Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 109: Chương 109: Thuần tuý trêu người




Sau những phút giây khó xử Niệm Trì rất nhanh lấy lại tinh thần để tiếp tục điều hành buổi đấu giá, tuy hơi mất mặt đôi chút nhưng những tình huống gây trở ngại này nàng đã được học ứng xử kinh doanh từ khi mới bắt đầu tiếp xúc với công việc của thương hội.

Đám đông tu sĩ cũng trở lại bình thường chẳng ai có ý kiến gì về vấn đề nhầm lẫn của nàng vì tu vi cũng như thân phận của nàng cũng như Vạn Niên không phải ai cũng có thể dị nghị đâu, sức mạnh kim tiền dù phàm hay tiên thì uy lực của nó không thể bàn cãi được.

Niệm Trì tay nắm một góc của vật phẩm mới đưa lên này, đây là một món đồ có kích thước khá lớn khiến người khác tò mò không thôi, nàng nở nụ cười như gió xuân miệng cất tiếng nhẹ nhàng:

“ thưa chư vị, vật phẩm tiếp theo Niệm Trì đảm bảo sẽ mang lại hứng thú, đây là một pháp khí hỗ trợ phi hành ah, các vị cũng biết đấy pháp khí phi hành là sự hỗ trợ đắc lực trong chuyển cũng như chiến đấu đặc biệt với những hệ linh căn mang tính chất trầm trọng hay những người ưa thích chiến đấu thân thể.”

“ đặc biệt hơn nữa pháp khí này sẽ phát triển theo tiến độ tăng tiến tu vi của chủ nhân”

Niệm Trì thao thao bất tuyệt khiến từng ánh mắt phía dưới trở nên lấp loé, có những người thậm chí nhấp nhổm lay động, Niệm Trì tay giật mạnh vải che nói:

“ đây chính là vũ xí Thanh Tuyền, đôi cánh của của Thanh Tuyền Ưng giai vị Nguyên Anh, được Vạn Niên chúng ta gia cố thành pháp khí phi hành”

Đôi cánh chim lớn màu xanh như mặt nước biển sâu lộ ra trước mắt chúng nhân, Thanh Tuyền Ưng tương truyền là loài phi cầm sinh sống ngoài hải đảo đông hải chuyên săn bắt quái ngư chúng có đôi cánh bền bỉ, không thấm nước có sức phòng thủ với thủy hệ tốt.

“ đặc biệt hơn nữa khi trích huyết nhận chủ, đôi cánh này sẽ liền một thể với chủ nhân và có thể thu phát tự nhiên như là một bộ phận thân thể, thậm chí không cần dùng linh lực phàm nhân còn có thể sử dụng, nhưng điểm trừ duy nhất là không thể thu vào cơ thể ah “ Niệm Trì có đôi chút tiếc nuối ah việc phải mang theo đôi cánh trên lưng thường xuyên khiến nó giảm đi sức hút một phần đối với những người ưa thích ngoại đôi chút.

Đám đông nhìn đôi cánh ngẫm nghĩ không thôi, tuy điểm trừ này có hơi bất tiện nhưng lợi ích đem lại không hề nhỏ chút nào ah, nhưng nữ nhân có chút nhan sắc lại lắc đầu không thôi.

Trên phòng Gióng mọi người nhìn đôi cánh lại nhìn Khải Đức, Khải Đức thấy mọi người nhìn mình thì cũng hiểu là ý gì, đôi cánh này thật sự cải thiện được phong cách của hắn rất nhiều, hắn cũng ao ước không thôi còn về ngoại hình với hắn không quá quan trọng, Tiếc là vật tuy hữu dụng nhưng chẳng phải là của mình.

