Sinh hoạt tại cao nguyên rộng lớn ở phương bắc
Erewhon, thị tộc người Gurche truyền nhau một truyền thuyết rất rộng rãi — binh lính lạc đàn trên chiến trường là người bị thần chết quan tâm.
Van Nucide cũng từng nghe nói tới truyền thuyết này. Anh ta là kỵ sĩ
được chiêu mộ từ khu vực Barta phương bắc vương quốc, xuất thân từ gia
tộc thân sĩ địa phương, trước khi nhập ngũ có nghề thuần thú, sau khi
nhập ngũ tự nhiên trở thành Kỵ sĩ Rồng bay, thuộc liên đội số 34 của
trung đội kỵ binh rồng bay — đội quân này vốn thuộc về một phần của quân đoàn phương nam vương quốc. Có điều quân đoàn này đã bị đại quân vong
linh Madala lần lượt đánh tan cơ cấu trong chiến tranh, thậm chí quan
chỉ huy như Bá tước Nage cũng bỏ mình — bộ đội chỗ Van Nucide đợi trái
đợi phải cũng không đợi được dấu hiệu ngưng chiến, ngược lại thế công
của vong linh Madala đối diện ngày sau càng hơn ngày trước. Vậy mà các
lãnh chúa, quý tộc sau lưng lại dùng đàm phám tuyên cáo kết thúc, không
ngờ lại lấy cái cớ là chiến tranh đã chấm dứt mà không cung cấp bất kỳ
sự ủng hộ nào cho bọn họ.
Người giao thư được phái đi liên lạc giữa quân đoàn Bờm Trắng và phía Alric bặt vô âm tín, tình huống càng ngày càng hỏng bét hơn. Tựa như
trong nhật kí của Nam tước, vị chỉ huy cấp cao nhất còn sót lại của liên đội số 34 tại tuyến một biên cảnh phương nam Randenar đã viết rằng:
"Tình thế phương nam ngày càng gay go. Chúng tôi không biết còn có bộ đội anh em phân tán ở địa phương nào khác hay không. Vong linh Madala
đang tiến công khắp bốn phương tám hướng. Chúng tôi không liên lạc được
với bất cứ kẻ nào, tin tức bị bế tắc, thậm chí ngay cả việc rút lui cũng trở nên bất khả thi. Các quý tộc làm theo điều tự mình cho là đúng, tới tận ngày hôm nay, vùng lãnh thổ này đã thoát ly khỏi sự khống chế của
vương quốc. Thần Martha ơi, chỉ mong tôi có ngày còn sống sót để nhìn
thấy điểm cuối cùng của cơn ác mộng này —"
Nhưng tất cả đều đã không còn quan trọng đối với Van Nucide. Anh ta
và rồng bay của mình cùng tuần tra ngang qua nơi nào đó tại biên cảnh
phương nam thì bị vong linh đang tàn phá thôn trang bắn rơi, trở thành
cái người bị con mắt âm lãnh của thần chết nhìn chằm chằm trong truyền
thuyết của tộc người Gurche kia. Mặt anh ta đầy máu, tuyệt vọng nhìn
thấy hàng loạt chiến sĩ khô lâu đang tuôn ra từ khắp nơi trong thôn
trang đổ nát này. Anh ta bị thi thể rồng bay đè lên không thể động đậy,
nỏ hạng nhẹ trên tay là vũ khí phòng thân duy nhất. Anh ta nâng cánh
tay, một mũi tên bắn về phía đám xương khô.
Mũi tên nỏ được nước thánh chúc phúc lóe lên ánh sáng, một bộ khô lâu hóa thành tro bụi trong ánh sáng trắng này.
