Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 131: Q.2 - Chương 131: Chương 75: Tập kích ban đêm (Giữa)




Redi và người bên cạnh gã càng chạy càng gần. Hai bóng đen mảnh khảnh mơ mơ hồ hồ lướt trong rừng như hồn ma. Tất cả mọi người dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Anditina cúi đầu tính toán, biến sắc. Nàng lập tức ngẩng lên nhìn Burlando, đôi mắt như đá quý tràn ngập lo âu — doanh trại của họ ở khoảng đất trống trong rừng, hiện tại các lính đánh thuê Rubis đều đã thu dọn lều trại, dù đối phương chỉ đi ngang qua cánh rừng bên cạnh cũng sẽ phát hiện điều khác thường.

"Yên tâm, chớ nóng vội." Burlando nhìn hướng kia, bình tĩnh đáp.

Mặc dù đa số mọi người ở đây có lẽ không hiểu câu "Yên tâm, chớ nóng vội" này có ý gì, nhưng cũng tự giác yên lặng — Burlando giơ tay, biểu tình bình thản và ung dung trên mặt làm cho người khác yên lòng, cho mọi người một ám chỉ rõ ràng — không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Anditina hơi há miệng.

"Lính đánh thuê Rubis" là sinh vật triệu hồi của Burlando, lấy việc chấp hành mệnh lệnh của pháp sư lữ hành làm nhiệm vụ hàng đầu của mình. Cho dù Burlando bảo họ tiếp tục đi về phía vách núi đen ngòm phía trước, họ cũng sẽ không hề do dự, chứ không cần nói tới yêu cầu nho nhỏ này. Thế nhưng điều này lọt vào mắt tiểu thư quý tộc, họ vốn phải là các binh sĩ lão luyện vô cùng kiêu ngạo, nhưng chỉ cần Burlando ra một động tác nhỏ đã lập tức câm như hến, kỷ luật nghiêm minh đến trình độ này thực làm người ta phải ghé mắt nhìn.

Không ai nói chuyện.

Nàng ngừng thở theo bản năng, không dám thở mạnh.

Tiếng gió gào thét trên đỉnh khe núi. Gió bôn tập tới từ cửa núi phía nam, giống như những cánh tay vô hình len lỏi qua chạc cây. Tán lá trên ngọn cây phát ra âm thanh xào xạc liên hồi. Các nhánh cây lay động khiến cho ánh trăng sao dao động. Ánh sáng giao thoa dừng trên mặt Redi khiến sắc mặt gã trẻ tuổi tóc trắng nhìn có vẻ âm trầm.

Gã và đồng bọn chạy xuyên qua lùm cây trống trải. Hai người có vẻ không đoán được là Burlando cẩn thận như vậy, có thể nói là bọn gã không thèm quan tâm tới cành cây khô bị dẫm dưới chân gây nên âm thanh "Rắc rắc". Burlando bỗng nhớ tới một chuyện, đó là chỉ sợ Makarow không nói cho nhiều người rằng doanh trại của hắn ở phía này. Điều này nghĩa là, Redi vẫn chưa biết rằng hai người gã đang ở ngay bên cạnh đoàn người Burlando.

"Sói Bờm cũng không muốn chọc vào phiền toái sao?" Burlando nghĩ.

Còn cách chưa tới ba trăm mét.

Burlando tin là chỉ cần tên kia tới khu rừng bên cạnh thì nhất định sẽ phát hiện sự khác thường bên này. Đến lúc đó hắn chỉ cần chắc chắn là mình vì lo cho an toàn của nhóm mình, bọn gã sẽ hết đường chối cãi. Tuy hiện tại trông hai tên kia có vẻ rất khả nghi, nhưng so với điều này thì Makarow càng tình nguyện tin tưởng đội viên của mình hơn mới phải.

Hắn cũng cảm thấy căng thẳng, chỉ là không biểu hiện trên mặt. Chàng trai nhìn ra bên ngoài, người lính đánh thuê được gọi là "Hổ Tước" cũng đang nhìn hắn dò hỏi — anh ta là thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê này, cũng giống như khái niệm về thủ lĩnh của tất cả lính đánh thuê — lão luyện và cơ trí. Ý của người lính đánh thuê già đời này rất rõ ràng: Có nên đánh đòn phủ đầu "xử đẹp" đối phương trước hay không?

Thế nhưng xử đẹp? Nói dễ hơn làm.

Đối với lính đánh thuê mà nói thì đây là một lựa chọn rất phổ thông.

