Nước từ vòi ở bồn rửa uống một hơi, Saori thở dài một tiếng, liếc mắt lên bàn. Trên đó có một cái túi ni lông màu trắng, trong đó là một cuộn dây phơi quần áo. Cô tìm thấy nó trong cửa hàng 100 yên trên đường quay về từ siêu thị. Một ý nghĩ bất chợt hiện lên khiến cô bước vào cửa hàng đó.
Cô muốn tìm dây. Một đoạn dây đủ dài, đủ chắc.
Thứ cô tìm được chính là cuộn dây phơi quần áo này. Cuộn dây màu xanh sáng rực rỡ, mang lại cảm giác thanh khiết sạch sẽ. Nghĩ đến mục đích sử dụng nó, cô cảm thấy có chút không phù hợp, nhưng cô không tìm thấy thứ gì khả dĩ hơn.
Saori mang cuộn dây đó đến quầy thanh toán, trả tiền rồi nhận lại túi đựng hàng. Cô đã mua nó. Cô đã rất vui khi nhận ra mình đã mua nó rất tự nhiên. Cô cảm thấy mình có chút nào đó trở thành người tử tế.
Cô lấy cuộn dây ra xem, nó dài khoảng 5 mét, không quá to nhưng chắc nó sẽ không đứt nếu chỉ là trọng lượng một người như cô.
Saori đưa mắt đảo một vòng quanh phòng, nhìn xem liệu có chỗ nào nhô ra để quăng dây lên không. Chưa kể còn phải là chỗ đủ chắc để giữ được cơ thể cô.
Đảo mắt một lượt, Saori thất vọng lắc đầu, gục mặt xuống. Làm sao có thể có được, chỉ cần nghĩ một chút là đủ hiểu. Cô chán ghét bản thân bất cẩn chỉ nghĩ đến tìm dây mà không nghĩ ra chuyện khác. Thực sự là một kẻ không làm cái gì ra hồn, loại người không đáng sống trên đời.
Cô vô ý đảo mắt lên trên tủ kệ, trên đó có đặt tấm ảnh chụp biển rừng. Khoảng một tuần sau khi cả hai đi vào Aokigahara, Fumiya đã đưa cô tấm ảnh đó. Từ đó đến nay cô vẫn luôn đặt nó trong phòng.
Chỉ có duy nhất một cách có thể cứu rỗi cô, những lời Hamaoka Sayoko nói như vang lên bên tai. Cô ta đã nói câu đó sau khi nghe Saori kể lại chuyện 21 năm về trước.
Bây giờ vẫn chưa muộn, cô nên tự thú, Hamaoka Sayoko đã nói vậy.
“Chính vì cô không dám đối mặt thẳng thắn với tội lỗi của mình, nên cô mới không trân trọng bản thân. Cô hãy từ bỏ kiểu sống giả tạo đó đi. Hãy theo tôi đến chỗ cảnh sát. Tôi sẽ đi cùng cô.”
Saori hiểu những gì người phụ nữ này nói hoàn toàn đúng. Từ ngày giết chết đứa bé đó, cuộc đời của cô cũng bị tước mất. Cô không làm được gì ra hồn, cũng không có quan hệ tốt đẹp với bất kì ai. Xung quanh cô có nhiều gã đàn ông khác nhau, nhưng không một kẻ nào ra hồn.
Nhưng nếu cô tự thú, cô chỉ quan tâm duy nhất một chuyện, chính là Fumiya. Cô không biết bây giờ anh ở đâu, sống ra sao. Nếu cô tự thú, đương nhiên anh cũng sẽ trở thành đồng phạm.
Nói với Hamaoka Sayoko suy nghĩ ấy xong, cô ta gật đầu đáp, “Tôi hiểu rồi.”
“Vậy, tôi sẽ tìm đến chỗ anh Nishina và xin anh ấy đồng ý. Dù sao anh ta cũng là đồng phạm, anh ta cũng phải tự thú.”
Saori lo nghĩ, liệu anh có đồng ý không, nhưng Hamaoka lớn tiếng nói, “Vấn đề không phải ở đó.”
“Anh ta đã giết người, anh ta phải đền tội. Nếu như anh ta không chịu đầu thú, tôi sẽ khiến anh ta bị bắt giữ. Cô không cần phải lo lắng.”
