Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 115: Q.2 - Chương 115: Chương 59: Đêm cuối ở Braggs (Đầu)




Bất kể thế nào.

Cuộc nội loạn Erewhon chung quy đã chôn xuống khởi điểm cho ánh chiều tà của chính nó. Obergu VII dần dần phát hiện bản thân ngày càng già yếu lực bất tòng tâm, lại cấp thiết muốn dọn sạch đường cho tân vương đăng cơ, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ra tay — cái họa thủy chung vẫn len lỏi trong tim ông ta là hai công quốc cứng đầu khó thuần ở phương nam vương quốc.

Nhất là Burlando biết rằng, đương kim thánh thượng Obergu VII chín mươi ba tuổi mới đăng ngôi, vị quốc vương không được chết già này lúc còn trẻ vốn là người có chí lớn, một lòng muốn noi theo ông nội Anson XI của mình — đó là thuở mới đầu sáng lập Pháp lệnh về Dân binh và Đội phòng vệ, thời kỳ mà lực lượng chính quyền trung ương Erewhon hùng mạnh nhất.

Thế nhưng, sự không do người. Tuy rằng Obergu VII ở tuổi trung niên đã chính mắt chứng kiến sự kiêu căng của quý tộc địa phương — Đại công Alric trẻ tuổi thậm chí cưỡng bức Obergu VI sửa đổi Pháp lệnh Phòng vệ — trí nhớ này vẫn còn hằn sâu trong tâm trí vị vua này.

Nhưng ông ta lại thiếu đi thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt, cứng mềm cùng sử như Anson XI. Huống chi, vào thời Anson XI, Erewhon bên trong không có nỗi lo, bên ngoài không có họa lớn, hoàng gia còn có thể khống chế quân đội địa phương, sao có thể so sánh với không khí bấp bênh hiện tại.

Trong bóng đêm lạnh lẽo ở ngoại ô Braggs, gió dần nổi lên.

Gió từ biển thổi vào, đi dọc theo phương bắc dãy núi Karlinda, qua khu vực đồi núi Randenar chập trùng, kéo theo mùi vị rừng rậm và sông suối trên con đường dài này tiến sâu vào trong lá phổi của mỗi người đứng cạnh bìa rừng.

Roman để chân trần, kéo váy đứng trong nước, lúc này ngẩng đầu lên, nheo mắt, để làn gió phất qua cái trán nhẵn như ngọc của nàng.

"Mùi gió nơi này cũng giống Bucce như đúc, Burlando!" Nàng nhắm mắt, hít sâu, vui mừng nói.

Anditina cũng hít một hơi, nhưng lập tức ho khan.

Burlando nhìn nàng, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy trận gió trong bóng đêm đang đẩy đám mây đen nặng nề từ phía tây tới, che khuất một vùng trời sao.

Giống như dự báo tương lai ảm đạm vô quang của quốc gia này.

Burlando cũng không cảm thấy nặng nề gì, mà lại có sự hưng phấn lan tỏa mỗi sợi thần kinh khắp toàn thân hắn. Đối với hắn, trận đại loạn sắp tới cũng là một cơ hội. Phải chăng hắn có thể tham dự vào đoạn lịch sử này, dựa vào sức lực gầy còm của một cá nhân để sửa đổi dòng lịch sử như được khắc vào phiến đá dày nặng, lạnh lẽo ấy.

Đây không phải là ảo tưởng, mà là một tín hiệu đốc thúc hắn phải hành động. Burlando như ngửi được sự cảnh giác trong không khí. Hắn quay đầu lại, trên gương mặt trắng trẻo còn mang một chút ửng hồng vì hưng phấn, hỏi: "Tiền lấy tới chưa?"

Tuy lão thọt không hiểu vì sao một tin tức đơn giản cũng khiến Burlando đơ người, nhưng lão phát hiện mình càng ngày càng không nhìn thấu chàng thanh niên này. Trong phòng đấu giá, lão chính mắt nhìn thấy Burlando phát uy, xử lý đám nộm xác. Nghĩ lại bản lĩnh không phải người bình thường đó, hiện giờ cũng chỉ có thể quy cho nguyên nhân là cháu của lão già kia thôi.