Burlando lại từ chối. Tuy rằng không phải lần đầu hắn giết người, nhưng lần này không giống. Ở chỗ lâu đài Usson đó là ngươi chết ta sống, Burlando chưa cổ hủ đến mức không lý tới sự uy hiếp mạng sống của kẻ khác đối với mình. Thế nhưng nói tới cùng, tận trong xương hắn vẫn có một nửa linh hồn đến từ xã hội văn minh, giết người không do dự chỉ vì một ngờ vực vô cớ dù sao vẫn mâu thuẫn với bản tính. Chẳng qua là hắn làm sao lại không hiểu, thân ở vị trí này, không quyết đoán chính là điều tối kỵ.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi.

Là nên thuận theo ý chí của thế giới này, hoàn toàn cắt đứt quá khứ và ràng buộc của mình sao? Hay là vẫn kiên trì điểm mấu chốt cuối cùng? Hắn là Burlando, nhưng trong linh hồn cũng có dấu ấn của Tô Phỉ. Nếu hắn phủ nhận điều này thì chẳng khác nào phủ nhận tất cả quá khứ.

Cõ lẽ hiện thực kia vốn là hoa trong gương, trăng trong nước. Nếu không phải vậy thì làm sao giờ phút này mình lại có mặt trên thế giới này — Trang Chu mộng hồ điệp hay hồ điệp mộng Trang Chu, ai có thể nói rõ ràng? Trí nhớ về thế giới trước kia vẫn khắc ghi sâu trong đầu, thời gian vui vẻ hay buồn bã trong quá khứ giống như mới ngày hôm qua, làm sao có thể phủ nhận?

Nếu cắt đứt trí nhớ trong quá khứ, như vậy mọi nỗ lực hiện tại lại có ý nghĩa gì? Mất đi linh hồn, người sẽ không còn gọi là người. Cho dù vẫn là người, chỉ sợ sẽ không còn là người trước kia nữa.

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ lẫn lộn tràn ngập tâm tư của hắn, nhưng lại giống như thanh kiếm sắc chớp mắt cắt dứt toàn bộ mối buộc dây thừng. Hắn mở bừng mắt như vị vua người Macedonia kia, đôi mắt trong suốt, đã tìm được đáp án cho riêng mình.

"Ngài lãnh chúa?"

Anditina bên cạnh nhìn ra sự do dự của Burlando, nàng hơi ngẩn người. Vốn nàng cho rằng quyết định như vậy là đương nhiên đối với vị quý tộc trẻ tuổi xử sự quyết đoán như Burlando, căn bản không cần cân nhắc lựa chọn.

Đó vốn chính là quy tắc cuộc chơi giữa các quý tộc — Burlando nghe cô gái hỏi như vậy liền quay đầu nhìn nàng. Tiểu thư quý tộc lại ngây dại một lần nữa. Nàng không thể tưởng tượng được là Burlando có thể có ánh mắt như thế — tự giễu, thoải mái lại có một chút tiếc nuối? Nàng không biết ánh mắt trách trời thương dân của kỵ sĩ trẻ tuổi từ đâu ra, quý tộc Erewhon máu lạnh từ bao giờ lại như vậy?

Có lẽ là nước mắt cá sấu, nhưng có vẻ không cần thiết. Hoặc là, kỵ sĩ cao nguyên Karasu mãi cho tới hôm nay vẫn còn tuân theo lời dạy năm xưa?

Thời điểm Burlando nâng tay lên đã cảm thấy nặng tựa nghìn cân, nhưng buông xuống lại cực kỳ thoải mái: "Chuẩn bị một chút, nhưng nếu có thể thì hãy cố gắng đánh choáng. Tôi không muốn hoàn toàn trở mặt với Makarow Sói Bờm."

Hắn nói bằng giọng rất nhỏ. Hắn không biết người khác có xem mình như thằng ngốc hay không, nhưng nếu hắn không làm như vậy thì nhất định hắn chính là thằng ngốc.

Nhóm lính đánh thuê Rubis đồng loạt gật đầu. Là sinh vật triệu hoán, họ không có quyền đánh giá và chất vấn quyết định của ngài lãnh chúa. Chẳng qua trong mắt "Hổ Tước" vẫn có một chút tiếc nuối; làm một mẻ, khỏe suốt đời mới là lựa chọn quả quyết nhất. Anditina thì lại thở ra một hơi.

