Thanh Dương Khê Ca

Chương 9: Chương 9: Ngọn núi có sói [1]




Tiêu Dực thừa dịp Diệp Khê nấu bữa sáng tranh thủ thời gian đi gánh nước đủ dùng trong nhà, ăn xong điểm tâm liền gánh củi vào thành. Bán củi quả nhiên là hành động sáng suốt, tuy rằng kiếm chút tiền nhưng đối với Tiêu Dực mà nói có thể kiếm được chút tiền cũng đã tốt lắm rồi, đến trong thành không bao lâu hai bó củi của Tiêu Dực cũng đã rời tay, xem trong lòng bàn tay là ba mươi tám đồng tiền, Tiêu Dực hít sâu thở hắt ra. Vốn mua củi chỉ cần một bó, Tiêu Dực nói cho hắn nếu mua luôn hai bó có thể ưu đãi giảm hai đồng tiền, vì thế bỗng chốc liền bán xong rồi. demcodon.le.quy.don

Tiêu Dực đi tới chợ bán thức ăn mua một túi gạo nhỏ, đại khái đủ ăn hai ngày, lại đi tìm mua thịt. Sạp bán thịt cũng không nhiều lắm, chỉ hai ba nhà, bán thịt đều giá trên trời, rẻ nhất cũng là tám mươi đồng tiền một cân, không có thịt mỡ và xương đều bán được năm mươi đồng tiền, mà Tiêu Dực mua ba cân gạo chỉ còn chín đồng tiền, tiền đồng trên tay cô ngay cả mua nửa cân cũng không đủ.

Tiêu Dực nhìn thịt thở dài, đây là thịt gì, ăn vào có thể thành tiên? Đỉnh đầu thật sự thắt chặt, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ ý định, ngược lại mua chút dầu hạt cải, mua một ít để xào; một cái chảo, lại mua chút đồ ăn không đắt tiền. Tiêu Dực đi vài vòng liền thấy Đàm Chương Nguyệt bán đồ ăn.

Tiêu Dực đem đồ đạc thả xuống bên người Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt bị kinh ngạc: “Tiêu Dực, là ngươi mua? Hôm qua ngươi chép bao nhiêu sách?”

“Ngày hôm qua ta nhặt hai bó củi, sáng nay gánh đến trong thành bán kiếm tiền.”

“Bán củi?” Đàm Chương Nguyệt vừa nghi vừa sợ, ở trong ấn tượng của nàng, biện pháp Tiêu Dực kiếm tiền chỉ có một, chính là chép sách.

“Đúng vậy.” Tiêu Dực thấy được bộ dáng không thể tin được của nàng tự nhiên buồn cười: “Thế nào lại có loại vẻ mặt này, ta sẽ không thể đi bán củi sao?”

“Không phải.” Đàm Chương Nguyệt lắc đầu, lại nói: “Ngươi cùng với ai vào núi?”

“Ta đi một mình, còn muốn đi cùng ai sao?”

“Một mình ngươi?” Đàm Chương Nguyệt kêu to, giọng nói cao quãng tám khiến người chung quanh đều nhìn qua, Tiêu Dực vuốt vuốt cái trán: “Ngươi hưng phấn như vậy làm gì?”

“Ta không phải hưng phấn, ta là lo lắng cho ngươi!” Đàm Chương Nguyệt trợn trắng mắt liếc nàng một cái: “Ngươi không biết ngọn núi đó có bao nhiêu nguy hiểm hay sao? Thế nhưng lại một mình đi lên núi. À, ta đã quên, ngươi đã quên những chuyện trước kia. Tiêu Dực, ngươi nhớ cho kỹ, về sau không thể một mình đi lên núi, rất nguy hiểm!” Đàm Chương Nguyệt nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng cũng nói ngọn núi nguy hiểm? Xem ra ngọn núi thật sự có gì đó nguy hiểm, Tiêu Dực cũng nghiêm túc theo: “Vì sao? Ngọn núi có cái gì?”

“Ngọn núi có sói.”

