Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 126: Q.2 - Chương 126: Chương 70: Xuất phát




Sáng sớm tháng bảy ở Charbury khởi đầu với bản nhạc của chim sơn tước. Khi tia nắng ban mai chiếu khắp vùng núi rừng, trấn nhỏ giữa miền núi này trở nên tràn ngập sức sống.

Trong căn nhà lan tỏa mùi thơm lá bạc hà của người miền núi, Burlando dậy sớm một bữa — tựa hồ từ lúc tới thế giới này, thói quen sinh hoạt của kiếm thủ đã áp đảo nếp sống của một tay nghiện trò chơi. Ngủ nướng giống như đã là chuyện của cả thế kỷ trước.

Burlando nhìn qua vòm cửa sổ bằng đá ra vùng núi Charbury chập trùng, dùng hai ngón tay kẹp lá bài, sau đó ngón cái mở ra, kết tinh nguyên tố Gió lập tức hóa khí, biến thành làn khói xanh nhập vào lá bài. Không gian nhỏ hẹp chợt xuất hiện gió xoáy nhỏ, các khe nứt không gian hé ra rồi lại khép lại, có hai mươi con Nhện Gió nhảy ra.

Burlando lập tức ra lệnh. Những con vật tới từ miền đất của gió lập tức phát ra tiếng xì xèo rồi trở nên trong suốt, mau chóng hóa thành làn khói lao ra ngoài. Thấy cảnh này, chàng trai cười cười, mở nút một bình thuốc ma lực.

"Dường như là một nhiệm vụ kịch bản." Hắn nhíu mày nghĩ. Suy nghĩ này đã khiến hắn không ngủ ngon suốt hai ngày nay.

Xung quanh một cái phó bản hay hầm ngục, cứ cách một đoạn thời gian không cố định sẽ xuất hiện câu chuyện nào đó. Những tuyến truyện này đều đã trải qua hệ thống suy diễn, cho nên bề ngoài thoạt nhìn sẽ không có vẻ đột ngột. Thực thế thì bản thân hệ thống nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng là một trong những điểm thu hút của 'Thanh Gươm Hổ Phách'.

Chẳng qua là dường như thế giới này đang tái hiện chân thật những nội dung kịch bản từng phát sinh trong trò chơi.

Hiểu ra điều này, Burlando cẩn thận hồi tưởng, rốt cục đã nhớ ra một sự kiện. Đó là từ nhiều năm trước, một bài hướng dẫn qua màn "Di tích Balugan" trên diễn đàn mơ hồ có nhắc tới một việc, thuật lại những gì đoàn đội đầu tiên tiến vào phó bản này từng trải qua.

Tựa hồ có chút quen thuộc.

Có điều hắn đã ngẩng đầu, suy nghĩ vì thế mà gián đoạn. "Cốc cốc cốc". Tiếng gõ cửa vang lên, nhất định không phải Roman, bởi vì cô tiểu thư này căn bản chẳng bao giờ gõ cửa, cũng chẳng hề sợ có người trách nàng thiếu giáo dục — nàng vốn vô duyên với cái từ đó. Cũng không thể là Anditina, bởi vì tiểu thư quý tộc luôn lễ phép, nàng sẽ không gõ cửa dồn dập như vậy.

Chớp mắt một cái, Burlando đã đoán ra có thể là người của Makarow ở ngoài cửa.

"Mời vào."

Cửa mở ra, mặt sau là hai người trẻ tuổi. Một người là thanh niên tóc trắng với gương mặt nữ tính chiều hôm đó, bản mặt rất thối đang nhìn hắn; người khác thì Burlando chưa gặp, nhưng có lẽ cùng cỡ tuổi như người trước. Người này có mái tóc ngắn gọn, thân thể hơi thấp gầy một chút, gương mặt tò mò nhìn vào trong.

"Tiên… tiên sinh Burlando, chúng tôi tính xuất phát, các anh thì sao?" Người trẻ tuổi thấp gầy nhìn hắn, trong mắt có đủ tò mò, ngờ vực và cả kính sợ. Hiển nhiên, trận chiến chiều hôm qua của Burlando đã để lại trong những người mới của đoàn lính đánh thuê này một ấn tượng sâu sắc.

Một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi mà có thể đánh ngang tay với phó đoàn trưởng — những người trẻ tuổi kia hầu như đều cho là như vậy. Trong đoàn đánh thuê Sói Xám, thực lực của Burgar kỳ thực còn hơn xa Makarow, đấy là sự thật được công nhận.

Nói cách khác, ở cái tuổi như bọn họ mà người thanh niên kia đã đạt tới thực lực này, quả thực không thể tưởng tượng.

Cậu ta cũng từng nghe nói tới truyền thuyết về Người được chọn, có điều Người được chọn mạnh bao nhiêu thì không ai biết. Cậu ta nhìn nhìn Burlando, nghi ngờ không biết đối phương có phải Người được chọn trong truyền thuyết không. Hiển nhiên Burlando không biết người trước mặt đang nghĩ gì, nếu mà biết thì có khi hắn sẽ phì cười ra tiếng mất.