Gióng lắc đầu:

“ công dụng tốt lại hợp với ngươi cũng như thân thể cai lớn của ngươi nhưng ài... Sau này có cơ hội tìm cách kiếm cho ngươi sau vậy”

Khải Đức gật đầu, hắn biết hắn cũng thích nhưng giờ chưa phải lúc ah, Thạch Sanh vỗ vai hắn nói:

“ ngươi không cần phải ủ dột, không có cũng không sao về luyện tiễn thuật thành thạo thì không ngại.”

“ vâng, con biết rồi!” Khải Đức đáp lời cười, hắn chỉ có chút tiếc thôi lâu nay hắn vẫn bình thường, hắn chăm chỉ theo cha học tiễn tuy chưa thành thạo lắm nhưng khiến hắn không quá e ngại chỉ là hơi tiếc tên thôi.

“ giá khởi điểm cho Vũ Xí Thanh Tuyền là năm ức hạ phẩm linh thạch, xin mời bắt đầu “

“ cốp”

Niệm Trì cất lời gõ mạnh chiếc búa gỗ xuống bàn, mọi người nhìn nhau xem ai sẽ là người ra giá trước, từng ánh mắt đánh giá,

“ oh” Gióng nhìn những người trùm đầu bên dưới chúng dường như thấp giọng bàn bạc với nhau điều gì đó, tên ngồi đầu dường như có uy quyền không nhỏ chỉ giơ tay lên là những kẻ khác yên lặng tức thì.

“ nhị ca, lấy món này làm quà mừng cưới lão đại hẳn hợp lý đây “

“ đúng vậy nhị ca, muội thấy ổn đấy”

“ được rồi, để xem tình hình đã “ tên to lớn gật đầu giơ tay ra hiệu mấy người im lặng.

Hắn quan sát sảnh đường vẫn chưa ai ra giá cả, hắn cũng cho rằng đây là thứ phù hợp với những người như bọn chúng đặc biệt trong tay lão đại thì lực chiến tăng đáng kể không thôi, nhưng hắn không muốn là cánh chim đi đâu để tránh gây chú ý.

Gióng nhìn phía dưới cười ra hiệu cho Khải Đức nói:

“ tuy không thể thành toàn cho ngươi món đồ này nhưng ngươi cứ ra giá cho vui.”

“ hề hề, vâng công tử “ Khải Đức cười xoa tay ngồi vắt chân lên ghế như đại gia mới nổi cầm bầu rượu nốc một hơi cất tiếng:

“ Khà, không ai tới thì để ta đi, năm ức năm trăm ngàn”

Lời vừa cất khiến người xôn xao, ngước mắt lên nhìn nhưng nhớ đến lần trước lại vội vàng quay lại, tên áo đen cầm đầu cũng hơi ngước nhìn đôi chút rồi giơ lệnh bài trong tay lên nói:

“ sáu ức”

Bạch Tiểu Quần cũng giơ lên báo:

“ sáu ức hai”

“ bẩy ức “ Thiên Kiếm tông phòng số một một thanh âm lão giả cất lên

Ngô Quảng nhìn xung quanh không ngần ngại báo giá:

“ bẩy ức hai”

“ tăng như vậy bao giờ mới xong?? Mười ức “ Khải Đức giọng chán nản hét tăng thêm mấy ức.

“ tốt sảng khoái, ta theo vị đạo hữu này nhanh lên vẫn hơn. Mười năm ức “ Nam tử cầm đầu nói lớn bao giá cách biệt.

“ tán tu nghèo ah, mười năm ức năm” Bạch Tiểu Quần nhếch mép nói.

“ mười sáu ức” Ngũ Thổ tông sau một lúc cũng báo giá.

“ ờ hai mươi ức” Khải Đức lại tăng lên một khoảng dài khiến mọi người xốn xao.

Ngũ thổ tông lắc đầu, giá vừa rồi đã là quá với chúng rồi dù sao hôm nay lấy được vài món cũng được rồi, Mấy tán tu nhìn nhau đôi chút, Ngô Quảng giơ lệnh bài nói:

“ hai mươi hai ức”

“ hai mươi năm” Tên áo đen tay cầm hai viên bi sắt khẽ xoay xoay trong tay điềm nhiên nói.

