Chuyện Tiêu Dực muốn làm rất đơn giản, chính là thừa dịp thời tiết mát mẻ hiện tại thu mua một chút con mồi, sau đó gia công thành thịt muối đi bán
ra. Mặc dù là người cùng thôn, dạy kéo cung bắn tên giúp mọi người săn
thú vẫn là Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt, nhưng khi Tiêu Dực thu mua con mồi đưa giá cho thôn dân vẫn là cao hơn thị trường một chút. Chuyện như vậy thôn dân đương nhiên nguyện ý làm, tự mình cầm bán còn không nhất
định bán hết đâu, tự nhiên là nguyện ý gần đây toàn bộ bán cho các nàng, giảm thời gian đi vào thành. Buổi chiều còn có thể trở lên núi một
chuyến, lại săn thêm thoáng một buổi trưa -- thôn trưởng nói, các nàng
săn đến bao nhiêu, nàng sẽ mua bấy nhiêu.
Cũng có người hỏi các
nàng thu làm gì, Đàm Chương Nguyệt liền cười hơ hớ: “Thôn trưởng nói,
mọi người săn thú đều vất vả, lại không phải người người đều mua được
thịt, người mua được cũng không phải mỗi ngày đều mua. Hiện tại nhiều người săn thú, săn được con mồi bán không ra nàng cũng cảm
thấy băn khoăn, cho nên tự mình thu làm cho mọi người không cần phải lo
trước lo sau, còn có thể làm thành thịt muối kiếm tiền.”
Thôn dân cảm động thôn trưởng của các nàng là người tốt, khó tránh khỏi không hỏi thêm một câu: “Thịt muối làm như thế nào?”
“Đây… chúng ta đang làm thử, còn không biết có được hay không đây. Mặc dù làm ra được nhưng cũng là không truyền ra bên ngoài.”
Không truyền ra bên ngoài sẽ không truyền ra ngoài, thôn dân cũng không để ý, dù sao hiện tại các nàng có thể kiếm tiền là được. Về phần hai người
Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt liền thật sự không lại đi săn thú, không
phải thật sự không đi sẽ không đi mà là bận đến mức độ không có thời
gian đi. Nữ tử săn thú trong thôn có bốn năm mươi người, mỗi ngày một
người săn hơn mười con mang về cũng có năm sáu trăm con. Cả nhà Đàm gia
và Tiêu gia xuất động cũng bất quá mới năm người, nhổ lông mổ bụng rửa
sạch con mồi, ngay cả An Vụ có thai cũng ngồi một bên hỗ trợ bôi hương
liệu. Trừ bỏ thu con mồi, Tiêu Dực lại mua mấy trăm cân thịt heo về ướp, đem tất cả tiền của nhà mình và Đàm gia đều quăng vào, khổ sở làm hơn
một tháng, đến khi trời bắt đầu có tuyết rơi, trên núi đã rất khó bắt
được con mồi. Mà bọn nữ tử săn thú này cũng kiếm được rất nhiều tiền so
với năm trước rồi, lúc này cũng không trở lên núi đi tự tìm khổ ăn,
trong ruộng lại không thể làm việc. Vì vậy đều an tâm ở nhà chờ ngày tết đến, khi nhàm chán thì tìm mấy tỷ muội cùng nhau uống rượu nói chuyện
phiếm, trải qua đến mức độ thật thích ý.
Thịt ướp xong rồi, trên
trời lại có mưa tuyết nhỏ rơi xuống, làm không được chuyện gì. Tiêu Dực
liền cho một nhà Đàm Chương Nguyệt nghỉ ngơi vài ngày, chính mình cũng ở nhà với bé Diệp Khê tình chàng ý thiếp.
Thời tiết rất lạnh,
không có việc gì làm, Tiêu Dực lại ôm bé Diệp Khê ở trên giường. Tiêu
Dực dựa vào giường, Diệp Khê tựa vào trong lòng Tiêu Dực, hai con thỏ
nhỏ im lặng ngồi xổm trên hai bên hõm vai của Diệp Khê, vừa vặn làm cho
đầu vai của hắn ấm áp. Diệp Khê cầm trong tay một quyển sách tranh minh
họa kể chuyện cho Tiêu Dực: “...... Tài nữ thi được Trạng nguyên, áo gấm về nhà cưới ý trung nhân thanh mai trúc mã làm phu lang. Sau khi thành
thân, phu lang sinh ra một cục cưng xinh đẹp, các nàng trải qua ngày
tháng thật sự hạnh phúc.”
