Thanh Dương Khê Ca

Chương 14: Chương 14: Miệng đầy dư hương




Lúc Diệp Khê thức dậy Tiêu Dực còn chưa có trở về, Diệp Khê ở trong sân rửa mặt, nam tử nhà bên cùng hắn nói chuyện: “Nhà Tiêu tú tài, ngươi mới thức dậy à?”

Diệp Khê nhìn về phía hắn, sợ hãi mà đáp: “Dạ.”

Nam tử nhà bên cạnh hiếu kỳ nói: “Ngươi thức dậy trễ như vậy, Tiêu tú tài nhà ngươi cũng không trách ngươi sao?”

Diệp Khê mím môi lắc đầu, nhút nhát nói: “Là… là thê chủ cho ta ngủ.”

“Thê chủ nhà ngươi cho ngươi ngủ đến giờ phút này?”

Diệp Khê nhẹ nhàng gật đầu, nam tử nhà bên vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ. Hắn mỗi ngày phải rời giường làm việc từ sáng sớm, thức dậy chậm một chút là muốn chọc thê chủ không vui.

“Ai, nhà Tiêu tú tài.” Một nam tử khác cũng cách một nửa tường vây bị sụp kêu hắn, Diệp Khê chớp mặt nhìn qua, nam tử kia nói: “Ta nghĩ đến nhà ngươi xem xem ngươi đan dây xích tay mấy ngày hôm trước này.”

“Dây xích tay là cái gì?” Nam tử lúc trước chen vào hỏi một câu.

Hai tay Diệp Khê gắt gao níu chặt góc áo của mình: “Không, đã không có…”

“Đã không có? Thế nào đã không có? Hai ngày trước còn thấy các ngươi đan, ngày đó ta hỏi ngươi ngươi không phải nói là muốn bán sao?”

“Không có…… Thê chủ!” Thoáng thấy bóng dáng Tiêu Dực, Diệp Khê bỏ qua hai nam tử đang chờ hắn trả lời mà bước nhanh chạy tới chỗ Tiêu Dực.

“Tiểu Khê Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Dực một tay ôm lấy người đang nhào tới, nhìn xem hai nam tử nhà bên kia: “Có người khi dễ ngươi?”

Diệp Khê ở trong lòng Tiêu Dực lắc đầu, bên kia đã nói tiếp: “A, Tiêu tú tài, ta cũng không có khi dễ Diệp ca nhi nhà ngươi, ta chỉ là muốn vào nhà các ngươi xem dây xích tay.”

Một người khác cũng nói: “Ta cũng không có khi dễ hắn nha, ta chỉ hỏi một chút là dây xích tay là cái gì.”

Tiêu Dực trấn an vỗ vỗ vai Diệp Khê trong lòng, ôm lấy hắn đi vào nhà, một bên cười nói: “Hai vị tỷ phu đừng nghĩ nhiều, hàng xóm nhiều năm như vậy, tính nết các ngươi ta còn có không biết sao? Ta nghĩ nếu có người khi dễ Tiểu Khê Nhi nhà ta, các ngươi sẽ tự làm núi dựa cho hắn đây.”

Hai nam tử nghe thế này mới nở nụ cười: “Không cần lo lắng, không có người khi dễ hắn. Nếu thật sự có người khi dễ hắn, chúng ta nhất định sẽ làm núi dựa cho hắn.”

Tiêu Dực vừa cười nói: “Hai vị tỷ phu muốn xem dây xích tay sao? Thật không khéo, hôm qua vừa bán hết rồi. Nếu không hai vị tỷ phu ăn cơm trưa xong lại đây xem? Chúng ta đan thêm nhiều loại xinh đẹp, để cho các ngươi cẩn thận mà chọn, nếu là mua hai sợi thì tặng một cái.”

