Nam Doanh khách điếm tầng một người đông đúc xôn xao, Gióng cùng An Nhiên bước xuống đến nơi thì cũng đã thấy Thạch Sanh và Xuân Mai đã trở về đang ngồi trên bàn trò chuyện.
Thấy Công tử hai người gật đầu chào:
“ công tử chúng ta đã trở về”
Gióng gật đầu ngồi xuống, An Nhiên để ba vò rượu nhỏ xuống bàn rồi ngồi ghế giữa phụ thân và đại ca, Thạch Sanh xoa đầu nàng yêu thích, An Nhiên toe toét cười.
Gióng nhìn mọi người rồi cầm bát đũa ra hiệu mọi người dùng nói:
“ chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”
Mọi người gật đầu bắt đầu động đũa, Xuân Mai cầm vò châm tửu cho mọi người, nàng gắp thức ăn cho công tử với An Nhiên rồi mới nhỏ nhẹ ăn.
Gióng gật đầu với nàng nói: “ nàng cũng ăn nhiều một chút đi “
“ cảm ơn tỷ”
Xuân Mai cười nhưng không nói, thi thoảng lại gắp đồ rồi châm tửu cho mọi người, Gióng nhìn Thạch Sanh mở miệng hỏi:
“ bên Hoắc Kỳ có đưa thông tin gì không?”
Thạch Sanh cầm bát rượu uống một hơi đáp: “ công tử, các tông môn đã có nhiều người tụ tập lại đây vì nghe nói vài ngày nữa có đấu giá hội lớn “
Xuân Mai nghe vậy tiếp lời: “ đúng rồi công tử, Chuyện này Viên Thừa Chí cũng đã nói lại với ta, Hai ngày nữa Vạn Niên thương hội mở cuộc đấu giá lưu động như thường niên, lần này đôi chút đặc biệt vì có viên Hoá Thần phá chướng đan cùng với Hồi Nhục đan nên rất thu hút các cường giả trong khu vực đến”
Gióng yên lặng nghe hai người nói xong thì suy nghĩ đôi chút, Hoá Thần đan này đúng là trận quy với những người đã nguyên anh đặc biệt là nguyên anh hậu kì nếu có được nó thì đương nhiên sẽ có thêm một Hoá Thần cường giả đó là điều tốt lúc này, còn Hồi nhục Đan gây dựng lại các bộ phận thân thể cũng là đồ tốt.
“ Xuân Mai, lát ăn xong nàng lại đi Thiên Việt một chuyến thu tiền tài lại đây, viên Hoá Thần này có lẽ giá trị lớn nhưng ta muốn đấu giá một phen”
“ vâng, “ Xuân Mai gật đầu thưa.
Khải Đức tay cầm chiếc đùi gà, tay kia cầm bát rượu, miệng nhai nhồm nhoàm nói:
“ công tử, sao chúng ta không cướp lấy sao phải mất tiền chứ?”
Xuân Mai nhìn hắn như người từ trên trời rơi xuống nói:
“ Vạn Niên thương hội đấu giá cường giả bảo hộ nghiêm ngặt ngươi nghĩ chỉ mấy những người chúng ta cướp được sao? Chẳng lẽ người làm cướp quen rồi “
“ không cướp ở đấu giá thì cướp kẻ đấu giá được lúc chúng rời khỏi “ Khải Đức lầu bầu.
Gióng nhìn hắn cười nói: “ ai biết được gã nào đấu giá được, coi như biết thì cướp được không phải dễ, hơn nữa tuy Hoá Thần Đan này có giá trị nhưng ta không thích làm kẻ cướp, cái gì của ta thì Sẽ là của ta “
“ công tử còn chuyện nữa” Thạch Sanh rót cho mình thêm một bát rượu mao xà mà Lý Thông ủ nhờ chỗ công tử, rượu này khá ngon uống vào khi lực tăng đôi chút, hôm nay không có Thanh Xà nên có thể uống thoải mãi chút chứ mọi khi chỉ cần ngửi thấy Thanh Xà đã xả cho một trận.