“Lại là sói?” Tiêu Dực biết sói thật hung dữ, nhưng là không cần sợ như vậy chứ?

Đàm Chương Nguyệt trừng nàng: “Cái gì kêu lại là sói? Ngọn núi này có nhiều loài vật mạnh dữ như: hổ rừng nè, heo rừng nè, sói nè, gặp liền trốn không thoát.”

“Là mấy con đó?” Tiêu Dực nhíu chặt mày, cô còn tưởng rằng có cái gì đó đáng sợ chứ.

-“Cái gì kêu là mấy con đó?” Đàm Chương Nguyệt tức giận đến gõ trán nàng một cái: “Ngươi là chưa thấy qua không biết sợ hãi! Người trong thôn đi lên núi đốn củi đều là kết bạn đi, còn không dám đi vào sâu, gặp được loài vật mạnh dữ mười người đến cũng không nhất định đối phó được!” Đàm Chương Nguyệt nói xong, thấy nàng nhíu mày mà xem lại chính mình, lại thật nghiêm túc bổ sung thêm: “Ta là nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần không thể lại đi một mình lên núi! Ngươi đừng làm ra một bộ dáng không thích nghe, ngày hôm qua ngươi không gặp được loài vật mạnh dữ là ngươi may mắn, về sau ngàn vạn lần không thể lại đi nữa!”

Tiêu Dực giãn mày, nén cười nói: “Ta không có không thích nghe, ta đang nghe chăm chú đây.”

Đàm Chương Nguyệt lại trợn trắng liếc nàng một cái, cảm giác dường như Tiêu Dực nói với mình cho có lệ. Có người đến mua đồ ăn, Tiêu Dực ôm lấy đồ của mình nói: “Đàm Chương Nguyệt, ta đi đây.”

Đàm Chương Nguyệt một bên lấy tiền, một bên dặn nàng: “Nhớ kỹ, đừng đi một mình lên núi.”

“Đã biết.” Tiêu Dực đã đi vài bước, tiếng lớn đã đánh mất ba chữ trở về.

Theo chợ bán thức ăn đến cửa thành còn một khoảng cách thật lớn, trên đường có một cửa hiệu thêu. Tiêu Dực nghĩ nghĩ bước đến tiến vào, tiểu nhị vội vàng đến đón tiếp: “Khách quan, muốn mua cái gì?”

“Mua sợi tơ.”

“A, vậy ngươi đến đúng chỗ rồi, sợi tơ nơi này của chúng đều là cao cấp nhất, tốt nhất, màu sắc lại tươi đẹp, thêu ra hoa đẹp mắt vô cùng….” Tiểu thị một bên lấy ra một hộp sợi tơ cao cấp nhỏ cho Tiêu Dực xem, một bên ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.

Màu sắc quả thật rất đẹp, bất quá rất mắc, Tiêu Dực hỏi: “Có loại thô một chút hay không?”

“Thô? Khách quan là muốn loại dùng làm dây buộc tóc sao?”

Dây buộc tóc? Tiêu Dực gật gật đầu, trước nhìn thử. Tiểu thị lập tức lấy một hộp sợi tơ khác, so với loại trước thô hơn, thật hợp yêu cầu của Tiêu Dực.

Tiêu Dực mua sợi tơ, lại mua chút dây nhỏ và tú hoa châm, ở trên đường nhìn thấy có bán kẹo hồ lô liền đến mua cho Diệp Khê một sâu, mua xong mọi thứ, tiền Tiêu Dực hôm nay kiếm được cũng chỉ còn lại một đồng tiền cuối cùng, thật sự là nhiều hơn một cái cũng không có.

Trong thành đến thôn không tính xa, nửa canh giờ là có thể đến. Thời điểm Tiêu Dực trở lại thôn đúng vào giữa trưa, tường vây nhà Tiêu Dực đã sớm sập cùng không có không khác nhau mấy. Diệp Khê ngồi ở dưới mái hiên ngẩn người, xa xa thấy cô liền chạy vội đi qua.

“Thê chủ.” Diệp Khê vui vẻ mà giơ tay hỗ trợ xách gì đó trong tay nàng, mua nhiều thứ như vậy, củi của thê chủ nhất định bán được giá tốt.