“Thật sự?” Hai nam tử vừa nghe mua hai tặng một liền nở nụ cười: “Đi, chúng ta đi giữa trưa lại đây xem.” Nói xong liền tự quay lại trong nhà mình, Tiêu Dực cũng ôm lấy Diệp Khê trở về nhà mình, một bên dịu dàng nói: “Khê Nhi, không cần sợ, bọn họ chính là muốn nhìn dây xích tay.”

“Dạ.” Diệp Khê cúi đầu mà phát ra một chữ.

Tiêu Dực sờ sờ đầu của hắn, đứa nhỏ này, vẫn là còn sợ hãi cùng người tiếp xúc mà.

* * *

Giờ cơm trưa đi qua, hai nam tử nhà bên kia quả nhiên đến đây, còn mang theo hai ba người đi chung. Tiêu Dực nhiệt tình đưa bọn họ đón tiếp vào trong nhà, đem vật trang sức dây xích tay buổi sáng đan xong lấy ra, mấy nam nhân đều căng mắt lên nhìn xem: “Thật xinh đẹp, Diệp ca nhi à, không thể tưởng tượng được ngươi còn có tay nghề này, trước kia thế nào sao không nghe nói.”

Hai tay Diệp Khê gắt gao níu chặt góc áo của mình, nhút nhát đáp: “Là, là thê chủ….” Một bên dùng ánh mắt giống như cầu Tiêu Dực cứu.

Tiêu Dực vốn là muốn làm cho Diệp Khê thử cùng người khác tiếp xúc, nhưng chống lại ánh mắt đáng thương tuyệt đối không thể làm ngơ kia liền đầu hàng, huống chi nếu cô bỏ qua còn có thể mất đi sự tín nhiệm của Tiểu Khê Nhi. Tiêu Dực đáp ứng cầu khẩn mà nói ra: “Là ta cùng Khê Nhi đan, thế nào? Có thích hay không? Các ngươi mà mua hai sợi có thể tặng một cái đó.”

Vài nam tử đều động lòng không thôi: “Thật sự mua hai sợi đều được tặng một cái, chúng ta thế nào không biết xấu hổ?”

“Đều là người cùng thôn, đương nhiên phải có ưu đãi, các loại có thể đưa giá ngang nhau, thế nào?”

“Ta đều mua hai sợi, ngươi đưa cái này cho ta?”

“Có thể.”

“Ta cũng mua hai sợi….”

“Ta cũng mua….”

Nhờ mấy người nam tử này tuyên truyền, một ngày này không ngừng có người đến mua dây xích tay. Tiêu Dực và Diệp Khê đều đan không kịp, Tiêu Dực đành phải chạy qua nhà An Cư một chuyến, nói cho bọn họ bán cho người cùng thôn là mua hai sợi tặng một. Phụ tử An gia cũng đồng ý với giá các loại này, sau đó liền giới thiệu một nhóm người đến nhà bọn họ mua. Nam nhân thôn Thanh Dương này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, bán xuống giá như vậy cũng lời được một chút tiền. Phụ tử An gia càng thêm cảm kích Tiêu Dực, đều nói cùng nhau thưởng khách. Tiêu Dực lại còn đem khách giới thiệu đến nhà bọn họ, mà Đàm Chương Nguyệt cũng chỉ lại nói một câu với Tiêu Dực là người tốt.

Bận một ngày, đến khi màn đêm buông xuống có thể nghỉ ngơi một chút. Tiêu Dực đem tiền một ngày này mua quả táo lấy ra dao gọt hết vỏ, tự mình cắn một phần tư, còn lại đưa cho Diệp Khê. Diệp Khê nhìn xem rõ ràng hơn phân nửa quả táo trong tay, lại nhìn nhìn Tiêu Dực rồi nhai hai ba lần liền giải quyết xong một miếng nhỏ, lại đem quả táo đưa trở về: “Thê chủ ăn.”

“Ngươi ăn đi.” Tiêu Dực sờ sờ đầu hắn: “Ăn quả táo đối với thân thể có lợi, ngoan.”