Thạch Sanh với tay châm cho Gióng một bát, Gióng tuy nhỏ nhưng rượu thì không có gì đáng kể, say hay tỉnh đó là do tinh thần, linh hồn cường hay nhược, hơn nữa người tu luyện có thể bức hơi rượu ta khỏi cơ thể nên không có gì đáng lo lắng.
Gióng cầm bát giơ qua để Thạch Sanh rói hỏi:
“ chuyện gì thế?”
Thạch Sanh rót xong đặt vò xuống từ tốn mở miệng:
“ là chuyện về tên kiếm khách bị truy nã, hắn hiện đã đang ở trong thành Lam Nhiên này, tên này tu vi Nguyên anh hậu kỳ nhưng vì là Kiếm khách nên sức tấn công mạnh mẽ sắc bén, Hoắc Kỳ nhắc nhở nếu gặp người này thì chúng ta nên cẩn thận.”
Gióng gật đầu, Kiếm Khách tu kiếm đạo sát thương thuộc loại trực tiếp nhất, sắc bén cho dù là phàm nhân hay tu tiên Kiếm là vũ khí hàng vương giả.
“ ngươi có tìm hiểu được kĩ lý do vì sao kẻ này lại bị truy sát không??”
“ công tử, Tên này bị truy nã vì giết thiếu thành chủ thành Thanh Khâu, nghe đâu vì tên quần là áo lượt này vì có ý định nhũng tràn vợ của tên kiếm khánh này nên mới bị hắn dùng kiếm xẻ đôi người.” Thạch Sanh nhớ lại chuyện mà Hoắc Kỳ kể lại cho mình.
“ lại có chuyện như vậy, xem ra gã mặt sẹo này là tên quyết đoán, huyết sát, có kẻ thù như này đúng là mệt mỏi đấy, các ngươi nhỡ kĩ nhận dạng hắn lỡ mà gặp tránh đi thì hơn”
“ vâng, công tử”
Mọi người ăn uống vui vẻ nói chuyện phiếm, sở dĩ mọi người nói những chuyện mang tính cơ mật ở đây là vì Thạch Sanh dựng lên bình chướng cách âm nên mọi người khác cũng không nghe thấy gì, biết là có bình chướng nhưng đều xa lạ chẳng ai dại gì mà đi kiếm chuyện về mình.
Xuân Mai rời đi, Gióng cùng mấy người khác trở lên tầng gọi tiểu nhị mang lên một ấm trà, ngồi nói chuyện phiếm trên lan can tầng hai đợi nàng trở về.
Gióng nhìn mặt trăng ở phía xa, nó gần đầy đặn xem ra hai ngày nữa có lẽ cũng là ngày rằm, ánh trăng sáng khiến không gian như khoác trên mình một cảm giác huyền dịu nhẹ nhàng.
Gióng Chợt nhớ đến cặp đội mà ai cũng biết lẩm bẩm:
“ những ngày trăng là những ngày đẹp, mà không biết Tên Cuội ngờ nghệch với Hằng Nga tiên tử có tiến triển gì không cứ chờ đợi mãi biết ngày nào về ??”
Thạch Sanh cười: “ Cuội vốn là người thật thà nhân nghĩa cứu sống biết bao nhiêu người, gã đã có vợ ở quê tuy vợ hắn bị người hại mà thay đổi rất nhiều nhưng một ngày chăn gối vạn kiếp không quên, Hằng Nga tiên tử tuy làm bạn với hắn bấy lâu nhưng lòng vẫn nhung nhớ người người chồng đã chết,
“ Có đái thì đái bên Tây, chớ đái bên Ðông, cây dông lên trời! Haizz những người số khổ, kẻ một lòng chung trinh người vợ phương xa, người thì cũng vì một chữ tình mà bị đày nơi cung trăng, hai người bầu bạn vô tận tuế nguyêt, tình ah một chữ tình khiến lòng người khắc khoải”
Gióng lắc đầu chữ tình là gì mà khiến người ta khắc ghi sâu đến vậy??