Đọc xong câu chuyện, Diệp Khê khép lại sách, nặng nề mà thở dài: “Ai!”
Tiêu Dực lấy sách thả sang một bên, đưa tay nhỏ bé lạnh như băng của hắn bỏ vào trong chăn: “Khê Nhi than thở cái gì vậy?”
“Thê chủ, mỗi người thành thân đều sẽ sinh cục cưng, bụng An ca ca đều cong
lên như thế, vì sao ta còn chưa có cục cưng?” Mặt mũi Diệp Khê tràn đầy
nghi ngờ hỏi: “Chúng ta có phải còn có chuyện gì không làm hay không?
Cho nên ta mới không mang thai?”
Tiêu Dực cười: “Khê Nhi vẫn còn
là tiểu hài tử, như thế nào đã nghĩ muốn cục cưng? Cục cưng thật phiền
toái, sẽ khóc không cho ngươi được ngủ.”
Diệp Khê tạch ngồi dậy,
hai con thỏ nhỏ từ trên đầu vai hắn lăn xuống hắn cũng không rảnh đi
quan tâm, chỉ thở phì phì nói: “Ta mới không phải tiểu hài tử đâu, tiểu
hài tử không thể lập gia đình, ta cũng đã gả cho ngài!”
Tiêu Dực
cười cười, ung dung nhìn hắn, không trả lời. Diệp Khê lại nói tiếp:
“Từng tiểu bảo bảo sinh ra đều sẽ khóc, chờ nó trưởng thành sẽ không
khóc.” Thấy nàng vẫn không có phản ứng, Diệp Khê tức giận đến níu vạt áo của nàng: “Ngài không phải là bởi vì ngại cục cưng phiền toái, cho nên
mới không cho ta sinh chứ?”
“Không có.” Tiêu Dực ôm người vào
trong lòng một lần nữa kéo chăn phủ lên hắn: “Khê Nhi nếu muốn sinh cục
cưng, vậy chúng ta bây giờ phải cố gắng đúng không?”
“Đúng, phải cố gắng như thế nào?”
Tiêu Dực xoay người chặn hắn: “Đương nhiên là cố gắng làm chuyện có thể cho Khê Nhi sinh cục cưng.”
“Ưm......” Diệp Khê hừ hừ, không phải rất rõ nhưng cẫn còn tỉnh táo nhớ một
chuyện: “Thê chủ… lót… lót cái khăn lên giường......”
“Không có việc gì, khăn trải giường ta sẽ giặt.”
Chăn cong lên một khoảng, lúc trước con thỏ nhỏ bị lăn xuống ở trên chăn lại bị kéo góc chăn liền rơi dưới giường đầu óc choáng váng, đáng tiếc,
hiện tại đã không có người rảnh đi quan tâm chúng nó.
* * *
Liên tục bảy tám ngày mưa thêm tuyết, ông trời rốt cục trong. Tiêu Dực và
Đàm Chương Nguyệt thu xếp chút gà ướp muối, thỏ ướp muối, thịt heo ướp
muối mang vào trong thành bán, vất vả nhiều ngày như vậy, đầu tư nhiều
tiền như vậy, lúc cũng nên là lấy lại tiền vốn.
Dọc theo đường
đi, Đàm Chương Nguyệt thật cao hứng: “Tiêu Dực, ngươi nói, những thịt
muối này của chúng ta phải bán bao nhiêu tiền một cân?”
“Căn cứ
vào giá thịt nơi này, gà không thể thấp hơn hai trăm năm mươi đồng tiền, thịt thỏ không thể thấp hơn hai trăm tám mươi đồng tiền, về phần thịt
heo, ít nhất không thể thấp hơn hai trăm ba mươi đồng tiền.”
“Trời ạ Tiêu Dực!” Đàm Chương Nguyệt run run duỗi tay ra chỉ chỉ vào nàng:
“Ngươi căn bản chính là đi cướp tiền nha! Chúng ta bán không xong, nhất
định không có người mua.”
