Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 41: Q.1 - Chương 41: Gian tế




"Burlando, có lẽ Roman nói thật." Freya bên cạnh nhắc nhở.

Đương nhiên Burlando biết điều Roman nói có thể là sự thật, hắn đã sớm chứng kiến cảm giác nhanh nhạy của nàng. Tuy nhiên, hắn thầm nói, chẳng qua tôi chỉ đùa một chút cho không khí thoải mái hơn thôi, Nữ võ thần điện hạ tương lai cứ luôn nghiêm trang như thế sẽ mau già lắm đó.

Hắn lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Roman một cái. Tiểu thư thương nhân cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn hắn. Nói thật ra, ánh mắt tràn ngập tò mò của nàng có đôi khi thật sự làm cho người ta lúng túng — nhất là người có quỷ trong lòng.

Có điều, Burlando hết sức thích cô nương này, tự nhiên trong mắt hắn sẽ khác, còn cảm thấy đáng yêu một cách thần kỳ.

Hắn suy nghĩ thoáng qua, quay đầu đáp: "Chúng ta dừng ở đây một lúc."

"Ngừng một lúc?" Freya hỏi.

"Nhưng quân đội Madala đang ở ngay phía sau, nhiều lắm chỉ hai, ba giờ nữa sẽ đến sau chúng ta. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, Burlando."

Nhưng Burlando lấy chiếc nhẫn khắc ấn trong túi ra vung vẩy trước mặt các nàng, đáp: "Giờ là nửa đêm, trong thành đang giới nghiêm, chỉ bằng thứ này không đủ chứng minh được điều gì. Nếu chúng ta bị coi thành mật thám của Madala thì xong hết biết không."

"Thế, phải làm sao bây giờ?" Freya vốn đang cho rằng nỗ lực của bản thân ít nhất cũng có chút tác dụng.

Burlando nhìn nàng một cái. Thực sự trong lòng hắn biết rõ bản thân đang nói dối, bảo Riedenburg không phát hiện Madala xâm lược? Vậy thì chưa hẳn! Các quý tộc sao có thể bỏ mặc sự an toàn của bản thân. Chẳng qua bọn họ càng đồng ý với việc lui vào cố thủ trong thành chờ cứu viện.

Hắn nhớ, vào năm Huyệt thú trong lịch sử (Năm 342), Huyết Trượng quét ngang phía đông Karasu, nơi đại quân vong linh đi qua không có một ngọn cỏ. Thành chủ Ngân Mã hạ lệnh đóng chặt cửa thành, chẳng quan tâm tới lời cầu viện của khu vực khai khẩn phía đông, khiến cho rất nhiều nông dân nghèo khổ di chuyển về phía tây. Kết quả là nơi đó đến nay vẫn là một vùng hoang vu, vắng vẻ không người ở.

Nhưng ngay cả như vậy, sau sự việc, đám lãnh chúa đó vẫn không hề phải chịu bất cứ chỉ trích gì, hoặc nói, từ lúc Obergu đệ VII lên ngôi, vương thất đã không còn lực vung tay múa chân trước mặt các lãnh chúa nữa. Đây là chuyện phát sinh ở hành tỉnh Karasu, phía bắc khu vực Goran — Elson . Roman và Freya không biết, nhưng Burlando lại rõ ràng sự thật.

Hắn khó có thể nói rằng, mục đích đến đây của mình thực chất là để cứu bác của Roman ra — đương nhiên, nếu có cơ hội thì hắn cũng sẽ tận lực cứu thêm một số người. Nhưng về phần báo tin cho quân đội đóng ở Riedenburg, xưa nay Burlando chưa bao giờ tự cho mình là chúa cứu thế.

Trông cậy vào cái đám quý tộc kia hiểu tiếng người, chẳng bằng trông cậy vào khả năng heo mẹ biết leo cây. Ở thời đại Erewhon cũ, người chơi không chỉ một lần xung đột với đám quý tộc kiêu căng phách lối kia, thậm chí còn có người chơi trực tiếp tham dự cuộc chính biến tháng 12.

Burlando chưa từng có một ấn tượng tốt nào về đám người ấy.