“Nhưng là…..” Nhưng rõ ràng là thê chủ nói nàng muốn ăn mới mua, thế nào có thể đem chia hơn phân nửa cho hắn chứ.

“Khê Nhi đã quên muốn chăm sóc tốt thân thể để có cục cưng sao? Muốn chăm sóc tốt thân thể không chỉ phải ăn nhiều cơm, còn phải ăn nhiều hoa quả, cơ thể của ta có vẻ tốt, có thể ăn ít một ít, nhưng là Khê Nhi phải ăn nhiều một chút, sớm một chút chăm sóc thân thể cho tốt là có thể có cục cưng, biết không?”

(dem: tỷ ngày nào cũng dụ người ta ăn uống cho tốt để có cục cưng, vậy chắc là thèm ‘ăn thịt’ bé Khê lắm rồi đây.^_^)

Cục cưng… Diệp Khê vội vàng gật đầu, ôm quả táo nho nhỏ cắn một miếng, ngẩng mặt lên chính là híp mắt cười: “Thê chủ, ăn ngon lắm.”

“Lê cũng ngon lắm, ăn xong rồi lại ăn một trái lê.” Tiêu Dực cười sờ sờ đầu hắn, tự mình ôm củi đi nhóm lửa bắt đầu xếp dựng đứng chồng lên. Không nhớ rõ là nhìn qua ở trong quyển sách kia thế nào, tựa như cách dùng lửa có thể đem cây thẳng tạo thành các loại hình dạng, buổi tối mỗi ngày cô đều làm thí nghiệm, muốn làm ra cung tên trong trí nhớ. Tuy rằng hiệu quả trước mắt rất nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có hiệu quả. Tiêu Dực rất có tin tưởng, nhất định sớm muộn gì cũng làm ra cung tiễn.

Nói đến cung tiễn, Tiêu Dực lại muốn thở dài, thịt là giá trên trời, cô cũng phải mua chút về ăn, cô có thể giả trang mình là ni cô không ăn mặn, nhưng thân thể gầy ốm kia của Tiểu Khê Nhi, thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Đêm hôm qua ngủ chân còn bị chuột rút, không tẩm bổ là không được, cô nhìn xem mà hoảng hốt. Ngày mai đi, ngày mai bắt đầu, cô đổi mới lộ trình chạy bộ, chạy vào trong thành mua thịt rồi trở về, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

* * *

Thời gian Diệp Khê rời giường cũng như thường lệ, bữa sáng đều nấu xong mà còn chưa thấy bóng dáng của thê chủ, Diệp Khê nhìn về phía núi, thê chủ thế nào còn không trở về? Lại đợi một lát, Diệp Khê rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng, nhưng là từ phía khác chạy tới.

“Thê chủ.” Diệp Khê đi ra mở cửa đón tiếp, thời điểm Tiêu Dực vào cửa tiếp nhận rổ trong tay nàng, nhìn chằm chằm cái gì trong rổ ‘hở’ một tiếng, không phải rau dại, là thịt và xương?

“Khê Nhi nấu cơm sáng chưa?”

“Nấu xong rồi.” Diệp Khê mang rổ buông xuống, xoay người đi lấy chén múc cháo cho Tiêu Dực.

“Khê Nhi ăn trước, ăn xong đem sườn rửa một chút rồi nấu lên.” Tiêu Dực ở trong sân bắt đầu luyện võ phòng thân, Diệp Khê nghe lời tự mình múc một chén cháo ăn trước, sau đó đi rửa sườn. Khi chờ Tiêu Dực ăn sáng, Diệp Khê đã rửa xong.

“Thê chủ, muốn đem thịt dính trên xương cắt bỏ sao?”

“Không cần, tất cả đều thả vào trong nồi nấu canh. Hiện tại có thể bỏ vào nấu, sau khi đã chính để lửa nhỏ để ninh.”

