Thanh Dương Khê Ca

Chương 47: Chương 47: Trước quan tòa




Ao cá nhỏ gần cửa lớn rốt cuộc cũng có đối tượng vào ở, Diệp Khê tạm thời không lại nhớ cá nhỏ, mà là mỗi ngày đều phải chạy đến gần ao nhỏ coi trọng vài lần. Thê chủ nói nòng nọc nhỏ càng lớn chân sẽ mọc ra, hắn nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng. Trong lúc Diệp Khê mang theo hoài nghi thân thiện kì lạ cùng đợi nòng nọc nhỏ biến thành ếch, trong thôn đã bắt đầu tuyển cử thôn trưởng.

Tiêu Dực vừa ăn xong cơm tối, đang ôm Tiểu Khê Nhi nhà mình thơm ngào ngạt ở gần ao nhỏ quan sát nòng nọc nhỏ. Một bên ngươi biết ta biết nói lời ngon tiếng ngọt, tài năng dừng không lâu thì Đàm Chương Nguyệt ở ngay ngoài cửa kêu quỷ: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, mở cửa nhanh.”

Người kia tới làm gì? Tiêu Dực hôn lên mặt Diệp Khê một cái mới chậm rì rì đi mở cửa. Đàm Chương Nguyệt đứng ở ngoài cửa một mặt hưng phấn: “Tiêu Dực, ngươi mau cảm ơn ta đi.”

“Cảm ơn ngươi cái gì? Cảm ơn ngươi tới quấy rầy ta và Tiểu Khê Nhi nhà ta nói chuyện yêu đương?”

Diệp Khê đỏ mặt, ở phía sau kéo kéo góc áo của nàng: “Thê chủ, đừng nói bậy.”

“Vốn chính là như vậy.” Tiêu Dực cảm xúc rất lớn: “Ta suốt ngày bận rộn chỉ có lúc này mới có thể nói chuyện yêu đương với Khê Nhi, qua một chút còn phải bắt đầu làm cung tiễn.”

Đàm Chương Nguyệt không chút để ý vẫy vẫy tay: “Đều là phu thê già nói chuyện tình yêu gì! Ai, Tiêu Dực, ta nói chính sự với ngươi đây, lần này ngươi cần phải mời khách ăn cơm.”

“Chính sự gì?” Tiêu Dực miễn cưỡng tựa vào cạnh cửa, ánh mắt nhìn Diệp Khê một bên lấy lá rau cho con thỏ nhỏ, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.

“Được rồi được rồi, đừng cười ngây ngô, mỗi ngày đều nhìn cũng không thấy chán.” Đàm Chương Nguyệt không chịu nổi kéo mặt nàng đến gần mình: “Ta treo tên của ngươi ở trên bảng tuyển cử trước cửa thôn, phía dưới thật nhiều người đi tới đặt thẻ tre đấy.” Đàm Chương Nguyệt rất đắc ý.

Tiêu Dực trong nháy mắt hỏi: “Có ý gì?”

“Chính là chọn thôn trưởng đấy!” Vẻ mặt Đàm Chương Nguyệt hoài nghi nói: “Ngươi không biết muốn chọn thôn trưởng?”

“Ta biết muốn chọn thôn trưởng, ta là nói, ngươi ghi tên của ta là có ý gì? Thật nhiều người đi theo đặt thẻ tre lại là có ý gì?”

“Ý chính là ta chọn ngươi làm thôn trưởng, rất nhiều người cũng đi theo chọn ngươi làm thôn trưởng.”

Tiêu Dực cúi mắt xuống ở trong lòng đem những lời Đàm Chương Nguyệt nói lập lại một lần, giương mắt cho nàng một câu: “Ngươi muốn ăn ngon.”

“Hắc hắc, đúng vậy Tiêu Dực, lúc ngươi mời khách ta nhất định phải ăn nhiều.”

