Việt Tông về đêm ánh đèn lấp loé, tiếng cười nói rộn ràng, câu chúc tụng làm quen khiến một mảng sâm lâm như náo động.
Gióng tham gia cùng mọi người một lúc thì triệu tập cao tầng về chủ sơn họp bàn, dù sao người mới đến cần có những phân phó nhất định, việc chữa trị cho mấy người Thao Sảng cũng cần thu xếp.
Gióng ngồi trên chủ vị ngồi ngay bên cạnh là Thanh Hà, Phía dưới Thạch Sanh cùng mấy người Lý Thông phân biệt ngồi hai bên, An Nhiên và những người thuộc lớp đệ tử đứng ngay sau trưởng bối của mình.
Đứng ở trung tâm là phu phụ Tiêu Mạt và Tán tu cùng với Vạn Tượng Các, những người mới đến này mong đợi nhìn Gióng chờ đợi sự sắp xếp với mình.
Gióng ngồi trên cao nhìn những con người này mà suy ngẫm, mấy người này không tệ nhưng tu vi cao tính thường cao ngạo, sắp xếp như thế nào cũng là một vấn đề:
- mấy người các ngươi dường như ban đầu không có ý định tới đây? Không biết lần này tới là vì gì??
Đưa mắt nhìn Uyển Thanh và đám Phương Xuân hỏi, Gióng nhớ lúc trước bọn họ tỏ ra khúc mắc không ít.
- Tông chủ, những lời người nói lúc trước không sai, quy định vì nắm tay mà có, nắm tay chúng ta nhỏ nên phải chịu theo quy định của người khác. những năm qua ngoài ấm ức ghét bỏ, trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra mà không thể làm gì cả quả thật có chút uổng phí. Tông chủ người có thể giúp chúng ta không? Cho chúng ta lực lượng giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ? Quyền đầu chúng ta không thể nhưng quyền đầu của người có thể vậy hãy để chúng ta góp mặt vào quy định của người đặt ra.
Uyển Thanh hành lễ mà nói, nàng biết đơn thương độc mã ngay cả có những tán tu khác khó có thể làm được những việc như thế, vốn dĩ trước còn có chút ngi ngờ nhưng sau khi tới Việt Tông nàng cảm nhận được rằng đây là việc Việt Tông có thể làm được vì có vị Tông Chủ này.
- tại sao ta phải giúp các ngươi?? Nếu ta có thể đặt ra quy định, dĩ nhiên ta có thể khiến nó vận hành. Nhưng đó là một quá trình dài và dường như ta sẽ phải đối địch với tất cả tu chân giới này để làm điều đó ah.
Muốn tạo ra quy định và thực hiện quy định đó, tự thân phải cường đại đến mức mà người khác phải chịu áp bởi quy định mà mình đặt ra, đó chính là phải đứng trên đủ cao.
Uyển Thanh cùng mấy người Phương Xuân nhìn nhau, đối đầu với cả tu chân giới cái này không phải chuyện đùa, dường như suy nghĩ của họ quá thiếu sót rồi.
- Tông chủ, điều này... Chúng ta không muốn đặt người vào thế khó, ta biết ước vọng đó quá xa vời, ta chỉ muốn những người nhỏ yếu có thêm động lực trên con đường tu đạo này.
Uyển Thanh ngập ngừng, nàng muốn góp chút sức lực, muốn tu sĩ nhỏ đơn bạc có một nơi có thể cất tiếng nói thay họ trước sự bất công của tu chân giới này.
Gióng nhìn nàng trầm ngâm nói:
- tu chân giới khắc nghiệt, người ta tranh dành nhau để ước vọng vấn đạo, cầu trường sinh lực lượng, nếu không muốn nói nó là thế giới mà người ta dẫm đạp lên nhau mà đi, các ngươi có ý tốt nhưng phải biết rằng việc này quá khó khăn.
- Tông chủ...
- Nhưng...thế gian cần có đạo lý, nhân loại vốn là một giống loại gọi là người nhưng từ nhân ở đây còn là nhân nghĩa, nhân đạo và nhân tính, vấn đạo là ước vọng nhưng không thể vì đó mà mất đi nhân tính làm những điều thương thiên hại lý, trời đất không dung.
