Thanh Dương Khê Ca

Chương 2: Chương 2: Phu lang nhát gan




“Đàm Chương Nguyệt.” Tiêu Dực nắm chặt nàng: “Ngươi là nói ta ‘cưới’ phu sao?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?” Đàm Chương Nguyệt hơi hơi dùng sức muốn rút tay mình về, Tiêu Dực này là thư sinh nhu nhược khi nào thì có khí lực lớn như vậy?

Tiêu Dực nuốt ngụm nước miếng, chậm rãi buông tay nàng ra: “Không có gì, nơi này là… là nữ tử vi tôn sao?”

“Đương nhiên rồi, Tiêu Dực, đầu ngươi đụng như thế nào lại nghiêm trọng như vậy? Không được, ngày mai mau đến cho đại phu xem.” Đàm Chương Nguyệt lục lọi trong ngực một hồi, lấy ra vài đồng tiền, ước lượng nhíu mày nói: “Tiêu Dực, lúc này trên người ta cũng không mang bao nhiêu tiền, ngày mai ngươi đi lên trấn trên tìm ta lấy ít tiền đi xem đại phu, nhưng đừng thật sự xảy ra chuyện gì.”

“Ta không sao, không cần đi.” Tiêu Dực ngồi trên một cái ghế, ghế kia kêu kẽo kẹt một tiếng sai lệch một chút, dọa Tiêu Dực nhảy dựng.

Đàm Chương Nguyệt nhìn về phía rèm, vỗ vỗ vai Tiêu Dực kiên định nói: “Ta đi về, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, chuyện từ hôn ngày mai nói sau.”

Đàm Chương Nguyệt đi rồi, Tiêu Dực lại nhìn xunh quanh phòng này, cảm thán thật sâu trăm ngàn lần không dùng thư sinh lời này thật TM* quá đúng, đối với nàng thô bạo nói bậy chút. Lại nhìn rèm kia, chuyện này thật tốt, ngay cả hôn đều kết, còn đem thiên kim có giá trị để lại cho cô động phòng. Nghĩ đến cái hoa khôi Diệp Lan của thôn kia, Tiêu Dực run lên một chút, trọng nữ khinh nam sẽ không phải đều là cái dạng này đi? Má ơi! Cô sẽ không cưới cái tên gay kia về đi?

(*TM = tha mụ: một câu chửi tục, như con m* nó…)

Tiêu Dực đứng lên đi qua, chống đau đớn đầy người xốc rèm lên, chỉ thấy một nam hài tử quỳ gối bên giường, thấy cô tiến vào còn rụt người ra sau, mắt to hồng hồng rất nhanh liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt. Trên má ướt át, hiển nhiên là đã khóc một hồi lâu, son phấn trên mặt đều bị lem luốc, từng vệt hồng hồng trắng trắng.

Đây là chú rể của cô? Khụ, có lẽ hẳn là kêu tân phu lang mới đúng, có thể lập gia đình sao? Có thể làm chuyện ‘y nha hô hi’ hay sao? Tiểu Dực xem thân thể nhỏ bé kia có thể yy một chút, lại gặp đứa nhỏ kia rụt lui mới phản ứng hiện tại không phải thời điểm yy.

Tiêu Dực đi về phía trước một bước, đứa nhỏ kia lập tức dập đầu khóc kêu: “Không cần đánh ta, ta sẽ nghe lời, ta sẽ nghe lời….”

Tiêu Dực dừng bước chân lại, thì ra Tiêu Dực trước kia là kẻ cuồng ngược đãi. Tiêu Dực muốn xem thử bộ dáng bản thân hiện tại, ánh mắt trong tân phòng quét một vòng lại không thấy được gương, nâng tay đưa lên mặt sờ soạng vài cái, cũng không cảm giác được khuôn mặt này có giống khuôn mặt của kẻ cuồng ngược đãi hay không.

Đứa nhỏ kia còn vừa khóc kêu vừa dập đầu, Tiêu Dực chặn lại nói: “Ta không đánh ngươi, ngươi đứng lên đi.”

