Thanh Dương Khê Ca

Chương 32: Chương 32: Vũ khí tốt nhất




Thời điểm Tiêu Dực từ trong thành trở về, Diệp Khê đã đem chuồng gà làm cho vô cùng thư thái – trải một lớp cỏ tranh thật dày, mềm vô cùng.

Diệp Khê lần đầu tiên không có chạy ra mừng cô khi lúc Tiêu Dực về nhà, bởi vì hắn đang kiểm tra chuồng gà của mình làm có đủ mềm mại thoải mái hay không, căn bản là không phát hiện cô trở về.

“Khê Nhi.”

“Thê chủ, ngài đã trở lại.” Diệp Khê ngẩng đầu, người còn đứng cạnh chuồng gà bên kia. Vì một con gà lạnh nhạt với cô, Tiêu Dực ăn có chút vị chua.

“Đã trở lại, chuồng gà đã đưa tới rồi hả?” Núi không để ý đến người thì người đành phải tự mình đi qua.

“Đúng vậy, thê chủ ngài xem, ta trải thật nhiều cỏ tranh, ngài nói nó có thể thích hay không?”

“Nó sẽ thích, chuồng gà này hết bao nhiêu tiền?”

“Không đòi tiền.” Diệp Khê có chút khẩn trương lại níu góc áo của mình, cúi đầu nói: “Lí đại thúc nói... nói... nói......”

Tiêu Dực xoa xoa tóc của hắn, cười hỏi: “Nói cái gì?”

“Nói muốn cho Lí Tân nhà y cùng đi chung với ngài săn thú, hỏi ngài có thể hay không?” Diệp Khê liếc trộm nhìn Tiêu Dực, thấy nàng vẫn mỉm cười, Diệp Khê thoáng ngẩng đầu: “Có thể chứ? Thê chủ.”

“Khê Nhi cảm thấy thế nào?”

“Ta... ta không biết.... nhiều người một chút, gặp được sói cũng không cần sợ......”

Tiêu Dực cười lại vo vê đầu của hắn: “Khê Nhi đã nói như vậy, vậy kêu nàng ta đến đây đi.”

Diệp Khê ngẩng đầu nhìn nàng, có chút không thể tin được nàng thực sự đồng ý rồi: “Thê chủ... thê chủ nói là sự thật? Có thể mang nàng ta đi cùng?”

“Khê Nhi nhà ta nói mang, ta liền mang.” Tiêu Dực làm một bộ dáng ngươi nói là tính, Diệp Khê cao hứng nói: “Ngay bây giờ ta đi nói cho Lí đại thúc biết.”

Tiêu Dực giữ chặt hắn: “Khê Nhi, thê chủ của ngươi đói bụng, tối nay chúng ta ăn cái gì?”

“A! Ta còn chưa có nấu cơm!” Diệp Khê vừa vội vàng đi bận việc, Tiêu Dực cười cười, đem chuồng gà tiến trong nhà sắp xếp chỗ ở cho nó. Đống phân ở trên đất đã được Diệp Khê sớm liền xử lý xong, cô không phát hiện, cho nên không có ý kiến gì với gà.

* * *

Mỗi ngày sau cơm tối Tiêu Dực sẽ cùng Diệp Khê đi tản bộ, hai người tự nói lẫn nhau về việc hôm nay làm gì, kỳ thật nói đến nói đi cũng không ngoài là mấy chuyện kia, nhưng hai người đều trăm nói không nề hà, một đường cho tới ruộng, thuận tiện tưới chút nước cho ruộng dưa cải, đi một vòng rồi trở về, Đàm Chương Nguyệt cũng tới.

Đàm Chương Nguyệt mỗi tối đều phải đến nhà Tiêu Dực, đến cùng Tiêu Dực làm cung tiễn. Đàm Chương Nguyệt đã có một bộ cung tiễn của riêng mình, nhưng Tiêu Dực nói muốn làm nhiều một chút. Đàm Chương Nguyệt không nói hai lời đồng ý.

Cung tiễn khó làm nhất chính là bộ phận cánh cung, dựa theo Tiêu Dực tự mình thí nghiệm ra phương pháp chính là dùng lửa hơ, sau đó một chút một chút uốn cong. Tiêu Dực ngồi ở đống lửa vừa hơ thân cây, Đàm Chương Nguyệt ở một bên đứng tấn tước tên gỗ.

Từ lúc Đàm Chương Nguyệt bắt đầu cùng Tiêu Dực lên núi săn thú, Tiêu Dực liền mỗi ngày đều dạy Đàm Chương Nguyệt mấy chiêu thức phòng thân đơn giản, gần đây làm cho tay chân của nàng càng linh hoạt, thêm một cái nữa vạn nhất thật sự gặp được động vật hung mãnh cũng không phải không có cách mà bó tay chịu trói.

