Bước đi dưới trăng mờ, tiếng lá rơi xào xạc trên nền đất trong không giãn tĩnh lặng. Ánh lửa dần dần xuất hiện trước những con mắt nhìn, gần năm trăm hài tử ngồi quây quần trầm tư bên ngọn lửa hồng.
Nghe tiếng bước chân tiến đến chúng quay lại nhìn rồi nhanh chóng đứng dậy
“ công tử, các vị đại nhân”
Gióng và đám người gật đầu tiến lại, lũ trẻ tách ra nhường ra một khoảng chỗ ngồi cho họ. Thạch Sanh thả An Nhiên xuống đất
“ công tử, để ta lấy ghế cho người ngồi”
Gióng nghe vậy khoát tay, rồi ngồi xuống nền đất lạnh cười ra hiệu với mọi người
“ không cần lâu rồi ta cũng không có cảm giác dân giã như vậy, các ngươi cũng ngồi xuống đi.”
“ haha, Thạch Sanh cũng vậy ah “ Thạch Sanh cười lòng nhớ lại cảm giác sinh hoạt bên gốc đa ngày nào, đêm nướng thịt giữa rừng già nhâm nhi chút men cay nồng cảm giác sự cuồng nhiệt trong huyết mạch.
Khẽ trải một chiếc chăn mỏng dưới nền đất Xuân Mai để An Nhiên nằm gối đầu trên đùi mình, rồi đắp một chiếc lên thân hình nhỏ bé, An Nhiên ngoan ngoãn nằm yên lặng. Khải Đức ngồi kề bên tay khẽ lau huyết dịch bám lên cây rìu của mình.
Gióng nhìn đám hài tử đang trầm tư, ngơ ngẩn thì từ từ mở miệng
“ các ngươi có phải đang cảm thấy rất lạc lõng??, thấy sợ hãi với những điều xung quanh này??, thấy bản thân quá nhỏ bé giữa đêm đen vô vọng??”
Chúng im lặng lắng nghe mặt gục xuống nhìn mặt đất dưới chân như một câu trả lời
“ các ngươi rất buồn ta biết, những gì các ngươi trải qua ta biết, chúng ta ở đây ai cũng biết “
Gióng chỉ tay vào từng người
“ hắn mồ côi từ nhỏ, hai lần suýt chết bởi vị huynh đệ kết nghĩa của mình, không ba lần một lần bị gài bẫy mà suýt chết trong ngục tù”
“ hắn cả tộc bị yêu thú tàn sát, một mình sinh sống trong rừng sâu núi thẳm”
“ nàng trẻ mồ côi bị gia chủ hãm hại, bị đuổi giết hàng năm trời “
Lũ hài tử nhìn từng người Gióng chỉ tay mà kinh ngạc không ngờ những người cường đại này đều có những kí bi thảm như vậy. Nhưng có một điều Giong không kể một vị thần chuyển thế thành một hài tử cảm nhận được từng hơi thở mất đi của dân tộc mình nhưng lại chưa thể làm gì vì chờ đợi một câu sấm truyền.
“ mỗi người một số phận, người chết thì cũng đã chết nhưng người sống thì vẫn phải sống. Các ngươi ủ dột như vậy thì có ích gì?? Họ có thể sống lại sao?? Điều các ngươi phải làm là phải sống thật tốt, sống thêm phần của họ, sống thật đặc sắc vào. Các ngươi còn phải báo thù cho họ không phải sao?? Phúc Hưng trại còn đó, còn đó đấy! Các ngươi tự đi mà trả thù đi, ta Việt tông sẽ không trợ giúp các ngươi không phải không thể chúng chẳng là gì cả nhưng điều đó mới khiến các ngươi gỡ bỏ được nút thắt tâm hồn, Nếu các ngươi không thể làm được thì đi đi Việt tông ta không nhận những kẻ yếu hèn.” Gióng nói một thôi một hồi dừng lại nhìn những người xung quanh này.
