Hai phe đối diện cách một vũng đất lún sâu đầy vết nứt, như thể thời gian ngưng đọng lại bởi chẳng một ai cử động vậy.
- thế nào?? Ai muốn đánh? Không phải mới rồi hùng hổ lắm cơ mà? Nam tử hán đại trượng phu ra tay với muội muội ta..hừ sao giờ không thấy đâu nữa?
Thạch Sanh cười nhạt nói khí tức nơi thận càng thêm cuồng bạo.
- nghĩa phụ, theo ta nên giết cả đi, gì mà thí luyện?? Dám ra tay với Thanh Di đều đáng chết.
- hắc.. Hợp ý ta.. Người có thể khinh bạc muội muội theo ta thì chỉ có một người thôi.
Lý Thông đánh mắt với Tiểu Thanh cười nói ý tứ.
- hừ..
Tiểu Thanh hừ nhẹ nhưng không nói, độc khí tản mát nàng dõi mắt hướng về phía trước.
- các vị tiền bối nghe Hoắc Kỳ ta nói đôi lời được không?? Dù sao đây cũng là địa phần ta quản hạt ah.
Hoắc Kỳ rẽ đám đông tiến lên trước chấp tay hai phía cất lời.
Thạch Sanh gật đầu ra hiệu cho hắn nói:
- có lời cứ nói, có rắm mau thả.
- Thạch gia, việc Việt Tông tham gia thí với tứ tông môn nhất thời quá gấp nên mọi người không có lường trước được. Trải qua trao đổi lợi hại, tứ tông môn cũng đã ưng thuận. Còn nhị vị tiền bối đây do lần đầu được mời dự khán nên cũng chưa rõ tổ chức của tứ tông như thế nào, sự va chạm vừa rồi cũng chỉ là chút hiểu lầm, chứ chưa gây thương tổn gì cả cho Thanh Đường chủ. Theo Hoắc Kỳ ta nên dĩ hoà vi quý được chăng??
Hoắc Kỳ nhìn hai phe mà lý giải ngọn ngành hi vọng kéo chút không khí căng thẳng xuống, để dẫn tới hoà giải nhẹ nhàng.
- Hoắc thành chủ nói đúng, do tại hạ nhất thời lỗ mãng, mong chư vị thứ lỗi.
Viên Hoè cung tay tạ lỗi từ xa, vì trải qua cảm nhận khí tức hắn nhận thấy sự vượt trội cảnh giới của Thạch Sanh mang lại khiến hắn không có lấy chút tự tin đối chiến.
Đưa mắt nhìn Viên Hoè, Vương Doãn cũng cung tay cất lời:
- tại hạ cũng có lời tạ lỗi với chư vị, mong chư vị bỏ quá.
- haha... Nhất thời lỗ mãng, nếu không phải Tiểu muội ta tu vi không tệ chẳng phải đã có chuyện?? Các đệ tử của Việt Tông ta liệu có còn toàn vẹn như lúc này?? Một lời tạ lỗi bỏ qua cho nếu giờ ta đánh ngươi một quyền rồi xin lỗi ngươi thế nào??
Thạch Sanh tức cười, đánh xong kêu nhất thời lỗ mãng hồ đồ?? Vậy thế gian chẳng ai mang tội nữa cả.
Viên Hoè mở miệng:
- vậy không biết chư vị muốn như thế nào mới cho qua chuyện này??
- chi phí Việt Tông tham gia thí luyện do Vương Doãn ngươi bỏ ra, còn Viên Hoè ngươi đỡ một đòn của ta, thế nào?? Vậy mọi chuyện coi như xong.
Vương Doãn ngẫm nghĩ liền vứt sang một chiếc giới chỉ:
- tốt, nói lời giữ lời.
Thạch Sanh đưa tay bắt lấy, khẽ đảo thần thức gật đầu:
- đó là tất nhiên, người Việt Tông không nói hai lời. Chuyện mới rồi coi như xong. Còn ngươi??
Đánh mắt hướng Viên Hoè còn đang suy tính Thạch Sanh cười nhẹ.