“Dạ.” Diệp Khê trả lời, đem nồi đặt ở trên bếp, rất nhanh đem lửa thổi lớn lên, sau đó bưng cái sọt nhỏ ngồi trước cửa bếp bắt đầu đan dây xích.

Không bao lâu, canh trong nồi sôi, trong không khí cũng pha một ít mùi thịt, lúc này ánh nắng đã có chút nóng, Tiêu Dực liền kéo Diệp Khê ngồi vào dưới mái hiên đan. Sau đó cách một lát đi đến bếp trong nhà lấy ra ít củi, vẫn duy trì lửa nhỏ để ninh sườn trong nồi.

Diệp Khê bắt tay vào đan sợi tơ nhưng có chút không yên lòng, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía nồi bên kia, thêm củi lửa là việc nhỏ, chủ yếu là mùi thịt kia càng ngày càng nồng, hại hắn ngửi đều không nhịn được lặng lẽ nuốt nước miếng, mấy nhà gần đều chạy đến cách tường vây hỏi: “Nhà Tiêu tú tài, nhà ngươi nấu cái gì thế? Thơm như vậy nha!”

Diệp Khê trước nhìn sang Tiêu Dực, thấy Tiêu Dực cười nhìn hắn bộ dáng không chuẩn bị trả lời, mới nhút nhát đáp: “Là thịt…”

“Thịt? Thịt?? Ôi, nhà ngươi lại mua thịt? Không phải mấy ngày trước đây mới ăn qua sao? Sao lại mua? Nhà người từ đâu mà có nhiều tiền thế kia?....”

Từng người nghe được nhà hắn nấu thịt mọi người muốn hỏi lên một lần như vậy, từ câu thứ nhất đến cuối cùng, một câu Diệp Khê đều không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết nhìn Tiêu Dực xin giúp đỡ. Tiêu Dực cũng luôn trượng nghĩa giúp hắn giải vây: “Khê Nhi nhà ta thân thể yếu đuối, mua chút xương về nấu canh cho hắn uống.”

Vì thế người tới không lại nhìn chằm chằm Diệp Khê nhà chuyển qua hỏi Tiêu Dực: “Tiêu tú tài tìm được việc làm gì tốt sao? Sao lại tự nhiên phát đạt lên nhanh như thế?”

Tiêu Dực liền cười có chút bất đắc dĩ: “Ta không phải mỗi ngày cùng Tiểu Khê Nhi nhà ta đan dây xích tay sao, có thể tìm được việc gì tốt chứ. Tuy rằng trong nhà nghèo chút, nhưng cho Tiểu Khê Nhi bổ thân mình quan trọng hơn, cũng không thể ốm yếu nhiều như vậy.”

Nghe xong lời này, các nữ nhân liền đều lắc đầu: 'một người người nam nhân nơi nào liền quan trọng như vậy? Tường phá phòng ở đều không có, còn mua thịt cái gì!' Nếu là nam nhân, liền biết mở miệng: 'nhìn xem Tiêu tú tài người ta, nghèo là nghèo thật, nhưng là người ta biết yêu thương người nha, không giống như người trong nhà mình, có tiền liền đi ra ngoài uống rượu, cũng tiếc cắt miếng thịt đem về!'

Vì thế Diệp Khê trở thành người mà mấy nam nhân gần nhà thêm hâm mộ, mắt thèm: hâm mộ hắn có thể ăn thịt, mắt thèm nhà hắn có thịt.

Hâm mộ cũng tốt, mắt thèm cũng được, Tiêu Dực không có khả năng quản nhiều như vậy. Tiêu Dực thầm nghĩ: cũng chỉ nguyện ý làm bất kể chuyện gì cho Tiểu Khê Nhi nhà cô. Nhìn xem thịt nấu đã xong, Tiêu Dực mở nắp nồi cầm đũa chọc chọc, quả nhiên đúng là cứng mềm đều chín, vị lúc này ngon thật. Tiêu Dực gắp lên một miếng không có xương thổi thổi, bước nhanh đưa đến trước mặt Diệp Khê: “Khê Nhi, há miệng.”