Đàm Chương Nguyệt học được không tính cố sức, có lẽ nàng từ nhỏ đối với những động tác này mẫn cảm, một động tác Tiêu Dực làm mẫu một lần, nàng cơ bản có thể nhớ kỹ chỉ là muốn hoàn toàn nắm giữ nội dung chính còn phải luyện tập nhiều. Chính là đối với thư sinh yếu đuối đột nhiên một ngày nào đó nàng lại biết công phu. Đàm Chương Nguyệt vẫn còn thật hoài nghi: “Tiêu Dực, ngươi trước đây đã nói là ngươi xem sách học được, nhưng mà tay chân ngươi thật lưu loát nha, giống như là luyện thật nhiều ngày.”

Tiêu Dực nói dối mà tim không đập nhanh mặt không đỏ: “Ta là luyện nhiều ngày, đoạn thời gian kia ta mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, còn ở trong sân đánh quyền, ngươi cũng không phải không biết.”

“Mà ta lại cảm giác ngươi giống như luyện thật nhiều năm.” Đàm Chương Nguyệt thổi thổi vụn gỗ trên mũi tên, tiếp tục tước: “Nếu không phải từ nhỏ sống chung một nơi cho đến lớn, ta còn thật lo lắng ngươi là bị đổi thành người khác, không phải Tiêu Dực trước kia.”

Nói xong lời vô tâm, Tiêu Dực nghe trong lòng cũng là lộp bộp một chút. Tiêu Dực cười gượng hai tiếng, thật nghiêm túc giải thích với nàng: “Ta trước kia chỉ nghĩ đến đọc sách thật tốt, một ngày kia thi được Cử nhân là có thể đi làm quan. Về sau ta mới biết thi được Cử nhân cũng chỉ có thể treo cái danh ở trên Lại bộ*, phải chờ tới khi thiếu quan mới có cơ hội, mà Cử nhân trên danh nghĩa chờ quan rất nhiều, cũng không biết khi nào thì mới có thể đến phiên ta.” Đối với chế độ quan lại ở nơi này, Tiêu Dực đã đi tìm hiểu qua, dù sao tiền thân là người một lòng một dạ khảo Cử nhân muốn làm quan Tú tài. Nếu cô cái gì cũng đều không biết, chỉ sợ sẽ làm người hoài nghi.

(*Bộ trong chính phủ xưa trông coi việc bổ dụng, thuyên chuyển hoặc cách chức các quan lại.)

Tiêu Dực tiếp tục: “Về sau cưới Khê Nhi, lại bị đánh một hồi, đã quên rất nhiều chuyện, ta lại muốn rất nhiều, cảm thấy nếu lại đi xuống như vậy, đời này chỉ sợ cũng không có gì phát triển. Cứ chờ đợi kéo dài không bằng sớm tìm đường ra khác, nói không chừng có thể sống tốt một chút.” Nói đến chỗ này, Tiêu Dực cười cười: “Ta xem nhiều sách, tự mình học luyện chút chiêu thức đơn giản, quá khó khăn ta cũng sẽ không học được. Dù sao ta học được cái gì, ta sẽ dạy ngươi cái đó. Đàm Chương Nguyệt.”

Tiêu Dực đứng dậy đi qua ôm lấy nàng: “Ngươi biết không, có ngươi làm bằng hữu, ta thực sự, thật cao hứng.” Giọng nói của Tiêu Dực có chút nghẹn ngào, cô cũng không biết chính mình làm sao nữa, sau khi nói xong, thế nhưng có chút cảm động. Bằng hữu đối xử thật tình như vậy, cô ở trong thế giới kiếp trước, căn bản là không có cảm nhận được loại tình cảm này.

Đàm Chương Nguyệt có chút bị cảm xúc đột nhiên của Tiêu Dực dọa đến, Tiêu Dực như vậy nàng chưa thấy qua, giống… giống như, giống… giống như cô độc cả đời bỗng nhiên tìm được một người bằng hữu tâm giao. Đàm Chương Nguyệt ngẩn người, ra vẻ thoải mái mà vỗ vỗ lên lưng của nàng, cố ý trêu đùa: “Tiêu Dực, ngươi nói ra những lời này sẽ không phải là uống nước tiểu của mèo chứ?”

!!! Đầu Tiêu Dực đầy vạch đen, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi như thế nào lại không có tư tưởng như vậy?”

Đàm Chương Nguyệt một mặt vô tội: “Ngươi cũng không phải là Tiểu Vụ nhà ta, với ngươi, muốn tư tưởng làm gì?”

“......” Tiêu Dực bị nghẹn một hơi ở trong cổ họng.

“Thê chủ, các ngài đang làm cái gì thế?” Diệp Khê xem xong gà bảo bối của hắn đi ra thấy Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt dường như đang ôm nhau, có chút kinh ngạc.