Lão liếc Burlando, vui lòng phục tùng đáp: "Tiền đã tới tay, Burlando. Tôi đã chuyển tiền theo lời cậu tới nơi an toàn."

"Phòng bán đấu giá có bồi thường không?"

Lão thọt cả kinh, vội vàng gật đầu.

Burlando biết, đằng sau hội giao dịch ngầm Braggs là các quý tộc có tiếng của địa phương, đây là bí mật công khai. Bởi vậy, hắn cũng không lo rằng mình sẽ phải chịu tổn thất không cần thiết. Đối với những người này thì danh dự và thể diện còn quan trọng hơn tiền nhiều.

"Tổng cộng có bao nhiêu tiền?" Burlando hỏi.

Lão thọt vươn tay đếm, trừ số mà họ đã tiêu thì còn hai trăm năm mươi nghìn Tor. Burlando nhìn xong liền ngẩng đầu lên, thấy tiểu thư thương nhân đang xách giày tới.

Hắn lại nhìn Balum và Anditina, đáp: "Cũng được, cứ như vậy chuyện của chúng ta ở Braggs đã kết thúc." Nhưng thực tế kế hoạch của Burlando vốn còn một chút chi tiết muốn hoàn thiện. Ví dụ như có thể nhận một nhiệm vụ với phần thưởng là một quyển giáo trình kỹ năng cấp thấp, lại ví dụ như nhiệm vụ Rượu hoàng kim có thể tăng 1 năng cấp lực lượng vĩnh cửu trong lữ điếm "Ngôi sao chữ thập".

Đáng tiếc những nhiệm vụ đó không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Burlando tính toán thời gian hắn hoàn thành những nhiệm vụ này trong trò chơi, muốn xong cũng phải mất cả tháng hoặc hơn, mà ở đây lại càng chậm nữa.

Vốn là một người chơi cố gắng đạt tới hoàn mỹ, hắn nên ở lại khoắng sạch lợi ích mới đúng, nhưng tình thế trong thành Braggs bất ngờ thay đổi và bóng dáng hội Vạn Vật Quy Nhất ẩn giấu trong đó khiến hắn biết nơi này không nên ở lâu.

Khi nguy cơ xuất hiện, Burlando phải làm ra phản ứng nhanh nhất.

Hắn quyết định rời khỏi đây, tiến về phía đông hoặc phía nam, xâm nhập vùng núi Randenar hoặc xuyên qua rừng Tosandeca, dọc theo rìa phía bắc dãy núi Karlinda đi tìm bảo tàng thuộc về hắn.

"Chúng ta đi đâu đây?"

Tuy ban đầu Balum luôn nhặng xị lên muốn rời khỏi cái chốn quái ruy không làm người ta bớt lo này, nhưng chuyện tới trước mắt lại không được an tâm. Tuy là một tay lính đánh thuê, nhưng xa nhất anh ta cũng chỉ mới tới Karasu — mà theo lời Burlando, có lẽ họ phải đi ngang qua Randenar, tới ven bờ Biển Sao. Ở nơi đó họ sẽ nhìn thấy ngọn núi cao ngất trong mây được truyền lại từ những người hát rong — dọc theo nơi đó, họ còn phải đi vào man hoang.

Theo truyền thuyết, chỉ cần xuyên qua khu rừng Tosandeca dưới chân ngọn núi lớn, hoặc đi dọc theo bờ biển màu bạc thẳng hướng đông, chính là sa mặc mênh mông vô bờ. Dòng tộc Shu lâu đời cư ngụ tại đây. Trong những câu chuyện cổ tích truyền miệng của họ, phía đông sa mạc còn có một số quốc gia: Ví dụ như truyền thuyết nổi tiếng nhất — xứ sở trân châu, Cửu Phượng quốc.