Tiêu Dực hất ngón tay của nàng ra:
“Nghe, thứ nhất: thịt tươi không thể để lâu, mà thịt muối muốn để bao
lâu thì để bấy lâu. Thứ hai, thịt muối hương vị vô cùng ngon, hơn nữa
làm ra cực kỳ phức tạp......”
“Không phải phức tạp nha Tiêu Dực, làm ra rất đơn giản.”
Tiêu Dực trừng nàng: “Ta nói phức tạp liền phức tạp, không cho phản bác.”
“À.”
“Thứ ba, cả đất nước này chỉ có một nhà chúng ta biết làm, không cần tính rối rắm, chỉ bán giá này đã vô cùng tiện nghi.”
Bởi vì thịt muối giá rất cao, Tiêu Dực liền chỉ chọn tiệm cơm tửu lâu cao
cấp đẩy mạnh tiêu thụ, lần này không phải mỗi một nhà đều đến mà vòng
qua mấy nhà trong thành, chọn ra tiệm Mỹ Vị trai đầu tiên trong thành,
còn chưa vào cửa chưởng quầy liền ra nghênh đón: “A, Tiêu tiểu thư, Đàm
tiểu thư, đã lâu không gặp hai người các ngươi, đến chỗ nào phát tài rồi phải không?”
“Ha ha, chưởng quầy khách khí, chúng ta trước đó
vài ngày ở nhà làm thịt muối. Hôm nay cố ý cầm chút vội tới cho ngài nếm thử.” Tiêu Dực mở ra bình sứ nhỏ còn đang nóng hổi được dùng vải bông
bao lại, gắp một miếng nhỏ thịt muối ở nhà làm tốt đưa vào miệng chưởng
quầy, chờ đối phương tinh tế ăn mới hỏi: “Như thế nào?”
Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn thấy được vui sướng trên
mặt đối phương. Tiêu Dực vội vàng bao bình sứ nhỏ giữ ấm lại, Đàm Chương Nguyệt đã mang giỏ thịt muối trên lưng đưa ra, dựa theo lời Tiêu Dực
dạy lúc trước nói: “Mặn mới có thể để lâu, hương vị ăn đến mới ngon, thứ này không khó bảo quản, treo ở dưới mái hiên là được, chỉ cần đừng làm
cho mặt trời chiếu nắng đến để bao lâu cũng được, không giống như thịt
tươi mới để lâu bị thối. Thứ này hương vị thật ngon, nấu ra xào ra đều
thơm, ngươi sợ mặn, nấu cùng với nước là được, như thế nào? Lấy bao
nhiêu? Gà có năm con, thỏ có năm con, thịt heo lại có năm miếng? Ta nói
cho ngươi biết mỗi thứ là bao nhiêu cân......”
“Ôi a, đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Chưởng quầy ngăn lời nói của nàng lại: “Ta còn chưa nói muốn hay không đấy.”
Đàm Chương Nguyệt mở to mắt: “Đây đều không cần? Thịt muối này là mới làm
ra, ngươi có thể làm thêm đồ ăn mới. Nếu ngươi không cần, chúng ta đi
nhà khác.” Đàm Chương Nguyệt hô hô lấy thịt thả lại trong cái giỏ sau
lưng, chưởng quầy lại đến ngăn cản: “Đừng đừng đừng, ta lại chưa nói
không cần, không phải cần hỏi lại một chút giá cả sao?”
“Hi,
ngươi sớm nói là được rồi.” Đàm Chương Nguyệt vỗ vỗ vai nàng, làm bộ
dáng một đại tỷ tốt: “Chúng ta đều là người quen cũ, cho ngươi ưu đãi,
thịt heo hai trăm năm mươi đồng tiền một cân, gà và thỏ quý giá một
chút, gà ba trăm, thỏ ba trăm hai.”
“Cái gì?” Chưởng quầy kinh
ngạc nhảy dựng lên: “Ngươi như thế này không phải là đi ăn cướp sao?”
Tiêu Dực cũng chớp chớp mắt, nhưng không nói chuyện.
“Thế nào?
Chê tiện nghi? Tốt lắm, không giảm giá, thịt heo hai trăm bảy mươi, gà
ba trăm hai, thỏ ba trăm rưỡi một cân, muốn hay không?”
“A, Đàm tiểu thư, ngươi không bằng qua góc đường bên kia cướp người đi.”