- ta có thể đặt ra quy định, nhưng các ngươi muốn góp phần thì sức mạnh của các ngươi còn chưa đủ, muốn ta giúp các ngươi trở nên mạnh mẽ?? Ta không phải là thần ah, phảy tay ban sức mạnh, muốn mạnh phải tự thân cố gắng muốn mạnh hơn càng nhiều người thì sự cố gắng của các ngươi phải càng nhiều. muốn người khác làm theo quy định thì các ngươi phải đặt mình vào quy định đó, thấm nhuần quy định đó, tâm phải hướng theo nó phải hiểu nó. Các ngươi có thể làm vậy không??
Gióng nhìn mấy người tán tu mà gặng hỏi, muốn làm điều gì đó thì trước hết bản thân phải đủ mạnh, muốn người khác làm theo thì bản thân phải làm trước.
- được, xin Tông chủ thu nhận.
- xin Tông chủ Thu nhận.
...
...
Bốn người Uyển Thanh đồng thanh quỳ xuống cầu xin gia nhập.
Gióng gật đầu nhìn họ, rồi nhìn Thao Sảng nói:
- vậy đi, giờ ta lập Chấp Pháp Đường do Thao Sảng làm đường chủ, còn những người khác cũng thuộc về đường đó nếu không muốn thì có thể chuyển sang các đường khác.
Thao Sảnh cũng quỳ xuống nhận mệnh tạ ơn:
- ta ơn Tông chủ trọng dụng.
- tạ ơn Tông chủ.
Bốn người cũng theo đó mà tạ ơn, tuy làm việc dưới trướng ai cũng được miễn là mục tiêu không đổi nhưng dù sao Thao Sảng làm Đường chủ thì đối với họ cũng đã quen thuộc.
- Chấp Pháp Đường, chịu trách nhiệm chấp pháp xử lý các hành vi trái pháp và trừng trị theo pháp, nhưng các ngươi phải là người hiểu và tuân pháp, không thiên vị mà chí công vô tư, có đầu óc phán đoán tỉ mỉ, tâm trong sáng để không khiến người khác bị oan uổng, phải hiểu rằng người chấp pháp mà sai pháp sẽ bị trừng trị còn nặng hơn rất nhiều.
- rõ, Tông chủ.
- tốt đứng dậy đi, mai tự kiếm sơn phong phù hợp rồi bàn bạc những việc Chấp Pháp Đường nên làm rồi báo lại chủ sơn, chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ hơn.
Gióng phất tay nói, bước đầu chỉ là ý tưởng, muốn kiện toàn cần có thời gian, điều chỉnh phù hợp với tu chân giới nhưng phải thấu tình đạt lý.
- rõ, Tông chủ.
Năm người Thao Sảng đáp lời, theo nhau mà đứng dậy, nhìn nhau gật đầu không nói vì lúc này bàn bạc thì không phù hợp, họ cần phải trở về thông báo cho những người khác và cũng như sắp xếp nhân sự phù hợp.
Gióng nhìn Bá Nhan và Mộng Tuyền cười nói:
- vậy còn hai người các ngươi??
Bá Nhan chắp tay hành lễ mà nói:
- Tông chủ, hai ta thế lực đơn bạc, xưa nay lưu đãng khắp nơi nên cũng chẳng ước vọng điều gì, nhưng giờ cũng xin Tông chủ thu nhận tuyệt sẽ không bao giờ hai lòng.
- Tông chủ, Mộng Tuyền phận nữ nhi chỉ giỏi đàn ca sáo nhị, Người cứ tự tiện phân phó là được. Mộng Tuyền chỉ có thể nói nếu Người nhận Mộng Tuyền thì Mộng Tuyền sống là người Việt Tông chết là người Việt Tông.
Mộng Tuyền cúi đầu nói, ánh mắt kiên quyết.
Gióng thấy vậy gật đầu, nhưng hai người này nhang vân dã hạc, nam tài tử nữ phong lưu, sắp xếp như nào đây? Tách ra không đành ah.
- thế này đi, hai người các ngươi làm người quản lý Nhiệm Vụ Đường, chuyên tạo ra nhiệm vụ điều chỉnh nhiệm vụ sao cho phù hợp và phần thưởng nhiệm vụ phù hợp với từng cấp độ đệ tử tu sĩ, dù sao thì ngoài phân phát tài nguyên tu luyện thường kì thì cũng cần cho đệ tử tu sĩ rèn luyện, thu nhập.
- Mộng Tuyền ngươi thì quản thêm hoạt động lễ của Tông môn, uhm nếu có ý tưởng kinh thương có thể góp ý với Kim Đường..
- rõ, Tông chủ.