Nam hài tử dường như không có nghe lời của cô nói, đầu đụng trên mặt đất thùng thùng thùng gõ làm Tiêu Dực chỉ cảm thấy xót xa. Tiêu Dực tiến lên vài bước kéo hắn ôm lấy, thấy trên trán hắn dính đầy bùn đất, phía dưới bùn đất trán đều biến đỏ. Tiêu Dực nhíu nhíu mày, đứa nhỏ kia lập tức lại muốn quỳ xuống bị Tiêu Dực nâng lên.

“Biết ta là ai sao?” Tiêu Dực hỏi hắn.

Mắt đứa nhỏ kia đầy hoảng hốt, sợ hãi mà gật đầu.

“Người gả cho ta là ai?” Tiêu Dực lại hỏi.

Đứa nhỏ kia hoảng sợ càng sâu, lại muốn cúi xuống quỳ gối, trong miệng liên tục cầu xin: “Ta không phải cố ý, ta sẽ nghe lời, không cần đánh ta….”

Tiêu Dực lại nâng hắn lên, lần này trực tiếp đưa hắn tới trên giường ấn ngồi xuống ổn định, chính mình cũng ngồi vào bên cạnh hắn, hai tay đặt ở dưới nách hắn, trong lòng không nhịn được nói thầm: đây là người sao? Cái này chỉ là một khung xương nha!

Tiêu Dực tận lực giữ giọng điệu dịu dàng mà cùng hắn thương lượng: “Ngươi sẽ nghe lời đúng không? Ta đây hỏi ngươi cái gì ngươi cũng phải thật thà mà trả được không? Chỉ cần ngươi nói thành thật, ta sẽ không đánh ngươi.”

Nam hài sợ hãi mà gật đầu.

Tiêu Dực nâng tay áo lên lau mặt cho hắn, đem nước mắt cùng son phấn lấm lem khó coi lau đi, cô thật sự có chút không nhìn nổi nữa, cảm thấy chính mình đang nhìn một con quỷ.

“Ngươi gả cho ta, vậy ngươi hẳn nên gọi ta là cái gì?”

“Thê… thê chủ?” Giọng nói sợ hãi mang theo một tia không xác định, đại khái là trước đó nghe được Đàm Chương Nguyệt ở bên ngoài nói đến chuyện từ hôn, không xác định nàng có thể muốn mình hay không.

Tiêu Dực lại hỏi: “Diệp gia cho ngươi thế thân nam nhân kêu là Diệp Lan gả lại đây?”

Ngón tay nam hài nắm chặt góc áo chính mình, sợ hãi trả lời: “…. Dạ…”

Tiêu Dực hỏi lại: “Ngươi tên gì?”

Nam hài sợ hãi mà liếc nhìn nàng một cái, trong mắt có chút nghi hoặc, lại vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Diệp Khê.”

“Diệp Khê? Ngươi cũng là công tử Diệp gia?”

Diệp Khê liếc nhìn nàng một cái, nàng không biết hắn? Mới vừa rồi nàng rõ ràng là biết hắn, khi nàng xốc khăn voan của hắn lên còn rất tức giận, nói Diệp gia nhưng lại dùng ôn thần* này là hắn thay thế Diệp Lan gả lại đây.

(*Vị thần gieo rắc bệnh dịch, gieo rắc tai hoạ cho mọi người.)

Tiêu Dực cũng biết chính mình hỏi câu quái lạ, đều là cùng thôn, Tiêu Dực thật sự sao có thể không biết hắn. Tiêu Dực sờ sờ huyệt thái dương chính mình, đương nhiên không dám sờ mạnh, chính là tiếp xúc ở xung quanh. Diệp Khê giương mắt nhìn theo động tác của nàng, lập tức khẩn trương nói: “Ngài bị thương?” Ánh nến quá mờ, hắn lúc trước cũng không dám nhìn nàng chằm chằm, cho nên không phát hiện.

“Đầu bị đụng đến nên chuyện trước kia đều đã quên.”