Tiêu Dực đem bao kim chỉ cùng kẹo hồ lô đưa cho hắn, lại cho hắn cầm hai ba món đồ ăn không nặng, cười nói hắn: “Tiểu Khê Nhi đã ăn cơm trưa chưa?”

“Ta chờ thê chủ, rau dại và nấm đều nấu xong rồi.”

“Về sau đừng chờ ta, nấu xong liền tự mình ăn trước. Đúng rồi, ta mua gạo và dầu, chúng ta có thể ăn cơm và rau xào.”

Diệp Khê đã sớm thấy được nàng cầm cái chảo, tròn mắt nói: “Trở về ta liền nấu cho thê chủ ăn.”

Tiêu Dực đột nhiên cảm thấy đáng, ra ngoài trở về có người ở trong nhà chờ, cho dù có gian khổ một ít cũng là thỏa mãn. Kiếp trước cô cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người thật tình đối đãi. Khi đó cô có tiền tài vô số, nhưng không có chỗ về ấm áp. Hiện tại tuy rằng không có tiền, nhưng người đàn ông bé nhỏ Tiêu Dực trước cưới về lại làm cho cô cảm thấy ấm áp—không giống tình yêu ấm áp. Tiêu Dực nghĩ, có lẽ, cô đã bắt đầu thương hắn.

Về nhà một hồi, Diệp Khê chạy tới chạy lui tìm một hồi, cuối cùng nói với Tiêu Dực: “Thê chủ, không có nồi để nấu gạo.”

Tiêu Dực vỗ đầu: “Đã quên mua.”

“Cũng không có cái xửng dùng để chưng cơm.”

Tiêu Dực lại chụp đầu: “Nữ phá sản, ngay cả cái xửng cũng đem bán!”

Diệp Khê thấy nàng mắng chửi người, không tự giác mà rụt lui thân mình. Tiêu Dực thấy thế liền dời lực chú ý của hắn: “Tiểu Khê Nhi, ngươi không xem xem ta mua cái gì trở về sao?”

“Còn chưa có nấu cơm….”

“Không vội, đi xem trước.” Tiêu Dực đưa hắn chạy vào trong phòng, tự mình cầm lấy cái chảo mới mua về, lại đem đồ ăn để trong nồi bỏ vào trong chén, dùng nồi đó đến nấu cháo. Cô không biết dùng cái xửng của cổ đại, nhưng là dùng cái nồi để nấu cháo vẫn là biết.

Tiêu Dực đem cái nồi đến trên bếp, dưới bếp nhỏ còn có chút lửa. Tiêu Dực thả chút củi đi vào, học bộ dáng khi Diệp Khê nhóm lửa dùng ống trúc thổi lửa để gần bên trong thổi một hơi, một trận bồ hóng bay ra khiến Tiêu Dực bị nghẹn ho khan, ánh mắt cũng bị xông thẳng vào đến chảy nước mắt, trên mặt còn dính ít bụi.

Một cái tay nhỏ bé chụp trên lưng cô, giọng nói Diệp Khê mang theo sợ hãi vang lên ở bên tai: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta sai rồi, thật xin lỗi, ta hẳn là nên nhóm lửa trước….”

“Không có việc gì, không có việc gì…. Khụ khụ, không có việc gì, ta sẽ không chửi.” Tiêu Dực híp nửa mắt đứng lên: “Tiểu Khê Nhi ngươi tới nhóm lửa đi, việc này ta thật sự không thể làm được, ta đi gội rửa.”

Nàng thật sự không mắng hắn sao? Diệp Khê giật mình, hồi phục lại tinh thần lại muốn đi lấy nước cho nàng, lại muốn phải nhóm lửa nhanh chút nấu cơm cho nàng ăn, nhất thời gấp đến độ không biết thế nào nên cố nhìn qua bên kia, dính một chút như vậy nàng đã tự mình múc nước đi giặt sạch, Diệp Khê đành phải ngồi xuống nhóm lửa.