“Tùy ngươi, không nên quên, dù sao Chân Vị Lâu, Tri Xuân Lâu, trở về mấy nhà trọ kia họ đều mua, ngươi muốn mua hay không? Mua liền vui vẻ một chút, không mua ta chạy lấy người.”
Chưởng quầy tức chết rồi: “Ngươi đây là cố định lên giá!”
Đàm Chương Nguyệt cười hắc hắc, vỗ một cái lên vai chưởng quầy: “Đừng nói
như vậy chứ, ngươi nếu như là làm được tự nhiên biết. Thịt muối này ta
thật sự là mới làm ra, ngươi cũng nếm qua, hương vị là thơm ngon, một
cân thịt ngươi có thể làm ra bao nhiêu bàn đồ ăn, bao nhiều tiền đều có
thể kiếm trở về. Hơn nữa, người đến nơi này của ngươi ăn cơm đều cũng có tiền có thân phận, ngươi còn lo lắng các nàng sẽ luyến tiếc tiêu tiền
sao? Như thế nào? Mấy cân?”
Chưởng quầy thở phì phì bắt đầu chọn thịt ở trong giỏ sau lưng, một bên rầm rì mắng: “Gian thương.”
Đàm Chương Nguyệt cười ha ha không ngừng: “Đến đến, gian thương ưu đãi cho
ngươi, sẽ không phí tiền của ngươi, yên tâm ngon lắm.”
Đi ra tửu
lâu, Tiêu Dực cười tán thưởng nàng: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi rất có tài ăn nói nha.” Rõ ràng là tiệm đầu tiên các nàng tới cửa, lại bị nàng nói tới không trả giá được liền mua, còn cao hơn so với giá cô đã định. Đàm Chương Nguyệt cũng thật cao hứng, cười đến miệng đều
phải nghiêng lệch: “Đi bán với ngươi những thứ này trong thời gian dài
như vậy, ít nhiều cũng phải học được một chút chứ! Ai, Tiêu Dực, nàng
cũng chưa trả giá đâu. Tiêu Dực, dựa theo như vậy, chúng ta sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.”
“Được rồi, đừng cười, lại cười người khác sẽ hoài nghi mình bị lừa.”
“Ta đây chỉ vui vẻ thôi!”
“Cười ở trong bụng đi.”
Mặc dù lúc Đàm Chương Nguyệt lừa chưởng quầy cười vui vẻ, nhưng lúc đối mặt với chưởng quầy tiệp tiếp theo lại trở thành một người đứng đắn, đem
những lời lúc trước nói lại một lần nữa, chờ các nàng chạy hết các cấp
bậc nhà trọ tửu lâu trong thành Đông Sơn, thì cái giỏ thịt muối sau lưng đều đã đổi thành tiền đồng.
* * *
Buổi tối lúc đếm tiền Đàm
Chương Nguyệt cười đến thấy răng không thấy mắt, vui vẻ cười giống như
đồ ngốc với cái bụng hơi hơi phình ra của An Vụ: “Nữ nhi ngoan, con mau
ra đây đi, mẫu thân buôn bán lời rất nhiều tiền mua đường cho con. Nữ
nhi ngoan, ngày mai mẫu thân lại mang một cái giỏ trên lưng đi bán, lại
kiếm một bó bạc to.”
An Vụ và An đại thúc cũng vui vẻ cười không
ngừng, Diệp Khê hâm mộ nhìn bụng An Vụ. Tiêu Dực cũng cười, cười xong
nói: “Thịt muối tuy rằng ăn ngon, nhưng rất quý, chỉ bán ở trong thành
Đông Sơn thì không biết ngày tháng năm nào mới kiếm được tiền vốn về,
chúng ta đi đến mấy thành gần đó bán đi.”
Đàm Chương Nguyệt nghĩ nghĩ, đồng ý nói: “Được rồi, sáng mai chúng ta liền xuất phát.”
“Không.” Tiêu Dực lắc đầu: “Dựa vào hai cái đùi đi tới đó chắc phải cố hết sức, ngày mai đi thuê chiếc xe ngựa.”
“Không được, đắt tiền lắm.” Đàm Chương Nguyệt nhanh chóng mà tính một cái: “Chỉ sợ phải mất tiền một con gà ướp muối.”
“Không quý, nếu chạy đến nhanh một chút, một ngày có thể đi hai thành, gần chút có thể đi ba cái, có lời.”