Thanh Dương Khê Ca

Chương 4: Chương 4: Thê chủ tốt




Tiêu Dực nghe thấy bên tai có tiếng mơ mơ hồ hồ, hơi mở mắt cái gì cũng đều nhìn không thấy. Tiêu Dực kéo mở quần áo trên người, đó cũng bởi vì có muỗi ở bên tai bay tới bay lui ồn ào cho nên mới không ngủ được. Kỳ thực cho dù nghiêm cái mặt thế nào Tiêu Dực cả buổi tối cũng không thể ngủ ngon, muỗi hoành thành đầy nhà, tiếng ong ong quấy rối khiến cô không thể đi vào giấc ngủ.

Diệp Khê đang sờ trong tối thay quần áo.

“Diệp Khê?” Tiêu Dực kêu hắn.

Diệp Khê đang ở tư thế ngồi nghe thế lập tức thành quỳ: “Đúng, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn ầm ỹ đến thê chủ…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, giống như chính mình làm chuyện sai trái gì?

Tiêu Dực cử động thân mình: “Mấy giờ… khi nào rồi?”

“Giờ Mão.” (dem: mão/mẹo là từ 5 đến 7 giờ sáng đó mọi người)

Giờ Mão? Giờ Mão là cái thời điểm gì? Cô không nghiên cứu qua thời gian cổ đại, cũng không biết canh giờ nào là mấy giờ.

Trong phòng còn tối như mực, Tiêu Dực đưa tay kéo hắn nằm xuống lấy quần áo phủ lên: “Ngươi thức dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ tiếp một chút đi.”

“Ta… ta nấu điểm tâm…” Diệp Khê giơ cẳng chân muốn ngồi dậy.

“Ngươi đói bụng?”

“Không.. không phải, là.. là nấu cho thê chủ…” Diệp Khê giẫy dụa muốn đứng lên.

Tiêu Dực dùng một cánh tay ngăn chặn hắn: “Ta không ăn sớm như vậy, ngủ tiếp một chút đi.”

“Ta đi nấu nước trước.” Diệp Khê có chút sốt ruột, thức dậy chậm sẽ làm không xong sớm, làm không xong sớm sẽ không có cơm ăn, còn có thể bị đánh chửi.

“Khê Nhi trước kia đều là thức dậy sớm như vậy sao?”

“Dạ.”

“Thức dậy sớm như vậy làm cái gì?”

“Quét rác, chẻ củi, nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, nấu nước….”

Tiêu Dực thầm than một tiếng, đưa hắn vòng vào trong lòng: “Khê Nhi thật giỏi, về sau không được dậy sớm như vậy, nước không cần ngươi nấu, những việc nặng đều không cần ngươi làm.”

“A?”

“Khê Nhi chỉ cần làm một ít công việc nhẹ là được rồi, hiện tại ngủ tiếp một lát đi.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, Khê Nhi phải nghe lời.”

Diệp Khê dựa vào trong lòng nàng, phải nghe lời, phải nghe lời…. Diệp Khê nghĩ phải nghe lời, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thời điểm Diệp Khê tỉnh lại lần nữa trời đã sáng hẳn, bên cạnh đã không có ai. Diệp Khê vội vội vàng vàng đứng lên, quần áo còn chưa mặc đồ xong bỏ chạy đi ra ngoài, nhìn thấy nàng đang ở bên ngoài xem tường đất sập, không biết đang nghĩ cái gì.

Tiêu Dực nghe được tiếng quay đầu lại, nhìn hắn dịu dàng nói: “Tiểu Khê Nhi, ngươi tỉnh rồi sao? Trong bồn có nước, rửa mặt trước đi.”

Diệp Khê chạy đến bên chân nàng thở phù phù một tiếng rồi quỳ xuống, giọng nói dẫn theo tiếng khóc nức nở: “Thê chủ, đúng, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn thức dậy trễ, lần sau sẽ không, sẽ không…”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Tiêu Dực vội vàng đưa tay ôm hắn lên, vỗ vỗ bùn bụi trên đầu gối hắn, cười nói: “Khê Nhi không cần sợ hãi, ta sẽ không chửi, cũng sẽ không đánh ngươi, đứng lên đi không có chuyện gì đâu, ngủ nhiều một chút cũng không có chuyện gì.”