“ hừ ba mươi ức, chư vị có thể nghe ta nói một câu không?” Thanh âm lão giả Thiên Kiếm tông vang lên.

Khiến mọi người ngước nhìn không thôi, Ngô Quảng hơi liếc Bạch Tiểu Quần, nam tử áo đen vẫn điềm nhiên như không, Khải Đức nhìn công tử như dò hỏi.

“ hỏi xem hắn muốn nói gì?” Gióng gật đầu nói mà ánh mắt nhìn mấy gã tán tu lòng có chút suy nghĩ.

Khải Đức được sự đồng ý thì không nhanh không chậm nói:

“ đạo hữu có gì cứ nói, nhanh một chút ah ta còn phải tiếp tục đấu giá ah”

“ haha vị huynh đệ này nói hợp ý ta, ngươi có gì cứ nói có rắm mau thả, bọn ta không rảnh đợi lâu “

Tên áo đen dường như có chút hợp ý với Khải Đức nhưng lại không quá hảo ý với phòng số một này, thậm chí có vẻ không quá quan tâm đi.

“ hừ, ngươi được lắm! Còn mấy vị tán tu thì sao “ lão giả Thiên Kiếm nghe vậy có chút tức giận.

“ mời đạo hữu rồi” Bạch Tiểu Quần mở miệng khách khí nói, còn Ngô Quang chỉ hơi chắp tay coi như đồng ý.

Thanh âm Phòng Thiên Kiếm tông vang lên điềm nhiên nói:

“ Vũ Xí Thiên Tuyền này có tác dụng đối với ta không biết các vị có thể bỏ qua vật yêu thích thành toàn cho ta được không?”

Thạch Sanh không nhanh không chậm cất lời:

“ vật này, cũng có tác dụng với nhi tử của ta, ta dường như không có lý do gì để làm như vậy đây?? Các hạ nói vậy hình như không hợp quy củ đi “

“ trò cười, hữu dụng với ngươi thì ta phải thành toàn cho ngươi? Sao ngươi không thành toang cho bọn ta luôn đi? Ngươi nghĩ ngươi là ai??” Tên áo đen mỉa mai nói.

“ hừ bằng vào ta là người Thiên Kiếm tông được không?” Lão giả hừ lạnh báo tên hòng dùng thế lực dành được mục đích.

“ Thiên Kiếm tông? Danh khí lớn đấy nhưng đây là đấu giá ai có tiền người ấy có đồ, không phải nơi lấy bóng mát sau lưng ra tranh đấu như tiểu hài tử đi.” Dù sao đã chú định là đối mặt thì Thạch Sanh chẳng quan tâm hơn nữa cái loại ỷ thế để ép người vốn là cái mà hắn ghét nhất.

“ ý ngươi là ngươi coi thường Thiên Kiếm tông ta?? Ngươi ngại mình sống lâu muốn chết rồi sao?”

“ haha ý ta hả?? Ta không coi thường Thiên Kiếm tông nha!” Thạch Sanh cười nói.

“ khặc khặc đúng là sư nào đồ đấy, ý hắn là hắn coi thường ngươi những người hay lấy ổ trứng ra hù người ah, ta xem tuổi ngươi có lẽ không thấp nhưng trí tuệ hơi thấp rồi đó vẫn chơi trò của tiểu nam hài đưa phụ thân, huynh trưởng ra so tài “ Tên áo đen như sợ lửa nhỏ mà đổ thêm dầu, cợt nhả nói.