- dù cường đại đến mấy thì tu vi thực chất vẫn chỉ là Hoá Thần sơ kỳ, ta không tin ta không đỡ nổi, một quyền thì một quyền. Tới đi.
Viên Hoè dứt lời đã phóng người lên cao, toàn thân hoả diễm bao phủ, khi tức hoá thần trung kỳ cuồn cuộn.
- Thiết Diện Hoả Khiên
Hoả diễm hình thành xung quanh Viên Hoè thành những tấm khiên lớn, trên bề mặt có những ký tự ngoằn nghèo.
- được..
Thạch Sanh bắn người mà tới, quyền đầu kim quang bao phủ.
- La Hán thần quyền.
Quyền kình phá không mà tới, hoả khiên nhanh chóng bị phá vỡ, trên ngực Viên Hoè hơi lõm lại.
Hắn bị bắn mạnh xuống đất, thân hình trượt dài ra sau dưới sự kinh ngạc của chúng nhân, miếng hắn ứa huyết hồng. Khẽ lảo đảo đình trụ cơ thể, ánh mắt sợ hãi nhìn Thạch Sanh đã trở lại vị trí cũ.
- đa tạ các hạ đã nương tay.
Viên Hoè hơi chắp tay cảm tạ quay người rời đi.
Thạch Sanh chắp tay sau sau lưng, kim quang nơi quyền đầu tiêu tán, lớp kim lân nhanh chóng co rút lại trở thành da thịt bình thường.
Khẽ phất tay với chúng nhân Thạch Sanh nói:
- nếu vậy mọi người cũng giải tán đi, còn tứ môn chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể sau.
Mọi người tỉnh táo lại trước sự va chạm nhanh chóng vừa rồi, lục tục kéo nhau về doanh trại của mình, người tứ tông hơi chắp tay lui đi.
- chúng ta dựng trại chỗ này đi, Lý thông qua Tứ môn bàn bạc một chút tiện thể làm bằng khoảng này luôn.
Gióng ngồi xổm nói vút đá xuống hố mà Lý Thông tạo nên nói.
- Ngươi nên làm một mình ah.
- công tử...
- vâng công tử... Đại ca huynh cứ tuỳ tiện mà làm ta đi xem qua đệ tử..
- đại bá, Khải Đức bận một chút.
- này... Này...
Thạch Sanh, Khải Đức vỗ vai Lý Thông mà quay đi chỉ trỏ đệ tự dựng trại để nghỉ qua đêm, Gióng cùng nhị nữa thì ra một góc lấy ghế ra ngồi, để lại Lý Thông đứng trước lòng trảo gãi đầu.
Lý Thông chật vật xắn cao tay áo, áp bàn tay xuống đất chẳng mấy chốc đất cát cuốn trở lại khiến khoảng đất trở lại bằng phẳng như ban đầu. hắn phủi phủi tay,khẽ lau mồ hôi nhễ ngại trên trán, chuyện này tốn hao khá nhiều linh lực, xem ra sau này ít dùng chiêu “ Đại Địa Chấn - Thiến Giáng Thần Nhân” này ah, khẽ lẩm bẩm hắn quay người hướng trại tứ tông mà đi.
Mấy chiếc trại lớn được dựng lên để phân biệt nam nữ riêng, Gióng ngồi trong trại chính phía dưới là mấy người Thạch Sanh và các chấp sự, đưa mắt nhìn một lượt Gióng cất lời:
- chuyện Vạn Tượng các có gì đặc biệt không??
Thạch Sanh chắp tay thưa:
- công tử, lần này chúng ta tới thì không gặp được bá khanh hắn đóng cửa tiềm tu cảm ngộ Luyện Hư, nên chỉ gặp được Tượng Thạch chuyện cung cấp các loại nguyên liệu thì họ không có ý kiến gì mấy vì không có chúng ta họ vẫn phải bí mật tuồn ra ngoài để trao đổi và còn bị ép giá thấp, chúng ta trả họ theo giá thị trường cũng khiến họ có lời không ít.
Gióng gật đầu, xưa nay người yêu khác biệt không quá chung đụng, nếu không nói là đối nghịch.
