Trời tảng sáng tiếng yêu kê gáy vọng khắp thành Lam Nhiên, Gióng mơ màng thức dậy khẽ dang tay miệng ngáp dài.
“ ngoáp...”
“ pộp” “ pộp”
Hai tay vừa tầm hạ xuống hai đỉnh núi ngạo ngễ, khẽ khởi động tay đôi chút, Gióng rời giường mở toang cánh cửa sổ để đón ánh nắng ngày mới.
Nhị nữ như hai tiểu miêu lười biếng, co cụm lẩn tránh để lộ chút hương son sắc.
Gióng thao luyện chút quền cước tay chân giữa phòng, cảm nhận dòng chảy linh lực trong người mà khẽ thở dài, giá như có thể lớn nhanh hơn chút thì có lẽ tốt hơn nhiều.
- công tử hảo..
- công tử..
Nhị nữ thức dậy, quần áo đôi chút xộc xệch, khẽ trút bỏ lớp đồ ngủ không quên tiến lại ôm ấp Gióng một chút mới sửa xoạn thay đồ, chải tóc...
Tiểu Kim cuốn mái tóc thành búi lớn rồi cài trâm mới, ngắm nghía trước gương hỏi:
- công tử, hôm nay chúng ta làm gi??
Gióng được Tiểu Thanh giúp thay đồ mới, dù rằng người tu luyện có thể mặc rất lâu với một bộ đồ nhưng Gióng lại không thích điều đó vì chẳng phải quá nhàm chán sao?? Ngày nào cũng như ngày nào?
Mặc kệ Tiểu Thanh động tay động chân, Gióng ngẫm nghĩ nói:
- đi Nguyên Thọ thôi! Dù sao cũng sắp tới ngày đi trước một chút, tiện thể cho đệ tử thực chiến một chút.
- dạ...
Gióng đứng trên phá khí của Tiểu Kim, ba người phi hành rời thành hơn nửa ngày trời mới hạ xuống, Gióng đưa đám người ở trong Báo Thiên Tháp ra ngoài.
Gần bốn nghìn người trống rỗng xuất hiện, khiến không gian trở nên chật trội bất ngờ, Gióng đảo thần thức qua một lượt gật đầu những người này thời gian qua có tiến triển không tệ.
Đa số là đệ tử trẻ tuổi nên dù trong không gian Báo Thiên có kết hợp tu luyện với nghỉ ngơi nhưng không khí ngoài trời vẫn tốt hơn nhiều, Gióng cũng có ý giải tỏa tâm lý cho chúng một chút.
Đám đông đệ tử kinh ngạc nhìn sâm lâm xung quanh trở nên thích thú vì những nơi như vậy thường ngày chúng khó mà đặt chân đến, không gian tiểu thung lũng với bãi cỏ xanh mướt dòng suối nhỏ uốn quanh hài hoà rất nên thơ, khiến chúng muốn chạy nhảy vui đùa nhưng chưa được sự cho phép nên vẫn yên ắng chờ đợi mà ánh mắt khẽ lướt quanh.
Những ngày qua dưới sự uốn nắn của đám chấp sự có hơn nửa là thành viên chấp pháp đường khiến chúng hiểu rõ quy định hơn nhiều.
Gần hai mươi gã chấp sự đưa mắt đánh giá sung quanh rồi hướng Gióng và nhị nữ hành lễ:
- Bái kiến công tử, Đường chủ Phó Đường chủ hảo...
- Bái kiến Công tử, Đường chủ Phó Đường chủ hảo...
Thân phận công tử của Gióng những đệ tử cũ và chấp sự cũng đã biết vì ở tông môn ngoài những lúc nghị sự Gióng luôn ở hình dạng này, thân phận đó là một ẩn số họ chỉ biết rằng vị công tử này là nhi tử của Thái Thượng Trưởng lão và địa vị trong tông chỉ dưới tông chủ.
Những tân đệ tử cũng đồng thanh nói, cơ cấu Việt Tông và những người quan trọng cũng được chấp sự nói qua nên rất nghiêm chỉnh hành lễ, chỉ là sự hiếu kỳ về vị công tử này đã vượt qua sự thích thú của khung cảnh đặc biệt là nữ hài tử ánh mắt trở nên cuồng nhiệt.