Lời nói của một nhà văn tự do có con gái bị giết hại quả thực rất có sức thuyết phục. “Vậy tôi xin giao hết cho chị,“ Saori trả lời.
Hai ngày sau đó, họ cùng đến Aokigahara. Hamaoka Sayoko muốn đến nhìn nơi chôn đứa bé, cũng bảo Saori phải đến.
Hai người bọn họ đi đến Aokigahara bằng đúng con đường ngày trước, vì thế trước tiên họ cùng nhau đến Fujinomiya. Thành phố cũng đã thay đổi nhiều so với trước. Đã 9 năm kể từ lần cuối cùng Saori quay về Fujinomiya, lần cuối cùng là khi ba cô mất. Biết chuyện, Hamaoka hỏi, “Cha cô cũng chưa lớn tuổi lắm. Ông tạ thế vì bệnh tật gì à?”
“Bị hỏa hoạn,“ Saori đáp cụt lủn. Lửa từ lò nướng bén lên rèm cửa, rồi lan ra. Đêm hôm đó, Yosuke sau khi đi tiệc chiêu đãi khách về, đã ngủ li bì trên tầng 2. Sau khi cứu hỏa dập được đám cháy, người ta chỉ tìm thấy xác ông đã cháy đen.
Ngồi bên linh cữu, Saori khóc như một đứa trẻ, không quan tâm đến ánh mắt người ngoài nhìn vào.
Cô chưa hề báo hiếu được gì cho ông.
Lo lắng cho đứa con gái đã từng tự cắt cổ tay không biết bao lần, Yosuke từng gặng hỏi cô nguyên nhân. Nhưng cô không thể nói cho ba biết sự thật, chỉ vỏn vẹn nói, “Vì con thấy chán sống rồi“. Yosuke không hài lòng với lý do đó, đã từng đưa con gái đến bệnh viện khám tâm thần. Lúc đó Saori quyết liệt phản đối, và cứ thế bỏ nhà ra đi. Lần đó suốt ba ngày cô bé không về nhà. Sau lần ấy, Yosuke cũng không gặng hỏi gì nhiều nữa, bản thân anh cũng dần dần ít nói chuyện với con gái.
Trong thâm tâm, cô bé Saori vô cùng áy náy. Ba mình làm việc ngày đêm vì gia đình, vậy mà chính mình lại làm ra chuyện tệ hại. Cùng bạn trai làm tình vô độ, rồi mang thai, lại còn giết chết và chôn xác một đứa trẻ sơ sinh.
Học hết cấp ba, Saori lên thủ đô vì lý do duy nhất muốn trốn chạy khỏi thành phố này. Cô muốn chạy trốn khỏi nơi lưu giữ ký ức ghê rợn. Nhưng vì không biết sự thật, ngày ấy Yosuke chỉ tiễn cô bằng một câu, “Saori tìm được mục đích sống ở trên đó, vậy là tốt rồi.” Sau này khi cô đã sống một mình ở thủ đô, thỉnh thoảng ba cô cũng gọi điện hỏi xem cô có thiếu tiền sinh hoạt hay không.
Saori từ bỏ ước mơ trở thành chuyên viên thẩm mỹ sau khi lên thủ đô chưa đầy một năm, nhưng cô không cho Yosuke biết. Cô giấu ba mình cả chuyện làm gái tiếp khách trong một quán bar ở Shinjuku.
Năm 24 tuổi cô lấy chồng. Nhưng cô không thể cho cha mình được nhìn thấy con gái mặc váy cưới. Lễ cưới tổ chức ở Hawaii, chỉ có cô dâu chú rể. Người chồng lúc đó là một đầu bếp. Saori yêu anh ta vì vẻ ngoài đẹp trai, nhưng đến khi sống chung mới thấy, đó là một gã đàn ông tồi tệ. Tính rất gia trưởng, luôn tự cho mình là đúng. Lẽ tất nhiên, anh ta cũng là loại vũ phu. Có lần anh ta dùng dao rạch lưng cô, Saori đã nghĩ có khi cô sẽ chết tại đó. Những vết thương ấy cho đến bây giờ vẫn còn sẹo.
Cô nói cho Yosuke biết mình đã ly hôn, ba cô chỉ an ủi cô vậy là tốt rồi. Ba cô nói khi cô giới thiệu bạn trai, ông đã nghi hắn không phải người tốt nên đã rất lo.
