chuyện chức vị chưởng quầy, Tiêu Dực không có nói nhiều cho Diệp Khê biết, chỉ nói Bành công tử muốn cho mình đi Chân Vị Lâu làm việc cực nhọc, bản thân không muốn nên không đồng ý.

Diệp Khê có chút căm giận: “Bành công tử này thật là, tại sao có thể cho thê chủ đi làm việc cực nhọc như thế chứ? Ta vốn còn nghĩ rằng hắn là người tốt, không nghĩ tới hắn cũng hư như vậy!”

“Hức, có thể là hắn nhìn thấy chúng ta rất nghèo, cho nên muốn giúp chúng ta, hắn hẳn là có ý tốt.” Không nghĩ tới mình trong lúc vô tình lại chuyển kẻ khác thành người xấu, Tiêu Dực vội vàng giải thích.

Diệp Khê bĩu môi: “Thê chủ, hắn là gọi ngài đi làm việc cực nhọc mà, ngài còn nói tốt giúp hắn.” Dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Chính là đi làm tiểu nhị tỷ còn không cực nhọc như việc này!”

Tiêu Dực gật đầu đồng ý, làm thiếp Nhị tỷ quả thật không có vất vả bằng làm chưởng quầy. Nhìn Diệp Khê thở phì phì, Tiêu Dực sờ sờ đầu của hắn trấn an: “Khê Nhi đừng tức giận, làm việc cực nhọc thì tiền nhiều thôi, nhà chúng ta rất nghèo, ngươi xem, phòng ở đều sớm đổ ngã.”

“Ta nguyện ý sống nghèo một chút, cũng không muốn thê chủ đi làm việc cực nhọc.” Đầu nhỏ Diệp Khê chui vào trong lòng Tiêu Dực, rầu rĩ nói: “Trước đây thôn đông đầu bên kia cũng có nữ nhân đi làm việc cực nhọc, cũng có rất nhiều tiền, nhưng là các nàng đi đều không trở lại, về sau nghe nói là làm việc cực nhọc đến chết.” demcodon-lequydon

Tiêu Dực chớp mắt mấy cái, không biết làm việc cực nhọc gì mà hiển nhiên làm cho mọi người đến chết. Tiêu Dực đem Diệp Khê ôm vào trong ngực an ủi: “Khê Nhi đừng sợ, ta sẽ không đi làm việc cực nhọc, ta muốn cùng Khê Nhi sống lâu trăm tuổi.” Thấy Diệp Khê còn buồn ở trong lòng cô, Tiêu Dực nâng đầu của hắn lên cười nói: “Ta muốn cùng Khê Nhi sống cả đời đây, phải xem Khê Nhi chậm rãi già đi, ừm, ta muốn xem xem thử bộ dáng biến thành ông già của Khê Nhi ra sao đây? Trên mặt đều là nếp nhăn, răng cửa rụng trống trơn, tóc cũng rụng trống trơn, biến thành cái đầu ông già nhỏ xấu xấu, cái miệng còn theo ta nói: Thê chủ, ta thích nhất ngài......”

‘Khanh khách!’ Cái cổ bị Diệp Khê cười lệch vào trong lòng cô, Tiêu Dực vỗ về lưng của hắn, ừm, trên lưng Tiểu Khê Nhi giống như thật sự có chút thịt, không phải chỉ toàn là xương.

* * *

Vài ngày sau, Tiêu Dực đang nghiên cứu gân bò, Diệp Khê một bên luyện chữ đột nhiên chạy đến ôm thân thể cô: “Thê chủ.”

“Hả? Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?”

Diệp Khê nhìn bên ngoài, Tiêu Dực theo ánh mắt xa vời của hắn đi ra, chỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa to dừng ở cửa nhà mình. Người từ trên xe ngựa leo xuống kia không phải là Bành công tử - Bành Thục Yến vừa mới làm cho cô buôn bán lớn lời một món tiền hay sao?

“Tiêu tiểu thư.” Bành Thục Yến mỉm cười, mở miệng cùng nàng chào hỏi.