"Chúng ta chia binh hai đường. Balum mang theo lão thọt trở về đội, để Reto đưa mọi người tới một nơi tên là Gris. Muốn tới nơi đó, mọi người cần mời một người dẫn đường, con đường tương đối an toàn thời kỳ gần đây là đại lộ phương bắc Randenar. Trên danh nghĩa, mọi người chỉ cần đưa ra lá cờ lính đánh thuê là sẽ không gặp phải phiền toái gì." Burlando suy nghĩ, đáp.

"Gris, đó là chỗ nào?"

"Đó là cảng xa nhất phía đông vương quốc." Burlando cười cười.

"Phong cảnh nơi đó khá đẹp, con gái địa phương thuần phác lại nhiệt tình. Balum, có khi ở đó có cô nương vừa ý với anh đấy."

Mặt già của Balum đỏ lên, lẩm bẩm: "Tôi là lính đánh thuê phiêu bạt bất định, ngài lãnh chúa."

"Đó là trước kia, bây giờ anh là gia thần của tôi." Burlando không để ý đáp.

Lính đánh thuê Râu Đỏ tức thời ngậm miệng không nói, nhưng trên gương mặt có tình cảm hướng về. Cho dù trước kia có chút không tình nguyện, nhưng giờ phút này đã có vẻ nóng lòng.

"Vậy còn ngài, ngài lãnh chúa." Anh ta nghĩ một chút rồi nói.

"Tôi còn chút việc riêng cần làm —" Burlando nhớ tới Trạm Quang Thứ của mình còn để lại phòng đấu giá, thật là đáng tiếc. Có điều từ sau cấp 20, thành kiếm này đã dần mất đi hào quang của thần khí, cũng tới lúc đổi một thanh vũ khí mới.

Một tháng nay, thực lực và trang bị của hắn cũng không có tiến bộ gì, có thể nói còn cách kế hoạch ban đầu một khoảng. Đương nhiên mọi chuẩn bị tại Braggs đều là cần thiết. Cái gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, thực ra hành động của Burlando đã rất nhanh, chẳng qua là bản thân hắn luôn không hài lòng mà thôi.

Nhất là sau khi gặp Teste, hắn càng cảm thấy cấp thiết phải tăng thực lực. Bởi vậy, khi đó hắn đã âm thầm lên nhật trình mạo hiểm.

Mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn là vương quốc bị phủ bụi kia, nhưng trước đó hắn còn phải nghiệm chứng đoạn đối thoại thật thật giả giả mà Kỵ sĩ trắng Eberdon nói cho hắn.

Chuyện về Sư Tâm kiếm, Burlando không dám khinh thường.

Chẳng qua là muốn làm cho bức tượng Thánh hiền mở miệng thì cần dùng tới phiến đá Hiền giả, sau vài ngày tới Braggs là Burlando đã không còn trông cậy vào phiến đá Hiền giả kia nữa. Trước tiên chưa nói thời gian không kịp, mà hiện giờ hắn cũng không tìm ra khoản tiền năm trăm nghìn Tor.

Dù vậy cũng không sao, một khi đã thế thì đi kiếm một phiến đá Hiền giả là được. Ít nhất hắn biết có vài "Phó bản" trong trò chơi rơi ra thứ này. Gần thì có Randenar, khu rừng sương mù giao giới giữa Goran – Elson và Alric, di tích Thánh điện của người chết cùng với Vực rồng.

Những nơi đó đều thích hợp cho cấp bậc của hắn hiện nay đi mạo hiểm, chỉ cần chuẩn bị một chút là đủ. Vốn Burlando cũng nhận ra rằng mình cần tăng thực lực, vừa vặn một đá hai chim.

Burlando nói có việc riêng, Balum tự nhiên không tiện mở miệng. Huống chi tâm tư của anh ta đã bay tới Gris. Miêu tả của Burlando với nơi kia khiến lòng anh ta ngứa ngáy, cả đời này anh ta còn chưa nhìn thấy biển rộng đấy.