“ huynh đài nói hơi quá rồi! Những cũng không quá lệch ý ta, Danh khí Thiên Kiếm tông phải nói là rất lớn, vị trí cao các vị tiền nhân các ngươi bỏ sức ra không ít ta và họ không quen biết nên chẳng có lý do để coi thường, ta coi thường ở đây là những người như ngươi, lấy thế ép người thực tài không biết có nhiêu?? Nếu Thiên Kiếm tông có thêm đôi ba người như ngươi thì lão tổ tông Thiên Kiếm có lẽ đội mồ dậy mà thổ huyết “ Thạch Sanh lạnh nhạt nói.

Đám đông nghe hai người kẻ tung người hứng mỉa mai người Thiên Kiếm tông này mà xanh mặt, loạn rồi đây tuyệt đối là làm loạn tuy người ta nói xấu vì hành vi của Thiên Kiếm tông không phải không có nhưng đây tuyệt đối là tát thẳng mặt nha.

“ các ngưoi đây là muốn chết, ta muốn giết các ngươi “ lão giả nổi giận quát lớn, đây là lần đầu tiên hắn ăn mặn như vậy ah không giận sao được khi mà mọi khi đi đâu người người khép nép khách khí bao nhiêu thì lần này đối ngược bất nhiêu.

“ ồn ào, rắm đánh thì ngươi tự hửi đi mất thời gian, ta không có hứng chơi đùa với hài tử, không có tiền thì im mẹ mày đi “ nam tử áo đen coi lời đe dọa như không chốt chặn câu cuối.

Thạch Sanh cũng lười nhiều lời mặc kệ hắn hằm hè, chuyển lời nói với Niệm Trì:

“ Niệm Trì tiểu thư nên tiếp tục đi “

Niệm Trì từ nãy ngẩn ngơ nghe đối thoại giữa những người này đứng trời chồng, lần đầu tiên nàng thấy ah tuy nàng cũng không ưa thích Thiên Kiếm này nhưng làm như này thì mới thấy lần đầu đấy.

“ Niệm Trì tiểu thư ta nghĩ hẳn là Vạn Niên có quy củ đi???” Thấy nàng như không nghe thấy Thạch Sanh lại nói tiếp.

“ à vâng thua tiền bối” Niệm Trì như choàng tỉnh đáp lời rồi hướng về phía phòng một bình thản nói:

“ vị tiền bối Thiên Kiếm tông này, xin giữ im lặng để đấu giá hội được bắt đầu, đây là quy củ của Vạn Niện chúng ta.”

“ đây thuần tuý là đánh mặt Thiên Kiếm tông ta, ta không thể bỏ qua được” Lão giả không tiếp lời vẫn cay cú nói.

“ ta nhắc lại đây là quy củ của Vạn Niên xin mời tiền bối chấp hành” Niệm Trì có chút chán ghét nhắc nhở, Thiên Kiếm thì sao? Quy củ là quy củ.

“ hừ, quy củ thì sao? Quy củ thì ta phải để mặc bọn chúng ở đây sao? Ai cản ta ta giết “ Lão giả như phát rồ lớn tiếng.

“ ngươi nghĩ ngươi là ai?? Một Đà chủ phân Đà nhỏ nhoi muốn phá vỡ quy củ Vạn Niên ta? Muốn giết bổn tiểu thư?? Cao tầng Thiên Kiếm các ngưoi còn chưa có cửa đâu, cút người đâu đem đám này vứt ra ngoài cho ta “ Niệm Trì nổi đóa chỉ tay thẳng về phía căn phòng mà nói lớn.

“ tam tiểu thư, chuyện này” tứ lão thủ hộ bay từ phía trong ra chắp tay ngập ngừng nói.

“ chuyện gì mà chuyện?? Đuổi ra cho ta, nghe thấy không hắn muốn giết ta đấy” Niệm Trì gắt gỏng nói.

“ ài, vâng tiểu thư “ Tứ lão cúi đầu nghe lệnh.

Đám người rúng động không thôi, vị Tam tiểu thư xinh đẹp này cũng có lúc nổi đoá như vậy ah, Thiên Kiếm tong này xui xẻo rồi!