Hàng mi thiếu nữ giật giật, phải đánh giá Burlando bằng ánh mắt hoàn toàn mới. Lần đầu tiên nàng phát hiện, trên người vị lãnh chúa trẻ tuổi mà mình đi theo gần giống như người bạn đồng lứa này dường như còn có một chút phẩm chất riêng mà nàng không biết. Nàng không thể nói rõ là phẩm chất này tốt hay xấu, nhưng thoạt nhìn có vẻ không hợp với thế giới cũ kỹ này. Không biết vì sao — nàng không hề cảm thấy mất tự nhiên. Ngược lại, cô gái xuất thân quý tộc này lần đầu tiên có cảm giác yên tâm trong suốt một thời gian dài tới nay.

Hai trăm mét.

"Burlando." Roman đằng sau hơn căng thẳng hô gọi.

Burlando ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Không được lên tiếng."

Tiểu thư thương nhân suy nghĩ, rồi gật gật đầu.

Các lính đánh thuê Rubis ào ào vào chỗ, chỉ chờ hai người Redi tiếp cận khu rừng cạnh bãi đất trống sẽ lao lên. Mười hai quân nhân lão luyện sa trường, sở hữu thực lực Hắc Thiết bậc trung hoàn toàn chắc chắn có thể chế ngự đối phương trước khi đối phương kịp phản ứng. Có điều Burlando vẫn hơi khẩn trương. Bên ngoài khu rừng có khi đang có kẻ địch mạnh mẽ vây quanh, hắn tuyệt đối không thể phí phạm chút thời gian trong này.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là Redi và người cạnh gã đang sắp đi ra khỏi rừng cây thì lại thong thả ngừng lại.

Bọn gã phát hiện điều gì?

Burlando nheo mắt, hầu như muốn lập tức lệnh cho các lính đánh thuê thủ hạ áp lên. Nhưng hắn cứng rắn chặn lại ý tưởng xúc động này. Phát động công kích trong khoảng cách này có thể làm cho cả kế hoạch hỏng bét, vì còn quá xa, ở giữa còn có mấy lùm cây nhỏ. Hắn từ từ tỉnh táo lại, nhìn gã tóc bạc kia không giống như phát hiện tình huống bên này.

Hắn quay đầu nhìn lướt qua, lính đánh thuê Rubis vẫn trầm như nước. Ngoài tiểu thư Roman không tập trung đang hết nhìn đông tới nhìn tây, Anditina lại sợ tái mặt, dường như tim cũng ngừng đập.

Hắn lại quay về phía trước, chợt sửng sốt — hắn kinh ngạc phát hiện Redi chẳng những ngừng lại, còn xoay người nói với đồng bọn của gã. Chỉ là bọn gã cách bìa rừng ít nhất cũng phải hai mươi mét, từ bìa rừng đến khoảng đất trống cũng phải hơn năm mươi mét nữa, gần trăm mét, cho dù với năng lực cảm nhận của Burlando cũng chỉ có thể ngẫu nhiên bắt được mấy từ mà thôi.

Gã trẻ tuổi tóc trắng không nói lớn tiếng. Gã thường ngẩng đầu lên nhìn về phía doanh trại, dường như đang có ý gì đó.

Nhưng rất nhanh, cuộc nói chuyện giữa hai người dần trở nên kịch liệt, cuối cùng trở thành một hồi tranh chấp. Tuy rằng đa số mọi người bên này không nghe thấy nội dung nói chuyện bên kia, nhưng có thể nhận ra từ động tác của hai người gã. Dường như đôi bên đều không thuyết phục được đối phương. Phát hiện đối phương không hướng về phía bên này, Burlando nhất thời buồn bực nghĩ, đang nửa đêm, chẳng lẽ hai người các ngươi chỉ ra đây để cãi nhau sao?

Vậy có thể đổi chỗ khác hay không?

Tiếc rằng Redi hiển nhiên không nghe được suy nghĩ của Burlando, ngược lại, giọng nói của bọn gã dần tăng cap. Tiếp đó Burlando có thể miễn cưỡng nhận ra vài từ "Erko…", "Charbury…" cùng với "Dây chuyền…", hắn nhướn mày. Người thanh niên Erko kia còn ở lại Charbury? Thoạt nhìn Redi biết điều này, Makarow Sói Bờm không thể không biết. Đoàn lính đánh thuê này đúng là vấn đề trùng trùng, hắn nghĩ.

Nhưng hắn vẫn không hiểu rõ, vì sao gã tóc trắng kia nửa đêm còn chạy ra đây thảo luận một vấn đề không hề liên quan gì đến "Nhiệm vụ kịch bản" trong giai đoạn này.

Hắn ngẩng lên, ánh mắt xuyên qua tầng lá trên đầu, sao Máu đã xuất hiện trên bầu trời — ngôi sao này là cách tính giờ chính xác nhất trong đêm hè tại Erewhon, tức là thời gian đã gần tới giữa khuya.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.