Diệp Khê sợ hãi mà nhìn nàng, thật sự là không có chuyện gì sao? Thấy sắc mặt nàng nhã nhặn lịch sự mới hơi hơi yên lòng. Tiêu Dực đưa tay chỉnh lại vạt áo cho hắn rồi dẫn hắn đến bồn bên kia: “Đến, rửa mặt trước, bồn ta đã rửa sạch, yên tâm rửa mặt đi.”

Diệp Khê vội vàng rửa mặt sạch, chạy đến cạnh bếp bắt đầu nhóm lửa: “Ta nấu cơm cho thê chủ.”

Tiêu Dực cười cười, cũng không ngăn cản hắn: “Đây thật đúng là chỉ có Tiêu Khê Nhi đến làm được, ta nhóm lửa cả buổi cũng không lên. Vẫn là nấu mì đi, đồ ăn thừa hôm qua vẫn còn một ít.” Diệp Khê trả lời ‘được’, đem bàn thức ăn chay thừa hôm qua đều bưng đi ra, mì sợi cũng đem ra, bắt đầu nấu nước nấu mì.

Diệp Khê bắt đầu nấu mì, Tiêu Dực cũng bắt đầu ở trong phòng thu dọn muốn tẩy giặt gì đó. Tiêu Dực sáng nay đứng lên đã thay đổi bộ quần áo khác. Tiêu Dực trước tuy rằng nói không vệ sinh, nhưng thời điểm ra cửa cũng là yêu thích trang phục nho nhã, bởi vì vậy cũng còn hai bộ quần áo xem như sạch sẽ, không cần nghĩ cũng biết là mặc giữ thể diện. Những quần áo khác đều là bẩn, lấy ra hai mặt trái phải đều bẩn, Tiêu Dực buồn bực cầm quần áo để ở một bên, Tiêu Dực trước thật là quỷ bẩn!

Cũng may hôm qua thành thân, có thể là vì sợ bị tân phu lang ghét bỏ, quần lót nội y nàng mặc trên người cũng là sạch sẽ, bằng không Tiêu Dực chỉ sợ là không muốn mặc. Tiêu Dực thật sự không chịu nổi Tiêu Dực trước, nếu không hiện tại cô chỉ có gian phòng ở an thân. Nếu không phải cô cái gì đều không có chỉ phải dùng đồ Tiền Dực trước lưu lại, cô nhất định một phen dùng ngọn lửa đem toàn bộ đồ dùng bẩn của Tiêu Dực trước đều thiêu hủy, đỡ phải làm cho người tỏ vẻ ghê tởm.

Tiêu Dực đem khăn trải giường và chăn đi đặt trong bồn. Nơi này còn không có túi chữ nhật, chăn là dùng hai khối vải bố dùng sợi bông đính lên, bốn mép đều đính một vòng, thời điểm muốn mở ra đem bố lấy xuống, chờ bố giặt sạch hong khô một lần nữa phùng lên. Tiêu Dực đem chăn mở xuống làm ra vẻ giặt giũ, đem bố cùng sợi bông đều ôm đi ra bên ngoài phơi nắng. Tiêu Dực lại đem quần áo và giày của Tiêu Dực trước sử dụng lưu lại thả vào trong bồn, đầy cả một chậu. Nghĩ nghĩ, lại đem quần lót bên người thảy vào trong bồn, dùng hai cây côn gỗ mang theo quăng vào trong nhà, ghê tởm nôn vài cái.

“Thê chủ?” Diệp Khê đứng ở cạnh bếp nhìn nàng. Bếp ngoài trời ngay tại một góc sân, nhìn ra được trước kia là phòng bếp, sau khi tường đất ngã liền biến thành cái bếp ngoài trời.

Tiêu Dực lau vài giọt nước vừa nôn ra, khó chịu vỗ vỗ ngực mới nói: “Làm sao vậy Tiểu Khê Nhi?”

“Ngài… cái kia…” Diệp Khê chỉ chỉ nàng gắp ra cái gì đó, trên mặt vàng như nến hơi hơi ửng hồng, dù sao cũng là nam hài tử, nhìn thấy quần áo bên người nữ nhân vẫn là sẽ thẹn thùng.

“Không cần.” Tiêu Dực từ trong bếp nhỏ rút ra một cây củi đang cháy, cầm châm vào quần lót này. Vốn nghĩ trực tiếp nhét vào bếp nhỏ thiêu, ngẫm lại vạn nhất đem mùi thối không có lời bốc lên, vẫn là cách thức ăn xa một chút tốt hơn. Xem chúng nó bị thiêu hủy một chút vẫn là chưa hết giận, TM con Tiêu Dực kia!