Bá Nhan, Mộng Tuyền nhìn nhau rồi hướng Gióng hành lễ, việc quản lý vận hành một Đường quả là không quá phù hợp nhưng nhiệm vụ đường này cảm thấy không vấn đề.
- còn ngươi, Bá Khanh các chủ??
Gióng hướng Bá Khanh mà hỏi, Gióng biết người này không dễ quy thuận nhưng ắt sẽ có phản ứng.
Bá Khanh chắp tay:
- Tông chủ, Vạn Tượng Các thành lập đã bao đời nay xin thứ lỗi, chuyện quy phục không phải Bá Khanh có thể quyết được. chỉ là sau này Vạn Tượng Các nguyện cùng Việt Tông đồng khí tương liên, cùng tiến cùng thối.
- chủ ý không tệ, cứ vậy tiến hành thôi! Có người bạn như Vạn Tượng khiến Việt Tông ta an lành không ít.
Gióng gật đầu, phương án Bá Khanh đưa ra không tệ, ít nhất vào lúc này sẽ tránh cho Việt Tông gây chú ý với bên ngoài quá mức cần thiết vì nếu Vạn Tượng mà quy phục thì các đại tông môn sẽ chú ý Việt Tông nhiều hơn.
Bá Khanh hơi bất ngờ khi Gióng khẳng khái như vậy, nhưng hắn không có ý kiến thêm vì quả thật tuy hắn làm đại các chủ nhưng hắn không thể ép người Vạn Tượng theo nhân loại được.
Việc phân phối nhân sự mới coi như tạm ổn, Gióng nhìn những người này biết mục tiêu trước mắt của họ nên cười nói:
- còn việc chữa trị ám tật trên người các ngươi thì các ngươi ngỉ ngơi vài ngày để điều chỉnh tâm thái. Thao Sảng và Bá Khanh sẽ do Thái thượng trưởng lão Thanh Hà chữa trị nhưng ta kiến nghị trước hết do Thao Sảng thương tật có phần nhẹ hơn và tu vi trưởng lão cũng cần làm quen với mức độ băng hoá này, Hai người các ngươi không có ý kiến gì chứ??
Bá Khanh Thao Sảng nhìn nhau, Thao Sảng ngập ngừng:
- Tông chủ chuyện này...
- theo như lời Tông chủ vậy, Tiên tử cũng cần nắm bắt băng hoá nếu chữa trị cho Bá Khanh trước thì e rằng không khéo Sẽ gây tổn hại cho Tiên Tử, với lại Bá Khanh cũng cần trở về thu xếp một chút rồi mới trở lại ngay được.
Bá Khanh chắp tay đồng ý, đây là cơ hội của hắn nhưng hắn cũng cần chú ý tới sự an nguy của Thanh Hà vì giờ chỉ có nàng có thể trị cho hắn, hắn cũng muốn về thông báo việc kết minh cho toàn các và bảo họ chú ý đến hành động của các tông môn và Tru Hoang.
- còn Bá Nhan, Mộng Tuyền sẽ do Tiểu Thanh ngươi quản được chứ??
Gióng hướng Tiểu Thanh mát hỏi, Tiểu Thanh gật đầu:
- Tông chủ yên tâm, gì chứ độc cứ để ta. Chỉ là Mộng Tuyền sương sống đã gãy e là dù tán độc nhưng sương sống ta không quản được ah.
- à đây đúng là nan đề ah.
Gióng gật đầu, sương sống của Mộng Tuyền khó mà lành lại được ah.
- Thanh đường chủ, nếu có thêm hồi nhục đan thì sao??
Bá Nhan nói rồi lật tay xuất hiện lọ Bạch Ngọc chứa hồi nhục đan mà hắn tới tay lúc trước.
Mộng Tuyền nhìn lọ ngọc hiểu rằng hắn không hề phục dụng như trước hắn đã nói, nàng biết rằng hắn đã suy tính tới vấn đề này từ trước.
- nếu có đan dược này thì không hẳn là vấn đề, việc chữa trị cho bốn người các ngươi ta sẽ phụ trợ mộc linh lực song song để phục hồi sức đề kháng trong cơ thể các ngươi cũng như tái tạo lại nội tạng hư hại quá trình không phải một sớm một chiều nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Bốn người Thao sảng, Bá Khanh chắp tay nói:
- rõ, Tông chủ.
- tốt, giờ các ngươi về chuẩn bị đi.
Gióng nói rồi phất tay ra hiệu cho chúng nhân lui đi.
Mấy người nhìn nhau rồi hành lễ rời đi, nơi ở tạm thời của họ cũng được người Việt Tông tạm thời thu xếp ổn thoả.