- cảm ngộ Luyện Hư?? Bá Khanh tư chất không tệ, ám tật trước hẳn gio Luyện Hư gây ra giờ chữa khỏi thì kinh nghiệm dằn vặt khi trước lại hắn hiểu thêm ít nhiều, chuyện đột phá như nước chảy thành sông mà thôi! Chỉ cần có thời gian.
- còn chuyện giao dịch ấy, tuy rằng nói vậy nhưng cũng nên cho họ thêm ưu đãi, dù sao cũng là quan hệ liên minh, tránh mất lòng là tốt nhất.
Thạch Sanh chăm chú nói:
- công tử nói phải ta sẽ bảo mọi người chú ý hơn về phương diện này, chuyến hàng đầu tiên ta cũng đã chuyển giao cho Tiểu Lan, xét nghĩ chắc vài ngày tới sẽ đem ra quầy sớm.
- tốt, cái này dặn Tiểu Lan đừng quá vồ vập, tuy chúng ta không có nhiều thời gian nhưng vẫn cần phải cẩn thận, đừng để đến mức các thương hội cùng đối kháng lại chúng ta.
- vâng.
Thạch Sanh hiểu ý tứ này, chim đi đầu đón gió lớn, lấy đồ ăn của người khác như đùa trước miệng cọp, con người ta đứng trước sự uy hiếp luôn có xu hướng kháng cự, nếu sự uy hiếp ấy quá lớn thậm chí có thể nắm tay nhau mà đối kháng.
- công tử, ta đã về..
Lý Thông vén rèm bước vào cất tiếng.
- ừm, mọi chuyện thế nào??
Gióng gật đầu hỏi:
Lý Thông ngồi xuống ghế, với tay lấy tách trà làm một ngụm mới cất lời:
- thí luyện hai ngày sau sẽ bắt đầu, diễn ra trong một tuần lễ, đệ tử sẽ săn giết yêu thú hoặc thu thập tài nguyên để tính điểm xếp hạng vd: yêu thú luyện khí từ một đến chín tương ứng bằng đó điểm, từ trúc cơ các tiểu cấp độ sẽ là năm điểm, kết đan sẽ là mười điểm. Đệ tử sẽ lĩnh thưởng dựa trên số điểm mình thu thập được.
- thí luyện không hạn chế giao tranh giữa đệ tử, nên có thể nói có người săn thú lại cũng có kẻ săn người, nhưng để hạn chế nguy hiểm đến tính mạng, mỗi đệ tử được phát một lệnh bài truyền tống phạm vi hẹp nên nếu gặp nguy cấp có thể bóp nát để trở lại bên ngoài.
- trong trường hợp không kịp thì coi như số mệnh đã định, số tuổi đệ tử hạn chế từ hai mươi trở xuống và yêu thú thí luyện cũng được truy quyét qua cao nhất cũng chỉ là kết đan.
Gióng trầm ngâm, độ tuổi từ hai mươi trở lại thì tu vi cũng đã có người có thể đạt tới kết đan hoặc gần tới, yêu thú kết đan kỳ tuy hơi mạnh một chút nhưng cũng không phải không đối phó được.
- tốt, các chấp sự trở lại báo lại cho đệ tử nắm rõ được thông tin và dặn dò hai ngày thời gian này điều chỉnh trạng thái cho tốt.
- vâng công tử...
Hàng ngũ chấp sự nhận mệnh mà lui ra ngoài.
- công tử, ta e rằng sẽ có người đối phó với đệ tử của chúng ta trong đó ah.
Tiểu Thanh suy nghĩ nói, người tứ môn ắt còn dè dặt nhưng người các phương khác không tránh khả năng có người dự mưu hèn kế bẩn.
- chuyện này khó tránh khỏi, nhưng không sao ta theo đệ tử vào là được, ta muốn xem xem chúng có thể làm gì được??
Gióng cười nhẹ, nước tới đất ngăn binh tới tướng chặn, lứa tuổi đã hạn chế thì có thể khuấy được màu gì??
- công tử, hay ta cũng theo vào?? Ta đủ tuổi ah.