Lũ hài tử lắng nghe chăm chú rồi ngẩng mặt lên, ánh mắt trở nên kiên định hơn những bàn tay nhỏ bé nắm chặt, khẽ lau đi giọt lệ trên bờ mi non nớt chúng gật đầu
“ công tử, chúng ta sẽ làm được, sẽ cường đại xin người cho chúng ta cơ hội. Nếu không được ta lấy mạng trả cho người.” An Nhiên kiên định trả lời Gióng.
Những đứa còn lại chắp tay đồng thanh nói lớn “ nếu không được chúng ta lấy mạng trả cho người”
Gióng nhìn họ gật đầu đúng là trẻ nhỏ dễ dậy bảo, những người đã trải qua những nỗi đau tâm hồn nếu vượt qua được thì đó là những người sẽ thật sự khó gục ngã một lần nữa, mà sẽ đứng dậy sừng sững như đại thụ giữa đại ngàn.
“ tốt, ta sẽ chờ đợi sự thể hiện của các ngươi, thực ra nhận các ngươi vào Việt tông lúc này thì thật thiệt thòi cho các ngươi vì tông môn sắp sảy ra một trận đại chiến ah tam tông tứ môn đông vực tứ môn bản địa Lam Nhiên thành. Các ngươi còn dám không??”
Quả bom này có thể khiến nhiều người sợ hãi ah, một mình mà chống lại những tông môn khác ném gạch hội đồng ah, đám hài tử mặc dù vậy nhưng cũng không bị lay động niềm tin về Gióng về Việt tông đã bắt đầu nảy nỏ. Chính kiên định gật đầu tỏ ý lựa chọn của mình.
Gióng cười nếu các ngươi đã lựa chọn tin tưởng ta, thì ta sẽ không bao giờ khiến các ngươi thất vọng, không phải ta tự phụ nhưng ta từng là một kẻ bất tử ah, ta cường đại ra sao ta cũng chẳng nhớ nữa chỉ là từ khi xuất thế ta chưa một lần thất bại.
“ ta nghĩ ở đây có nhiều người chưa ăn uống gì đi??”
Từng người gãi đầu, có những tiếng kêu gào của chiếc bụng đói biểu tình cho sự chậm trễ này khiến từng khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
Gióng quay qua bảo Thạch Sanh đang ngồi cạnh quan sát năm trăm hài tử số khổ này
“ Thạch Sanh ngươi đi bắt vài con yêu thú lại đây làm vài món dân dã thế nào??”
“ được công tử chờ ta chút “ Thạch Sanh đáp lời rồi phá không bay đi.
Một lúc sau đã thấy quay trở lại, lấy từ trong giới chỉ mấy con yêu thú to lớn. Hắn và Khải Đức xử lý một chút rồi đặt lên rồi lập cột chống để quay trên đám lửa dưới sân. Khải Đức lấy một cái ghế cao ngồi cạnh để thi thoảng xoay con yêu thú cho chín đều.
Con yêu thú khá lớn nên thời gian đợi chúng chín thì có lẽ phải mất một lúc lâu nữa mới có thể được. Thời gian chờ đại thấy có vẻ ngán ngẩm, Gióng nhìn mọi người cười nói:
“ trong lúc chờ đợi ta kể cho các ngươi một câu chuyện cổ thế nào?? “
“ sư phụ, không công tử kể đi An Nhiên muốn nghe ah “ An Nhiên nằm trong chăn mỏng gối đầu trên đùi Xuân Mai thỏ thẻ, những người khác cũng gật đầu tập trung.
Họ vẫn là những hài tử ah, ai cũng thích nghe những câu chuyện cổ, đặc biệt là những câu chuyện mang hơi hướng thần thoại xưa cũ.