Burlando lại quay đầu hỏi: "Roman, cô thì sao? Muốn làm gì, chúng ta đi cùng hay ở lại xử lý chuyện lễ mừng?"

Tiểu thư thương nhân ngoẹo đầu, đáp với vẻ đương nhiên: "Đương nhiên là theo Burlando."

Đôi mắt nàng thì sáng rực lên, rõ ràng đang nói — đương nhiên là muốn mạo hiểm! Roman muốn đi mạo hiểm!

"Cô không kiếm tiền à?" Burlando kinh ngạc, muốn sờ trán nàng, nhìn xem nàng có phát sốt không.

"Đương nhiên không phải." Roman vuốt tay hắn, đắc ý nói: "Quý cô Roman đã sớm sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó. Tôi đã giao cho Shu rồi, còn lại chỉ chờ tài chính rót vào thôi."

"Shu?" Burlando sửng sốt, mới nhớ tới cô bé quắc mắt lườm mình, mặt lạnh như tiền, cảm giác giống như mình thiếu nợ cô bé một triệu Tor vậy.

"Đó chẳng phải con gái Reto sao?"

"Phải." Roman gật gật đầu.

"Em ấy tìm tới Freya. Tôi lại là bạn tốt nhất của Freya, đương nhiên có thể ủy thác cho Shu chút việc nhỏ rồi."

"Cô đúng là dễ dãi với người khác —"

Burlando vỗ trán nàng. Gần đây động tác này đã thành thói quen của hắn.

Roman lập tức cười như một con hồ ly.

"Nói như vậy, tôi cũng ở lại." Anditina bỗng nói. "Vốn đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi."

Burlando dừng lại, nhìn nàng một cái đáp: "Cô không thể ở lại."

Hắn thầm nghĩ, có Martha chứng giám, hiện giờ tính hết cả người hắn vào thì tài sản quý giá nhất có lẽ chính là Anditina và bậc thầy luyện kim tương lai Tama. Nói gì thì hắn cũng không thể hai người kia bấp bênh ở lại Braggs. Để cho an toàn, hắn phải mang họ đi.

Tama muốn mang theo bộ công cụ luyện kim cồng kềnh của mình, đành phải bảo ông ta đi cùng Reto. Căn cứ vào tinh thần thỏ khôn đào ba hang, hắn phải đưa Anditina đi cùng.

Cũng tốt, có Roman đi cùng hắn, thêm một nữ sinh, dễ chăm lo cho Anditina hơn.

"Teste còn ở đây, cô cũng biết thân phận của gã rồi đấy. Hội Vạn Vật Quy Nhất không phải thế lực thông thường, cô ở lại đây rất nguy hiểm. Cô đi cùng tôi, tôi để Roman chăm sóc cho cô." Hắn suy nghĩ, đáp.

"Như vậy sao được?" Anditina sửng sốt. Trong lòng nàng có một chút hướng tới sinh hoạt mạo hiểm, nhưng nàng tự biết bản thân mình căn bản không thể thích ứng với cuộc sống như vậy. Đối với cô gái như nàng, mạo hiểm chẳng qua chỉ là một giấc mộng tươi đẹp mà thôi.

Có một số người luôn tuân theo cảm tính của mình, nhưng nàng Anditina luôn tỉnh táo lại không phải người như thế, Chẳng qua nàng vừa mới do dự, câu đầu tiên của tiểu thư thương nhân lập tức đánh nát sự rụt rè của nàng: "Đương nhiên có thể, Anditina, mạo hiểm thật thú vị nha."

Anditina liếc Burlando.

Burlando gật gật đầu: "Không cần nói nhiều, mọi người đi chuẩn bị đi. Chúng ta phân tán vào thành, tôi đi một mình. Tôi sợ tên Teste kia lại tới gây chuyện. Trước khi vì sao cuối cùng biến mất, chúng ta hội hợp ở cửa đông."

Tất cả mọi người gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.