Tiêu Dực giặt xong êm đẹp lại qua, cháo trong nồi đã nấu chín. Diệp Khê ngồi ở trước cửa bếp yên lặng nhìn kẹo hồ lô trong tay, ánh mắt có chút hồng hồng. Tiêu Dực làm ra vẻ mặt dịu dàng: “Làm sao vậy? Ta lại không chửi, khóc cái gì?”

Diệp Khê ngẩng đầu, giơ kẹo hồ lô trong tay lên, có chút không xác định hỏi nàng: “Thê chủ, đây là… cho ai?”

Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn: “Mua cho ngươi.” Có chút đau lòng vì tiểu gia hỏa này, chuyện rõ ràng như vậy cũng không dám xác nhận.

Thật là cho hắn nha, hốc mắt Diệp Khê càng đỏ, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nhận được lễ vật này, hẳn là xem như lễ vật được không?

“Ai, ngươi đứa bé ngốc này, khóc cái gì hả.” Tiêu Dực bất đắc dĩ mà ngồi xổm bên người hắn bắt đầu dỗ: “Đây, ăn thử một miếng xem.”

Diệp Khê hít hít mũi vươn đầu lưỡi liếm liếm, nước mắt còn vương trên mắt liền tròn như trăng non, Tiêu Dực lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười xấu xa: “Ngọt chính là bên ngoài, bên trong là vị chua, cắn một miếng thử xem.”

Diệp Khê cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao, Tiêu Dực nhìn liền cười đến vui vẻ.

Tiêu Dực để cho Diệp Khê tự mình thưởng thức kẹo hồ lô, chính mình lại đi rửa sạch một ít đồ ăn đến xào chín, còn lột tỏi đem nấm nấu qua lại xào một lần. Một chén canh rau dại, một chén rau xào, một chén nấm, tuy rằng không có thịt, tốt xấu gì thấy dầu là có chút hương vị, hơn nữa gạo nấu cháo thơm ngào ngạt, thật đúng là ăn ngon.

Diệp Khê chưa từng ăn qua nấm xào, chỉ cảm thấy xào như vậy với nấu ăn ngon hơn, không khỏi ăn nhiều mấy lần. Tiêu Dực bận ngăn chận đôi đũa của hắn, còn chưa nói đã bị hắn đoạt trước: “Thê chủ, ta đã thử qua loại nấm này, không có độc.” demcodon.le.quy.don

Tim Tiêu Dực đột nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi thử lúc nào?”

“Buổi sáng, sau khi ngài ra cửa….” Dưới ánh mắt Tiêu Dực, giọng nói Diệp Khê càng ngày càng nhỏ.

“Ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không? Đầu có choáng váng hoa mắt, muốn ói hoặc là nhìn thấy cái gì đó kỳ quái hay không?” Tiêu Dực khuẩn trương hỏi, trước kia cô nghe bạn học nói người ăn nấm dại nếu trúng độc không phải nhất định sẽ xuất hiện tình huống ngộ độc thức ăn, có một số người sẽ phản ứng là sinh ra ảo giác.

“Không có.”

Tiêu Dực nghe thế mới yên tâm, nghĩ lại mà vẫn sợ: “Về sau không cho ăn thử, nếu trúng độc sẽ không mang cục cưng được.”

Diệp Khê kinh hoảng một trận, nhìn phía dưới một chút.

Tiêu Dực thở dài: “Khê Nhi yên tâm, nấm ta hái trở về đều là không có độc, về sau đều dùng tỏi đến xào, xào chín mới có thể ăn.”

Diệp Khê lại ghi nhớ trong đầu, hai người mới tiếp tục ăn cơm. Diệp Khê uống cháo, ăn đồ ăn xào dầu hạt cải, trong lòng ngọt ngào, thê chủ nói sẽ làm cho hắn sống càng ngày càng tốt, hắn thật sự tin tưởng, nhìn xem, hiện tại bọn họ không phải ăn cháo sao, còn có đồ ăn xào dầu hạt cải, trước kia hắn chưa từng có ăn qua đồ ăn ngon như vậy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.