Tuyển Trạch kết thúc, mọi người xem giải tán. Những người trúng tuyển vái chào những người tiền bối tông môn để trở về nhà. Như thường lệ trước đây những tân đệ tử sẽ được cho phép hai ngày để trở chuẩn bị đồ dùng cũng như từ biệt gia đình, vì có thể rất lâu sau họ mới có thể trở về.
Nhìn những tân đệ tử trẻ tuổi của Việt tông Gióng có chút cảm khái đây là những lực lượng đầu tiên cho kế hoạch. Nên phải tập trung dạy dỗ cho tốt, tư chất linh căn tuy quan trọng nhưng nhân cách, tâm tính phải đặc biệt chú trọng. Dù cho ngươi là thiên tài nhưng nhân cách bỏ đi thì vẫn phải diệt.
Gióng và mọi người đi dạo trong thành ngắm nghía. Gióng nói với mấy người:
- khi đón các đệ tử này trở về tông môn, các ngươi nhớ chú ý động tĩnh các tông môn này. Hôm nay chúng hy skcxăn quả đắng từ chúng ta, chắc về sẽ khó nuốt trôi.
Ba người chăm chú nghe gióng nói, việc này bọn hắn cũng đã nghĩ đến, mấy tông môn này lâu nay được người người cung kính mấy khi bị đánh rắm vào mặt như vậy. Vì đang ở ngoài đường nên không thể dùng lễ số nên chỉ cùng nhau gật đầu nói:
- vâng, công tử.
Lý Thông là kẻ có đầu óc nhanh nhạy xin chỉ thị
- công tử, nếu bọn chúng thật sự ngứa ngáy tìm ta kiếm chuyện. Vậy ta nên xử lý thế nào?
Gióng ngẫm nghĩ rồi nói:
- nếu tứ tông bản địa thái quá thì diệt đi, nhiên lam thành cũng không cần có quá nhiều tông môn đâu. Tiện thể tăng lực lượng của Việt tông.
Mọi người mắt loé lên chiến ý, hừ đến đi đến thì khỏi về. Hắc tuyên hỏi:
- công tử, vậy còn tam tông tứ môn??
- tam tông tứ môn thì khoa giải quyết hơn. Nhưng ở đây chỉ chỉ là một phân đà nhỏ, chuyện này chưa đến mức hưng sư động chúng. Nếu bọn chúng biết điều thì cho chút bồi thường nho nhỏ là đc, còn không thì diệt đi nhưng nhớ làm để không ai biết là được.
- vâng, thưa công tử.
Gióng như nghĩ ra điều gì đó
- Lý đường chủ, thiên Việt thương hành hoạt động tốt chứ???
Lý Thông thấy gióng hỏi thì chăm chú
- công tử, thiên Việt vẫn hoạt động tốt. Lần này trở về ta tính toán cùng với các đường khác tổ chức sảnh nhiệm vụ dành cho đệ tử tiếp nhận các nhiệm vụ thu hoạch yêu thú cũng như linh thảo, dược liệu vừa để đệ tử tu luyện thực chiến vừa lấy đó làm sản phẩm kinh doanh. Lợi cả đôi đường, công tử thấy sao??
Gióng ngẫm nghĩ những điều này, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển
- ý tưởng không tồi, những chú ý phân khu cho phù hợp với tu vi đệ tử. Đừng vào quá sâu trong sơn mạnh, vào càng sâu yêu thú càng khó đối phó.
- ừm ngươi nên năng qua lại với kim thị thương hội, lý thị thương hội hợp tác cho tốt. Nếu được thuyết phục sát nhập luôn.
Lý Thông đi bên cạnh suy nghĩ những điều công tử dặn, hai thương hội này tuy không phải lớn nhưng hoạt động đã lâu năm hay đi lại giữa thanh khâu với nhiên lam nếu sát nhập được thì bớt được rất nhiều thời gian phát triển. Hắn liền đáp ứng:
- vâng, ta sẽ chú ý
Mọi người đi dạo cũng được một lúc thì trời cũng đã nhá nhem, gióng nhìn nhị nữ cũng đã ỉu xìu thì cười nói:
- trời đã tối rồi, tối nay chúng ta cũng nên uống một bữa ăn mừng. Lý đường chủ kiếm tửu lâu to nhất đi.