Cả sảnh đường rộng lớn chỉ còn gia đình Tiêu Mạt còn đứng ở giữa, Gióng nhìn họ thở dài nói:
- các ngươi đã quyết định rồi sao?
- chủ nhân..
- chủ nhân...
- chủ nhân...
Ba người quỳ xuống thấp giọng hành lễ, những người ngồi đây ánh mắt kinh nghi nhưng Gióng thì hiểu ba người muốn nói chuyển gì, Hắc Tuyên cũng thở dài một hơi hắn đã đoán ra được chuyện gì.
- Chủ nhân, sáng mai Tiêu Mạt cùng gia đình sẽ rời đi một thời gian, xin chủ nhân cho phép.
Tiêu Mạt cất lời, Thu Mai cùng Thi Nguyêt yên lặng không thôi.
- đứng dậy đi, ta đã nói rồi ngươi còn nhớ chứ?? xong việc nhớ trở về là được, mạng các ngươi thuộc về ta đừng quên.
- rõ, Tông chủ.
Ba người đáp lời đứng dậy, Hắc Tuyên trầm ngâm nói:
- đồ nhi, lại đây.
- sư phụ....
Thi Nguyệt thút thít lại trước mặt Hắc Tuyên muốn quỳ xụp xuống nhưng Hắc Tuyên dùng linh lực nâng nàng dậy nói:
- con không phải hành lễ, sự lựa chọn là của con ta tôn trọng điều đó, cái hành lễ này ta sẽ nhận khi con trở lại.
Hắc Tuyên xoa đầu đệ tử nhỏ tuổi của mình, nhưng hắn không có định khuyên nàng suy nghĩ lại vì sự lựa chọn lúc này có thể ảnh hưởng đến con đường sau này của nàng.
- ta chưa dạy được gì cho con, sau này con phải tự thúc dục bản thân chăm chỉ, nếu trở lại ta mà không vừa lòng thì coi chừng ta đán đòn. Đây là hai cuốn bí tịch ta tặng con, một là Bách Biến Thanh Phong, một là Phong Hành đạp thiên bộ, con nhớ giữ gìn cẩn thận tu luyện thật tốt vào đừng để người làm sư phụ như ta mất mặt.
- sư phụ, Thi nhi nhớ rồi...! Thi nhi sẽ không phụ lòng người...
Thi Nguyệt thút thít gật đầu nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, tuy chưa được bao lâu nhưng nàng cảm nhận được sư phụ với nàng rất tốt.
Cả nghị sự đường lâm vào yên ắng, sự chia ly này khiến có chút ngậm ngùi, Gióng phất tay nói:
- thôi tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi trời đã khuya rồi!
Mọi người hành lễ rời đi, Sảnh đường trở lại khung cảnh vắng vẻ, Gióng trầm ngâm bước ra sân trước nhìn những ánh đèn phía dưới chủ sơn, đâu đó vẫn có tiếng cười nói dường như cuộc ăn mừng vẫn còn dư âm, nhưng ngày mai sẽ có người rời đi.
- công tử, người có điều nghĩ ngợi sao??
Gióng nghe tiếng hỏi mỉm cười:
- Tiểu Kim, ta nghĩ nàng đã đi rồi!
Tiểu Kim bạch y giản dị phiêu thoát lại gần, tà áo tung bay nhè nhẹ. Có chút thẹn nói:
- đã lâu không ở cạnh người nên...
- nên sao??? Kim muội??
Tiểu Kim hơi ngập ngừng thì một thanh âm vang lại, sau đó là một mỹ nữ thanh y tiến tới nháy mắt trêu đùa.
- Thanh Tỷ chẳng phải cũng giống ta sao??
- hi hi...
Nhị nữ xuất hiện khiến một mảng oanh yến, Gióng cười nói:
- Tiểu Thanh nàng múa cho ta một khúc được chứ??
- được, ta chiều công tử.
Tiểu Thanh cười mị hoặc thân thể uyển chuyển quay lại giữa sân, Gióng thu hồi hắc giáp lại ngồi ghế đá chờ đợi.
- để ta đàn cho tỷ.
Kim Thiềm lấy ra một chiếc đàn tam thập lục đặt lên bàn, hơi chỉnh chút dây đàn rồi từng thanh âm nhẹ nhàng vang lên, Tiểu Thanh thân như chiếc lá bay múa trong gió nhẹ uyển chuyển theo từng nhịp đàn dưới ánh trăng mờ ảo.