“Đã quên?” Diệp Khê mở to mắt, đột nhiên lại nhận ra chính mình cư nhiên lớn mật nhìn nàng chằm chằm, còn nói câu chấp vấn như vậy, vội vàng lại hoang mang rối loạn khẩn trương cúi đầu xin lỗi: “ Ta thật xin lỗi…”

“Là đã quên, đã quên liền quên đi.” Chuyện của Tiêu Dực trước cô thật đúng là không có hứng thú. Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn: “Không cần xin lỗi, toàn thân ta đều đau, chính ngươi đi múc nước rửa mặt đi.”

Diệp Khê nhìn cô chằm chằm rồi sợ hãi mà đi ra ngoài, Tiêu Dực lại nhìn tân phòng của cô, ngẫm lại nhà mới của cô, thở dài, ngồi lên một cái sau đó liền ngã. “Làm lại lần nữa a---“ Còn chưa nói xong liền té xuống đất,Tiêu Dực rơi thiếu chút nữa trật eo. Dựa vào! Giường này cũng quá không bền chắc rồi! Tiểu tử kia ở bên ngoài nghe thế vội vàng chạy vào đem cô đỡ dậy, một bên sợ hãi mà hỏi cô: “Thê chủ, ngài.. ngài có khỏe không….?”

“Khỏe cái gì, ta thiếu chút nữa đã chết.” Tiêu Dực nghiêng thân mình đỡ eo, còn chưa kịp tới cảm thán tình huống bi thảm đau càng thêm đau, tiểu tử kia thổi phù phù một tiếng lại quỳ xuống đụng đầu trên đất thùng thùng: “Ta không phải cố ý, không phải cố ý, không cần đánh ta…”

“Ngươi làm gì? Mau đứng lên, ta khi nào thì nói muốn đánh ngươi?” Tiêu Dực cố gắng lết cái thân thể sắp tàn của chính mình kéo hắn đến ôm lấy, thân thể cô không chỉ đau, ngay cả đầu cũng đều đau, đứa nhỏ này thế nào lại động một chút lại đi quỳ xuống dập đầu? Ai…, sai lầm rồi, đầu cô vốn là đau.

Diệp Khê cấp tốc mà liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng không tức giận sao? Hắn không biết tốt xấu hỏi nàng có khỏe hay không, không nghĩ cũng biết, té ngã làm sao có thể khỏe được?

“Về sau đừng hở một chút lại quỳ xuống dập đầu, ta sẽ không đánh ngươi.”

Sẽ không đánh hắn sao? Diệp Khê sợ hãi mà nhìn nàng, trước kia đại phụ thân và ca ca tỷ tỷ cũng nói qua sẽ không đánh hắn, đều là lừa hắn.

“Đi rửa mặt đi.” Tiêu Dực vẫy vẫy tay cho hắn đi ra ngoài, chính mình đỡ eo đi sửa sang lại cái giường bị gãy kia. Hất ra khăn trải giường cùng sợi bông, Tiêu Dực thấy ván giường bị cô đụng gãy ra. Ván giường là một cái tấm ván gỗ hợp thành, ước chừng là dùng rất nhiều năm, hơn nửa phòng này ở lâu năm thiếu tu sửa trong phòng thấp trầm trọng, tấm ván gỗ đã bị mọt ăn rồi, thế nhưng bị cô ngồi lên một cái liền gãy. Có chút không biết nói gì.

Tiêu Dực ôm hai tấm ván gỗ, chuyển đến bên góc tường kia dựa vào tường, nghĩ nghĩ lại ôm tấm ván đến, vẫn là không nên để ở trong này, vạn nhất nửa đêm ngã xuống…, tuy rằng không phải tường gạch, phỏng chừng cũng là ép người tới chết.

Xoay người lại gặp nam hài tử còn đứng sau lưng cô, Tiêu Dực nói: “Làm sao vậy?”

“Không... không có… Ta... ta giúp thê chủ…” Diệp Khê khẩn trương mà bước đến ôm lấy tấm ván gỗ trong tay nàng, hắn thế nào có thể đứng một bên mà xem thê chủ làm việc đây? Sẽ bị đuổi ra đi.