Saori tự nhủ, phải cố gắng kiếm được ai đó có thể làm an lòng ba mình. Nhưng rút cục, mong muốn đó chưa bao giờ thành hiện thực. Nửa năm sau khi cô ly hôn, ba cô đã chết vì hỏa hoạn.
Saori tự nghĩ, tất cả là lỗi của mình. Bất hạnh của cô, cái chết thương tâm của ba cô, tất cả đều là báo ứng vì tội đã giết đứa trẻ đó.
Sau đó, cô bị nghiện ăn cắp vặt.
“Vậy nên tôi mới nói cô phải đối mặt với tội ác của chính mình,“ Hamaoka Sayoko quả quyết.
Tim cô đập nhanh, lo lắng khi đến gần nhà Fumiya, cô không biết mình phải phản ứng thế nào nếu anh đột nhiên xuất hiện. Như đọc được suy nghĩ của cô, Hamaoka Sayoko nói, “Cô ra ga trước đợi tôi nhé.”
Saori ngồi ở ga đợi một lúc thì Hamaoka Sayoko quay về.
“Hỏi thăm hàng xóm một chút là ra ngay. Anh ta thi vào Khoa Y Đại học Keiai, rồi cứ thế ở lại Bệnh viện trực thuộc Khoa Y trường Đại học Keiai làm việc. Là một người ưu tú.”
Anh là bác sĩ ư...
Saori có thể hiểu được. Là anh thì hoàn toàn có thể, khác mình.
Từ ga Fujinomiya, họ lên xe buýt đi đến Aokigahara. Từ ngày định mệnh ấy, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào biển rừng. Bước đi trên con đường mòn, ký ức ngày đó từng chút từng chút hiện rõ mồn một, như thể chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua. Ký ức ấy như đã được cất giữ cẩn thận nơi nào đó trong tâm trí, để ngày hôm nay lại một lần nữa hiện về.
Họ đi dọc đường mòn một quãng, rồi dừng lại. Xung quanh đã chỉ còn cây cối um tùm. “Chắc là chỗ này,“ Saori nói.
“Cô nhớ rõ nhỉ, đã 21 năm rồi mà.”
“Nhưng, tôi nghĩ là chỗ này.” Saori chỉ tay về phía rừng rậm trước mắt, “Sáu mươi mét về phía Nam tính từ chỗ này.”
Hamaoka Sayoko gật gù, lấy máy ảnh ra, chụp lại vài tấm khung cảnh xung quanh.
“Tôi muốn đến chỗ đứa bé được chôn, nhưng lần này tôi sẽ không đi. Dù sao cũng khá nguy hiểm, việc đào bới thì nhờ cảnh sát làm là được. Tay mơ như tôi làm có khi lại làm hỏng vật chứng.”
Phải một lúc sau, Saori mới hiểu ra vật chứng mà Hamaoka nói đến là xương cốt còn lại của đứa bé. Cô lại đưa mắt nhìn vào cánh rừng sâu thẳm, ngày ấy, mình đã chôn đứa trẻ đó, ở trong kia.
Đột nhiên, một thứ cảm xúc gì đó trào dâng trong cô, Saori ngồi sụp xuống, đặt hai tay áp lên mặt đất, hai mắt đã nhòe đi vì nước mắt.
“Xin lỗi con, mẹ xin lỗi, xin lỗi con...” cô nói lời tạ tội với đứa con của chính mình. Một đứa trẻ đã sinh ra đời, vậy mà lại không được bú sữa mẹ, cũng không được mẹ ôm vào lòng, thậm chí còn bị chính ba mẹ đẻ ra nó giết chết.
“Sau lần này, chắc chắn cô sẽ được hồi sinh,“ Hamaoka Sayoko vuốt vuốt lưng cô.
Khoảng một tuần sau đó, chị ta liên lạc với cô, thông báo rằng là tìm được Nishina Fumiya, thậm chí đã gặp và nói chuyện với anh.
“Tự nhiên tôi tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh ta. Tôi có nói cho anh ta biết về cô, nên chắc anh ta sẽ liên lạc lại với tôi thôi. Anh ta có vẻ khá sốc, nhưng như tôi thấy người này cũng chuẩn bị tâm lý đón nhận hết rồi. Hi vọng anh ta sẽ không làm gì dại dột.”