Đàm Chương Nguyệt ôm lên vai nàng: “Nếu lên làm thôn trưởng, ngươi mời ta đi vào trong thành ăn một lần, được không? Ta cho tới bây giờ còn chưa vào tửu lâu trong thành ăn cơm đâu, không biết hương vị gì đây?”

“Mời cái đầu ngươi!” Tiêu Dực lấy một tay vò đầu đầu: “Ta cũng không muốn làm thôn trưởng gì, ngươi ăn nhiều dư mỡ, chạy nhanh đi đem tên của ta lấy xuống.”

“Làm sao có thể, đã treo lên thì sẽ không thể lấy xuống, vì đề phòng làm bộ lừa đảo nên là có quan binh triều đình bảo vệ rất nghiêm, ngươi cho là đang vui đùa à!”

“Ta đánh chết ngươi!” Tiêu Dực trừng nàng, nhận ra mình càng ngày càng bạo lực.

Đàm Chương Nguyệt cũng không cao hứng: “Không cảm ơn ta thì thôi, còn muốn đánh ta, thật sự là lòng tốt không được báo đáp! Ngươi đừng đắc ý, có thể làm hay không còn phải kiểm tra lại nữa, cũng có rất nhiều người bình chọn cho người khác.”

“Chọn người khác là tốt rồi.”

“Bất quá ngươi nếu thật có thể lên làm thôn trưởng thì thật tốt, trong thôn rất nhiều người sẽ không cần sợ thế lực nhà thôn trưởng; hơn nữa, thôn trưởng kia chưa bao giờ làm chút chuyện gì cho người dân trong thôn, nhà ai có khó khăn gì bà ta không đi giúp, hai nhà cãi nhau bà ta cũng không đi hòa giải, chỉ biết khi dễ người.”

Tiêu Dực nhíu mày: “Thôn trưởng còn phải quản chuyện người ta cãi nhau?”

“Đương nhiên rồi, một thôn hòa hòa khí khí mới tốt, không phải sao? Nhưng bà ta nha, hừ, ỷ vào nữ nhi của mình ăn cơm quan ở trong thành, vì vậy căn bản khinh thường những người chúng ta. Người trong thôn hồ đồ không dám nói, nhưng thật nhiều người ngầm có ý kiến. Bất quá dám hồ đồ đới nghịch với bà ta, ngươi vẫn là người đầu tiên. Năm rồi đi chọn thôn trưởng, cũng chưa có người đi trên tên người khác, chỉ sợ rước lấy phiền toái. Năm nay ta phải đi treo tên của ngươi, dù sao ngươi không sợ bà ta.”

Tiêu Dực bất đắc dĩ thở dài: “Ta không sợ bà ta ngươi cứ như vậy hại ta? Ta rất sợ bà ta, ngươi nhanh đi đem tên của ta lấy xuống thôi, nhà người ta cãi nhau ta cũng không có hứng thú đi hòa giải.”

“Tiêu Dực, ngươi đừng như vậy chứ, ta đi trên đường gặp được người, các nàng đều nói ngươi là người có năng lực, đi theo ngươi làm đều kiếm được tiền, ngươi đối với mọi người lại tốt, chưa bao giờ mang bộ mặt tự cao tự đại, mọi người đều thích ngươi đấy. Hơn nữa, ngươi trước kia không phải ồn ào muốn làm quan sao? Không thể gánh vác chức quan huyện, làm chức thôn trưởng cũng là ăn lương công nha, cũng có bổng lộc của triều đình phát đấy.”

“Thôn trưởng còn có thể nhận bổng lộc?”

“Đương nhiên có thể nhận nha, đó cũng là thuộc loại biên chế của triều đình.”

Tiêu Dực thở dài: “Mà ta không hiếm lạ nha!”

* * *

Tiêu Dực không hiếm lạ, còn không đợi cô nàng đi lấy tên xuống phiền toái liền tìm tới cửa.