“Thê chủ, vì sao muốn thiêu hủy?”

“Quá bẩn.” Cô tình nguyện để không, cũng không mặc quần lót người khác mặc qua, huống chi là bẩn như vậy, thật TM ghê tởm!

Diêp Khê không rõ, ô uế đem gội rửa không phải sạch sẽ sao? Nhưng là xem mặt nàng bình tĩnh hắn cũng không dám nói thêm nữa, tóm lại, thê chủ là chuyện gì đều là đối với…

Tiêu Dực thở dài, cô thế nào lại bày ra cô gái cực phẩm như vậy? Quay đầu gặp Diệp Khê sợ hãi mà nhìn cô, Tiêu Dực miễn cưỡng xả ra một cái nhu hòa cười: “Tiểu Khê Nhi nấu mì xong rồi sao?”

“A? Đúng, xong rồi.” Diệp Khê trở lại thành nồi, luống cuống tay chân đem mì trong nồi vớt lên. Tiêu Dực rửa tay đi đến mặt phẳng có hai đầu hình trụ, bát có chút nóng, Tiêu Dực nói: “Tiêu Khê Nhi, trước đi vào giúp ta đem muối trên bàn lấy ra.”

Diệp Khê chạy chậm đã vào nhà, Tiêu Dực bưng mì bước nhanh vào phòng đem chén đặt lên bàn, lại đi ra ngoài bưng một chén khác. Diệp Khê khẩn trương mà đi theo nàng, muốn đi bưng chén mì trên tay nàng nhưng lại sợ hãi không dám nói lời nào, Tiêu Dực vười nói: “Tiểu Khê Nhi, chén kia của ngươi ta đã giúp ngươi bưng vào, chẳng lẽ ngươi nghĩ một người ăn hai chén sao?”

Diệp Khê lập tức kinh hoảng: “Không… không phải, không phải…”

“Ta biết, ta nói đùa, Khê Nhi ngoan, nhanh đi ăn đi.” Tiêu Dực ở trong lòng thở dài, nhìn xem đứa trẻ nhát gan này, chỉ đùa một chút đều có thể sợ thành như vậy.

“Thê chủ…”

Tiêu Dực kéo hắn ngồi xuống, đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn: “Ăn đi.”

Hắn cũng có thể cùng nàng ngồi chung một chỗ ăn sao? Diệp Khê nhìn nhìn nàng, sợ hãi mà ăn một miếng nhỏ, lại nhìn nhìn nàng, thấy nàng buông đầu ăn mà không nhìn hắn mới thả tâm đến ăn. Tiêu Dực liếc mắt cảm thấy lay động mạnh, thấy hắn yên tâm mà ăn, mới thả chậm tốc độ ăn. Không phải cô cố ý thả chậm tốc độ, thật sự là mì này đều không có hương vị gì, quá khó ăn. Đứa bé bên cạnh như là ăn sơn hào hải vị, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên toàn là vẻ mặt thỏa mãn, Tiêu Dực nhìn mà thật đau lòng.

“Khê Nhi, trước kia ở nhà đều ăn cái gì?”

“Ăn cơm thừa, không có thừa liền uống nước cơm.” Diệp Khê ngẩng đàu cười cười: “Bất quá đại đa số thời điểm đều sẽ có, thời điểm đại phụ thân cho chó ăn sẽ lưu lại một ít cho ta.”

Giận!

Đây là cảm giác trước nhất của Tiêu Dực, có lý nào làm việc nặng, không cho ăn ngon đã đành, còn ăn không đủ no! Chỉ một chút này ăn không đủ no bụng chính là lưu lại từ miệng chó! Tay Tiêu Dực dưới bàn nắm chặt thành quyền, cầm đôi đũa thiếu chút nữa đem đôi đũa gãy thành từng đoạn. Khó trách hắn nhỏ gầy như vậy, xem khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến kia, cô chỉ cho rằng hắn ăn không đủ dinh dưỡng, thì ra căn bản là thật không có kết quả tốt.

Nếu Diệp Khê nhìn xem Tiêu Dực hiện tại, nhất định sẽ bị vẻ mặt phẫn nộ của Tiêu Dực dọa đến, Diệp Khê tốt đẹp chỉ lo ăn trong chén vẫn chưa nhìn cô.