Tiêu Dực cũng nhấc hai chân đến khuôn mặt tươi cười nói: “Thì ra là Bành công tử à, không biết Bành công tử ở nơi nào? Lại có thể đi ngang qua trước cửa nhà ta, thật sự là thật khéo.”

“Ta là đặc biệt đến tìm Tiêu tiểu thư.”

“Vậy à?”

Bành Thục Yến nhìn xem nửa mặt tường đất chặn ở giữa hai: “Tiêu tiểu thư, không mời ta đi vào sao?”

Tiêu Dực lại khôi phục nụ cười, mở cửa đưa hắn nghênh đón vào nhà: “Bành công tử, mời vào, trong nhà thật sự đơn sơ, còn mời không cần ghét bỏ.”

Tầm mắt Bành Thục Yến quét một vòng trong phòng, có chút không thể tin tưởng người như Tiêu Dực vậy mà vẫn ở trong phòng như vậy, người nghèo như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn gặp.

“Bành công tử, mời ngồi.” Bành Thục Yến phục hồi lại tinh thần, theo Tiêu Dực đến chỗ bàn bốn góc ngồi xuống. Diệp Khê bưng lên một chén nước sôi để nguội thả trước mặt hắn liền ngồi vào bên cạnh Tiêu Dực, cũng không nói chuyện.

“Thật xin lỗi, trong nhà không trà, chỉ có thể dùng nước trắng chiêu đãi công tử.”

“Không có gì.” Bành Thục Yến quay đầu nhìn về bốn phía: “Tiêu tiểu thư, ta muốn hỏi một chút không được tốt lắm ngoài đề tài chính, ngươi tại sao lại ở trong phòng như vậy, không thấy rất khó chịu sao?”

Trên mặt Tiêu Dực vẫn mỉm cười: “Cũng không phải rất khó chịu.”

Bành Thục Yến cảm thấy không thể giải thích: “Làm sao có thể?”

“Bởi vì…” Tiêu Dực sờ sờ đầu của Diệp Khê, cười đến ôn hòa: “… có phu lang cùng ta.” Diệp Khê có chút cảm động nhìn nàng, ngơ ngác kêu một tiếng ‘thê chủ’, Tiêu Dực liền cười vỗ vỗ đầu của hắn. Không muốn lại nói chuyện này, Tiêu Dực lập tức chuyển tới đề tài chính: “Không biết Bành công tử tìm Tiêu mỗ có chuyện gì?”

“Ngươi biết rõ còn cố hỏi.”

Tiêu Dực cười khổ: “Chẳng lẽ là chuyện đi Chân Vị Lâu?”

Bành Thục Yến gật đầu: “Ngươi lo lắng thế nào?”

Giọng nói của Bành Thục Yến có chút vui vẻ, Tiêu Dực còn chưa trả lời Diệp Khê liền lập tức nói: “Thê chủ ta không đi.”

Bỗng nhiên nghe được Diệp Khê nói chuyện, Bành Thục Yến hiện tại kinh ngạc một chút: “Tiêu tiểu thư?”

Tiêu Dực cười: “Như Khê Nhi nhà ta đã nói, ta không đi.”

Bành Thục Yến còn chưa hết hy vọng: “Tiêu tiểu thư, tình huống trong nhà ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn có cái thu vào ổn định, cải thiện tình huống trong nhà hay sao? Ta chỉ có lòng tốt, ngươi cần gì phải từ chối?”

“Chuyện này......” Tiêu Dực dừng một chút, cô là thật không muốn đi, nhưng đối phương cũng quả thật là có lòng tốt, cô không thể từ chối trực tiếp vậy là rất không nể mặt, phải thế nào mới từ chối uyển chuyển đây?

Tiêu Dực im lặng một chút, Diệp Khê bắt đầu khẩn trương. Diệp Khê đột nhiên nghiêng người ôm lấy Tiêu Dực, phòng bị mà nhìn Bành Thục Yến cố gắng lấy hết dũng khí lớn tiếng nói: “Ta… ta không cho… không cho thê chủ ta đi!” Nói xong lại quay đầu nhìn Tiêu Dực, cầu xin nói: “Thê chủ, không cần đi.” Hắn mới không cần thê chủ đi làm việc cực nhọc, đi lấy cái loại tiền hại chết người này.