Khảo Đức cười gợi ý, hắn mới bước sang mười chín, tuy hình thể hơn người trưởng thành nhưng có thể nhận ra không khó.
- cũng được nhưng ngươi không tham gia thí luyện mà chỉ lãnh trách nhiệm bảo hộ thôi! Ngươi một tổ, ta một tổ xem cuối cùng thành tích nhóm nào tốt hơn??? Dám không??
Gióng nhìn hắn buông lời cá cược.
Khải Đức khẽ nốc bầu rượu hào hứng mong đợi nói:
- nếu công tử cũng vậy thì sao ta không dám?? Đã cá phải có thưởng mới được.
Tu vi công tử tuy chỉ là trúc cơ hậu kỳ nhưng lực chiến là một ẩn số, nếu công tử không tham gia vào kết quả thì Khải Đức ngại gì không thử?? Còn nếu không thì có cho thịt Khải Đức cũng không chịu.
- tốt, ta cũng chỉ lãnh trách nhiệm bảo hộ thôi! Nếu các ngươi thua thì tất cả sẽ phải tham gia kế hoạch khổ luyện đặc biệt ah, còn thắng thì ta thường cho các ngươi Tương đương với số điểm các ngươi nhận được.
Gióng cười nói, ánh mắt hơi lấp loé.
- được, nhất ngôn cửu đỉnh
- tốt, ngươi không được quên lời này, nên biết ah ngay cả nghĩa phụ ngươi cũng phải khổ sở trước kế hoạch ta ra nha.
- ách...
Khải Đức tưởng chừng như mình bị mắc hỡm, nghĩa phụ nói những gì đặt ra cho mình từ trước chưa là gì so với công tử ah.
Mấy người khác nhìn Khải Đức ánh mắt tràn ý cười không thôi, cá cược với công tử là chuyện dễ thắng sao??
Gióng lấy từ trong giới chỉ ra chiếc lệnh bài của Y Tiên vứt cho Lý Thông.
- Công tử đây là...??
Lý Thông đón lát nghi hoặc.
- đây là lệnh bài của Dược Các, sau khi trở về ngươi và Tiểu Lan thúc tiến lập phân đà tại Thanh Khâu rồi tìm tới Dược Các đưa cái này cho họ.
- công tử, Dược Các này là thế lực nào??
Gióng kể lại chuyện giao dịch với Y Tiên và Dược Các cho mấy người Lý Thông nghe tường tận, khiến họ kinh ngạc không thôi.
- chuyện này khi nào đó ngươi tự thân tới bàn bạc cụ thể là được.
- vâng công tử.
Lý Thông đáp lời, chuyện này mang lại lợi ích không nhỏ, nếu thành công bàn bạc thì việc phát triển Thiên Việt trong ba năm hoàn toàn có cơ sở lớn.
- còn chuyện nữa, sau khi kết thúc thí luyện ta sẽ lập thêm Đan Đường lựa chọn các đệ tử tu luyện hoả hệ tham gia nghiên cứu luyện đan dược. Các ngươi kết hợp mà làm cho chu toàn.
- rõ, công tử..
- được rồi giờ về nghỉ ngơi đi.
Gióng phất tay ra hiệu kết thúc cuộc nghị sự nho nhỏ này, mọi người gật gù trở lại nghỉ ngơi, trải qua di chuyển nhiều cũng có chút mệt mỏi không ít.
- tiền bối..! Không biết gọi chúng ta tới có chuyện gì??
Mấy đệ tử tứ tông bước vào trại của hai người Vương Doãn và Viên Hoè nghi hoặc hỏi han.
Viên Hoè cười nói:
- ta có chuyện nhờ cậy các ngươi đây, không biết các ngươi sẵn lòng??
- không biết nhị vị tiền bối có gì sai bảo?? Nếu có thể giúp đỡ đó là vinh hạnh của chúng tiểu nhân.
Hai người Viên Hoè nhìn nhau cười nhạt:
- chúng ta muốn các ngươi đối phía với Việt Tông, tốt nhất là giết cả đi.
Viên Hoè gằn giọng nói, sinh tử trong thí luyện vốn theo quy ước không được đem ra ngoài, dù không có quy ước đó thì chỉ cần người khác không biết thì đã sao??