Mọi người nghe gióng nói vậy thì ai nấy cũng mừng rỡ. Tuy tu luyện đến cấp độ nào đấy, ăn uống đã không còn là điều quá quan trọng. Nhưng ăn mừng vẫn là điều khiến người ta thích thú, nhất là với tên bợm rượu như lý thông. Hắn nhanh nhau đáp:
- tốt để ta dẫn đường.
Lý Thông dẫn mọi người đi đến một tửu lâu lớn tên là vạn thọ lâu. Vì hôm nay diễn ra tuyển trạch nên tửu lâu đông hơn thường ngày, người ăn uống rôm rả.
Hắn tiến vào quầy nói với Tên chưởng quầy:
- lão bản, cho ta một phòng sáu người. Rồi mang thức ăn ngon nhất ở đây lên.
Lão bản thấy có khách đến hỏi phòng thì hơi ra vẻ chút khó xử nói:
- vị khách nhân này, thật tiếc lâu chúng ta đã hết phòng riêng rồi, chỉ có bàn ở sảnh thôi. Không biết có được chăng??
Lý Thông quay lại đưa mắt hỏi ý kiến gióng, thấy gióng gật đầu thì nói
- cũng được mang đồ ăn lên đi. Nhớ là đồ ngon nhất ở đây.
Chuyện đã ăn mừng thì phải đồ ngon, hắn vốn là đường chủ bảo đường mà, tiền hắn không thiếu ah. Nhất là hôm nay công tử khởi xướng nha.
Lão bản gọi tên tiểu nhị vào bếp chuẩn bị rồi hỏi
- khách nhân còn rượu thì sao??
Lý thông phất tay, đùa à lão tử là chùm trữ rượu có tiếng hạ giới đại Việt. Thiếu gì rượu ngon.
- không cần,
Một gã tiểu nhị đến dẫn đường. Gióng và mọi người ngồi xuống ghế, trong giây phút chờ đợi đồ ăn. Lý Thông lấy mấy vò rượu trong nhẫn trữ vật để ra bàn, rượu này là hắn tự cất nhưng thời gian ủ hắn nhờ công tử cất vào ủ trong báo thiên tháp để cho nhanh được uống.
Gióng nhìn xung quanh đại sảnh, người ăn uống ở đây gần như chật kín. Hắc tuyên ghé vào tai gióng nói:
- công tử, ở đây cũng có cao thủ ah
Gióng nghe nói vậy thì hỏi:
- ở đâu??
Hắc tuyên đánh mắt về phía trong góc đại sảnh, gióng nhìn theo đó là một đám đông người đang xắc xí ngầu uống rượu. Trong đám đó có một gã to béo đang cục cằn lầu bầu chắc vì thua quá nhiều, tay cầm một thùng rượu lớn nốc liên tục.
Gã béo đầu hói tròn lông lốc, tóc đỏ lông mày đỏ, bộ râu dài đến bụng cùng màu được tết lại và cài bằng những vòng sắt, thân trên gã để trần để lộ một cái bụng lớn. Người có sợi dây thừng cuốn vòng quanh, còn có các vệt săm trắng, khi uống rượu xong luôn ợ ra những tiếng lớn.
Gióng gọi một tiểu nhị đến hỏi:
- đại ca, vị to béo kia là ai nhìn khác người thế
Gã tiểu nhị nhìn gióng, tuy gióng còn nhỏ tuổi những cũng là khách nhân hắn cung kính nói:
- tiểu thiếu gia, đang hỏi gã bợm rượu kia ư. Hắn là người tây vực lưu lạc đến đây, đã ăn uống ở chỗ chúng ta mất hôm rồi. Cả ngày chỉ uống rượu rồi gây gổ đánh lộn, may hắn còn trả tiền chứ không chúng ta đã báo thành chủ đuổi đi rồi.
Gióng nhìn gã bợm rượu này ngẫm nghĩ. Người tây vực sao??? Nghe nói ở đó tu vi mạnh mẽ hơn đông vực rất nhiều, nếu có cơ hội tất ta phải qua đó chiêm ngưỡng một phen.