Bành Thục Yến bị phản ứng của hắn biến thành sửng sốt, Tiêu Dực lại ôn hòa nở nụ cười, đưa tay đem Diệp Khê ôm vào trong lòng: “Khê Nhi yên tâm, ta không đi.” Lại nói với Bành Thục Yến: “Bành công tử, thật có lỗi, thật sự không thể đồng ý với ngươi được.”

Sắc mặt Bành Thục Yến khẽ thay đổi, nhưng vẫn để lại cho Tiêu Dực một đường lui: “Được rồi, nếu ngươi thay đổi chủ ý, ngươi cứ đến tìm ta.”

“Đa tạ công tử.”

“Ngươi có biết đi chỗ nào tìm ta không?”

“Ta tin tưởng người dưới tay công tử phần đông đều tài hoa, sẽ không kém một người như ta.”

Sắc mặt Bành Thục Yến tái xanh, 'nàng nói như vậy là căn bản sẽ không đi tìm hắn, cho nên cũng không cần biết hắn ở nơi nào sao? Hắn nghĩ mình là một công tử được nâng niu trong lòng bàn tay, khi nào thì lại đi hạ mình cầu người như vậy? Mà nàng lại không biết phân biệt như thế.'

“Ngươi không hối hận là tốt rồi!” Bành Thục Yến vung tay áo, tức giận ra cửa lớn rách nát nhà Tiêu Dực.

Nhìn theo Bành Thục Yến rời đi một đường, cằm Tiêu Dực để lên đỉnh đầu của Diệp Khê: “Khê Nhi, theo ta ở phòng rách nát như vậy, ủy khuất ngươi. Cho dù không đi Chân Vị Lâu, ngày sau ta cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Khê Nhi một cái phòng mới.”

“Ta không ủy khuất, ta nguyện ý cùng thê chủ ở phòng rách nát. Thê chủ đối với ta tốt nhất, ta sẽ cùng thê chủ cố gắng kiếm tiền, thê chủ không cần phải đi làm việc cực nhọc.” diendanlequydon-demcodon

“Ta không đi, Khê Nhi hôm nay thật dũng cảm, lại dám từ chối người khác.”

Diệp Khê nghĩ mà có chút sợ chui vào trong lòng nàng, rầu rĩ nói: “Thê chủ không thể bỏ lại Khê Nhi.” Hắn đã nghe qua không ít chuyện phiếm, người làm việc cực nhọc cuối cùng đều đã chết. Diệp Khê ngàn vạn lần không nghĩ tới, thê chủ hắn nói làm việc cực nhọc, rõ ràng người người đều cho rằng chức vị chưởng quầy là công việc béo bở, bởi vậy còn ghi hận nghĩ Bành Thục Yến là kẻ “hại” thê chủ hắn trong mấy ngày rất dài.

Tiêu Dực đem Diệp Khê ôm chặt một chút, nói nhỏ dỗ dành: “Không bỏ lại Khê Nhi, đợi ta lấy gân bò bên kia làm xong, đem Khê Nhi buộc lên lưng quần của ta thường xuyên mang theo, đi đâu cũng đều mang theo ngươi được không?”

Về sau nói chuyện này cho Đàm Chương Nguyệt biết, còn chạy tới hỏi Tiêu Dực: “Ngươi không phải nói Bành công tử gọi ngươi đi làm chưởng quầy sao? Thế nào lại thành làm việc cực nhọc?”

Tiêu Dực trong nháy mắt: “Chưởng quầy là người quản hết tất cả Chân Vị Lâu, trên phải vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền, dưới phải hao tâm tổn sức quản mọi chuyện, dầu muối củi gạo, đầu bếp tiểu nhị đều lo lắng, khuôn mặt còn phải tươi cười nghênh đón đưa đi, đó không phải là làm việc cực nhọc sao?”

Đàm Chương Nguyệt: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.