“ ta thật mong hai người đó mở lòng đón nhận nhau dù sao người mà họ mong đợi đã không còn nữa rồi “
“ ta cũng mong vậy giống công tử ah, cung trăng lạnh lẽo”
Thạch Sanh gật đầu, cái chuyện hai người có thể quên đi quá khứ để đến với nhau rất nhiều mong đợi.
An Nhiên rót trà ở bên tò mò nhìn phụ thân và công tử hỏi:
“ phụ thân, công tử. Hai người đó là ai vậy?”
“ đó là hai vị bằng hữu của chúng ta “
Thạch Sanh xoa đầu nàng cười nói.
Ngoài trời đang lặng lẽ, bỗng đổ một trận mưa to, rồi sau đó một tiếp lại chồng tới, khiến bên dưới là một mảnh xôn xao, tiếng bước chân dồn dập để tránh đi cơn mưa bất chợt.
Gióng nhìn Thạch Sanh hiểu ý cười vui vẻ xem ra, việc hai người nói xem ra đã bị phát hiện rồi.
Một nơi xa, một cung điện trắng Ngọc, một gốc đa lớn toả lá xum xuê, một nam tử mặc bộ quần áo nâu đầu vẫn khăn, hắn ngồi dựa lưng vào gốc đa thổi sáo tiếng sáo vi vu trong khoảng không thinh lặng, một thiếu nữ lơ lửng trên không trung tà áo bay trong khoảng không, những dải lụa hồng vờn quanh, nàng yên lặng nghe tiếng sáo mắt chăm chú nhìn nơi Hạ giới như tìm kiếm điều gì đó.
Nam tử đang say xưa thổi khúc nhạc đồng quê bỗng dừng lại nhăn nhăn mũi:
“ Hơ hơ.... Hắt...xì.. Khịt khịt khựt..”
Thiếu nữ giật mình bị đánh thức khỏi miên man, nàng nhìn hắn hỏi:
“ Cuội ngươi sao vậy? Lại bị cảm ah?”
Cuội lắc đầu nói: “ không, tự dưng ta ngứa mũi hình như có ai đang nói gì sau lưng ta”
Thiếu nữ che miệng cười nhưng bỗng nhiên chiếc mũi xinh của nàng khẽ nhăn lại, nàng chưa kịp đưa tay che lại thì:
“Hơ hơ.... Hắt...xì.. “
Cuội vỗ đùi vui vẻ:“ haha.. Hằng Nga xem ra nàng và ta đều bị người nói xấu”
Hằng Nga tức tối tà áo tung bay toát ra khí thế thượng tiên nói:
“ khịt khịt.... Ta phải xem gã nào hừ nói xấu tên nhà quê thì thôi đi, lại dám nói bản tiên”
Mái tóc đen đai óng mượt không gió mà tung bay, nàng nhắm mắt lại tay bấm chỉ tính toán, miệng lẩm nhẩm, Cuội ngồi yên lặng chờ đợi, hắn cũng rất mong chờ danh tính hai người này.
Tâm trí nàng như vén mây mà hướng đi, từng lớp màn ngăn cách bị nàng xuyên thủng từng bốn bóng người bên bàn trà hiện ra, hai lớn hai nhỏ, hai người xa lạ, một người nàng nhận đó là Thạch Sanh, Thạch Sanh đang cùng với một nam hài nhìn trời mưa cười vui vẻ.
Hằng Nga nét mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Cuội nhìn nàng như vậy càng khiến tò mò không thôi hỏi:
“ là ai mà khiến nàng mừng như vậy??”
Hằng Nga lắp bắp “ là....Xung Thiên huynh, còn có Thạch Sanh..”
Cuội bật dậy không tin vào tai mình “ là Thần Vương thật sao? Quá tốt rồi cũng cùng cũng có tin tức “
Hằng Nga vui vẻ gật đầu liên tục, khoé miệng dòng máu hồng chảy ra, khuôn mặt tái nhợt thân hình run rẩy choạng vạng, Cuội phi thân lên đỡ nàng hỏi:
“ nàng sao vậy? Đừng coi nữa”
“ quy tắc cắn trả, nơi ấy qua xa, chàng đỡ ta một chút ta phải gửi lời nhắn tới người “ Hằng Nga gắng gượng mặc kệ thân thể run rẩy miệng lắp bắp nói.