Gióng gật đầu phân phó:
- lần này coi như nhiệm vụ dã ngoại, đó sẽ là hành trang cho mọi người trong quá trình tu luyện sau này, các chấp sự quản lý đệ tử chặt chẽ hướng dẫn cho đệ tử cách sinh tồn trong sâm lâm, để tự trải nghiệm nhưng nhớ đảm bảo an toàn.
- vâng..
Chấp sự lĩnh mệnh bắt đầu dẫn chúng đệ tử đi, những đệ tử đã trúc cơ hay luyện khí hậu kỳ được dẫn đi săn thú. những người khác người thì đi đắp đê bắt cá, kẻ hái rau hái nấm người dựng trại kiếm củi... Chấp sự vừa chỉ dẫn vừa giảng giải những điều cần chú ý.
Đệ tử hứng thú vui vẻ làm theo, những ánh mắt cuồng nhiệt xông xáo cầm binh khí xông vào cuộc chiến yêu thú, nữ hài xắn ống quần lộ những bắp chân tròn trắng trẻo bước xuống làn nước đuổi theo những tiểu ngư nhi, chúng thích thú với những điều mới mẻ khiến những nụ cười văng vẳng đó đây.
Gióng ngồi trên một cành cây cao chăm chú theo dõi, đôi khi thấy điều thú vị chỉ trỏ nói chuyện với nhị nữ, Gióng không quá lo lắng vì nhị nữ toả khí tức thượng vị giả yêu thú xua đuổi đi yêu thú cấp cao, Tiểu Thanh cũng đã cho bát thể đi theo đoàn để đề phòng.
Đêm buông tất cả cùng tụ hội bên lừa trại lớn cùng ăn uống để gắn kết tình cảm, Gióng kể cho chúng nghe về sử thi cổ về Đam San và quá trình đi tìm nữ thần mặt trời tuy nhiên cũng dặn dò đừng có đặt trọng tâm tới quan hệ nam nữ của Đam San ah.
Đệ tử phân chia ngủ ở những trại lớn khác biệt, và được phân phó từng tốp thay nhau cảnh giới xung quanh cho đến khi trời sáng dần.
Dưới sự tiếc nuối của đệ tử Gióng lại đưa chúng vào Báo Thiên tháp, chỉ để lại những đệ tử Gióng muốn cho chúng tham gia thí luyện đợt này, ngoài ba mươi đệ tử từ trước thì chọn thêm mấy tân đệ tử có tu vi trúc cơ hoặc xấp xỉ.
Chấn Phong là trường hợp ngoại lệ ah, hắn lúc này cũng đã luyện khí tầng năm, xem ra cũng có cố gắng không ít, hắn xin phép được ở ngoài học hỏi, Gióng cũng cho phép điều này và trên đường đi cũng thu xếp cho hắn đối thủ để đối luyện.
Các đệ tử được chọn lựa trên đường đi Gióng cho chúng chém giết yêu thú đến cạn kiệt linh lực rồi bắt chúng rút ra kinh nghiệm về hành động của bản thân rồi cuối ngày tống vào Báo Thiên để hồi phục.
Chém giết, vắt kiệt rồi hồi phục quá trình tiếp diễn không dừng lại, trên thân thể có vị huyết sát nhàn nhạt, vừa mới bước ra không cần nói đã lao vào chiến đầu, Kim Liên Bình Nhi với tư cách đại tỷ cũng đâu chịu thua kém luôn kết thúc với mái tóc tán loạn và vài vết rách trên y phục cùng vết thương.
Không biết cố ý hay không vì Gióng luôn dành chút thời gian bôi thuốc băng bó cho hai nàng mà dù đối thủ nào cũng vậy các nàng đều mang thương tích rồi chờ đợi Gióng với nụ cười.
- công tử, phía trước là có người ah.
Tiểu Thanh hướng Gióng truyền đat.
Gióng vừa đưa đệ tử trở lại bên trong tháp thì nghe nói vậy kinh ngạc:
- oh! Là người nào??
Tiểu Thanh lắc đầu:
- những người này ta chưa gặp qua, hình như là đi hái thuốc. Có chừng ba mươi người, hai năm người bảo vệ.
Gióng ngẫm nghĩ nói:
- chúng ta đi xem sao??
Nhị nữ gật đầu đằng không hướng những người phía trước bay tới.
Ba người hạ dừng trên một đại thụ lớn cách đám người lạ một khoảng đủ để theo dõi mà không gây chú ý.