“Ý chị làm gì dại dột là sao,“ Saori hỏi. Hamaoka Sayoko hơi ngần ngừ một lúc, đáp, thì tự sát chẳng hạn.
“Dù sao anh ta hiện nay vừa có địa vị xã hội, lại cũng có tiếng tăm, nên có thể sợ mất đi tất cả nên chọn cách chết chẳng hạn. Tôi nghĩ cũng có khả năng đó. Nhưng tôi trông anh ta không phải loại người như vậy.”
Những gì Hamaoka nói lại một lần nữa làm Saori xao động. Một cảm giác tội lỗi nảy sinh, lời thú tội của bản thân đã hủy đi cuộc đời của Fumiya.
Nhưng, đã quá muộn để có thể dừng lại. Ngay ngày hôm sau, Hamaoka Sayoko lại gọi đến, nói rằng chị ta sẽ đến nhà Fumiya.
À, cuối cùng thì...
Có khi Fumiya sẽ hận mình. Cô đã tự ý phá bỏ lời hứa sẽ giữ chuyện đó là bí mật chung chỉ hai người họ biết với nhau. Chuyện kể lại toàn bộ cho Hamaoka Sayoko có đúng đắn hay không. Nếu nói cô không hề hối hận thì đó chỉ là nói dối.
Vào cái ngày Hamaoka Sayoko nói sẽ đến gặp Fumiya, cô cứ bồn chồn không yên. Saori không hề có cảm giác thèm ăn, tim không ngừng đập nhanh liên hồi. Đương nhiên, hôm đó cô không đi làm.
Nhưng, mãi đến tối muộn mà cô vẫn không nhận được liên lạc gì từ Hamaoka Sayoko, chuyện này khiến Saori canh cánh không yên. Cô thử gọi vào di động, nhưng không ai bắt máy.
Hay đã có chuyện gì xảy ra giữa chị ta và Fumiya. Cứ cho là buổi nói chuyện thất bại đi chăng nữa, không thể nào chị ta không báo cho cô biết. Saori bị nỗi bất an hành hạ, dù đã nằm lên đệm nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt.
Nửa tỉnh nửa mơ cũng đến sáng. Phía sau gáy cô vã mồ hôi.
Dù đã thức dậy nhưng Saori không có ý định làm gì, cô chỉ đơn giản đi loanh quanh đợi điện thoại. Cô cũng nghĩ đến khả năng Hamaoka Sayoko làm rơi hay đánh mất điện thoại ở đâu đó. Dù vậy, chị ta có thể sẽ trực tiếp đến nhà tìm cô, suy đoán ấy khiến cô không dám rời khỏi nhà cho thay đổi không khí.
Trời càng về chiều, nhưng Saori không hề ăn uống tử tế, cứ thế đợi điện thoại cả ngày. Cô cũng không còn cách nào khác.
Khoảng hơn 5 giờ chiều, tiếng chuông cửa vang lên. Cô đứng trong nhà, hỏi vọng ra ngoài, “Xin hỏi là ai vậy ạ?”, rồi cô nhận được một câu trả lời đầy bất ngờ.
“Tôi là người quen của chị Hamaoka. Chị ấy nhờ tôi nói lại với cô một chuyện,“ giọng đàn ông khàn khàn đáp.
Saori mở cửa. Trước mắt cô là một ông già, thấp bé xa lạ, đang cúi đầu rất lịch sự. Trên tay ông ta chìa ra một cái túi giấy.
“Tôi có thứ muốn cho cô xem. Tôi có thể vào trong được không?”
Bình thường cô sẽ từ chối. Nhưng, cái tên Hamaoka Sayoko khiến cô không thể bình tĩnh suy nghĩ. Cô muốn biết chị ta nhờ người này nói lại chuyện gì với cô, người này muốn cho cô xem cái gì.
Cô mời ông già vào trong nhà, nghĩ xem nên mời ông ta uống gì. Trà hay cà phê đều mất thời gian, trong tủ lạnh thì có chai trà lạnh.
Đang lơ đãng nghĩ lung tung thì Saori thấy ông già lấy ra từ túi giấy mang theo cái gì đó. Ngay lập tức cô không định hình được nó là cái gì, cũng có thể vì quá mức bất ngờ nên não cô không kịp phản ứng.