Tiêu Dực nhìn nhìn cổ tay hắn khô gầy như củi, cùng ngón tay giống như móng gà mà thở dài: “Không cần, ta tự làm là được rồi.”

Diệp Khê gấp đến độ chảy nước mắt, gắt gao mà ôm lấy tấm ván gỗ không buông tay, sợ hãi nhìn nàng mà cầu xin: “Ta sẽ làm việc, ta sẽ làm rất nhiều việc, không cần đuổi ta đi…”

Tiêu Dực thở dài: “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, ngươi đi trước đem sợi bông khăn trải giường cùng chăn gom lại đi.”

Diệp Khê vội vàng đi gom, Tiêu Dực ôm tấm ván gỗ đi một vòng trong nhà, cuối cùng đem tấm ván gỗ đặt ở chỗ cách tường cỏ không xa. Mùa hè ngủ ở cạnh tường cỏ có vẻ mát mẻ, quan trọng nhất là ngã xuống không đến nỗi đè chết người.

Diệp Khê rất nhanh thu dọn xong vài cái, cố sức bê một đoạn tấm ván gỗ lại đây, Tiêu Dực vội vàng đến giúp, Diệp Khê còn muốn ôm nữa, Tiêu Dực vội vàng nói: “Diệp Khê, ngươi đi dọn cái bàn đi.”

“Dạ, thê chủ.” Diệp Khê được chỉ thị, vội vàng chạy tới thu dọn cái bàn rửa sạch chén đũa.

Diệp Khê thu dọn xong, Tiêu Dực cũng chuẩn bị giường tốt. Tiêu Dực chui vào chăn, xoa xoa thân mình đau đớn, nghĩ có nên nấu ít nước ấm đến rửa chân cho sạch rồi mới đi nằm hay không. Bên góc tường có bó củi nho nhỏ, trong thùng nhưng không có nước, Diệp Khê kinh hoảng giống đứa trẻ nhỏ làm sai việc gì, cuống quýt đi lấy thùng và đòn gánh: “Nước là ta dùng rửa chén hết, ta hiện tại phải đi gánh.”

Tiêu Dực ngăn hắn lại: “Đi nơi nào lấy?”

“Đi... đi bờ sông….”

“Sông ở nơi nào?”

Diệp Khê kỳ quái nhìn nhìn nàng, nhớ tới nàng nói đã quên hết chuyện trước kia, vội vàng nói: “Ở... ở đầu thôn bên kia…”

Tiêu Dực đem thùng và đòn gánh cất vào: “Đã trễ thế này, không cần đi ra ngoài, hơn nữa việc nấu nước này, về sau không cần ngươi làm.”

Diệp Khê hoảng hốt nắm góc áo của nàng, vội la lên: “Không cần đuổi ta đi, ta sẽ nấu nước biết nấu ăn, sẽ làm tốt sống lâu, ta sẽ nghe lời…”

Tiêu Dực thở dài, đỡ lấy bờ vai của hắn: “Diệp Khê, nhìn ta.” Diệp Khê kinh hoảng nhìn nàng, nàng vẫn là không cần hắn sao? Hay là muốn đuổi hắn đi sao? Ai cũng không muốn hắn, không ai thích hắn…

“Diệp Khê, ngươi hãy nghe cho kỹ.” Tiêu Dực nhìn vào mắt hắn, thật nghiêm túc mà gằn ra từng tiếng nói: “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, cũng sẽ không đánh ngươi, ngươi không cần sợ hãi.”

Diệp Khê giật mình, thoáng yên tâm, nhỏ giọng mà cam đoan: “Ta sẽ làm việc, ta sẽ ngoan, sẽ nghe lời.”

Tiêu Dực sờ sờ đầu của hắn, dùng giọng điệu dỗ đứa trẻ nói: “Ta biết, ngươi thật ngoan.”

Khóe miệng Diệp Khê giật giật, lộ ra một vẻ mặt khẽ cười, sợ hãi trong mắt phai nhạt rất nhiều. Tiêu Dực trong lòng đau xót không có lý do, đứa nhỏ này, cô nói một câu, liền có thể làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.