“ chuyện này... Chuyện này... Niệm Trì Tiểu thư ta nhất thời hồ đồ, xin bỏ quá cho ta, ta sai rồi! Ta sau rồi” Lão Giả như bị dội gáo nước lạnh buốt từ người đến chân lắp bắp xin tha, đùa chứ đắc tội với Vạn Niên sau này đời hắn tàn rồi, Đà chủ thì sao?? Cao tầng mà biết dược thì dù hắn là nguyên anh hậu kỳ vẫn phải đi bán muối như thường.

Tứ lão nghe vậy thì hơi chần chừ quay lại hỏi ý Niệm Trì, Niệm Trì quắc mắt chỉ tay, Thạch Sanh từ tốn nói:

“ Niệm Trì tiêu thư, giơ cao đánh khẽ ah đâu cần vì một kẻ như vậy mà băn khoăn ta thấy hay là thôi đi, trẻ nhỏ đôi khi cần răn dạy chút là được rồi “

“ phải ah! Hài tử kém hiểu biết mà thôi ta thấy có lẽ tiểu tiện ra quần rồi cũng nên, bài học như vậy cũng đủ rồi, người lớn đôi khi không nên quá nghiêm khắc với con trẻ.” Nam tử áo đen gật gù cho là phải.

“ phì” Niệm Trì suýt phì cười hai người này khiến nàng hết nói nổi, may che miệng kịp không cười thành tiếng.

Người người khác phía dưới bặm miệng đỏ lựng không thôi, vừa chửi người ta xong giờ lại ra vẻ cao thượng, rộng lượng như trưởng bối cầu tình cho hài tử được, thiên lý ah thuần tuý trêu người.

“ thôi được rồi! Tứ lão lui lại đi, còn vị đường chủ Thiên Kiếm này đừng để ta nói lại lần thứ hai “ Niệm Trì khoát tay nói với tứ lão rồi bất thiện nhìn về phía phòng phía trên.

“ tạ ơn tiểu thư tha thứ” Giọng lão giả thất lạc vang lên.

“ cốp” “ xin lỗi chư vị vì sự gián đoạn vừa rồi! Và cũng xin chư vị đã tham gia đấu giá chấp hành đúng quy củ Vạn Niên ta, còn giữa chư vị có khúc mắc gì với nhau thì xin mời giải quyết ở phía bên ngoài” Niệm Trì gõ búa gỗ trong tay xuống bàn nhận tiện nhắc một lượt.

Nàng nhìn xuống phía dưới thấy từng người gật đầu thì hài lòng, đưa mắt hơi dừng phía ba người vừa xung đột vừa rồi đôi chút rồi cất tiếng nói:

“ vừa rồi vị Đà chủ vừa báo giá ba mươi ức không biết còn vị nào báo giá tiếp không?”

Niệm Trì tay cầm búa hỏi mọi người thấy không ai có ý kiến gì thì nói tiếp:

“ ba mươi ức lần thứ nhất. Cốp”

...

...

“ ba mươi ức lần thứ hai.cốp “

“ ta hỏi lại lần nữa có ai báo giá tiếp theo không?? Nếu không thì Vũ Xí Thanh Tuyền sẽ thuộc về vị Đà chủ Thiên Kiếm tong này” Niệm trì giơ búa lên ngập ngừng chưa gõ xuống mà hỏi lại.

“ nó khá hữu dụng với đệ tử ta, ưm ba năm đi “ Thạch Sanh lại tiếp tục ra giá.

Bạch Tiểu Quần hơi ngước nhìn người áo đen ta phe phẩy quạt cũng giơ lệnh bài lên nói:

“ bốn mươi, tán tu tài mọn nhưng ta cũng muốn có vật này “

“ ài....bốn năm ta khó mà buông bỏ thứ yêu thích đây.” Nam tử áo đen thở dài.