“Không được kêu. Nếu cô kêu ta sẽ đâm ngay lập tức”, ông già nói. Khác hẳn lúc nãy, giọng điệu lạnh lùng.
Mãi đến lúc này, Saori mới nhận ra thứ ông già cầm trên tay là một con dao lưỡi sắc, trên đó vẫn còn dính máu.
Ông ta bảo cô không được kêu, nhưng có lẽ ông ta có bắt cô kêu cô cũng không thể. Nỗi sợ hãi cùng bàng hoàng khiến cả người cô đóng băng, có lẽ thanh quản cũng đã tê liệt.
“Con... con gái ta là vợ anh Nishina Fumiya.” Ông già lên tiếng.
Con gái? Vợ? Những từ tưởng chừng đơn giản nhưng Saori nhất thời không hiểu được mối quan hệ ông ta đang nói. Cô chỉ hiểu một điều, người này có quan hệ với Fumiya.
“Ta rất tiếc phải nói điều này, nhưng ta đã giết người phụ nữ tên Hamaoka Sayoko rồi. Tối qua, ta đã đâm chết cô ta.”
Nghe những gì ông ta nói, Saori rùng mình sởn gai ốc. Hamaoka Sayoko bị giết? Tại sao chị ta lại bị giết hại? Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Saori đứng im, liên tục lắc đầu phủ nhận, vẫn không thể thốt lên tiếng nào.
“Chắc có lẽ cảnh sát đã bắt đầu điều tra rồi. Ta không định chạy trốn. Ta sẽ đường đường chính chính để chúng bắt ta. Nhưng, trước đó ta còn có chuyện phải giải quyết cho xong.” Con dao trên tay ông ta đưa lên đưa xuống, dù dính máu nhưng ánh kim loại trên lưỡi dao nhấp nháy đến khó chịu.
“Tại sao lại là chị Hamaoka...” Saori run run giọng.
“Cô ta buộc phải chết,“ ông già cau mặt, “Con rể ta là một người vô cùng tử tế. Cậu ấy chính là thánh nhân sống. Nhờ có cậu ấy, con gái ta cuối cùng cũng có được hạnh phúc. Mà không chỉ con gái ta, ngay cả loại rác rưởi là ta đây, cậu ta cũng chu cấp cho. Cô nghĩ nếu không có cậu ấy, sẽ có bao người phải chịu khổ? 21 năm trước, cậu ấy giết một đứa bé sơ sinh do bất cẩn mà sinh ra thì sao? Cậu ấy có trụy lạc hay suy đồi gì không? Rút cục vụ việc đó ảnh hưởng đến ai? Nó có gây đau khổ cho ai không? Thân nhân của đứa trẻ đó là ai chứ? Cả cô và cậu ấy đúng là hung thủ, nhưng thân nhân của nó cũng chính là hai cô cậu. Không ai ngoài hai cô cậu biết về đứa bé đó. Đau đớn cho nó cũng chỉ có cô và cậu ấy. Vậy mà lại đòi cậu ấy phải vào tù hả? Phải nhận án tù chung thân cả đời cách xa gia đình hả? Thế thì có ý nghĩa gì. Cô nói ta nghe xem nào. Giờ cô đi tự thú, chui vào tù thì có gì tốt đẹp, chỉ là giải tỏa tư tưởng cho chính cô thôi.”
Cơn mưa từng từ từng chữ chất vấn rào rào đánh vào chính mình khiến Saori không tìm được một lời bào chữa nào. Cô chưa từng thử nghĩ, Fumiya đã sống ra sao. Giờ mình đi tự thú, vào tù chịu tội thì có gì tốt đẹp ư? Chính cô cũng không biết. Luật pháp Nhật Bản là thế, nếu muốn đối diện với tội lỗi thì đó là cách duy nhất. Có điều, cô có thực sự muốn đi đầu thú hay không, hay tất cả chỉ là ý tưởng Hamaoka Sayoko cấy vào đầu cô, Saori không có tự tin khẳng định bất cứ chuyện gì.
Đáng lẽ mình không nên nói ra, cô bắt đầu hối hận. Bí mật đó đáng lẽ mình nên chôn sâu trong lòng rồi mang theo xuống mồ.