Tiêu Dực chậm giãn vẻ mặt, không muốn Diệp Khê sợ hãi, thả ra tiếng nói dịu dàng: “Khê Nhi yên tâm, về sau ta sẽ cố gắng làm việc, làm cho Tiểu Khê Nhi trôi qua càng ngày càng tốt.”

“Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Trong cái miệng nhỏ của Diệp Khê vừa nhồi mì sợi, còn không quên cam đoan.

Tiêu Dực tự nhiên nghe ra được lời ngầm của hắn, sờ sờ đầu của hắn nói: “Ta biết Khê Nhi sẽ ngoan, ta cưới phu lang ngoan, phu lang ngoan này muốn theo giúp ta cả đời. Lần khác mua thêm một ít tô chén, làm cho phu lang ngoan mỗi ngày nấu cơm cho ta ăn.”

Phu lang? Mỗi ngày nấu cơm? Có phải là nói nàng sẽ không đuổi hắn đi, cũng sẽ không từ hôn phải không?

Tiêu Dực chỉ chỉ mặt: “Nhanh ăn đi, lạnh dính vào nhau sẽ ăn không ngon.” Mình cũng miệng to ăn vào, lại coi là không thể ăn cô cũng phải ăn, bụng không tốt không làm việc được. Cô hiện tại là trụ cột trong nhà, nơi này trống rỗng cái gì cũng không có, đứa trẻ gầy yếu nhát gan này còn phải dựa vào cô đến nuôi sống.

“À.” Diệp Khê cúi đầu ăn mì, ăn một miếng ngẩng đầu nhìn nàng nở nụ cười, lại cúi đầu ăn, một mặt hạnh phúc thỏa mãn.

Ăn xong, Tiêu Dực ôm một đống tang vật muốn đi bờ sông giặt. Diệp Khê khẩn trương mà kéo lấy tay áo của nàng: “Thê chủ, ta đi giặt là được rồi.”

“Không cần, Tiểu Khê Nhi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được.” Tay chân hắn ốm yếu thế kia, làm sao mà có sức giặt đống quần áo này được.

Tiêu Dực là có ý tốt, nào biết Diệp Khê lại lập tức hoảng loạn: “Ta có làm việc, có thể làm tốt nhiều chuyện, ta sẽ rửa….”

“Ta biết, Tiêu Khê Nhi thật có khả năng.” Tiêu Dực vội vàng trấn an, sau đó mới hỏi: “Nhưng là ta đi giặt không phải giống nhau sao?”

Diệp Khê có chút kinh ngạc, sau đó liên tục lắc đầu: “Không giống nhau như vậy, chỉ có, không có phu lang thì nữ nhân mới tự mình giặt quần áo.” Nàng không cần mình đi giặt, là không cần mình làm phu lang của nàng sao? Nhưng là nàng vừa rồi mới nói qua muốn mình ở bên nàng cả đời, còn nói mình là phu lang ngoan. Trong nháy mắt Diệp Khê lại nổi lên cơn khủng hoảng.

Tiêu Dực gật gật đầu: “Tiểu Khê Nhi nói vậy, vậy Tiêu Khê Nhi giặt tất cả quần áo đi.”

Diệp Khê nghe thế mới cười lộ ra, giơ tay ra muốn bưng bồn trong tay nàng đi.

Tiêu Dực lại nói: “Vì làm cho mọi người đều biết đến ta đã là người có phu lang, ta quyết định cùng đi chung với Tiểu Khê Nhi giặt quần áo, đúng rồi, có phải không có tạo giác* hay không? Khê Nhi đi tìm xem có hay không.”

(*thanh gỗ dùng để đập quần áo cho sạch bụi bẩn)

“À.” Diệp Khê ở trong phòng tìm một vòng, ở cột nhỏ trong nhà tìm được vài cái tạo giác.

Tiêu Dực bưng bồn, Diệp Khê cầm tạo giác theo phía sau cách khoảng nửa bước, Tiêu Dực thả chậm bước chân, Diệp Khê cũng đi theo thả chậm bước chân. Tiêu Dực nghĩ, ngay cả đường đi đều thể hiện ra trọng nữ khinh nam, thật sự là vất vả, sớm muộn gì cô sẽ làm cho Tiêu Khê Nhi cùng cô đi song song với nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.