Phía dưới là một là những người đang tất bật dựng trại nghỉ ngơi vì trời bắt đầu nhá nhem tối, sâm lâm về đêm nếu so về độ nguy hiểm thì khác với ban ngày rất nhiều.
- Phương thúc...Y Tiên muốn ra ngoài một chút.
- ừ nhớ cẩn thận một chút.
Bạch phát lão giả gật đầu đáp ứng khiến thứ vui vẻ tung tăng mà đi, nàng hơi ngó nghiêng đông tây rồi lẻn vào sâm lâm.
Mới đây không lâu nàng phát hiện con suối có một khoảng rộng rãi nước hơi ứ lại vì bên dưới là một khoảng trũng sâu, mấy ngày trong sâm lâm thân thể có chút bức bối.
Nàng nhìn khu nước mình chọn thích thú nhưng khẽ đi đi lại nhìn quanh, để chắc chắn không có một ai khác, nàng tiến lại gần mặt nước khẽ đưa hua hua mặt nước rồi đứng dậy nhẹ nhàng trút bỏ lớp y phục để lộ ra Khuôn trăng đầy đặn dù mới tầm mười sáu mười bẩy.
Nước da trắng hồng, cặp chân thon dài mượt mà chỉ số các vòng hài hoà bắt mắt, nàng đặt y phục lên tảng đá kề bên khẽ nhón chân bước xuống làn nước, có lẽ thời tiết giữa xuân về đêm nên hơi lạnh khiến nàng run nhẹ.
- à... Thật khéo chọn chỗ..
Gióng ngồi vắt vẻ trên cành cây ngay đó, bối cảnh thanh xuân ấy dường như ngay trước mặt.
- công tử, người nghĩ nàng đẹp hơn hay ta đẹp hơn??
Tiểu Kim ngồi sát bên hỏi, Tiểu Thanh cũng hướng về Gióng chờ đợi.
- nàng nghĩ ai đẹp hơn thì người đó đẹp hơn. Chỉ là trong khung cảnh này, sự tư nhiên kết hợp với lứa tuổi đúng là có chút đặc biệt.
Gióng nhìn thiếu nữ đùa nghịch trong nước, ngon tay thon dài lướt nhẹ trên da thịt nõn nà, mái tóc đèn dài theo dòng nước như thể một suối tóc mềm.
- người trả lời không thích đáng ah.
- uh thì nếu so với hai nàng hiện giờ thì kém một đoạn dài, thêm vài năm nữa thì có lẽ vẫn kém một chút.
- ân..
- vậy còn được.
- khẽ thôi..
Ba người xì xào nhìn thiếu nữ hồn nhiên như tiểu thiên nga đùa giỡn phía dưới.
- công tử có người tới ah.
Không bao lâu sau Tiểu Thanh chỉ tay về phía trong sâm lâm nói.
Nhìn kỹ thì đó là tên đội trưởng đội hộ vệ của đoàn, hắn ngó nghiêng xung quanh rồi vén lá tiến lại bờ suối, hắn rất nhẹ nhàng hạ thấp người hơi núp mình hướng Y Tiên mà nhìn.
Gióng cười nói:
- haha..thì ra rình trộm.
Tiểu Kim:
- công tử, chúng ta không phải cũng giống vậy sao??
Gióng lắc đầu:
- khác nhau ah, đây là tự nàng tới trước mặt chúng ta, quang minh chính đại thưởng thức khác với rình mò thèm muốn.
Nhị nữ che miệng cười nhẹ đồng tình.
- cũng đúng... Hihi..
Y Tiên nãy giờ cảm giác ngờ ngợ như thể có người nhìn nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại rồi tự vỗ ngực trấn an, vì không thấy ai cả, có lẽ chỉ vì chỗ lạ nên hơi chút không quen.
Gióng cười rung đùi nói:
- hai nàng có muốn xem kịch vui không??
- tất nhiên...
Gióng chỉ tay về phía tên nấp mình trong bụi cây nói.
- cho gã đó lộ mặt đi.
- được để ta.
Tiểu Thanh hiểu ý mỉm cười nói, khẽ đưa tay lên tán lá trước mặt, không lâu sau một tiểu Thanh xà bò tới tay nàng.
“ viu” “ phịch”
Nàng vung tay tiểu thanh xà bay cao rồi hạ xuống trên tán lá trên đầu gã hộ vệ, nó hơi cựa quậy một chút hướng đối tượng được giao phó mà rơi xuống.