Gióng trầm ngâm từng suy nghĩ xoay chuyển trong đầu nghĩ về câu chuyện khởi nguồn của đại Việt, Gióng cất dọng từ tốn ánh mắt mông lung. ** Đã từ rất lâu, rất lâu rồi không ai có thể nhớ là từ khi nào. Chỉ biết đó là khi thiên địa mới sơ khai khắp nơi là giang sơn của những loài yêu thú cường đại, nhân loại chỉ là loài nhược tiểu luôn bị uy hiến bởi sức mạnh của tự nhiên và nỗi lo yêu thú rình rập.
Một thần điểu bay lượn trong vũ trụ hồng hoang, thần điểu khổng lồ mỹ lệ với một bộ lông vũ trắng muốt có những viền hồng bao quanh, chiếu đuôi dài màu hồng với những hoa văn kỳ lạ, trên đầu là một dài lông hồng lay chuyển trong gió như từng gợn sóng. Thần điểu cứ bay mãi bay mãi trong vô định.
Một hôm nàng đến một vùng đất nhỏ ven đại dương rộng lớn, vùng đất này rất xinh đẹp hài hoà nhưng đang bị bao phủ bởi giông bão từ biển kéo vào bao phủ, nàng phá không bay tới muốn tìm hiểu chuyện gì sảy ra với vùng đất này.
Khe khẽ vẫy đôi cánh những kình phong xua tan những mây đen sấm chớp trên đường mình đi, bất chợt nàng thấy có những con người đang dần bị nhấn chìm trong dòng nước lũ cuộn trào, nàng liền bay đến đưa họ trở lại trên những ngọn núi cao để tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Nàng quyết tâm phải biết mọi sự đang diễn ra ở nơi đây, là thứ gì đang muốn tàn phá mảnh đất tươi đẹp này, nàng tiến về phía giông bão tập trung mạnh nhất này, nàng phát hiện kẻ đầu sỏ là một con thủy ngư khổng lồ như đang điên loạn vùng vẫy thân thể giữa biển khơi tác oai, tác quái. Nàng nhìn kẻ phá hoại này đầy tức giận toan tiến lên thì nàng đã chậm một bước.
Ở phía xa trong trong những đám mây đen vần vũ những tia sáng vàng loé dạng, nàng ngẩn ngơ nhìn tia sáng vàng dần dần xuất hiện rõ ràng đó là một đầu Thần Long thần tuấn, uy vũ, trên thân những long lần sắc vàng lóng lánh như thắp sáng cả bầu trời đen tối, vẻ đẹp ấy khiến trái tim nàng thổn thức kỳ diệu.
Thần Long lơ lửng giữa trường không, ánh mắt sắc bén nhìn thủy ngư trên biển sâu, đôi long tu dài lăn tăn ngợn sóng như thể hiện sự tức giận của chủ nhân, Thần long ngẩng đầu phát ra một tràng long khiếu khiến không gian xuất hiện đầy vết nứt chằng chịt, thủy ngư bên dưới bị đánh động nhìn lên không trung miệng gầm gừ.
Thần Long lao nhanh xuống phía dưới, thủy ngư thấy kẻ lạ mặt có ý đồ xấu thì há miệng lớn phun ra những lồng nước lớn về phía Thần Long uốn người tránh khỏi những luồng nước này không giảm tốc độ mà càng tăng tốc nhanh hơn khiến Thần Long như một ngọn thương ánh sáng đâm thẳng xuống giơ hai trảo tấn công về phía đầu thủy ngư, thuỷ ngư quẫy đuôi tránh đưa miệng lại muốn táp vào thân Thần Long, Thần Long nhanh trí dùng đuôi quất mạnh phía người Thuỷ ngư.
Thủy ngư ăn phải đòn có uy lực mạnh mẽ như vậy khiến nó bị đánh vang xuống tận đáy biển sâu, lớp vảy trên lưng nó bong tróc cả ra, máu tươi lênh láng trên mặt biển. Thần Long nhìn vậy uốn lượn thân thể trên không trung đưa mắt tìm kiếm nhưng máu tươi thủy ngưu trên mặt biển như lớp màng che khuất tầm nhìn.