Saori khuỵu gối, ngã bệt xuống sàn, hai tay ôm đầu. Mình đã làm ra loại chuyện gì thế này. Mọi thứ đã không thể cứu vãn nổi, cái suy nghĩ tự vấn trách nhiệm trào lên mạnh mẽ trong đầu cô.
“Xin lỗi, nhưng cô cũng phải chết.” Ông già lại gần cô, “Có điều, cô hãy cho ta biết. Chuyện đứa bé đó, ngoài Hamaoka ra, cô có nói cho ai khác nữa không? Nếu có, ta cũng phải giết cả kẻ đó.”
Saori lắc mạnh đầu, khẳng định không còn một ai khác nữa biết chuyện. Thậm chí, cô bắt đầu khóc lóc, đáng lẽ tôi không được nói cho chị Hamaoka Sayoko biết, nếu tự thân biết im lặng thì chuyện đã không xảy đến mức này, tất cả là lỗi của tôi.
“Ông giết tôi đi.” Saori vừa khóc vừa nhìn ông già, “Tôi biết nếu tôi còn sống, tôi sẽ còn gây phiền hà cho nhiều người nữa. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi nên chết đi thì hơn, nên xin ông, hãy giết tôi đi.”
Sự cương quyết của cô khiến ông già chùn tay, tỏ ra ngần ngừ. Ông ta cầm dao trên tay, gầm lên một tiếng nhưng không hề tiến lại gần.
Ngược lại, Saori lên tiếng hỏi, “Ông sao vậy?”
Ông già không đáp, không ngừng thở gấp, rồi sau đó ông ta lên tiếng, “Cô có thể hứa với ta không?”
“Cho đến ngày tận thế, sẽ không tiết lộ chuyện đứa bé cho bất cứ ai. Cả chuyện người tên Hamaoka Sayoko kia bị giết, rồi chuyện liên quan đến Fumiya, cả đời này cô hãy coi như không nghe, không biết, không thấy. Nếu cô hứa với ta, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi đây. Không làm gì cô hết. Thế nào?”
Saori nhìn vào mắt ông già, ánh mắt ấy không phải ánh mắt điên cuồng, mà là ánh mắt tìm kiếm sự cứu rỗi. Người này không muốn giết người. Chính ông ta cũng đang sống chênh vênh giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.
Saori chầm chậm gật đầu. “Tôi hứa với ông,“ cô nói.
“Cô nói thật nhé. Đừng có lừa ta.” Ông già nhấn mạnh một lần nữa.
“Tôi không lừa ông,“ Saori lặp lại. Hứa bừa để được sống, rồi sau đó chạy đến báo cảnh sát, loại chuyện đó chẳng cứu giúp được bất kì ai. Chỉ làm người khác thêm bất hạnh mà thôi. Cô không muốn vậy.
Ông già có lẽ đã chấp nhận thành ý của cô, gật đầu rồi cất con dao vào túi giấy.
“Cô không được cho ai biết ta đã đến đây.” Ông ta bỏ lại một câu rồi rời khỏi căn hộ.
Sau khi ông ta rời đi, Saori vẫn không hề động đậy. Cô không dám nghĩ tất cả những chuyện này là sự thực. Nhưng ánh sáng sắc bén trên lưỡi dao ông già đó cầm vẫn đọng lại trong đáy mắt cô.
Sau đó, Saori xác nhận được những gì ông già đó nói hoàn toàn là sự thực qua tin tức trên mạng. Một phụ nữ tử vong trên đường do bị đâm bằng dao ở Kiba quận Koto. Tin tức những ngày sau cũng đưa ông già đó đã ra đầu thú.
Cảm xúc tội lỗi trong cô dần trở nên u ám. Ông già đó chắc sẽ phải ngồi tù. Con gái ông ta, Fumiya là chồng cô ấy rồi sẽ bị người đời chỉ trích vì là gia đình kẻ phạm tội.
Và rồi...
Bi kịch không chỉ dừng ở đó. Người đàn ông tên Nakahara có lẽ không để tấn bi kịch chấm dứt.
Saori lại một lần nữa cầm lấy cuộn dây phơi đặt trên bàn. Nếu như pháp luật không thể trừng trị cô, thì cô sẽ dùng chính đôi tay này trừng phạt bản thân mình.