“ bịch” “ khè” “ khè”
Nó ngẩng đầu lúc lắc đầu há miệng máu hồng, chiếc lưỡi nhỏ đe doạ.
- á...
“ bịch” “ rầm”
Gã hộ vệ đang chăm chú giật mình bật người ra sau, va vào gốc cây phía sau khiến lá cây xào xạc, phía trên chim chóc vỗ cánh bay tứ tán.
- a a a a a.....…
Nghe tiếng động Y Tiên quay người lại thấy có người thì hét lớn, tay luống cuống muốn che lại cơ thể nhưng che chỗ này lại thấy hở chỗ kia, quần áo thì ở xa vội vàng thụp người xuống nước.
Tiếng hét của nàng khiến cả một khoảnh rừng rung động.
- chuyện gì??? Chuyện gì Y Tiên??
Phương lão từ trại nghỉ nge tiếng hét, đằng không lao tới vội vàng hỏi.
- Phương thúc... Hắn...
Phương lão nhìn thấy Y Tiên đang trầm mình dưới nước, y phục thì xếp gọn một bên, chỉ tay về phía gã hộ vệ đang dựa mình vào gốc cây là đủ hiểu.
- các ngươi quay lại đi.
Lão giơ tay nói lớn với những người đang tới. Rồi xuất quyền hướng tới gã hộ vệ.
- Phương lão ta không cố ý, ta chỉ đi cảnh giới ah...
Gã xua xua tay biện minh, nhưng không thấy lão dừng lại liền vội vã dùng lực chống đỡ, vừa chống vừa khuyên nhủ không thôi.
Cây cối ngả nghiêng một khoảng lớn, Y Tiên vội vàng tiến lại với lấy y phục mà khoác trên lên người, cơ thể chưa kịp lau khô dính lại với lớp y phục vẫn làm nổi lên những thứ muốn dấu đi, khoé mi cong ướt hoen đi.
- công tử ah, ta cảm thấy mình là người xấu.
- ta cũng hơi hơi..
Nhị nữ thấy khuôn mặt mếu xị phía dưới, nhìn nhau thấp giọng nói.
- ách.... Coi như cho nàng một bài học đi, lần sau nếu mà ra ngoài một mình không cẩn thận gặp tình huống này thì lúc ấy khóc đã muộn rồi.
Gióng cười gượng nói, nhìn nữ nhẫn khóc đúng là khiến người khác mủi lòng ah.
Phía dưới cuộc chiến đã bắt đầu dừng lại, gã hộ vệ đầu xuất hiện mấy cục u, y phục lộn xộn ủ dột theo phía sau lưng Phương lão mà trở lại cúi đầu tạ lỗi với Y Tiên, Y Tiên quần áo lúc này đã chỉnh tề khô ráo, thút thít quay đi không nói một lời.
Phương lão vội đi theo bỏ mặc lại gã hộ vệ lại phía sau, gã nhìn theo hai người rồi thở dài chỉnh đốn y phục mà trở về.
Gióng và nhị nữ vẫn ngồi trên đại thụ thấy mọi người đi thì cũng tranh thủ nghỉ ngơi, cành cây khá lớn nên cũng thoải mãi cho ba người xếp bằng đả tọa.
Đêm về khuya nơi sâm lâm rộng lớn, thú săn đêm lang thang kiếm mồi những đến gần đại thụ thì ánh mắt trở nên sợ hãi vội vã rời đi, Gióng hé mắt nhìn đám lửa phía xa ngáp dài.
- Oh! Tiểu cô nương này...
Nơi trại lớn, Y Tiên vén màn bước ra hơi thẫn thờ một lúc che miệng ngáp ngắn ngáp dài, đầu quay qua quay lại rồi tiến vào sâm lâm.
Không lâu sau, Phương lão bước ra cũng theo hướng đó mà đi theo.
Đội trưởng hộ vệ cùng mất người khác cũng xuất hiện và không nhanh không chập cũng rời khỏi trại.
- công tử...
Nhị nữ mở choàng mắt, cử động của mấy người trước mặt làm sao tránh khỏi thần thức của họ.
- chúng ta đi theo xem bọn người này dấu chuyện gì??
- dạ..
Nhị nữ xuất pháp khí rồi cả ba chậm rãi đằng không theo dấu mà đi.