Ngày này, Tiêu Dực cũng như ngày thường lui tới giống nhau, ăn qua bữa sáng mang theo chút cơm khô dưa muối liền mang cung tiễn ra cửa, vừa mới mở cửa đã bị một đám quan binh bao quanh. Tiêu Dực đứng tại chỗ, Diệp Khê phía sau đưa nàng ra cửa cũng thấy được quan binh. Diệp Khê hoảng hốt cầm lấy tay nàng: “Thê chủ, các nàng muốn làm gì?”

Tiêu Dực trở lại sờ đầu của hắn, cười nói: “Khê Nhi không cần lo lắng.” Xoay người nói: “Các vị đứng ở cửa nhà ta, chắc là tới tìm ta?”

“Ngươi chính là Tiêu Dực?”

“Là ta.”

“Có người báo án ngươi chế tạo vũ khí giết người, còn làm người bị thương, phiền ngươi đi theo chúng ta về nha môn một chuyến.”

“Thê chủ!” Diệp Khê hoảng sợ, nắm chặt cánh tay của Tiêu Dực. Tiêu Dực cười: “Khê Nhi, không có việc gì.” Lại hỏi mấy vị quan sai nói: “Ta chưa bao giờ đả thương người, đây có thể là hiểu lầm gì hay không? Có thể cho xin hỏi một chút là người nào báo án hay không? Còn ta dùng loại vũ khí nào làm bị thương ai?”

“Chuyện này đến nha môn rồi nói sau, Tiêu tiểu thư, mời!”

Xem ra là sẽ không nói, Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ, đang muốn bước đi lại bị Diệp Khê bắt lấy: “Thê chủ, ngài muốn đi cùng với các nàng sao?”

Tiêu Dực gật đầu: “Khê Nhi yên tâm, không có việc gì. Khê Nhi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, đợi lát nữa ta mang kẹo hồ lô về cho ngươi.”

Diệp Khê lắc đầu, tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của nàng: “Ta muốn đi cùng ngài.”

Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ: “Có thể mang theo phu lang của ta không?”

“Xin cứ tự nhiên.”

Chuyện Tiêu Dực bị quan sai mang đi rất nhanh liền truyền khắp thôn Thanh Dương, rất nhiều thôn dân đều bỏ công ăn việc làm đi theo vào trong thành, vây quanh ở ngoài nha môn xem. Đàm Chương Nguyệt cũng chen chúc ở trong đám người, Đàm Chương Nguyệt cố chen lên phía trước, cách lan can to lớn của nha môn kêu nàng: “Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi đừng sợ, ta ở chỗ này đây.”

Khóe miệng Tiêu Dực run rẩy, tỷ tỷ, ngươi ở chỗ này thì làm được gì đây? Nơi này cũng không phải ngươi nói là tính.

Diệp Khê bên cạnh Tiêu Dực không có gặp qua loại trận thế này, quá khẩn trương chặt chẽ bên cạnh nàng. Tiêu Dực ôm lấy hắn: “Khê Nhi, đừng sợ, không có việc gì.” Diệp Khê gật đầu, lo sợ đánh giá nha sai đứng thẳng chỉnh tề hai bên, bộ dáng từng người đều thật hung dữ, thật đáng sợ. Cây gậy các nàng cầm trên tay đều thật thô, đó là dùng để đánh người, hắn đã xem tranh vẽ trong sách. Diệp Khê rụt lui vai, lại đến gần Tiêu Dực thêm một chút.

“Khê Nhi, không cần sợ.” Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn, đang muốn nói thêm vài câu an ủi liền nghe được có người kêu đại nhân đến, lập tức thấy một nữ nhân béo thân mang quan phục đi vào. Nữ nhân béo kia đi lên trên ngồi xuống, Tiêu Dực liền lôi kéo Diệp Khê hành lễ với nàng: “Thảo dân Tiêu Dực và phu lang Diệp Khê tham kiến đại nhân.”

Đại nhân béo lướt nhìn nàng vài lần, trên mặt mập mạp thật là nghiêm túc: “Như thế nào lại mang theo phu lang đến đây?”