Nhưng sau ánh sáng trắng, càng có nhiều vong linh hơn bao phủ tầm
nhìn của Nucide — cảm giác uể oải khôn cùng bao phủ lấy người thanh
niên. Đó là mấy tháng trước rồi, Nucide nghĩ — khi nghe thấy vương quốc
Madala chia binh ba đường tới xâm lược, bất kể là quân nhân hay quý tộc, mỗi cá nhân đều ôm tâm tính thoải mái chờ xem đám lãnh chúa từ quốc gia hắc ám lạc hậu, dã man đó vì nội chiến, chỉ huy không đồng nhất mà sụp
đổ ra sao, giống như mỗi lần chúng liên hợp xâm lược trong lịch sử trước đây vậy.
Nhưng kết quả cuối cùng lại vượt ngoài dự đoán của mỗi một người.
Quân đội Madala tiến quân quyết đoán, bình tĩnh mà hữu hiệu. So sánh với chúng, vương quốc Erewhon thật giống như một người già tuổi xế chiều,
khắp nơi không kịp chống đỡ, vẻ mỏi mệt hoàn toàn thể hiện ra. Vinh
quang vương quốc năm xưa đã sớm không quay về. Quốc gia được đại chủ tế
thứ mười bảy của Viêm thánh điện xưng là "Lưỡi đao rực lửa, đại biểu cho vinh quang cổ xưa" vào ba thế kỷ trước chung quy chỉ còn tồn tại trong
sách sử.
Bắn ra mũi tên cuối cùng, người thanh niên bình tĩnh vứt nỏ, bàn tay
nắm chặt sợi dây chuyền viết tên vợ trước ngực. Anh ta ngẩng lên, một bộ khô lâu cao lớn đã che khuất ánh mặt trời trên cao — ngọn lửa linh hồn
màu đỏ lập lòe trong hốc mắt.
"Vĩnh biệt, cha, mẹ, Vanessa thân yêu, chỉ hi vọng mọi người có thể
nhớ người con trai và người chồng của mọi người đang cùng rất nhiều
chiến đấu ở đây vì bảo vệ Erewhon…"
"Nhưng quốc gia này đã không còn nhìn thấy hi vọng…"
*********
Sau tháng 10, hơi thở mùa thu dần đậm hơn. Ven bờ bình nguyên
Tuniegel nhiễm lên màu vàng nhạt. Chỉ cưỡi ngựa đi trên con đường thôn
dã, đoàn người Burlando đã có thể cảm thấy không khí chiến tranh rất rõ
ràng.
Sau khi giáp da bị Arous kéo rách, Burlando dứt khoát tìm một thợ may ở thành trấn ven đường, cắt may một bộ áo dài kèm quần chẽn màu đen
theo yêu cầu, làm nổi bật cái vẻ lãnh chúa. Giờ phút này hắn ngồi trên
ngựa nhìn chung quanh, đeo đôi bao tay trắng rất bắt mắt, bên hông lại
treo thanh trường kiếm mạ bạc, có vẻ giống như phái đoàn quý tộc trẻ
tuổi.
Có điều không phải là hắn nghiện làm quý tộc, mà thuần túy là vì dáng vẻ này dễ dàng tránh né phiền toái hơn. Rời khỏi vùng núi gập ghềnh
Charbury, một tháng nay lữ trình ngày càng bình thản. Thời gian hiện
tại, tuy trị an tan vỡ, nhưng cường đạo xung quanh thành trấn đa phần là nông dân sinh sống không nổi mà thành. Một hàng hơn hai mươi người
Burlando ai nấy đều có trang bị tinh xảo, nhìn như dòng dõi quý tộc xuất hành — những người vì nghèo khó bức ép mới cùng đường kia tất nhiên sẽ
không tự tiện trêu chọc họ.
Burlando nhìn thấy nông trang ven đường không có một bóng người liền cảm thán.