Cuội gật đầu tay đưa đặt lên vai nàng quang mang diệp lục tản mát tiến vào thân thể Hằng Nga.
Hằng Nga gật đầu ta ơn rồi nhắm mắt lại tập trung tư tưởng,
Thành Lam Nhiên cơn mưa dông bất chợt đến nhanh rồi qua đi cũng nhanh, mọi người bước ra ngoài nhìn lên bầu trời mây đen cũng dần tán ra, bất chợt nền trời trên cao một khuôn mặt thiếu nữ như nhô ra, một khuôn mặt lớn ngũ quan hài hoà, khiến người xôn xao chỉ trỏ.
Gióng cùng Thạch Sanh nghe tiếng xôn xao phía dưới ngẩng đầu nhìn thiên khung, bắt gặp Khuôn mặt thân quen thì đứng dậy tiến ra lan can chờ đợi.
Thạch Sanh nhìn khuôn mặt ấy nói với công tử:
“ công tử, quả là nàng đã nhận ra chúng ta nói xấu nàng ah”
Gióng cười có đôi điều suy nghĩ:
“ nơi nào có anh trăng đôi mắt của nàng có thể nhìn đến, nhưng tụ tập thiên địa để vượt vị diện cách biệt như vậy xem ra là có sự trợ giúp của Cuội rồi, nàng muốn xả chúng ta đây”
“ haha... Chờ xem nào!” Thạch Sanh cười thích thú.
Khải Đức, An Nhiên nghe hai người nói thì ngạc nghiên há hốc miệng, phụ thân với công tử lại có bằng hữu cường đại như vậy sao? Người đó có thể tạo ra dị tượng như vậy? Nhưng hai người không hỏi nhìn khuôn mặt phía trên ao chờ đợi.
Khuôn mặt được Hằng Nga tạo ra mở mắt nhìn về hướng Gióng với Thạch Sanh mỉm cười miệng mấp máy từng âm thanh như vang động khắp thế gian, khiến người người rúng động không thôi.
“ Xung Thiên thì ra là hai huynh đang bày trò nói xấu bản tiên, đừng tưởng ở xa thì bản tiên không biết ah, hình dạng người bây giờ thật khiến ta yêu thích đấy, nhanh trở về đi! Chúng ta đợi huynh.”
Khuôn mặt mờ dần chợt cất tiếng:
“ à tên nhà quê gửi lời rằng, lâu rồi huynh không đến! Huynh mau trở về mà đối ẩm”
“ phụt.. Hộc... Ái zà quy tắc cắn trả, á
Ngươi động vào đâu đấy?? Ta phải đi đây, Xung Thiên mọi người đợi huynh, tái ngộ”
Khuôn mặt Hằng Nga biến mất, thiên khung trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra cả, nền trời quang đâng ánh trăng chiếu rọi muôn nơi, nhưng khắp nơi trên tu chân giới người người cái danh tự Xung Thiên vang vọng, ai cũng tự hỏi Xung Thiên là người nào mà khiến người cường đại như vậy quan tâm và những người khác phải đợi như vậy? Những người này là ai??
Gióng mỉm cười lắng nghe từng lời nhắn của Hằng Nga, đến khi thiên khung trở lại bình thường mới trở về bàn ngồi, ba phụ tử Thạch Sanh cũng trở lại.
Thạch Sanh cầm chén trà suy ngẫm nói:
“ quy tắc cắn trả xem ra nàng phải bỏ ra đại giá khi nhìn trộm ah”
Gióng gật đầu: “ hi vọng nàng vẫn ổn, nếu không chúng ta mang tội lớn ah, “
An Nhiên nghe hai người nói lúc này mới bạo gan hỏi: “ phụ thân, công tử người đó thật là bằng hữu của mọi người sao?”
“ đúng vậy Ah, Xung Thiên mà người ấy nhắc đến chính là công tử của các con “ Thạch Sanh cười nói.