Tuy nhiên, hắn lại suy tư, không chừng cái nhìn của Freya sẽ không giống như hắn. Hắn liếc đối phương một cái. Cô gái nông thôn đang nắm kiếm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Riedenburg đèn đuốc sáng trưng, nói cho cùng vẫn tin tưởng quốc gia này. Điều này chẳng có gì xấu, nhưng hắn lo là vào lúc mấu chốt nàng sẽ xúc động làm hỏng việc.

Có điều, nếu hắn nói thật thì Freya cũng chưa chắc đã tin tưởng hắn, sẽ chỉ tạo thành khoảng cách ở giữa hai người. Burlando không muốn tranh chấp. Hắn nghĩ ngợi, rồi bỗng nảy ra một phương án. Đương nhiên, chuẩn bị là điều tất yếu.

Hắn làm bộ thoáng suy tư, đáp: "Tôi suy nghĩ một chút, thoạt nhìn chúng ta cũng không còn đường nào để lựa chọn nữa. Dù sao thì chúng ta cũng là con dân của Erewhon, sẽ không thể hoàn toàn tránh được nguy hiểm."

"Có điều," hắn hơi chút dừng lại. "Chúng ta phải chuẩn bị vẹn toàn mọi việc."

Lời nói hiên ngang lẫm liệt của Burlando khiến Roman và Freya chỉ có thể đồng ý, thậm chí thái độ của thiếu nữ tóc đuôi ngựa khí khái anh hùng không thể không mềm xuống một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn Burlando, bỗng nhiên cảm thấy tên này không vô sỉ đến như vậy.

Chẳng qua cũng chỉ có trời mới biết, Burlando nói xong đã thầm thở dài nhẹ nhõm sau đó. Hắn kinh ngạc phát hiện, dường như bản thân tìm được điểm cân bằng giữa mình và Burlando. Từ trước tới giờ, hắn không phải là một người câu nệ quy tắc, nhưng mấy ngày gần đây lại như có một bàn tay to đẩy hắn máy móc đi tới, khiến hắn cảm giác không thở nổi.

Nhưng theo thực lực tăng trưởng và lễ rửa tội tâm linh trong mộng của Ma cây hoàng kim, cảm giác trước kia lại quay về với hắn, khiến hắn thoáng cái cảm thấy, việc xử lý vấn đề lại trở nên thuận buồm xuôi gió.

Thậm chí, trong phương thức suy xét vấn đề còn thêm vào một ít thứ chỉ thuộc về sự nhạy bén của Burlando.

Loại cảm giác này thực tốt.

Hắn lấy pho tượng Thạch Tượng Quỷ bằng gỗ đàn hương ra, bên trên vẫn còn một vết nứt nhỏ.

Hắn quay đầu lại nói thêm:

"Các cô cũng phải chuẩn bị sẵn. Freya, cô chuyển cái nhẫn lại đây, viên mã não ở chính giữa rất dễ bị nhìn thấy. Roman bé bỏng, cô phải giắt kín thanh đoản kiếm vào người, đám thủ vệ lười nhác sẽ không tìm tòi quá cẩn thận."

"Nhẫn của tôi cũng phải chuyển qua sao?"

"Không cần, chẳng ai thèm ngó ngàng cái nhẫn hỏng kia của cô đâu."

"Burlando, những người đó đều là thủ vệ trong thành! Dù thế nào, có vẻ như anh không quá… tín nhiệm họ." Freya nhịn không được hỏi.

"Không phải không quá tín nhiệm, mà là từ trước tới nay chưa từng tín nhiệm. Đến lúc đó các cô sẽ biết. Tóm lại, bây giờ làm theo lời tôi."

Freya chưa đến thành lớn, nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy chuyện bé xé ra to. Tuy vậy, dù sao hiện giờ Burlando cũng rất có uy, nàng chỉ có thể chọn tin tưởng.

Burlando vừa nói, vừa lấy mấy thứ linh tinh trên người ra. Chủ yếu là một số đồ đạc lặt vặt trên di hài quý tộc kia còn chưa kịp xem xét. Hắn phát hiện cái tẩu thuốc chỉ là đồ phổ thông, tiện tay ném luôn. Miếng đá màu xám đậm kia thì thậm chí đến cả hắn cũng không biết — thực ra cũng chẳng có gì lạ, tài liệu sản xuất có hàng trăm nghìn loại, Burlando không biết một hai khoáng vật trong đó cũng là lẽ thường.