Ngày đó ở Charbury, trước khi thiếu nữ tộc Rồng Arous rời đi đã từng
cảnh cáo hắn, nói cho hắn biết rằng một cánh quân vong linh Madala hiện
đang lượn quanh phương nam Tuniegel. Tin tức này không bàn mà hợp với
lịch sử trong hiểu biết của Burlando. Trong lịch sử, dù hiệp định ngưng
chiến đã qua nửa năm, "Tước sĩ bóng đêm" Istaron vẫn ở lại Randenar
không đi, là vì đã nếm được mùi ngon — lại nói, vương quốc cổ xưa này
hiện nay đã chẳng rảnh mà quan tâm tới.
Thời gian gần tới hạ tuần tháng Thu mộ (tháng 10), trong dòng lịch sử khác mà Burlando biết, giới thượng tầng của vương quốc cổ xưa này đã
bắt đầu rục rịch, mạch nước ngầm mãnh liệt. Theo hắn biết, sự trợ giúp
sau lưng con trai trưởng của Obergu, Hamel, là từ thế lực của vương hậu
Anna. Anna là em gái của Công tước Sefa'er, bà ta tham gia vào thực ra
đại biểu cho vương triều Sefa'er bắt đầu phục hưng — thành viên vương
đảng ủng hộ gia tộc Corcovado vốn không có cùng cái nhìn với việc này.
Hơn nữa, bà ta có quan hệ mờ ám với quyền thần Hầu tước Cluge, cuối cùng thậm chí hợp tác nhốt quốc vương, cho nên chôn xuống mầm tai hoạ.
Đầu tháng 11 trong lịch sử, con trưởng của vua Hamel đột nhiên tuyên
bố đội vương miện. Sự kiện này chính thức kéo ra bức màn phân liệt trong vương đảng; Nhiếp chính vương công chúa Griffeyin với tính cách mạnh mẽ tất nhiên sẽ không yên lặng chịu đựng. Từ lãnh địa của mình, nàng lập
tức tuyên bố cho mọi quý tộc, kỵ sĩ của vương quốc là vương vị của Hamel không hợp pháp. Phe ủng hộ nàng tự nhiên là thành viên trung tâm của
vương đảng đã sớm mang lòng bất mãn với vương hậu, cùng với thế lực tinh linh do bản thân nàng đại biểu.
Giữa tháng 11, Đại Công Alric tuyên bố ủng hộ con trưởng của vua
Hamel. Cùng lúc đó, địa phương dồn dập độc lập hoặc từng người nghiêng
về một bên, nội chiến Erewhon lập tức bùng phát. Từ đây, kéo dài tới hai năm sau đó, cuộc nội chiến này hoàn toàn dao động gốc rễ của vương
quốc. Sau đó tuy rằng đã trải qua thời đại trùng hưng ngắng ngủi, nhưng
vương quốc đã mất đi dòng máu mới, tự nhiên khó có thể trọng sinh trong
ngọn lửa.
Có thể nói, sự diệt vong của Erewhon từ giờ phút đó đã bắt đầu cất bước nhanh hơn.
Mà tại thời điểm quan trọng này, "Tước sĩ bóng đêm" Istaron làm gì ở
phương nam, chẳng có ai quan tâm tới nữa. Có điều, không có người nào
chú ý tới, không có nghĩa là ảnh hưởng trên thực tế không tồn tại. Từng
thôn làng tại khu vực này di chuyển đi, để lại là một khu hoang phế. Khi đoàn người đi qua thôn xóm trống không, yên tĩnh có thể cảm thấy sự hiu quanh rõ rệt.
Có điều theo bước chân dần về phương nam, sự hiu quạnh này dần thay
đổi — bởi vì sắp tiếp cận trung tâm Tuniegel — thành phố Linh Sam. Trên
đường bắt đầu xuất hiện hơi người. Lãnh chúa thống trị Tuniegel là con
trai thứ ba của Bá tước Randenar, Nam tước Grudin. Burlando không xa lạ
với cái tên này, nhưng không thể nói là quen thuộc. Quý tộc vào lúc này
hầu hết là lạnh lùng và tự cho mình là đúng — nhưng các lãnh chúa lại
khác. Ngoài vẻ bề ngoài giống với quý tộc thì còn phải thêm vào sự khắc
nghiệt, tàn khốc cùng cực cùng với sự bóc lột dân bản địa ngày càng
nghiêm trọng.