Trên thực tế, với thực lực của hắn bây giờ thì đừng nói là Người được chọn, ngay cả Người dẫn đường còn kém xa.

"Được, cảm ơn." Hắn không hay không biết gật đầu với người trẻ tuổi kia: "Chúng tôi sẽ ra ngay."

Chợt, người thanh niên tóc trắng đằng sau hừ lạnh một tiếng.

Burlando liếc tên này. Qua lần tiếp xúc ngày hôm qua, hắn đã biết thì ra tên này là hậu duệ của gia đình quý tộc ra ngoài du lịch, thảo nào mà trưng ra cái bản mặt không coi ai ra gì như thế. Chẳng qua tại sao gã gia nhập đoàn lính đánh thuê này thì lại là một câu chuyện khác.

Mà hắn cũng chẳng có hứng tìm hiểu.

Có điều, hắn không để ý không có nghĩa là đối phương cũng không. Người thanh niên tóc trắng hiển nhiên là vì bị ngó lơ mà càng nổi giận. Cậu ta hừ một tiếng, nói: "Ngươi nghe đây, tuy rằng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta sẽ giám thị ngươi thời thời khắc khắc, ngươi đừng hòng giở trò —"

Người còn lại sửng sốt, hiển nhiên không ngờ là đồng đội của mình sẽ nói như vậy. Cậu ta quay đầu sang, miệng mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì.

"Ừm?" Burlando thầm mắng "Ngu ngốc" trong lòng, sau đó hỏi: "Cậu tên là Redi?"

"Không liên can gì tới ngươi." Thanh niên tóc trắng lại hừ.

"Quý tộc đều vô giáo dục vậy hả?" Burlando hỏi lại.

"Ngươi..." Thanh niên tóc trắng nghiến răng, muốn rút kiếm, nhưng nghĩ đến sự chênh lệch giứa mình và đối phương lại nhịn xuống.

"Nghe nói Erko chạy thoát?"

"Ngươi làm sao mà biết, ngươi...!"

Redi nhăn mày, đang muốn chất vấn, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Burlando mỉm cười tỏ vẻ hiểu rõ, lập tức ý thức được mình lỡ lời, nặng nề hừ một tiếng: "Ngươi quan tâm quá nhiều, ta sẽ nói chuyện này cho đoàn trưởng."

Burlando thầm nghĩ, tùy chú, bộ tưởng ai cũng đần như chú chắc, nhưng ngoài mặt vẫn cười: "Chỉ thuận miệng hỏi tới thôi mà. Cậu nên biết là hai ngày trước tôi từng gặp tiên sinh Erko một lần đấy."

"Quỷ mới biết." Redi nghĩ, chẳng qua tuy gã tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ lạnh lùng bên ngoài.

"Nghe nói cậu và Kiếm Thánh Bạc Couret Keith cùng quê hả?" Burlando chợt đổi đề tài.

"Có ngươi mới..."

Thanh niên tóc trắng bỗng nhớ tới lời trào phúng của Burlando, cố gắng nuốt câu còn lại vào bụng, cuối cùng hóa thành tiếng hừ lạnh. Gã cũng phát hiện là mình không chiếm được tiện nghi về miệng lưỡi trước Burlando, bèn giở trò lưu manh kéo đồng bạn của mình đi luôn, để Burlando một mình đứng đó — thầm nghĩ dù sao một mình tên này cũng không phải không tìm được đường, mà không tìm được càng tốt.

Burlando thầm buồn cười, Gurekath kia mà cũng có người sùng bái. Năm xưa chính hắn đã học tập kiếm thuật được gọi là "Giới hạn bầu trời" của Gurekath đấy. Đáng tiếc, Gurekath sở hữu ba bộ kiếm thuật trung cấp là "Kiếm trời định", "Kiếm sấm rền" và kiếm thuật tự sáng tạo "Kiếm giới hạn", có điều bản thân Burlando lại không chiếm được một cái nhiệm vụ kiếm thuật cấp cao nào, ngược lại còn bị tính nết của lão già kia chọc tức ói máu.

Tên này nhất định không biết lão Gurekath là cái loại ham bài bạc như mạng, mà đạo đức đánh bạc cực kỳ kém, hễ đánh là thua khoan nói, lại còn thường xuyên quỵt nợ.

Có điều, nghĩ đến kiếm thuật "Giới hạn bầu trời", hắn mỉm cười. Đã có kinh nghiệm một lần thì bây giờ cũng dễ làm, tiếc rằng giờ này hẳn là Gurekath vẫn còn đang du lịch ở Kruz, không thì hiện giờ hắn có thể tìm tới cửa.