Cuối cùng là hạt châu thủy tinh thì có chút thú vị. Burlando phát hiện đó không ngờ là một lọ chứa do viên đá linh hồn tiêu hao hết để lại. Nói cho dễ hiểu hơn, đó là một vật phẩm chứa phép. Phép thuật bên trong hẳn là thuật Ba mét cấm thanh — đây là loại phép thuật vô cùng thích hợp để vòng qua một số sào huyệt quái vật khi đi mạo hiểm dã ngoại.

Nhưng khiến Burlando xấu hổ chính là, chiến sĩ như hắn làm gì có năng lực khởi động vật phẩm chứa phép. Hắn do dự một chút, mới cất kỹ mấy thứ này và thẻ bài vào trong người, tránh cho đám thủ vệ tham lam ở cửa thành lấy đi mất.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thời gian còn sớm.

Ba người đi xuống từ mặt phía đông núi Derk. Ven đường bắt đầu có các kiến trúc rải rác, chủ yếu là các nông trang và các căn nhà lẻ loi trong bóng đêm của vùng hoang dã. Đồng ruộng phân bố ở hai bên bờ sông, các thửa ruộng nối tiếp nhau. Còn có mấy quán trọ cho khách dã ngoại — loại nhà trọ này chỉ có các nhà mạo hiểm và những tay buôn hàng cấm đi ngang qua mới ghé thăm.

Đương nhiên, kỳ thực ngoài người chơi ra, đa số các nhà mạo hiểm cũng chẳng sạch sẽ gì. Mà kể cả không nói người chơi, rất nhiều NPC cũng coi nhà mạo hiểm và đám trộm mộ là một.

Nhóm Burlando đi trong vùng dã ngoại chừng một giờ, tường thành cao ngất của Riedenburg giống như bỗng nhiên xuất hiện lừng lững phía trước trong bóng đêm. Dưới tòa nhà hình tháp treo các chậu than đang cháy, ánh lửa luôn rọi ra xa vài chục mét. Burlando bảo Freya và Roman chậm bước, sau đó từ tốn men theo ánh lửa đi ra khỏi bóng đêm.

Thủ vệ trên tường thành đang buôn chuyện, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng ngáy. Burlando rất nhạy cảm đối với những âm thanh này. Hắn nhíu mày một cái, đoán tòa tháp này có chừng bảy đến tám người.

Ba người họ vừa xuất hiện, tiếng trò chuyện lập tức ngừng lại.

"Các người là ai?" Sự cảnh giác kéo dài một lúc, sau đó một binh lĩnh đội mũ giáp đỉnh nhọn vươn đầu ra từ tòa tháp, cúi xuống đất quát hỏi. Roman ngẩng đầu, nheo mắt, thấy rõ ràng bên trên cái mũ giáp đỉnh nhọn kia có một dấu hiệu cây tùng đen.

Burlando đã từng nói, có dấu hiệu cây tùng đen chứng tỏ là quân đội địa phương. Binh lính trong quân đoàn Bờm Trắng hẳn có huy hiệu hình lông sói, quả nhiên cái gì Burlando cũng biết cả, nàng nghĩ.

"Một nam, hai nữ. Chúng tôi tới từ trong rừng. Lão gia, chúng tôi nhìn thấy mấy thứ quái lạ, tôi và vợ tôi sợ quá, muốn vào thành tránh một chút!" Burlando giơ tay, ngẩng đầu hô lớn.

Freya ở phía sau nghe được liền xấu hổ. Cái gì một nam hai nữ, thô tục chết đi được! Mà khi nàng nghe thấy Burlando nói hai nàng là vợ hắn, rốt cuộc không nhịn nổi, lặng lẽ dùng vỏ kiếm hung hăng chọc vào lưng Burlando. Tên đáng ghét này chắc chắn là cố ý.

Nàng nghĩ.

Nhưng Roman thật ra thấy chẳng sao, có khi nàng cảm thấy làm vợ Burlando cũng tốt, dù sao Burlando cũng sẽ bảo vệ nàng phải không?

Burlando có khổ khó nói, hắn chỉ có nói như vậy mới khiến thủ vệ buông lỏng cảnh giác. Về phần lí do thoái thác kia, hắn, Freya và Roman lớn lên đều khác nhau, cũng không thể nói là anh em đi, người khác đâu phải kẻ ngốc.

"Các người có mang vũ khí không?" Lính trên tòa tháp lại hỏi.