“Ừm, không có gì, chúng ta đang so ai cao hơn.” Tiêu Dực cười lùi lại vài bước, vẫy tay về phía Diệp Khê: “Khê Nhi xem gà đủ rồi hả?”

“Ta tìm cái chén để dành cho nó uống nước, ta còn mang cỏ mà nó thích ăn đều băm nát để ở trong cái bồn cũ kia đút cho nó ăn.” Diệp Khê đi đến bên cạnh Tiêu Dực lôi kéo cánh tay của nàng nói mình ở trong phòng làm gì, hắn còn bị vây trong hưng phấn với một con gà trong nhà, còn sắp có mấy con gà con.

“Vậy à, Khê Nhi làm thật nhiều việc nha.” Tiêu Dực cười kéo hắn cùng ngồi xuống, chính mình cầm lấy thân cây hơi lạnh bắt đầu gia công, một bên rãnh rỗi nói chuyện với Diệp Khê: “Như vậy nó uống nước không? Ăn cỏ của ngươi băm không?”

“Uống một chút, ăn một chút, nhưng mà...” Diệp Khê có chút phát sầu: “Thê chủ, nó sẽ đi đại tiện ở trong nhà.”

“Vậy thì buổi tối liền đem cái lồng đặt ở bên ngoài.” Nếu cô cảnh giác một chút, hẳn là sẽ không bị trộm đi.

Nói đến cái lồng, Diệp Khê lại nghĩ tới Lí đại thúc: “Thê chủ, ngài muốn lúc nào thì mang tiểu thư Lí gia đi săn thú?”

“Tiểu thư Lí gia?” Đàm Chương Nguyệt chen vào nói: “Muốn cùng chúng ta đi săn thú?”

Tiêu Dực gật đầu: “Là Lí Tân nhà Lí đại thúc, muốn cùng chúng ta đi săn thú, ngươi nói thế nào?”

“Hở?” Đàm Chương Nguyệt có chút kinh ngạc: “Ngươi làm sao có thể tới hỏi ta? Đây không phải do ngươi quyết định sao? Vừa vặn, trong thôn có vài người đến nói với ta muốn cùng chúng ta đi săn thú đấy.”

Tiêu Dực nhìn nàng: “Thế nào liền do ta quyết định? Chúng ta cùng đi săn thú, đương nhiên muốn thương lượng với ngươi trước, vậy các nàng kia hỏi ngươi, ngươi trả lời các nàng thế nào?”

Đàm Chương Nguyệt cười ha ha vài tiếng: “Ta nói với các nàng phải tới hỏi ngươi, ngươi đồng ý mới được. Vậy Tiêu Dực, ngươi có đồng ý mang theo các nàng hay không?”

Tiêu Dực hỏi lại nàng: “Còn ngươi đâu?”

“Kỳ thật, ta cảm thấy nhiều người một chút cũng tốt, như vậy chúng ta là có thể lại đi sâu vào ngọn núi một chút, nói không chừng có thể gặp được heo rừng hay gì đó.”

Tiêu Dực cười: “Đúng nha, đến lúc đó ngươi có thể động tay.”

Đàm Chương Nguyệt lại cười ha ha vài tiếng: “Ta mỗi ngày học võ phòng thân, chủ yếu thử xem tay, không thể luyện không, đứng tấn này ngồi mệt, hơn nữa, tên gỗ này chúng ta tước có thể dùng, nhưng cung này, làm nhiều như vậy cũng không thể làm không công, trời nóng bức ngươi còn ngồi bên lửa, không lời bao nhiêu tiền nhưng là rất mệt.”

Tiêu Dực nhíu mày: “Ngươi lại biết ta muốn kiếm tiền?”

“Biết, ngươi mỗi ngày làm cung tiễn là muốn bán cho những người săn thú cùng chúng ta.”

“Vậy ngươi còn theo ta thương lượng? Đồng ý với các nàng thì tốt rồi.”

“Vậy không được, xem xem các nàng có phải thích hợp hay không, kéo cung không chỉ cần sức lực, cũng cần chính xác, săn thú cũng không phải nói đi chung là có thể đi. Nếu như gặp nguy hiểm cũng không phải là chuyện đùa.”

Đàm Chương Nguyệt cũng không ngu ngốc, Tiêu Dực cười: “Thật giống như ta nghĩ, vậy ngày mai chạng vạng gọi các nàng lại đây nhìn xem đi, người trong thôn như thế nào ngươi đều quen thuộc hơn ta, đến lúc đó ngươi quyết định.”

“Được.” Đàm Chương Nguyệt đồng ý một tiếng xuống, lại hỏi: “Vậy là cũng không phải muốn dạy các nàng võ phòng thân chứ?”