Hai người ngây ngốc nhung công tử, công tử mới bốn tuổi thôi ah việc này quá khó tin đi. Nhìn biểu cảm của hai người Gióng chỉ biết cười khổ, Thạch xoa đầu An Nhiên nói:
“ các con còn nhớ câu chuyện mà công tử kể ở Thạch gia trang không?”
Hai người An Nhiên gật đầu, Thạch Sanh tiếp lời:
“ đó là câu chuyện về đất nước, dân tộc của ta và công tử cũng như mấy vị đường chủ khác trên Việt tông “
Khải Đức ngẫm nghĩ hỏi:
“ ý người là sư bá, hắc đường chủ, Thanh đường chủ sao?”
“ đúng vậy, chúng ta đều từ nơi đó đến đây theo lệnh cha Long, sở dĩ ta nói cho các con biết vì các con là con ta cũng là đệ tử của chúng ta nhưng các con biết đây là bí mật hiểu không?”
Khải Đức An Nhiên gật đầu đáp ứng, chúng biết điều không phải việc có thể nói lung tung được.
Thạch Sanh xoa đầu An Nhiên nói:
“ con còn không mau Bái sư đi ah”
Gióng cầm chén trà trên tay cười:
“ Thạch Sanh ngươi nói ra như vậy là ép ta phải nhận An Nhiên lang đệ tử sao?”
“ đâu có, đâu có, không phải công tử đã chấp nhận từ trước rồi sao chỉ là thiếu thủ tục thôi, chuyện ta nói chỉ là giải thích cho chúng hiểu thôi dù sao chúng cũng chứng kiến tận mắt rồi “
Gióng đặt chén xuống xoay người ra sau chờ đợi.
An Nhiên ngẩn ngơ không hiểu, Khải Đức là người có kinh nghiệm Bái lần trước, hắn rót một chén trà đưa cho nàng nói:
“ muội mau quỳ xuống dâng trà, xin công tử thu nhận nàng làm đệ tử đi “
An Nhiên nghe vậy gật đầu, cầm lấy rồi quỳ xuống trước người Công tử hai tay dâng chén trà nói:
“ xin công tử nhận An Nhiên làm đệ tử “
Gióng nhìn cô bé có máu tóc hồng xinh xắn này cười đưa tay nhận trà nói:
“ tốt, đệ tử này ta nhận, đứng lên đi “
“ An Nhiên tạ ơn sư phụ”
An Nhiên vui mừng dập đầu mất cái rồi đứng dậy, ra sau lưng sư phụ bóp bóp vai khiến mọi người cười vui vẻ.
Cung Trăng, Hằng Nga uể oải ngã người ra sau, Cuội vội vàng đỡ nàng vào lòng mà chua xót nói:
“ nàng quá cố sức rồi! Nếu có chuyện gì ta thật không biết phải làm sao đây”
Hằng Nga dựa người trong lòng Cuội nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn thì mỉm cười yếu ớt hỏi:
“ tên nhà quê, chàng đang lo lắng cho ta sao?”
“ không lẽ là ta đang nói thỏ Ngọc?? Nàng không sao chứ?”
Cuội đưa tay lau dòng huyết trên khoé môi Hằng nga lo lắng hỏi han.
“ ta không sao, nghỉ ngơi một thời gian chắc sẽ khỏe, hi vọng kịp lúc Xung huynh trở về”
“ vậy để ta đưa nàng về nghỉ ngơi”
Hằng Nga khẽ gật đầu để mặc Cuội bế nàng tiến về cung, dựa đầu vào lồng ngực nam nhân thân thuộc này cảm giác thật ấm áp nàng nói nhỏ:
“ lát chàng thông báo việc của Xung huynh cho mọi người trong thiên đình biết,“
Nói rồi nàng suy yếu lâm vào trầm mê, nhìn nàng mê mệt như một đứa trẻ ngủ yên giấc sau một ngày chơi đùa, Cuội hôn nhẹ lên chiếc trán nhỏ, rồi ngự không tiến về cung điện hoa lệ phía xa.