Freya vừa nghe thấy, khẩn trương cầm chuôi kiếm, nhưng Burlando lại không chút hoang mang, cao giọng đáp: "Hiện giờ không mang vũ khí làm sao dám đi lại trong rừng, trước đây tôi cũng là dân binh mà, lão gia."

Tòa tháp yên tĩnh một lát, chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Lúc sau, phía trên thả xuống một cái rổ, sau đó thủ vệ kia hô:

"Các người tháo vũ khí xuống, bỏ vào rổ, sau đó chúng ta sẽ đưa các ngươi lên."

Burlando gật đầu với Freya, bảo các nàng làm theo. Tuy Trạm Quang Thứ khá tinh xảo, nhưng chỉ cần không kích phát chú ngữ thì không ai nhìn ra được nó là một thanh kiếm phép thuật. Dù sao bảo kiếm tinh linh chỉ lưu truyền một số rất ít trong thế giới loài người. Sau khi nộp lên vũ khí, bên trên lại đưa xuống một cái rổ lớn để họ đi lên. Burlando sợ Roman và Freya chịu thiệt, cho nên chủ động lên trước tiên. Tiếp theo, Freya nhường Roman lên, sau đó nàng được kéo lên cuối cùng.

Tuy nhiên, khi nàng ngồi trong rổ được kéo lên tháp thì nhìn thấy Burlando và Roman đang bị kiếm chỉ vào, lại có hai thủ vệ khác đang rút trường kiếm bên hông ra đi tới phía nàng.

"Đây là sao?" Freya ngây ra một lúc, giật mình hỏi. Theo bản năng, nàng quăng ánh mắt về phía Burlando, nhưng không ngờ đối phương đảo mắt đi, không giải đáp nghi vấn cho nàng.

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa thoáng cái lập tức hoảng hốt. Nàng luôn coi Burlando là trái tim của đội ngũ, lúc này dường như quyền quyết định duy nhất lại nằm trong tay nàng. Nàng phải làm sao bây giờ? Nên để những người kia bắt giữ hay không? Những người này làm việc theo lệ thường sao?

Burlando, mau trả lời tôi nào, anh đang nghĩ cái gì vậy, đáng giận!

"Bắt chúng lại, chúng là gián điệp của Madala!" Đúng lúc này, Freya bỗng nghe thấy mệnh lệnh từ một người trong góc. Nàng đột nhiên kinh hãi, quay đầu bật thốt: "Các người biết đại quân Madala xâm lược?"

Gương mặt Burlando hệt như ăn mướp đắng. Tuy Freya đã trưởng thành, nhưng dù sao vẫn chỉ là cô gái chưa từng trải việc đời, mới nói mấy câu đã rối loạn trận tuyến. Có lẽ nàng cảm thấy câu nói này không có vấn đề gì, nhưng không biết rằng lúc này quân đội phòng vệ Riedenburg sợ nhất chính là gặp phải người báo tin từ phía Bucce.

Những kẻ này muốn áp tin tức trong thành xuống, đợi tương lai tính toán lại mới dễ đẩy trách nhiệm. Burlando biết rõ sự thật, họ cho rằng dựa bức tường thành cao dày của Riedenburg đương nhiên có thể vô tư, lại không biết chiều hướng chiến tranh hoàn toàn không thể đoán trước.

"Chờ một chút, chúng tôi không phải gián điệp!" Freya nhịn không được nói.

"Chúng tôi là dân binh Bucce, chúng tôi có tín vật của đội phòng vệ Bucce!"

Nhưng giọng nói vừa nãy căn bản không quan tâm tới nàng, lập tức quát: "Bắt cô ta lại, các ngươi còn do dự cái gì?"

Người nói đi ra từ trong bóng tối, thân khoác một bộ giáp xích sắt đen kịt, trên đỉnh nhọn mũ giáp cắm lông vũ chứng minh người này là đội trưởng.

Có điều, gã đàn ông trung niên đáng khinh đang dùng ánh mắt mê đắm đánh giá Freya, nghĩ rằng lần này không ngờ lại bắt được hàng tốt. Đương nhiên gã tin Freya nói thật, nàng còn đang đeo phù hiệu dân binh trên tay áo kia.

Cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi như Bucce không ngờ cũng có cô nàng tươi ngon như vậy.

Gã sờ sờ cằm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.