Cô đảo mắt nhìn căn phòng lần nữa, sau đó mắt cô dừng lại ở cánh cửa nhà vệ sinh.
Cô chợt nhớ ra, từng có một nhạc sĩ chết vì bị treo cổ trên tay nắm cửa. Người ta không rõ anh ta tự sát hay bị người khác giết, nhưng chắc chắn anh ta đã chết. Rút cục thì phải treo dây như thế nào?
Ý tưởng lóe lên khi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa và tay nắm cửa. Saori tiến lại gần, buộc một đầu dây vào tay nắm phía bên trong. Phần còn lại của sợi dây cô kéo một vòng qua cánh cửa. Cô đứng bên ngoài, thử giật giật dây nhưng nó không hề tuột ra.
Thế này chắc được rồi, cô nghĩ. Saori buộc đầu dây đang cầm trên tay thành một vòng tròn. Cô cố buộc nhiều nút để nó không bị đứt giữa chừng.
Saori bê ghế đặt trước cửa nhà vệ sinh, đứng lên rồi tròng vòng dây vào cổ.
Có một phút cô đã nghĩ, hay là mình viết di thư để lại. Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức biến mất. Mình đã gây ra chuyện đến mức này, còn muốn di chúc gì lại nữa. Mình chọn cái chết bởi không được phép để lại cái gì trên đời.
Saori nhắm mắt lại. Hiện lên trong đầu cô là khung cảnh ghê rợn 21 năm về trước. Ở đó, cô và Fumiya vừa giết đứa bé. Đầu ngón tay vẫn như cảm nhận được hơi ấm da thịt đứa trẻ.
Xin lỗi con nhé. Mẹ sẽ đến xin lỗi con ngay bây giờ đây... Saori nhảy khỏi ghế.
Động mạch cảnh bị thắt lại, siết nghẹn. Cô đã nghĩ có lẽ cứ thế mình sẽ chết. Nhưng ngay sau khi suy nghĩ ấy vụt lên, cơ thể rơi phịch xuống. Cả người cô ngã ra đất, cùng lúc đó cảm giác siết nghẹn trên cổ được giải thoát. Cô vẫn chưa định thần lại, đờ đẫn nhìn quanh một lượt.
Sợi dây phơi quần áo bị đứt. Nút dây buộc trên tay nắm cửa rời ra. Saori gục đầu thất vọng. Bản thân làm gì cũng không nên chuyện, thậm chí treo cổ tự tử cũng không chết ngay được từ lần đầu.
Cô ngồi dậy, buộc lại nút dây lên tay nắm cửa. Saori vòng thật nhiều vòng, đến lúc cảm thấy nút dây không thể rời được nữa. Lần này nhất định phải thành công.
Cô vòng sợi dây lên qua cánh cửa một lượt, kéo đầu dây xuống, chuẩn bị bước lên ghế. Đúng lúc cô đang định đứng lên ghế thì chuông điện thoại reo. À, cô nhớ ra, chắc chỗ fashion health¹ cô làm thêm gọi. Cô quên không báo trước hôm nay cô xin nghỉ.
______________________________
(1) Là loại hình quán mát xa kích dục ở Nhật
Saori cầm lấy điện thoại định tắt nguồn. Trên màn hình nhấp nháy một dãy số lạ. Không hiểu sao cô lại lăn tăn, quyết định nhận cuộc gọi, “A lô.”
“A, a lô, có phải cô Iguchi Saori không ạ?” Đầu dây bên kia là một người đàn ông. Giọng trầm, nhưng rõ ràng.
“Vâng, là tôi.” Vừa đáp, cô vừa cảm thấy tim mình xốn xang. Cô từng nghe qua giọng nói này. Cô cũng biết rất rõ người mang giọng nói này...
Sau một khoảng lặng, đối phương lên tiếng, “Là tôi Nishina Fumiya.”
“Vâng,“ Saori đáp, tim cô đập nhanh và mạnh hơn.
“Tôi rất muốn nói chuyện với cô. Cô có thể gặp tôi không?”
Saori siết chặt điện thoại trên tay, mắt nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh. Cô vừa nhìn sợi dây lơ lửng buộc trên tay nắm cửa, thầm nghĩ, phải chăng chính đứa bé ở thế giới bên kia đã làm nút dây ấy tuột ra.