Thuỷ Ngư đau đớn dưới vực sâu nhìn qua màn nước thấy Thần Long đang loay hoay tìm kiếm nó, nó ngẩng đầu thẳng người quạt nước phi mạnh lên như một mũi thủy tiễn phá hải lưu phi hẳn lên không miệng ngoác rộng lộ ta hàm răng sắc bén bất ngờ cắn lấy trảo Thần Long.
Long trảo bị cắn chặt nhưng không khiến Thần Long đau đớn vì lớp long lân rất dày, nhưng sức nặng do sự quẫy đạp của Thuỷ Ngư khiến Thần Long bị kéo dần xuống biển mặc dù đã cố gắng gượng đạp không bay lên, Thuỷ ngư đắc ý cắn càng thêm chặt sức trở lại mặt biển.
Thần điểu từ xa nhìn cuộc chiến đấu ác liệt một long một ngư này, thấy nước biển ngày càng dâng cao nàng vỗ mạnh đôi cánh ngăn chặn lại để nó không thể lan rộng ra. Lúc trông thấy Thần Long bị
Thuỷ ngư ra sức kéo xuống nước, nàng liền phá không bay nhanh đến.
Sự xuất hiện bất ngờ của nàng khiến Thuỷ ngư và Thần Long bất ngờ trong giây lát trước sự mỹ lệ Thánh khiến ấy, nàng mổ mạnh vào mắt thủy ngư mấy phát, Thuỷ ngư đau điếng há miệng lớn ra, nhân lúc này Thần Long nhanh chóng rút trảo ra khỏi miệng nó rồi bay thẳng lên không trung.
Thần Long đưa mắt nhìn Thần Điểu vừa giúp đỡ mình này truyền âm
“ đa tạ ngươi đã giúp đỡ, giờ ngươi có thể giúp ta bảo vệ mọi người không? Ta phải diệt con quái vật này”
Thần Điểu nhận được truyền âm của Thần Long thì gật đầu bay đi. Nàng bay về phía gần bờ cánh chim vẫy động tạo thành lớp màng chắn lớn trải dài chặn lại những rung động từ biển truyền đến. Thần Long thấy vậy thì yên tâm, long khiếu lại cất lên rồi bay lên trời cao cuộn mình ngẩng đầu nhìn trời xanh, từng tia sáng chói loá xuất hiện qua những kẽ răng sắc nhọn.
Thần Long cúi đầu hướng thẳng về phía thủy ngư dưới biển, miệng há rộng một luồng ánh sáng bắn mạnh về phía Thuỷ ngư, Thủy Ngư nhìn tia sáng mạnh mẽ bắn tới liền há miệng máu đỏ của mình phóng ra luồng nước lớn đến chặn lại nhưng luồng ánh sáng quá mạnh mẽ xuyên thẳng qua luồng nước của nó khiến luồng nước biến thành hơi nước trắng xoá.
Thủy ngư sợ hãi muốn quẫy đuôi trở về đấy biển sâu nhưng không kịp nữa rồi, luồng ánh sáng bao trùm lấy nó, thân thể nó như được tắm bởi quang mang thần thánh từng lớp cơ thể nó tan rã với tốc độ nhanh khiến nó không thể phản ứng lại chỉ trơ mắt cứ thế biến mất giữa biển khơi.
Thuỷ ngư bị tiêu diệt sắc trời mây đen, sấm chớp tan dần, bầu trời cao xanh xuất hiện rạng rỡ. Biển rộng trở nên bình hoà lặng lẽ như chưa từng có điều gì sảy ra cả.
Thần Long thấy đã giải quyết xong thì bay trở lại đất liền long thân co rút lại biến thành một thân hình nam tử Tuấn mỹ cao lớn rắn chắc, Thần Long nhìn về phía Thần Điểu đang vũ động trên không thất thần lần đầu tiên Thần Long nhìn thấy vị lạ mặt này thật Mỹ Lệ động lòng người.