Bốn con rồng săn đi trong đêm, bóng đen mờ mờ giống như dòng nước chảy
nhanh qua khe núi. Khi kỵ sĩ đi đầu giơ cao tay lên, các kỵ sĩ khác gấp
gáp dừng lại phía sau, đều nhịp thay đổi phương hướng, sau đó ào ào xoay người xuống ngựa. Burlando đặt tay trên đốc kiếm, đùi cọ vào chiếc yên
không biết được chế từ loại da nào. Khi một chân hắn vừa chạm đất, hắn
chợt nghe thấy Roman ở trên con rồng săn khác lắc lắc mình oán giận nói
với hắn:
"Burlando, cưỡi con này thật khó chịu quá —"
Tiểu thư thương nhân bóp bóp cổ, cau mày nói:
"Chẳng kích thích tí nào."
Burlando cười, đi sang đỡ cô tiểu thư này xuống khỏi lưng rồng săn, nghĩ rằng không có chuyện nào làm cô hứng thú — "Quý cô Roman của chúng ta"
làm sao có thể ngoan ngoãn đi theo. Rồng săn là loài bò sát chạy bằng
hai chân, cột sống của nó sẽ cong hình chữ "s" khi chạy. Nếu người cưỡi
trên lưng nó không được trải qua huấn luyện chuyên môn, cưỡi tốt là mới
là lạ. Bằng không tại sao hắn lại phải lãng phí mấy chục điểm kinh
nghiệm để học kỹ thuật này từ tù nhân người thằn lằn.
Hắn đã từng nếm mùi một lần trong trò chơi, sao có thể đạp trúng cùng
một cái hố hai lần. Có điều chàng trai nhìn sắc mặt không tốt của bạn
gái mình liền không đành lòng, nhẹ nhàng đáp:
"Cô đi nghỉ ngơi một chút đi."
Dù sao Roman cũng không giúp được trong chiến đấu sắp tới.
"Tôi đi ngủ —"
Roman nhảy xuống, nháy nháy mắt với hắn:
"Tôi sẽ cầu nguyện cho anh nha, Burlando."
"Ở trong mộng sao?" Burlando tức giận hỏi.
"Ừ, ở trong mộng."
Cô gái nghiêm trang gật đầu. Khi nàng cười, đôi mắt sáng ngời híp lại
thành đường cong, liếc hắn một cái như chiếm được thắng lợi nho nhỏ rồi
xoay người chạy đi — chạy lướt qua các lính đánh thuê Rubis đi ra từ
trong rừng. Burlando cười thầm. Hắn thích tính tình lạc quan dù ở trong
bất kỳ nghịch cảnh nào của cô gái thương nhân này. Buổi đêm hôm đó ở
Bucce, động tác đầu tiên của Roman đã vô cùng hấp dẫn hắn.
Không thể phủ nhân, hắn kế thừa cảm tình của Burlando, nhưng cô thương nhân này cũng đã chinh phục con người hiện đại trong hắn.
Hắn hít một hơi, không khí lạnh lẽo ban đem lập tức tràn vào phổi, làm
suy nghĩ vừa hơi nóng lên đã dần tỉnh táo lại. Chàng trai trông thấy Hổ
Tước trong các lính đánh thuê đi lên chào đón, giật mình một cái, lập
tức ra hiệu cho vị đội trưởng lính đánh thuê "Trở về":
"Trở về chuẩn bị, kẻ địch chỉ cách chúng ta không tới năm dặm! Tốc độ
nhanh lên một chút, hơn hai trăm con thằn lằn, tôi muốn khoản kinh
nghiệm này không được phép bị bỏ sót."
Burlando không thích nói nhảm trước khai chiến. Điều muốn nói đều đã nói rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là một lần phục kích đơn giản mà thôi.
So với trong trò chơi, lần này còn kém hơn cả một số lần hoạt động đoàn đội quy mô nhỏ trước kia.
"Kinh nghiệm?"
Khi Sanvid đầu váng mắt hoa xuống khỏi rồng săn, chỉ có thể nghe thấy
mấy từ mà cậu ta khó hiểu. Hổ Tước liếc cậu thanh niên, bĩu môi. Thực ra anh ta đã sớm trơ ra với những từ ngữ kỳ quặc thường phun ra từ miệng
ngài lãnh chúa, không chỉ mình anh ta, những người ở chung với Burlando
hơi lâu một chút cũng đã thành quen, mà còn học được không ít.
"Tôi nói là kẻ địch."
Burlando ra vẻ nghiêm trang đính chính lời.