“Dĩ nhiên là muốn dạy, đến lúc đó để cho các nàng tự về nhà mình luyện đi, ta cũng không có nhiều thời gian nhìn chằm chằm các nàng luyện.”

Diệp Khê ở một bên thở dài: “Thê chủ, nếu ta có thể giúp ngài thì tốt rồi.” Hắn có rất nhiều thời gian rãnh, nhưng hắn không có việc gì để làm.

Tiêu Dực cười đến ôn hòa: “Khê Nhi chỉ cần ở cùng với ta là được. Khê Nhi tối nay có phải còn chưa ăn trái cây hay không? Đi ăn trái lê đi.”

“Dạ.” Diệp Khê nghe lời đi vào nhà, qua một lát cắn trái lê đi ra, còn cầm hai trái đi ra cho hai nữ nhân, bất quá các nàng cũng chưa có thời gian ăn.

Diệp Khê chậm rãi cắn lê, chờ sau khi ăn lê xong lại bắt đầu nhàm chán: “Thê chủ, ngày mai ngài mua chút sợi tơ về được không?”

“Muốn đan dây xích tay?”

“Ta không có chuyện gì làm, có thể đan dây xích tay đi bán.” Thê chủ bá đạo nhất, vừa đến tối sẽ không cho phép hắn đọc sách, cũng không cho phép hắn khâu quần áo, nói cái gì đối ánh mắt hắn không tốt, về sau sinh cục cưng ra cũng sẽ là người mù. Nhưng hắn đọc trong câu chuyện tài nữ cũng khổ cực đọc sách đêm khuya được, cũng chưa nói người ta sinh ra thành người mù. Diệp Khê từng dùng lời này phản bác thê chủ, nhưng thê chủ nói sinh đứa nhỏ là nam tử, không liên quan với nữ nhân. Diệp Khê suy nghĩ mấy ngày vẫn là cảm thấy thê chủ nói không đúng, nếu không liên quan với nữ nhân, đứa nhỏ vì sao phải kêu nữ nhân là mẫu thân?

“Hiện tại ta có thể kiếm rất nhiều tiền, không cần Khê Nhi lại đan dây xích tay.”

Tiêu Dực không muốn hắn vất vả, bất quá Diệp Khê dường như hiểu lầm ý của cô rồi, mắt to rưng rưng nhìn Tiêu Dực: “Thê chủ không muốn ta nữa sao?”

“Không có nha!” Đây là nói đến đâu vậy? Đang thật tốt sao lại miên man suy nghĩ cái gì thế?

“Vậy ngài trước kia nói muốn cùng nhau cố gắng, hiện tại ngài có thể kiếm được rất nhiều tiền, sẽ không muốn Khê Nhi......” Bắt đầu hít cái mũi.

“Không có, Khê Nhi đừng nghĩ linh tinh.”

“Ngài có, ngài không cần ta cùng nhau cố gắng, chính là không muốn ta, ngài cảm thấy ta vô dụng, thân mình không tốt không thể sinh cục cưng, ngài muốn đuổi ta đi....” Nước mắt liền rơi xuống.

Đàm Chương Nguyệt không dám tin nhìn nàng: “Hở? Tiêu Dực, ngươi thực sự muốn đuổi hắn đi?”

Tiêu Dực trừng nàng: “Đừng thêm phiền.” Đàm Chương Nguyệt lui lui vai không lên tiếng, Diệp Khê còn đang khóc kể: “Ngài muốn đuổi ta đi, ngài không cần ta, ngài muốn đi cưới người khác......”

Đây là đang nói nói tới chuyện gì thế? Tiêu Dực thở dài, cầm thân cây ở trong tay để qua một bên, xoay người đem Diệp Khê ôm vào trong ngực an ủi: “Ta làm sao có thể không cần Khê Nhi chứ? Ta không có muốn thành hôn người khác, ta nói rồi muốn Khê Nhi theo giúp ta cả đời, ta không phải sợ ngươi vất vả sao? Phu lang nhà người khác đều là dựa vào thê chủ nuôi, nào có người còn tự mình đi kiếm tiền?”

“Có, An đại thúc và An Vụ ca ca không phải còn đan dây xích tay, còn có trên đường bán bánh bao cũng là nam tử, còn có bán nước trà cũng là, còn có......”

“Được được được.” Tiêu Dực đầu hàng, vỗ nhẹ cái mũi nhỏ của Khê Nhi đang hít vào mà dỗ dành: “Ngày mai ta mua sợi tơ về cho ngươi, ngươi thích đan liền đan đi, cùng nhau cố gắng, cùng nhau cố gắng.”

Diệp Khê vùi đầu vào trong lòng Tiêu Dực, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên hai bên, hì hì, ‘trong sách nói là sự thật nha, nam nhân vừa khóc, có yêu cầu gì nữ nhân đều sẽ đáp ứng.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.