Lúc đoàn người Burlando tiến vào thành Linh Sam liền nhận thấy điều
này, hoặc có thể nói sự chờ mong trước đó của họ bị hạ thấp đi nhiều:
Đầu tiên, đập vào mắt họ chính là cư dân bên ngoài thành Linh Sam.
Chỉ có những người bần cùng, có địa vị thấp kém nhất mới ở ngoài thành,
nơi thiếu sự bảo hộ. Nói như vậy, họ không phải nông dân làm việc ngoài
thành thì cũng là dân chạy nạn. Hai bên đường chỉ có những căn nhà tranh lung lay như sắp đổ, bẩn thỉu khó chịu; nam nữ quần áo rách rưới, xanh
xao vàng vọt, đôi mắt ảm đạm vô thần, nhìn không thấy hi vọng tương lai.
Bụi đất cuốn bay trên đường lớn. Trong không khí khô ráo tràn ngập
mùi phân súc vật. So với nơi này, đám quý tộc quan liêu làm việc cứng
nhắc, trì độn kéo dài lại tự cho mình là đúng ở Braggs còn có vẻ đáng
yêu hơn. Ít nhất, tại chỗ kia, mặc dù địa vị của người dân thành thị có
thấp — ít ra còn có thể sống sót.
Nhưng như đám người tính cách cay nghiệt sinh ra ở vùng đất cằn cỗi,
đất đai càng cằn cỗi, yêu cầu của bọn họ lại càng nhiều. Burlando hiểu,
gây nên sự chênh lệch này không phải do quý tộc Goran Elson có tình
người hơn, mà vì dưới cùng sự bóc lột, đất đai Tuniegel cằn cỗi hơn, tự
nhiên người dân càng không thể chịu nổi.
Tiểu thư Anditina từng là thiên kim quý tộc nhìn thấy tất cả, nhịn không được che miệng mình, cảm giác không dám tin.
"Ngài lãnh chúa, lãnh địa mà ngài muốn kế thừa… là ở nơi này?" Nàng khó kìm được sự thất vọng hỏi.
Vốn nàng tưởng rằng sau khi rời khỏi lãnh thổ tự trị của người miền
núi, vùng duyên hải Tuniegel phía đông hẳn là nơi giàu có và đông đúc.
Ven biển có nghĩa là mậu dịch phát đạt, mậu dịch phát đạt nghĩa là giàu
có. Cho dù không bằng Ampser, nhưng ít ra cũng có thể ngang ngửa với khu vực Buglas chứ?
Nhưng thật không ngờ, trước mắt lại là cảnh tượng thảm thương thế này.
Burlando cũng ngẩn người, bởi vì không nói cho Anditina rằng lính
đánh thuê Rubis thực ra là sinh vật triệu hồi của hắn, làm hại thiếu nữ
này thương tâm vô ích, hiển nhiên sau đó hắn bị trả đũa. Ít nhất một
tháng sau khi từ Charbury đi, lúc Anditina nói chuyện với hắn đều với
thái độ làm việc công, nhìn thấy hắn liền không có được một chút sắc mặt tốt, phần lớn đều xem thường một cái là xong việc.
Tuy rằng tiểu thư quý tộc luôn cho mình là phụ tá của hắn, nhưng
Burlando nghĩ rằng đây không phải thái độ nên có của gia thần khi đối
diện với lãnh chúa của mình. Chẳng qua hắn không thể đề suất, dùng thân
phận quý tộc chèn ép một thiếu nữ như vậy, một nửa người hiện đại như
Burlando không có vô liêm sỉ như vậy.