Quan chỉ huy tinh linh bạc lườm một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lệnh của Burlando mau chóng được chấp hành — đoàn người trở lại khu rừng bên sườn núi, chàng trai bắt đầu bố trí chiến thuật. Đối mặt với đội
bình kẻ địch trên cấp 20, Burlando quyết định chọn biện pháp mà hắn
thường xuyên dùng trong trò chơi nhất — chia để trị. Hắn và Hổ Tước,
quan chỉ huy tinh linh bạc cùng ẩn náu trong rừng, nhìn vệ đội tinh linh bạc và lính đánh thuê lần lượt tiến vào vị trí dự định — là chiến sĩ
chuyên nghiệp nhất từ thời đại chiến tranh Thánh giả, giáp của các tinh
linh đều được các thợ thủ công tinh linh lão luyện xử lý á quang, không
sợ phản quang dưới ánh trăng. Các lính đánh thuê phần lớn mặc giáp da
linh hoạt, ngay cả giáp xích cũng được sơn đen, càng không cần lo về
điều này.
Các linh ngồi xổm sau một loạt lùm cây, một tay đặt trên đốc kiếm. Xuất
phát từ cùng băn khoăn, kiếm của họ cũng được che giấu bằng lá khô. Sau
lưng họ cách chừng ba mươi bước chân, các lính đánh thuê căng thẳng giữ
vững đoản cung hoặc nỏ chữ thập của mình, không dám thở mạnh một hơi.
Thực tế, Burlando không muốn xuất hiện bất kỳ thương vong nào trong trận chiến này, bởi vậy hắn để cho vệ đội tinh linh đảm nhiệm xung phong cận chiến, còn các lính đánh thuê chỉ phụ trách áp chế và sát thương viễn
trình.
Hành vi giảm bớt hao tổn đơn vị theo bản năng của hắn rơi vào trong mắt
các lính đánh thuê Sói Xám liền trở thành biểu hiện chăm lo cho thuộc
hạ. Trước đây mặc dù Makarow Sói Bờm cũng có thể lần lượt mang đến thắng lợi cho họ, nhưng là một chỉ huy xuất thân quý tộc, bệnh chung của
người như ông ta là xem thương vong của thuộc hạ vẻn vẹn chỉ là vài chữ
số. Ở cái nơi có sức sản xuất vượt xa Trái Đất thời trung cổ như Wanze
này, dân cư sung túc khiến nguồn nhân lực trong chiến tranh vĩnh viễn
chỉ là con số tiêu hao trong mắt một quan chỉ huy.
Thế nhưng Burlando xuất thân từ trò chơi, làm người chơi, mỗi một NPC
đều phải do bọn hắn dùng vàng thật bạc thật để đổi lấy, lại có một số
càng là lấy được từ nhiệm vụ đặc biệt; có thể nói là mỗi người đều không dễ có được, tự nhiên tiếc khi phải tiêu hao như tốt thí.
Đương nhiên, Burlando cũng không ý thức được rằng, hành động bản năng
của bản thân hắn đã làm sống dậy lòng trung thành trong lòng các lính
đánh thuê Sói Xám mới gia nhập. Hắn lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong
túi, tính thời gian:
Chỉ còn nhiều nhất là một giờ.
Hắn thở phào một hơi, rùng mình một cái cho cơ thể ấm áp hơn một tí
trước cái rét của buổi bình minh trong rừng. Trong lòng hắn lại không
nhịn được cảm thấy hơi buồn cười, chẳng qua chỉ là một đợt chiến đấu nhỏ xíu mà thôi, vậy mà mình lại cảm thấy căng thẳng. Từ khi hắn gia nhập
công hội Vũ lực của thần Grace và tác chiến với Madala tới nay, lần nào
mà chẳng phải chỉ huy ba, bốn đoàn đội, tình cảnh nào mà chưa từng gặp?
Thậm chí ngay trước khi xuyên tới thế giới này, hắn còn đang cười nhạo
lũ gà mờ chân tay lóng ngóng. Thật không tưởng được lại có ngày, biểu
hiện của mình vậy mà lại giống như một tân binh tham gia chiến đấu lần
đầu tiên.
Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi ánh mắt nhìn xuyên qua cánh rừng
phủ đầy một lớp bụi ánh trăng trắng bạc, hắn vẫn cảm thấy máu chảy nhanh hơn. Quả thực đây đã không còn là lần đầu tiên hắn chiến đấu ở thế giới này, nhưng hắn bao lâu chưa thức trắng đêm núp trong rừng, chỉ vì chờ
đợi kẻ địch, thành viên của công hội đối địch đi ngang qua.
Hắn nhìn chữ số màu xanh lục không ngừng thay đổi trên võng mạc. Hắn
biết những con số đó, trong trò chơi nó được gọi là ứng dụng khoảng
cách, được dùng để tính toán giá trị thất thoát theo khoảng cách dùng
phép, bắn xa, nhưng vào giờ phút này lại có vẻ thiếu chân thực. Burlando rùng mình, lập tức mở thuộc tính của mình ra nhìn một lần:
Lực lượng 19,4 (+0,1), linh xảo 10,9 (+1,1), thể chất 21,2 (+2), trí lực 1,1, ý chí 3,6 (+1), cảm giác 3,9.