Burgar và Makarow nhìn nhau, cuối cùng vẫn là vị đoàn trưởng lính đánh thuê "Sói Bờm" mở miệng hỏi trước: "Tiên sinh Burlando, đây là?" Ông chỉ chỉ mười hai lính đánh thuê mặc trang phục dị tộc bên cạnh Burlando. Martha tại thượng, cả lữ điếm Cỏ đèn lồng Charbury đều bị bọn họ nghiêm ngặt giám thị, theo tin tức do các trạm gác ngầm truyền tới trong ba ngày gần đây, chẳng phải là chỉ khách thông thường vào ở thôi sao?

Vậy mà nhìn mấy người đang treo một chuỗi rìu ném, lao nhọn, lưng đeo khiên tròn cỡ lớn, đầu đội mũ giáp, tay cầm đao sắc kia thấy thế nào cũng không giống "Khách thông thường"? Mấy người này nhảy ra từ xó xỉnh nào vậy?

Burlando hiển nhiên không để ý tới nội tâm rối rắm của Makarow. Hắn nhún vai, cười nói: "Họ là người của tôi. Tôi nhớ là đã từng nhắc tới với mọi người rồi. Họ là lính đánh thuê mà tôi mời tới. À… từ một nơi khá xa. Mọi người biết đấy, là một thương nhân, tôi phải thường xuyên qua lại các nơi. Những người này tới từ một dân tộc thiểu số ở phía đông vương quốc, cho nên không cần quan tâm tới cách ăn mặc của họ." Hắn mỉm cười, bịa chuyện nghe cứ như thật.

Chỉ có Anditina và Roman đều liếc hắn.

Tiểu thư thương nhân nghĩ với tâm tư đơn giản đến mức người thường không thể nào giải thích nổi: Thì ra Burlando có liên hệ với dân tộc thiểu số ở phía đông vương quốc cơ đấy, quả là lợi hại! Anditina thì không đơn giản như cô tiểu thư này. Nàng đã sớm nghi ngờ về nguồn gốc của những người dưới tay Burlando. Tuy nàng biết dưới tay Burlando có một đội ngũ lính đánh thuê, nhưng đội ngũ này hiện giờ hẳn nên ở trong biên giới Alric, hơn nữa cũng chẳng phải dân tộc thiểu số gì.

Charr cũng vậy. Mặc dù Burlando nói là Charr có việc phải về Karasu trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Chẳng qua sự hoài nghi này chỉ có thể chôn trong lòng, không thể dùng để chất vấn tùy tùng của ngài lãnh chúa.

Kể cả người phụ tá cho Burlando còn nghi ngờ khó hiểu, không cần nhắc tới Makarow và Burgar. Đáng thương cho hai nhân vật lớn trong lịch sử này đều được xem như người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng vẫn phải sờ đầu khó hiểu. Vì Erko bỏ chạy, các trạm gác ngầm của họ ít nhất cũng có tiêu chuẩn gần tới Bạch Ngân, vậy mà còn bị những lính đánh thuê thoạt nhìn chỉ có "Thực lực Hắc Thiết" này thần không biết quỷ không hay lẻn vào.

Makarow nhíu mày, đánh giá đối với Burlando nhất thời nhảy vọt ba bậc, trở nên thần bí khó lường.

"Cho nên, đoàn trưởng Makarow, chúng ta có thể xuất phát chưa?" Burlando mở miệng hỏi.

"Đương nhiên."

Makaro "Sói Bờm" gian nan gật đầu, thầm hạ quyết tâm lát nữa nhất định phải xếp đội ngũ của Burlando vào trung tâm, giám thị cho tốt, tránh sinh chuyện. Vốn ông tin tưởng mười phần, nhưng lúc này lại có phần hụt hơi. Một người thanh niên sở hữu kiếm thuật xuất chúng, thực lực gần tới Bạch Ngân, lại còn có mười hai người lính đánh thuê thực lực trên cấp Bạch Ngân đi theo, vừa nghĩ đã thấy đau đầu.

Nghĩ đến đây, ông quay lại nhìn Burgar một cái, oán trách: "Ông bạn già, đây là kết quả điều tra của ông đấy sao?" Ông ta dùng khẩu hình hỏi.

Burgar nhún nhún vai.

Makarow ủy thác cho ông ta đi điều tra lính đánh thuê mà Burlando nhắc tới, nhưng qua hai ngày vẫn không có một chút đầu mối, chẳng ngờ hôm nay tự nhiên nhảy ra mười hai người sống sờ sờ. Tuy rằng trông như chỉ có "Thực lực Hắc Thiết", nhưng ngay cả ông cũng không tin cách nói này. Ông nhìn những người lính đánh thuê ăn mặc quái đản kia, trong lòng nhận định đối phương nhất định đã dùng cách gì đó để che giấu thực lực.

Đây là gì vậy a, hô biến ra người sống? Vị đại kiếm hào tương lai nhịn không được trợn trừng mắt.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.