- tiền bối việc này...
Đệ tử nhìn nhau, người Việt Tông không dễ chọc quy ước là vậy nhưng ai biết người ta có tuân thủ?? Dưới lực lượng mọi quy ước có thể xụp đổ như thường.
Vương Doãn nhận thấy sự băn khoăn của mấy đệ từ này cười trấn an:
- yên tâm dù mấy người đó có biết, thì chúng ta Sẽ chống lưng cho các ngươi, hơn nữa nếu các ngươi thành công hạ sát ta sẽ có thưởng lớn.
- đây coi như là chút đặt cọc trước..
Vương Doãn ném ra chút pháp khí trước mặt mấy đệ tử.
Từng ánh mắt lấp loé, pháp khí này phẩm chất hơn hẳn những gì chúng có trong tay, nên biết rằng tu sĩ nếu có đồ tốt thì lực chiến được cải thiện ít nhiều so với bình thường.
- còn đây là túi đựng yêu thú, bên trong có vài con khá thú vị, yên tâm nếu các ngươi bỏ ra thì chỉ cần bôi chút thuốc nước trong này là chúng sẽ không tấn công các ngươi.
- còn đây...
-...
Vương Doãn lấy ra từng thứ giới thiệu trước ánh mắt thèm thuồng của mấy đệ tử trẻ.
- thế nào?? Các ngươi có làm không?? Nếu các ngươi chấp nhận thì khi xong việc tất cát đều là của các ngươi.
Viên Hoè cười cười hỏi, mà trong lòng khinh miệt muốn lấy đồ nhưng giữ được hay không phải xem các ngươi rồi!
Mấy đệ tử đánh giá từng thứ trước mặt, lần đầu tiên chúng thấy nhiều thứ rất hữu ích ah.
- tiền bối, người nói nếu người Việt Tông phát hiện chúng ta gây khó dễ chon họ thì tiền bối sẽ chống lưng chon chúng ta thật chứ?? Không phải hồi sớm người có phần ăn thiệt thòi sao??
Một gã đệ tử có chút nghi vấn hỏi, người còn thua dưới tay người khác thì chuyện chống lưng này có hiệu quả không???
- hừ, đó là chuyện khác, tu vi cá nhân có thể thua kém chút ít, nhưng quy ước này thí luyện đã được đặt ra từ trước, với lại cá nhân thua nhưng thế lực sau lưng ta các ngươi tự hiểu có hiệu quả hay không??
- vậy đệ tử làm..
- đệ tử nữa..
-....
-...
Mấy đệ tử chắp tay đồng ý, tự chọn đồ vật mình ưng ý xem xét thích thú không thôi!
- tốt, vậy trở về đi. Ta chờ tin tức tốt của các ngươi.
- vâng..tiền bối yên tâm.
Vương Doãn phất tay ra hiệu cho bọn họ lui đi.
Trại rộng chỉ còn hai người ngồi lại:
- Vương huynh, chuyện này có thể thành công hay không??
Viên Hoè ngẫm nghĩ mà hỏi.
- người vừa rồi tuy cường đại nhưng quy ước tổ chức thí luyện cũng đã thông qua, cao tầng lợi hại nhưng đệ tử cơ bản không quá nổi trội.
Vương Doãn cười nhẹ, mọi chuyện trong thí luyện chỉ sau khi ra mới rõ, cường giả không được tham dự vào quá trình về phần đệ tử hắn đã xem qua đệ tử Việt Tông không có người quá cường đại.
- còn việc chống lưng là thật sao??
- chống lưng?? Lúc đó sẽ tính, trường hợp tệ thì phủi tay là được, ai biết được ta liên quan hay không?? Ta không tin vì mấy đệ tử mà họ muốn đối nghịch với thế lực lớn.
- ha ha...
- ha ha..
Hai người nhìn nhau cười khoái chí, cuối cùng chỉ cần phủi tay là được, lời nói của mấy tiểu tử nhỏ bé này trọng lượng có đáng bao nhiêu???
Ngoài trời đêm buông lạnh....