Diệp Khê vốn là luôn luôn nhìn nàng, thấy nàng đi lại đây còn nghe nàng kêu há miệng, theo phản xạ liền mở miệng ra. Tiêu Dực đem thịt bỏ vào trong miệng hắn, vừa mỉm cười vừa nhắc nhở hắn: “Cẩn thận nha, sẽ nóng.”

Diệp Khê kêu lên một tiếng ‘ưm’ nho nhỏ, dè dặt cẩn thận mà cắn miếng thịt, mùi thịt trong nháy mắt liền che kín cái miệng nhỏ nhắn. Diệp Khê vội vàng ngậm miệng lại đem nước thịt cắn ra nuốt xuống, răng đã không tự chủ được mà bắt đầu nhai thịt trong miệng. Bên cạnh cũng có tiếng ‘ưm ưm’, thấy trong miệng Tiêu Dực cũng có một miếng thịt, đại khái là rất nóng, vì nóng nên nàng nhe răng nhếch miệng. Diệp Khê nhịn không được liền cười rộ lên.

“Tiểu… Tiểu Khê Nhi… ngươi… ngươi thế nào có thể… có thể cười ta như vậy… ôi… nóng quá…” Tiêu Dực giương miệng lấy tay quạt ra gió. Diệp Khê vội vàng đi rót cho nàng một ly nước sôi để nguội. Tiêu Dực cũng không lấy, thổi phù phù nuốt miếng thịt kia vào mới nói: “Không uống, sẽ đem vị thịt hòa tan. Tiểu Khê Nhi, ăn ngon không?”

“Ăn ngon.” Diệp Khê còn đang nhai miếng thịt trong miệng, nói ra có chút không rõ.

“Ta cũng cảm thấy ăn ngon.” Tiêu Dực nói xong, cầm ba cái chén đi ra: một chén múc đầy thịt, hai hén khác múc canh, lại đưa đôi đũa cho Diệp Khê cầm: “Đến, ăn thịt.”

Nhưng là, còn chưa tới thời gian ăn cơm nha. Diệp Khê có chút do dự, lại thấy nàng gắp thịt đưa đến bên miệng mình, điểm do dự này lập tức quăng lên chín tầng mây. Thê chủ nói ăn, hắn chỉ cần ngoan ngoãn ăn là được.

Hai người ăn hơn nửa chén thịt, Tiêu Dực buông chén xuống: “Khê Nhi, dùng canh thịt nấu món ăn, kết hợp buổi sáng chưa ăn hết làm cơm trưa, được không?”

Diệp Khê tự nhiên là gật đầu đồng ý, Tiêu Dực lập tức đi rửa sạch đồ ăn thả vào trong nồi nóng chín, làm cho Diệp Khê ăn kết hợp với thịt, chỉ ăn thịt thôi cũng là không được, phối hợp ăn mặn và chay mới là tốt nhất. Ăn no, trước đó múc canh ra bây giờ cũng không nóng. Diệp Khê bưng chén canh lên uống, chỉ cảm thấy canh cũng thơm vô cùng, uống một hớp không đủ liền uống hết một chén, liếm liếm môi, còn nghĩ muốn uống thêm, nhưng là… thê chủ có thể cảm thấy hắn rất tham ăn hay không?

Tất cả tâm tư của Diệp Khê đều viết ở trên mặt, Tiêu Dực cười nói: “Khê Nhi còn muốn uống thì cứ uống, ta mua xương về chính là nấu canh cho ngươi uống, biết vì sao cần uống nhiều canh không?”

“…. Có thể ăn ít thịt.” Diệp Khê nhỏ giọng trả lời.