(*Con số trong dấu ngoặc đơn là từ trang bị hoặc nguồn thuộc tính khác, đã đưa vào tổng thuộc tính —)
Thuộc tính đã vô hạn tiếp cận với cấp bậc Bạch Ngân, chri cần thăng một
cấp nữa, Burlando tin tưởng rằng mình có thể đi vào lĩnh vực kia. Nhưng
so với thuộc tính cơ bản, hiển nhiên là hắn mạnh hơn ở kỹ năng. Cảnh ngộ kiếp này quả thực tốt hơn kiếp trước nhiều lắm, kiếm thuật Nanh Trắng
và bùng nổ lực lượng có thể nói đều là một trong các kỹ năng tăng cường
lớn nhất cho nghề nghiệp hệ chiến đấu ở giai đoạn đầu. Hiện tại quả thực Burlando không thể tưởng tượng, đời trước khi mình ở cấp 20, chỉ dựa
vào vài kỹ năng cơ bản, làm thế nào mới có thể sinh tồn được. Phải biết
rằng, hắn vào lúc này chỉ dựa vào kinh nghiệm và kỹ năng đã có thể nói
là dễ dàng có thể đối kháng với kẻ địch cùng cấp. Hắn tính toán thực lực chân thực của mình, cho dù không dựa vào kỹ xảo kinh nghiệm, hắn đã có
thể đạt tới trình độ Bạch Ngân bậc thấp, gần tới Bạch Ngân bậc trung.
Đương nhiên, nếu vận dụng kinh nghiệm mà hắn từng trải trong trò chơi
thì không thể nào cân nhắc. Đối mặt với kẻ địch khác nhau — có khả năng
hắn có thể chiến thắng cả một kẻ địch cấp Hoàng Kim. Thế nhưng đối với
tình thế đặc biệt khó giải quyết, đôi khi kinh nghiệm và kỹ xảo cũng
không có tác dụng gì.
Nghĩ tới điều này, hắn bỗng quay lại hỏi:
"Kỹ thuật chiến đấu của mọi người là tới từ Thánh địa?"
Quan chỉ huy tinh linh bạc hơi sửng sốt, tức thời hơi cảnh giác nhìn hắn.
"Không cần lo lắng, tôi biết quy định của các người. Tôi không có hứng
thú với kỹ thuật chiến đấu của tinh linh các người, chỉ thuận miệng hỏi
thôi."
Burlando thầm nghĩ, tất nhiên là ta có hứng đấy, chẳng qua nếu danh vọng không đủ, chắc chắn nhà ngươi sẽ không thèm hé miệng mà thôi.
"Cho dù ta nói cho ngươi, ngươi cũng không học nổi. Kỹ xảo chiến đấu của tinh linh bạc đều dựa vào thân thể của dòng tộc ta, con người." Tinh
linh bạc lạnh lùng nói.
Burlando thầm khinh bỉ đối phương một phen, thì ra cái tên ra vẻ đạo
mạo, bề ngoài lúc nào cũng lạnh như núi băng này cũng biết nói láo. Nếu
hắn không biết thì thôi, thực tiếc là chính bản thân vị chỉ huy tinh
linh bạc này cũng không thể biết rằng, trước đây hắn đã từng học chiến
kỹ của tinh linh bạc, mà lại không chỉ một loại. Chẳng qua là chàng trai tất nhiên sẽ không nói, chỉ cười:
"Không cần nói tuyệt tình như thế, ngài tên Namenis đúng không? Các người từng trải qua cuộc chiến Thánh giả?"
Tinh linh bạc lại lườm hắn, không hiểu làm sao đề tại lại xoay qua mặt này, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy ngài từng học chiến kỹ hắc ám?"
"Không."
Namenis chém đinh chặt sắt đáp, rồi lạnh lùng nhìn Burlando, môi giật
giật định nói nhưng lại nhịn. Tinh linh bạc học tập kỹ thuật hắc ám chỉ
có một loại, đó là là quân đoàn tinh linh hắc ám gia nhập dưới trướng
Rồng Hắc Ám. Thế nhưng, tuy ông ta cho rằng Burlando có ý nói mình, vị
quan chỉ huy tinh linh bạc chỉ thoáng nghĩ, rồi vẫn tự an ủi mình chẳng
qua đối phương vô tâm mà thôi.
Người thời đại này thật sự ít hiểu biết một số bí mật thời đại kia.
Có điều Namenis lại không hay là, Burlando chính là một trong số ít đó,
mặc dù chính hắn cũng chưa biết trạng thái của bản thân hiện tại còn có
thể tính là "Người" hay không. Dù sao thì trong cơ thể một người sẽ
không thể có hai linh hồn, trên võng mạc còn xuất hiện những chữ số kỳ
lạ. Namenis trầm mặc một hồi, bỗng nói:
"Ngươi thật sự muốn học, con người?"
Lần này đến phiên Burlando ngẩn người. Hắn há miệng, nhất thời không
biết trả lời ra sao. Ông thật muốn dạy? Ông không định chơi tôi đấy chứ?
Burlando rõ ràng nhớ rằng danh vọng tinh linh bạc là hướng đi khó khăn nhất