Diệp Khê run rẩy một cái, Tiêu Dực nói: “Phu lang của thảo dân lo lắng cho thảo dân, thảo dân liền dẫn hắn đi cùng.”

Đại nhân béo ừ một tiếng, bắt đầu tiến vào vấn đề chính: “Tiêu Dực, có người báo án ngươi chế tạo vũ khí giết người lại còn làm người bị thương, ngươi có lời gì muốn nói?”

“Dạ. Thảo dân muốn hỏi, người báo án có khai ta dùng loại vũ khí nào giết người không?”

“Người báo án nói, ngươi chế tạo một loại vũ khí tên là cung tiễn, nhiều mũi tên vô cùng bén nhọn.”

“Cung tiễn? Lấy đến đả thương người?”

“Là ai báo án? Căn bản chính là vu oan hãm hãi!”

“Có phải Tiêu Dực lúc lơ đãng kết thù với ai hay không? Cung tiễn tốt như vậy, như thế nào có thể làm vũ khí để giết người!”

Đại nhân béo vừa nói xong, người vây xem ngoài cửa liền nói to nhỏ một hồi, tiếng lớn đến mức ngay cả đại nhân béo đều nghe được rõ ràng, làm cho bà đối với lí do người báo án thoái thác sinh ra một tia hoài nghi.

Những lời bên ngoài nói, Tiêu Dực tự nhiên cũng nghe được, Tiêu Dực cởi cung tiễn trên lưng xuống: “Đại nhân mời xem, đây là cung tiễn, bất quá nó không phải dùng để giết người, là dùng để săn thú.”

“Săn thú?”

“Đúng vậy. Nói ra thật xấu hổ, thảo dân tham thịt, lại không mua nổi nhiều thịt ăn, liền tự mình suy nghĩ cân nhắc làm ra cung tiễn đi săn thú này, may mà coi như sử dụng tốt, có thể săn được một ít chim trĩ thỏ hoang, người trong thôn đều biết đến, cũng có rất nhiều bằng hữu cùng đi săn thú. Đại nhân mời nhìn ra ngoài cửa, rất nhiều người đều mang theo cung tiễn đấy, chính là chuẩn bị sáng sớm đi vào ngọn núi săn thú. Trong thành rất nhiều tiệm cơm cũng biết chúng ta.” Tiêu Dực dừng một chút: “Chúng ta cũng đưa qua ít món ăn thôn quê vào trong phòng bếp nhà đại nhân.”

Đại nhân béo lại nhìn nhìn Tiêu Dực, nàng gần nhất quả thật ăn vài lần món ăn thôn quê, thì ra chính là nàng đi săn? Đại nhân béo ý bảo một nha dịch trình cung tiễn lên nhìn nhìn: “Thứ này săn thú như thế nào?”

“Cài tên lên kéo cung bắn ra liền được, nơi này nhiều người, chờ đại nhân rảnh tìm cái sân trống trải, thảo dân làm mẫu cho đại nhân xem.”

Đại nhân béo gật gật đầu, lại nói: “Đã có thể săn thú, liền cũng có thể đả thương người, ta cũng không thể tin lời nói của một bên, nhưng có người báo án, ta định là muốn điều tra rõ ai đúng ai sai.”

“Đại nhân nói đúng, có nhiều thứ đều có thể đả thương người như: đao lớn, côn gỗ, cái cuốc, mảnh nhỏ cốc sứ, chính là kim châm dùng để khâu quần áo cũng có thể sẽ biến thành hung khí, quan trọng xem dùng như thế nào, là loại người nào dùng. Mà thảo dân có thể khẳng định, thảo dân quả thật không có thương tổn người nào, không biết người báo án có nói thảo dân làm ai bị thương không?”

“Triệu Minh Hoa ở thôn Thanh Hà, ngươi có biết người này không?”

“Không biết.”

“Người bị thương chính là nàng.”

“Ta không làm ai bị thương, đại nhân, có thể mời người báo án này đi ra đối chất với ta hay không?”

Đại nhân béo gật đầu: “Dẫn tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.