“ sáu mưoi, ai hơn nữa ta bỏ cuộc “ lão giả Thiên Kiếm nâng giá lên cách biệt hẳn.

“ Đà chủ, cái này chúng ta còn phải mua hoá thần đan mà?” Trong phòng số một thanh âm gã tuỳ tùng băn khoăn hỏi.

Lão giả tóc hoa râm vuốt râu ý nhị nói:

“ Vũ Xí Thanh Tuyên tuy là của yêu thú nguyên anh đã được gia cố thêm nhưng phát huy tốc độ cùng lắm ngang giai vị Kim đan mà thôi lại thêm điểm hạn chế không thể thu vào cơ thể thì giá cả cùng lắm là ba mươi, ba lăm là cùng “

“ vậy tại sao đại nhân lại ra giá cao như vậy?” Đã nói như vậy nhưng lại lên giá khác biệt gã tuỳ tùng có chút không hiểu.

“ mấy tên này dám vì món đồ này ma không tiếc đắc tội ta dù biết ta là người Thiên Kiếm tông, vậy thì chỉ có loại chán sống hoặc thật sự cần thiết, ta chắc rằng thật sự cần đi chứ đông vực này người không dám nể mặt Thiên Kiếm không có con đường sống đâu “ hắn vuốt râu tự tin ánh mắt loé ra tia sát khí nhè nhẹ, hẳn nhiên có ý đồ xấu.

Hơn mười năm ức cách biệt này cũng quá lớn đi, người người im lặng chờ đợi xem những ba người này có the giá không, Niệm Trì ánh mắt loé kinh hỷ ah giá như vậy thì hơn nhiều so với nàng dự tính rồi nếu còn ra giá nữa thì bất ngờ không nhỏ.

“ ài, không hổ là đại tông đại phái tiền tài như lá trên non, thôi ta dừng, thành toàn cho Thiên Kiếm tông vậy, đáng tiếc, đáng tiếc chậc chậc...” Thạch Sanh tiếc nuối chăc lưỡi từ bỏ nhưng trong lòng thở phào nếu mà theo nữa lọt hố thì khổ.

“ ta cũng bỏ cuộc” Bạch Tiểu Quần cất lời dừng cuộc chơi lại đây, đùa chắc tán tu như hắn làm gì có nhiều như vậy mà bỏ ra, thuần tuý tham gia báo nhiệt thôi.

“ ta giờ lại không thấy có mất hứng thú với đồ này rồi! Chúc mừng Thiên Kiếm tông vậy “ nam tử áo đen cũng từ bỏ không quên chúc mừng lão giả Thiên Kiếm tông một phen.

“ chuyện này, Đà chủ ách “ Tên tuỳ tùng ngẩn người nhưng thấy lão giả cả người loạng choạng liền nhanh tay đón lại.

“ khốn khiếp, bọn xúc vật...phụt...” Lão giả tức giận phún huyết mặt tái nhợt đi.

Vốn dĩ hắn muốn chơi người nhưng lại lấy gậy đập lưng mình, hoá thần đan hắn muốn nắm trong tay để lấy lòng người trên những giờ nó lại trở nên xa vời rồi.

Niệm Trì hơi nuối tiếc nhưng không sao vậy là đủ rồi cất tiếng:

“ nếu không ai tiếp tục vậy thì thuộc về vị đà chủ Thiên Kiếm tông này rồi!”

“ cộp”

“ cộp”

“Cộp”

Tiếng búa gỗ vang lên như cứa lòng lão giả nhưng nụ cười lại nở nhè nhẹ trên khỏa miệng ba người mới dừng cuộc chơi, tuy không phải không muốn mua nhưng mỗi người lại có nỗi niềm riêng nhưng đều có chút hả hê Thiên Kiếm tông sao danh khí lớn nhưng ngươi cũng chỉ là một đà chủ mà thôi lớn lối gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.