“Ha ha ha… Khê Nhi ngươi thật là bảo bối.” Tiêu Dực nhịn không được đi sờ đầu hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê đỏ ửng: 'không phải như vậy sao? Thịt rất đắt tiền nha, ăn hết liền không có, không ăn thì có thể luôn luôn nấu canh nha; còn có xương, hẳn là không có quý như thịt vậy, cho nên thê chủ mới mua xương về.'

“Tiểu Khê Nhi, chân của ngươi có phải thường xuyên sẽ bị chuột rút hay không?”

“Dạ.” Diệp Khê gật đầu, vừa di chuyển bắp thịt liền đau, nơi co rút thường xuyên phải đau mấy ngày.

“Uống nhiều canh xương liền sẽ không bị chuột rút nữa.”

“Thật vậy không?” Diệp Khê mở to mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dực: “Nhưng là… mỗi người đều sẽ bị co rút mà.”

“Không phải mỗi người đều bị, người thường xuyên uống canh xương liền sẽ không đau. Bởi vì canh xương có rất nhiều dinh dưỡng, cho nên Khê Nhi phải uống nhiều canh, chỉ cần nghĩ muốn uống liền tới múc uống, hết canh lại thêm nước vào nấu.”

“Ta đã biết.” Diệp Khê lại đi múc một chén canh đặt ở một bên để nguội, lại bỏ thêm ít nước vào trong nồi tiếp tục nấu. Tiêu Dực thấy hắn cũng cao hứng, nghĩ chỉ cần kiếm được bạc, nuôi xuống như vậy, muốn nuôi thân mình Tiểu Khê Nhi tốt lên cũng không phải việc khó.

Bởi vì có thịt, thả thịt vào lại có chút thơm. Diệp Khê ăn nhiều hơn so với mọi khi, lại uống vào hai chén canh, bụng còn có chút phình. Vuốt bụng tròn trịa, Diệp Khê còn chưa hết thèm nên liếm liếm miệng, thật sự ăn rất ngon nha, ăn no no, miệng còn có mùi. Thời điểm chưa xuất giá, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới có thể ăn no như vậy, tốt như vậy đâu, thê chủ đối với hắn thật sự là quá tốt.

Nghĩ như vậy, Diệp Khê liền nhẹ nhàng đưa tay lên nắm vạt áo của Tiêu Dực: “Thê chủ, ta rất thích ngài.”

Khóe miệng Tiêu Dực nhếch lên, hai cánh tay mở ra ôm hắn vào trong lòng: “Ta cũng rất thích Khê Nhi.”

“Ta sẽ cố gắng đan dây xích tay thật tốt, để cho thê chủ kiếm thật nhiều tiền.” Đây là chuyện duy nhất trước mắt hắn nghĩ có thể làm cho thê chủ tin tưởng.

Tiêu Dực cười ra: “Ta cũng sẽ cố gắng thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, mua thịt cho Khê Nhi ăn, còn mua những món ngon khác nữa, mua quần áo xinh đẹp, cho Khê Nhi cái phòng mới, làm cho Khê Nhi sống càng ngày càng tốt.”

Diệp Khê dụi dụi mặt trong lòng nàng, vui vẻ cười hắc hắc. Rung động trong ngực làm cho Tiêu Dực một trận tê dại. Tiêu Dực nâng tay tự vỗ vỗ đầu mình, đây là làm sao, đối với người bạn nhỏ này cô thế nhưng cũng có thể đói khát như vậy. Tiêu Dực vội vàng đem Diệp Khê dìu đứng lên: “Khê Nhi và ta cùng nhau cố gắng, chúng ta nhất định sẽ sống càng ngày càng tốt, chúng ta hiện tại bắt đầu nỗ lực lên.”

“Ta và thê chủ cùng nhau cố gắng.” Diệp Khê lưu loát rút ra mấy sợi tơ, chuyên tâm bắt đầu đan dây xích tay. Tiêu Dực nhẹ nhàng thở dài một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.